Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)
Chương 124: Bạn có thích Kirishima Naoto không? (2)
0 Bình luận - Độ dài: 1,055 từ - Cập nhật:
“Akaishi-kun!”
“……”
Akaishi và Sakurai vừa tách nhau ra không lâu, Mizuki bèn gọi cậu lại.
Akaishi nhìn xuống, thấy Mizuki đang ôm một chồng tài liệu vẫy tay với cậu, rồi rảo bước nhanh về phía mình.
“Phù... Mệt ghê.”
“Vậy à.”
Mizuki leo hết mấy bậc thang, đến bên cạnh Akaishi.
“A, Akaishi-kun, tớ có cái này muốn đưa cậu.”
Mizuki như chợt nhớ ra điều gì, liền sột soạt lục túi lấy tiền ra.
“Đây, cái này cho cậu.”
Rồi dúi sáu trăm yên vào tay Akaishi.
“Đây là... giao dịch mờ ám gì vậy?”
Akaishi ném cho Mizuki một cái nhìn đầy cảnh giác.
“Chờ, chờ một chút, Akaishi-kun, đừng nói thế chứ! Tớ đâu phải loại cò mồi gì đâu!”
Mizuki bật cười ha hả. Dù không phải ý đó, nhưng kệ đi, Akaishi cũng cười trừ theo.
“Ừm, hôm qua Akaishi-kun về giữa chừng bữa tiệc liên hoan đúng không? Đưa hai nghìn yên có hơi nhiều, nên đây là tiền thừa trả lại cậu.”
“À à.”
Ra là vậy, Akaishi hiểu rồi. Vì cậu vốn chẳng mấy khi tham gia mấy buổi tiệc tùng, nên cũng không rõ giá cả ra sao. Cậu vừa nói cảm ơn, vừa nhận lấy sáu trăm yên.
“Mà nói mới nhớ, ông chú hôm qua làm tớ một phen hết hồn luôn đó.”
“Ừ nhỉ.”
Dù gần như là cậu xúi tớ làm mà —— Akaishi thầm oán trong lòng, đoạn liếc nhìn Mizuki.
“Nhưng mà tớ thật sự ngưỡng mộ mối quan hệ của hai cậu lắm đó.”
“……?”
Ngưỡng mộ? Ngưỡng mộ cái gì cơ?
Akaishi hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc.
“Giá mà tớ cũng có được những người bạn tốt như Akaishi-kun và Sakurai-kun thì hay biết mấy.”
“……”
Akaishi lặng thinh nhìn Mizuki.
“Gì cơ?” Câu chữ chực trào ra khỏi miệng, cậu phải cố gắng lắm mới nuốt vào được.
“Một mối quan hệ như vậy quả thực rất tuyệt vời nhỉ. Dù không biết phải diễn tả thế nào cho đúng, kiểu như là có thể thấu hiểu suy nghĩ của nhau? Hay nên nói là có thể thoải mái nói ra lòng mình nhỉ...? Tớ cũng ao ước có được một mối quan hệ như thế lắm.”
“……”
Akaishi nhìn Mizuki bằng ánh mắt như thể đang nhìn một sinh vật lạ.
Làm gì có chuyện đó.
Akaishi hoàn toàn không tài nào lý giải nổi dụng ý thực sự đằng sau những lời nói đầy bất ngờ này của Mizuki.
“Mà công nhận đống này nặng thật đấy...”
Mizuki từ nãy đến giờ cứ liên tục đổi tay xách chồng tài liệu, rõ ràng là cố tình làm vậy để Akaishi thấy.
Ý là muốn mình xách hộ chứ gì?
Akaishi vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc ban nãy, cố gắng kéo dòng suy nghĩ trở về với thực tại.
Cứ đổi tay xách đồ mãi, rõ là muốn người ta phải mở lời “Hay để tớ cầm giúp cho”, đúng là một cô nàng thảo mai. Akaishi thầm nghĩ, đang định đưa tay đỡ lấy chồng tài liệu từ Mizuki thì——
“Mizuki!”
Phía sau lưng vọng lại tiếng của Sakurai.
“Ối chà, Mizuki! Cậu đang bê đồ à? Để tớ giúp một tay.”
“A, xin lỗi nhé Sakurai-kun, cảm ơn cậu nhiều!”
Sakurai lách vào giữa Akaishi và Mizuki, đoạn đỡ lấy khoảng hai phần ba số tài liệu trên tay cô bạn.
“Akaishi, cậu làm gì ở đây thế?”
Sakurai, người ban nãy đi lướt qua mà chẳng nói năng câu nào, giờ lại đột ngột bắt chuyện với Akaishi.
“……Đi... vệ sinh.”
Akaishi, người đang choáng váng vì cú sốc kép, khẽ khàng nặn ra từng chữ.
“Vậy à~ Thế thì Mizuki này, làm phiền Akaishi cũng không hay, chúng mình mau về lớp thôi?”
“Ể? À, ừm. Akaishi-kun, tạm biệt cậu.”
“……Tạm biệt.”
Akaishi dõi theo bóng lưng hai người họ, bàn tay từ từ buông thõng, bất lực.
“……Cái... gì vậy trời?”
Cậu không thể không thốt lên như vậy. Rõ ràng lúc lướt qua nhau chẳng nói một lời, vậy mà chỉ khi thấy cậu nói chuyện với Mizuki thì mới bắt chuyện. Akaishi biết tỏng, dám chắc là vì nghe thấy tiếng cậu và Mizuki trò chuyện nên hắn mới mò đến.
Nhưng, việc hắn chủ động bắt chuyện với mình quả thực khiến Akaishi vô cùng kinh ngạc.
“……”
Tại sao chỉ khi có Mizuki ở đó hắn mới bắt chuyện với mình? Lúc ở hành lang, khi hai đứa lướt qua nhau, thật sự chỉ là tình cờ hắn không để ý thôi sao?
Không, không phải. Ban nãy rõ ràng chỉ có mình cậu và Sakurai.
Vậy thì tại sao chứ.
“……”
Akaishi đứng sững lại, chìm vào dòng suy tư.
“……”
Tại sao lại thế? Việc này có ý nghĩa gì chứ? Sakurai, kẻ luôn muốn tỏ ra tốt đẹp trước mặt Mizuki. Sakurai, kẻ chỉ bắt chuyện với mình khi có Mizuki ở bên. Mizuki, kẻ lẽo đẽo theo một gã mà mình vốn có mối quan hệ chẳng tốt đẹp gì.
“……”
Aaa.
“Thì ra là thế.”
Hiểu rồi.
Thì ra là, thế này đây.
Gã đó, đúng là một tên khốn nạn.
Chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi.
Lúc mình không có ở đó, hắn đã ba hoa với kẻ tùy tùng (Mizuki) rằng hắn và Akaishi thân thiết lắm, khiến cô ta tưởng rằng chuyện ở bữa tiệc liên hoan hôm nọ, là Akaishi cố tình nói vậy để đỡ lời cho hắn.
Thì ra là, thế này đây.
Trước mặt Mizuki, hắn phải diễn tròn vai một người bạn thân thiết với Akaishi. Vì lẽ đó, hắn mới chủ động bắt chuyện với mình. Nhưng trong thâm tâm, ý nghĩ chán ghét Akaishi đã ăn sâu bén rễ từ lâu rồi.
Dù chán ghét, nhưng để giữ thể diện, hắn vẫn cố tỏ ra thân thiết. Trước mặt kẻ tùy tùng như Mizuki, Sakurai buộc phải đóng kịch mình là bạn tốt của Akaishi.
“…Khốn kiếp.”
Đồ đạo đức giả. Sakurai chỉ giỏi tỏ vẻ cao thượng trước mặt lũ con gái.
Ghê tởm.
Akaishi mang theo một bụng khó chịu, bước về phía nhà vệ sinh.


0 Bình luận