Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)
Tập 150: Bạn có thích món ăn Yatsugai làm không?
0 Bình luận - Độ dài: 1,506 từ - Cập nhật:
“Họ Mizuki này, đọc lên nghe cứ như tên của cậu nhỉ?”
“Ể?”
Sakurai nói với Mizuki như vậy.
“Này, tên thật của Mizuki là Shio mà, phải không?”
“Ể, ư, ừm, đúng là vậy nhưng mà…”
Bất ngờ bị gọi tên, Mizuki đỏ mặt, cúi gằm.
“Vậy nên bản thân họ Mizuki đọc lên nghe như nửa sau tên của cậu phải không?”
“Đú-đúng vậy.”
“Thế nên chỉ gọi Mizuki thôi cũng thấy hơi ngượng ngùng… nhỉ.”
“Ư… ừm.”
“…”
“…”
Sakurai và Mizuki nhìn nhau, ngượng nghịu gãi đầu.
----------
Cô gái mơ thấy những hồi ức với người mình thầm thương trộm nhớ – Mizuki tỉnh giấc.
“Sakurai-kun…”
Cô khe khẽ thì thầm.
“…”
Mizuki trùm chăn kín đầu.
“Sakurai-kun lúc nào cũng dịu dàng quá mức…”
Mizuki không ngừng thì thầm những lời yêu mến dành cho Sakurai.
----------
‘Akaishi, mai tớ mời cậu một bữa nhé. Mười giờ sáng nha.’
Sáng sớm, Akaishi tỉnh dậy thì thấy có thông báo trên “CAOF”.
Là tin nhắn từ Yatsugai. Thời gian gửi là chín giờ năm mươi mốt phút tối hôm qua.
“Lại cái giờ oái oăm này…”
Akaishi, người thường chẳng mấy khi nhận được tin nhắn, vốn không có thói quen thường xuyên kiểm tra “CAOF”.
‘Đột ngột quá.’
Tám giờ bốn mươi phút sáng, Akaishi nhắn lại. Đối phương trả lời ngay lập tức.
‘Cậu dậy sớm thật đấy.’
‘Cậu cũng vậy mà.’
‘Có sao đâu, cứ đến đi. Mai tớ còn phải trổ tài nấu nướng đãi cậu nữa đó.’
‘Tiệc sinh nhật Sakurai à?’
‘Ừm.’
Akaishi vẫn chưa ra khỏi chăn, cùng Yatsugai trao đổi những tin nhắn bâng quơ.
‘Nói sớm chứ, đừng có đột ngột liên lạc với tớ. Ít nhất cũng phải báo trước hai tuần về ngày giờ, địa điểm, chi phí, vật dụng mang theo và các mục bổ sung, nếu không thì tớ không muốn đi đâu.’
‘Sao cậu cứng nhắc thế. Tớ mua nhiều nguyên liệu lắm rồi, cậu nhất định phải đến đó. Lỡ thừa thì biết làm sao?’
‘Cậu dựa dẫm vào người khác quá rồi đấy.’
Akaishi thầm nghĩ “Cô nàng này vẫn chứng nào tật nấy, cứ thích ép buộc người khác”, rồi chậm rãi chuẩn bị ra ngoài.
Akaishi vốn đã định sẽ tích cực qua lại với Yatsugai.
‘Vậy lát nữa tớ qua. Khoảng chín giờ bốn mươi chín phút sẽ tới.’
‘Lại cái giờ chính xác đến từng phút này…’
Akaishi báo qua cho bố mẹ một tiếng, rồi vơ vội bộ đồ gần đó khoác lên người rồi lên đường.
--------
“Cuối cùng cậu cũng tới, trễ hẳn bốn phút rồi đấy.”
“Ừ.”
Chín giờ năm mươi ba phút, Akaishi đến nhà Yatsugai. Cậu bấm chuông cửa, Yatsugai đang đeo tạp dề lập tức ra mở cửa.
“Đối với cậu mà nói thì khá lắm rồi. Tớ không ngờ cậu sẽ đến đâu.”
“Dù gì cũng đã hẹn trước rồi mà.”
“Akaishi, dạo này cậu hợp tác ghê nhỉ. Có chuyện gì xảy ra à?”
“…”
Akaishi như thể không nghe thấy lời Yatsugai nói, cứ thế đi thẳng vào nhà cô.
“Thôi kệ…”
Là để phá tan cái harem của Sakurai đấy, nhưng cậu đã không nói ra.
“Mai là tiệc sinh nhật Sakurai à?”
“Ừm…”
“Cậu sẽ trổ tài nấu nướng trong tiệc sinh nhật Sakurai sao?”
“Ừm…”
“Ngoài cậu ra, còn ai khác mang đồ ăn đến không?”
“Ừm…”
“Vậy à.”
“Ừm…”
Akaishi đặt hành lý xuống, tìm đại một chỗ rồi ngồi.
“Tớ đói rồi.”
“Đồ ăn chứ gì!”
Yatsugai đột nhiên cất cao giọng. Tiếng nói oang oang khiến Akaishi nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
Akaishi quyết định không nhắc đến chuyện của Sakurai nữa.
“Sáng tớ chưa ăn, trưa cũng chưa, đói lắm rồi.”
“Thiệt tình… Cậu muốn ăn món tớ nấu đến vậy cơ à?”
“Miễn không khó ăn thì gì cũng được.”
“Cái kiểu làm bộ làm tịch ấy, tớ nhìn thấu hết rồi nhé!”
Yatsugai vừa hát vu vơ vừa đeo tạp dề vào.
Akaishi biết nói nữa cũng vô ích, nên ngậm miệng lại.
“Sau lần đó, tay nghề nấu nướng của tớ cũng lên trình rồi đấy! Giờ thì có thể nhắm tới đẳng cấp thế giới luôn rồi!”
“Chém gió cũng vừa thôi.”
Akaishi vừa đọc cuốn sổ tay nhỏ ghi đầy công thức toán vừa đáp lời.
Trong lúc Yatsugai nấu ăn, Akaishi cứ lẩm nhẩm các công thức một cách lơ đãng.
“Á! Cậu lại đọc mấy thứ đó nữa rồi… Cậu có thể đừng làm thế nữa được không? Thật sự làm người ta mất hết cả hứng đấy.”
“Kệ đi chứ, tớ đang rảnh mà. Không nên lãng phí thời gian, đúng không?”
Yatsugai cau mày quay lại trách Akaishi, nhưng cậu chẳng mấy để tâm.
“Mà này, đợi cậu ăn món tớ nấu xong, cậu sẽ không thể khua môi múa mép như vậy nữa đâu đấy.”
“Vậy sao.”
Yatsugai nấu xong, đặt đĩa thức ăn trước mặt Akaishi.
“Nào, đầu tiên là món này! Mời cậu dùng bữa, Akaishi!”
“…”
Akaishi nhìn đăm đăm món trứng cuộn được bày biện trước mắt.
“À, ừm thì! Hình thức không cần để tâm đâu nhỉ! Vấn đề là ở hương vị cơ! Hương vị ấy!”
“Đấy là lời của người ăn nên nói mới phải.”
Trước món trứng cuộn nát bét chẳng ra hình thù gì, Akaishi liếc nhìn Yatsugai bằng nửa con mắt.
“Vậy thì nếm thử đi xem nào!”
“…”
Akaishi nơm nớp lo sợ, đưa miếng trứng cuộn lên miệng.
“…”
Cậu im lặng ăn tiếp.
“Thế nào hả!”
Nhìn Yatsugai đang mong chờ phản ứng của mình, Akaishi đáp,
“… Cũng không dở.”
“Đương nhiên rồi!”
Akaishi nói vậy.
“Nhưng mà, cũng chẳng ngon.”
“Sao lại thế!”
Trước màn lật kèo chỉ trong nháy mắt, Yatsugai tức tối ném tạp dề xuống đất.
“Thứ nhất, nhìn không đẹp mắt. Làm mất cả ngon miệng.”
“Cái đó đúng là cần cải thiện thật…”
Yatsugai lôi từ trong túi tạp dề ra một cuốn sổ nhỏ, ghi lại những lời Akaishi nói.
“Rồi tiếp theo, rán chưa tới. Gần như là trứng sống nguyên.”
“Ực… Cái đó là vì… là vì cậu bảo tớ xem công thức mà…”
“Công thức có ghi là để sống nguyên vậy thì ngon à?”
“Nó có ghi cách làm món trứng cuộn lòng đào mà…”
Yatsugai lắp ba lắp bắp, lí nha lí nhí.
“Dân nghiệp dư thì đừng có bày đặt sáng tạo! Nói bao nhiêu lần mới hiểu hả! Đồ ngốc! Chịu khó dùng não một chút đi!”
“C-cậu ồn ào quá đi! Toàn là chê bai! Cậu làm được không mà nói!?”
“Là tự cậu nói muốn người khác ăn món cậu tự tay làm mà. Lời phản bác vừa rồi của cậu có vấn đề về logic đấy.”
“Ồn chết đi được ồn chết đi được ồn chết đi được! Vậy thì cậu làm thử xem nào!”
Yatsugai hậm hực dúi cái tạp dề vào tay Akaishi.
“Haizz…”
Akaishi gạt chiếc tạp dề của Yatsugai sang một bên, rồi tiến về phía bếp.
“Đừng cố tỏ ra khéo léo để làm món gì đó thật ngon, mà hãy cứ làm những món vừa với khả năng của mình. Đó chính là bí quyết nấu ăn, và cũng là bí quyết của cuộc đời.”
“Tại sao tớ lại phải để một đứa bạn cùng lớp dạy mình bí quyết cuộc đời cơ chứ.”
Akaishi nhận nguyên liệu và công thức từ tay Yatsugai, rồi bắt tay vào làm món trứng cuộn.
“Xong rồi đây.”
“Ừm.”
Akaishi đặt đĩa trứng cuộn trước mặt Yatsugai.
“Nếm thử đi.”
“Ừm.”
Yatsugai dùng đũa gắp một miếng trứng cuộn, cho vào miệng, từ từ nhai.
“…”
“…”
“…Ngon.”
“Hẳn rồi.”
Yatsugai ngước nhìn Akaishi với vẻ mặt đầy cay cú.
“À, còn điểm thứ ba nữa, món trứng sống của cậu nhạt thếch.”
“Tớ đã cố gắng giữ lại hương vị tự nhiên của nguyên liệu…”
“Vậy thì ăn luôn trứng sống cho nó nhanh.”
“Ồn chết đi được ồn chết đi được ồn chết đi được——! Im miệng cho tớ!”
Yatsugai hùng hổ đứng dậy, nổi cáu với Akaishi.
“Vậy thì cậu phải dạy tớ mới được!”
“Lại nữa à…”
Cậu đành lẽo đẽo theo sau Yatsugai đang hùng hổ chạy vào bếp.
“Đừng có chạy trên hành lang! Nguy hiểm lắm biết không!”
“Đây là nhà của tớ!”
“Lỡ đụng phải bạn cùng lớp thì tính sao!”
“Làm gì có ai ở đây!”
“Lỡ làm vỡ đồ đắt tiền thì tính sao!”
“Cái đó thì phiền thật đấy.”
Nghe vậy, Yatsugai mới chịu giảm tốc độ, Akaishi vừa thở dài vừa đi theo sau.
Akaishi lại một lần nữa chỉ dạy cho Yatsugai những điều cơ bản về nấu nướng, sau đó mới trở về nhà mình.
Trông cậu ấy có vẻ vui thật, Akaishi bất giác nảy sinh một cảm xúc khó tả dành cho Yatsugai.


0 Bình luận