• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)

Chương 149: Bạn có thích buổi gặp mặt làm quen không? (3)

0 Bình luận - Độ dài: 1,788 từ - Cập nhật:

“Tuyệt vời! Cuối cùng tớ cũng nắm được bí quyết rồi!”

Trận bowling cũng đến hồi kết, Akaishi ném được một cú strike tuyệt hảo.

Cậu ta vui vẻ hét lên “Yeah~”, rồi đập tay với Sendou và Amane.

“Yuka, yeah, yeah.”

Cậu sán lại gần Sendou, đòi đập tay.

“Shiyuu, trong khoảng thời gian ngắn này mà cậu chơi bowling cũng khá lên rồi đấy chứ.”

Sendou đập tay với Akaishi.

“Là nhờ Yuka và Shino-rin chỉ bảo cả đấy~”

Akaishi cười ha hả, quay lại chỗ ngồi.

Sau khi Akaishi ngồi xuống, Amane và Migaki vui vẻ trò chuyện bên cạnh cậu ta.

“À phải rồi, dạo này tớ mới mua một chiếc xe đạp xịn, đạp thích cực luôn~”

“Ể~ Vậy à, đỉnh thế!”

“Rồi thì, xe đạp xịn đạp bao lâu cũng không mỏi, nên tớ cứ thế chạy cả mấy cây số mà chẳng thèm bảo dưỡng gì luôn~”

“Cậu khỏe thật đấy!”

Migaki hăng hái nói về chiếc xe đạp của mình, Amane vỗ tay khen ngợi.

“Thế nên, lần tới…”

“Không, tớ thấy thế thật sự không ổn đâu.”

“Ể…”

Thế nhưng, một câu nói của Akaishi đã phá hỏng cuộc trò chuyện vui vẻ này.

“Không phải, cậu nghĩ mà xem, dạo này chẳng phải có rất nhiều tai nạn xe đạp sao? Chẳng bảo dưỡng gì mà cứ phóng ra đường, không phải là quá coi thường rồi à. Trước khi đi xe phải bảo dưỡng xe cẩn thận, đó là kiến thức cơ bản chứ? Không suy nghĩ chút nào mà cứ đi xe, chiếc xe đạp cũng thật đáng thương.”

“À… à à.”

Akaishi đơn phương phản bác, khiến Migaki co rúm lại. Để tránh phản bác ngay tại chỗ làm không khí tệ đi, cậu ấy đã không bày tỏ rõ ý của mình.

“A, này này, cậu xem đi.”

Akaishi đưa điện thoại cho Amane xem.

“Trước khi đi xe đạp phải bơm lốp cho căng này, người ta viết thế đấy. Takuma cũng cẩn thận vào nhé~? Lỡ phóng nhanh quá mà phanh không ăn thì nguy hiểm lắm đấy?”

“Ừ-ừ, đúng vậy.”

Migaki nhìn Akaishi như nuốt phải mật đắng.

Sakurai sẽ phủ định ý kiến của người khác. Thông qua việc phủ định ý kiến của người khác, cậu ta khiến người khác công nhận sự đúng đắn của mình.

Sakurai tin chắc rằng mình đúng.

Sakurai không bao giờ nghi ngờ sự chính nghĩa của bản thân. Cậu ta luôn tin rằng người khác sai, một niềm tin không hề lay chuyển.

Ngay cả khi đó là thứ mà bản thân hoàn toàn không biết gì, cậu ta cũng sẽ ra vẻ bề trên, như thể kiến thức của mình về chuyện đó uyên bác hơn người khác gấp nhiều lần, rồi thao thao bất tuyệt giảng giải.

Akaishi chẳng có suy nghĩ đặc biệt gì về xe đạp, cũng không thích xe đạp. Huống chi cậu ta vốn dĩ chẳng hề lo lắng cho Migaki.

Thậm chí cậu ta còn chẳng biết gì về xe đạp.

Thế nhưng, Akaishi lại cố tình phủ định. Cậu ta cố ý nói những lời đó, nhằm gây ra xích mích trong cuộc trò chuyện của Migaki và Amane.

Sakurai không thể chịu đựng được việc người khác vui vẻ trò chuyện với người khác giới. Vì vậy cậu ta phải phủ định trước, để bản thân trở thành người chiếm ưu thế nhất trong hoàn cảnh đó.

Bằng cách phủ nhận ý kiến của người khác, Sakurai, tức Akaishi, đã nắm bắt được bầu không khí của nơi đó.

Các người sai rồi. Chỉ có tôi là luôn luôn đúng. Niềm tin gần như mù quáng đó của Akaishi, hay nói đúng hơn là của Sakurai, không hề lay chuyển.

“Takuma cũng sắp phải ôn thi rồi nhỉ? Cậu không định học thêm chút sao? Mà thỉnh thoảng đạp xe đổi gió chắc cũng không tệ đâu ha.”

“Ừm…”

Giọng điệu của Migaki rõ ràng trở nên chán nản.

Điều Migaki muốn nói không phải là kiến thức chuyên môn về xe đạp, cũng không phải chuyện thi cử. Cậu ấy chỉ muốn nói chuyện về xe đạp thôi, chứ không phải muốn nói về chuyện bị thương hay bảo dưỡng. Đặc biệt là, cậu ấy không hề thiếu sót trong việc bảo dưỡng, cũng không hề lơ là bất cẩn.

Akaishi hiểu rất rõ điều này.

“Lần này tớ được spare nè~. Chắc cũng tàm tạm nhỉ?”

Sendou, người vừa nhảy cẫng lên vì được spare, quay lại chỗ Akaishi và những người khác.

“Vậy, lượt tiếp theo đến tớ.”

Migaki rõ ràng không tình nguyện, nhưng vẫn đứng dậy.

“Yuka, yeah.”

“Yeah!”

Sendou đập tay với Akaishi.

“Nào nào, Shino-rin nữa.”

“Yukari-chan, yeah–”

“Yeah!”

Akaishi nắm lấy tay Amane, và Amane cũng theo sự chỉ dẫn của cậu ta mà đập tay với Sendou.

Akaishi đã nắm được quyền chủ đạo đủ để thao túng ba người còn lại trong lòng bàn tay.

Sendou và Amane đều cười rạng rỡ trước từng lời nói cử chỉ của Akaishi, còn Migaki thì bị dồn đến mức phải đi bắt chuyện với người của nhóm bowling khác.

“Shiyuu đúng là đỉnh nhất!”

“Shiyuu hài hước quá đi!”

“Phải không~?”

Sendou và Amane đều lộ vẻ mặt phấn khích, không ngừng trò chuyện với Akaishi.

Thiệt tình, ai cũng như ai.

Akaishi mỉm cười, cười khẩy, nhìn hai người họ.

Mấy đứa này, mắt mũi để đi đâu cả rồi.

Akaishi biết, mình rất được yêu thích.

“Vậy mọi người xong cả chưa~?”

“Xong rồi!”

“Mọi người vui chứ~?”

“Siêu vui————!”

Trận bowling cũng kết thúc, nam nữ vốn đang tản ra các nơi lại tập hợp lại. Kirishima dẫn đầu, kết thúc buổi thi đấu bowling lần này.

“Rồi, vậy buổi thi đấu bowling lần này đến đây là kết thúc!”

Cậu ta vỗ tay mấy cái.

“Tớ nghĩ chắc mọi người cũng đã trao đổi CAOF với nhau rồi nhỉ, tiếp theo mời mọi người tự do hoạt động~ Ai mà chưa trao đổi CAOF thì lát nữa tớ sẽ dùng tài khoản cá nhân của mình để kết nối giúp, không cần lo lắng đâu~ Vậy thì, mọi người! Sẵn sàng chưa!”

“Yeah————!”

Akaishi không biết phải chuẩn bị gì, nhưng vẫn hùa theo mọi người xung quanh.

“Chúng ta hãy cùng nhau trải qua một mùa hè tuyệt vời nhất nào!”

“Whoo————————————!”

Mỗi người đều giơ tay lên, giơ thật cao.

Nam nữ tụ tập nơi đây, cảm xúc lúc này dâng lên đến đỉnh điểm.

“Vậy thì, giải tán!”

“Yeah——! Tạm biệt!”

“Tạm biệt——!”

--------

Vừa kết thúc buổi gặp mặt, Kirishima tiến về phía Akaishi.

“Chào, Yuuto-kun. Mọi chuyện thế nào rồi?”

“À à, cái này thì.”

Akaishi đã bước đi trên đường về. Kirishima đi theo bên cạnh Akaishi đang bước hơi nhanh.

“Cậu có lấy được CAOF của bạn nữ nào không?”

“Tớ đã trao đổi CAOF với hai bạn nữ cùng nhóm.”

“Ồ! Vậy à! Thế thì tốt quá rồi. Yuuto-kun, không phải là một bước tiến lớn sao!”

“Tiến cái gì chứ.”

Akaishi khịt mũi cười khẩy một tiếng.

“Tớ cũng hơi lo cậu sẽ bị tẩy chay, nên thỉnh thoảng cũng để ý cậu, kết quả là cậu kiểm soát tình hình rất tốt còn gì? Chà, tớ hoàn toàn không ngờ Yuuto-kun lại làm được chuyện như vậy đấy.”

“Ừm.”

“Bắt chước Sousuke, phải không?”

“…”

Akaishi bước chậm lại một chút.

“Sao nào, cảm giác khi trở thành Sousuke thế nào?”

“…”

“Không được yêu thích à?”

“Được yêu thích chứ. Được yêu thích đến phát chết đi được.”

“Phải không? Cảm giác này cũng không tệ, đúng chứ?”

Kirishima cười ha hả.

“Dù nói thế nào đi nữa, kết quả là những người như Sousuke vẫn được yêu thích. Chà đạp người khác dưới chân, thản nhiên nói lời cay độc, rồi ra vẻ chinh phục cả thiên hạ, loại người đó cuối cùng rồi sẽ được yêu thích. Còn kiểu người im hơi lặng tiếng, u sầu buồn bã như cậu thì chẳng ai ưa nổi đâu.”

Đúng như vậy.

“Cô gái tên Sendou đó hẹn tớ, lần sau hai đứa đi xem phim.”

“Ghê vậy! Sắp thành một cặp đến nơi rồi còn gì!”

“Ừm.”

Chẳng có gì vui cả.

“Nhưng, đây không phải là tớ.”

“…”

Vẻ mặt rạng rỡ của Kirishima chợt phủ một lớp mây mù.

“…Ồ.”

“Đây không phải là tớ. Tớ không phải Sakurai, cũng không thể trở thành Sakurai được. Cứ cố gượng ép thế này, sớm muộn gì cũng sẽ có rạn nứt. Sẽ đến lúc mọi thứ đổ vỡ tan tành.”

“Mà, chắc là vậy rồi.” Kirishima nói như không có chuyện gì.

“Nhưng, vậy cậu định làm gì với Sendou-san? Cậu sẽ nói cô ấy không phải mẫu người của cậu rồi từ chối gặp mặt à?”

“Tớ sẽ không làm vậy. Đã hẹn rồi thì tớ sẽ gặp cậu ấy đàng hoàng.”

“Cậu lại thành tâm quá nhỉ.”

Akaishi chỉ muốn tránh việc lợi dụng người khác vì lợi ích và mục đích của bản thân.

“Vậy nếu Sendou-san biết con người thật của cậu mà vẫn có hảo cảm với cậu thì sao?”

“Chuyện đó…”

Trong khoảnh khắc, cậu nghẹn lời.

“Thế thì cũng tốt thôi. Nếu có người thật sự thích con người tớ, thì đó chẳng phải là chuyện tốt sao.”

“Ra vậy nhỉ.”

“Chính vì không thể được như thế, nên tớ mới thành ra thế này. Vì không có ai chấp nhận con người thật của tớ, nên tớ mới thành ra thế này. Nếu ngay từ đầu đã được chấp nhận, tớ đã không làm cái chuyện vô ích đó rồi.”

“Vậy à, vậy à.”

Kirishima lại cười khùng khục.

“Giả tạo bản thân để được yêu thích, cảm giác thế nào hả, Kirishima?” Akaishi nói với ánh mắt lạnh lùng.

“Đó đương nhiên là cảm giác tuyệt nhất rồi. Yuuto-kun, cậu cũng nên thỏa hiệp với đời thêm chút nữa đi, mà sống cho tốt vào.”

“Vậy sao.”

Akaishi ngậm miệng lại, không nói gì cả.

“Nhưng Sendou-san lại có cảm tình với con người giả tạo của cậu đấy nhỉ.”

“Ừm…”

Akaishi cảm thấy hơi có lỗi với Sendou.

“Lừa dối người khác cảm giác thế nào?” Như để trả đũa, Kirishima hỏi với nụ cười toe toét.

“Tớ đã làm chuyện không phải với Sendou. Sau này tớ sẽ đi xin lỗi.”

“Tốt lắm.”

Chỉ trong một ngày, tinh thần Akaishi đã mệt mỏi đến cực hạn.

“Tại sao lại không hiểu cơ chứ…”

Akaishi lẩm bẩm khe khẽ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận