• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)

Chương 146: Bạn có thích ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè không?

0 Bình luận - Độ dài: 1,010 từ - Cập nhật:

“Nóng quá…”

Natsumi lẩm bẩm một mình trong nhà.

“Anh hai nóng quá anh hai nóng quá anh hai nóng quá anh hai nóng quá————!”

“Ồn ào chết đi được——————!”

Sakurai đang nấu ăn, quát Natsumi.

“Thiệt tình————Kỳ nghỉ hè bắt đầu rồi mà anh hai chẳng thèm chơi với em gì cả!”

“Natsumi, em ồn quá đấy. Hôm nay Yuki sẽ đến, nên không chơi với em được.”

“Hả?”

Natsumi lập tức nhìn Sakurai bằng đôi mắt đã mất đi vẻ lanh lợi.

“Yuki? Chị Yuki mà anh nói là chị Yuki đó hả?”

“Này này, đừng nói xấu Yuki.”

“Anh đang nói đến chị Arai bạn thuở nhỏ kia hả?”

“Em đáng sợ thật đấy. Ừ đúng rồi, hôm nay anh có hẹn chơi với Yuki.”

“Hẹn chơi chung vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè luôn sao?”

“Đúng vậy, là thế đó.”

Natsumi loạng choạng lại gần Sakurai.

“Không không không không không————! Em muốn chơi với anh hai!”

“Natsumi, đừng bướng bỉnh nữa——!”

Natsumi liên tục đấm thùm thụp vào người Sakurai.

“Như vậy kỳ cục lắm! Ba mẹ đều không về nhà, anh hai chơi với em thì có sao đâu!”

“Mai! Mai anh chơi với em mà!”

“Em không chịu————!”

Natsumi nằm lăn ra sàn, giãy đành đạch ăn vạ.

“Haizz… Vậy chơi chung nhé?”

“Ể, được ạ!?”

Có lẽ việc ăn vạ đã có kết quả, Sakurai cũng quyết định chơi cùng Natsumi.

----------

“Ờ…”

Arai đứng hình trước mặt Sakurai và Natsumi.

“Tình hình gì đây hả? Sousuke.”

Natsumi nắm chặt cánh tay Sakurai trừng mắt nhìn anh, Sakurai thì cười khổ với cô bé.

“Không phải, con bé nhất quyết đòi theo, anh cũng chịu thôi… Tóm lại em ngồi xuống trước đi.”

“Ngồi thì ngồi rồi đó. Hôm nay không phải chúng ta hẹn học chung sao?”

“Ê ê——! Không phải đến chơi ạ!”

Natsumi lộ vẻ thất vọng.

“Natsumi-chan, tụi chị là thí sinh đó. Không học nữa là gay go đấy.”

“Chị Yuki, mặt chị trông ngố quá.”

“Oa———! Này Natsumi! Đừng nói những lời thất lễ như vậy!”

Sakurai vội vàng tìm cách xoa dịu.

“Thôi kệ. Em sẽ giám sát hai người, hai người học ở đó đi.”

“Ể… Ể~…”

Sakurai và Arai bắt đầu ngồi học cạnh nhau.

Bíp————!

Natsumi thổi còi.

“Này, hai người sát gần quá rồi đấy. Học bài đâu cần phải dính sát vào nhau chứ?”

“A, a ha ha ha.”

Arai và Sakurai hơi lùi xa nhau một chút.

Natsumi trưng ra bộ mặt ác quỷ giám sát hai người.

“Chỉ cần lơ là một chút là hai người sẽ bắt đầu thân mật ngay. Natsumi phải thực hiện tốt trách nhiệm giám sát.”

“Không, làm gì có chuyện đó!”

Sakurai phản bác, làm sao có chuyện đó được chứ. Cuộc sống thường nhật ở nhà Sakurai vẫn diễn ra như mọi khi.

-----------

“Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè————————————! Yeah yeah yeah yeah yeah yeah yeah yeah!”

Trong nhà Akaishi, Suda đang quậy tưng bừng.

“Dừng tay dừng tay! Hỏng mất! Hỏng thật đó! Cậu muốn phá hỏng cái nhà nát này hả!”

Akaishi ngăn Suda lại.

“Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè————! Yeah yeah yeah yeah yeah yeah yeah yeah yeah yeah!”

Tiếp đó, Sanzenro bắt đầu quậy.

“Dừng tay! Nhà nát sắp hỏng rồi!”

Akaishi ngăn Sanzenro lại.

“Ai béo cơ.”

“Tớ có nói đâu.”

Sanzenro đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc.

“Được rồi, hôm nay tập hợp mọi người lại không vì gì khác, chính là muốn quyết định kế hoạch cho lễ hội mùa hè.”

“Yeah yeah yeah yeah yeah————!”

“Tớ vẫn chưa nói là sẽ đi đâu đấy.”

Suda và Sanzenro mặc kệ Akaishi, tự mình hào hứng.

“Vậy nên, chúng ta đến đây để quyết định lịch trình ngày hôm đó, phải không, Yuu?”

“Ờ, nói thì đúng là vậy.”

“Yeah yeah yeah yeah yeah————!”

“Mà nói chứ, hoạt động câu lạc bộ của các cậu thì sao?”

Akaishi nhìn Suda và Sanzenro.

““Nghỉ””

“Ừm, cũng phải.”

Suda và Sanzenro đồng thanh nói.

“Vậy nên, tớ nghĩ là trong kỳ nghỉ hè này, ba chúng ta không chỉ quyết định chuyện lễ hội mùa hè mà còn cả lịch trình dài hạn nữa.”

“Ra là vậy.”

Sanzenro khen Suda.

“Chúng ta là học sinh cuối cấp rồi, nên cũng phải chuẩn bị tinh thần là sắp tới phải chuyên tâm học hành thôi.”

“Ra là vậy.”

Akaishi gật đầu.

“Tóm lại, ba chúng ta muốn thi vào cùng một trường đại học hả?”

“Tớ là Kitahide-in.”

“Tớ cũng vậy.”

“Vậy tớ cũng thế.”

“Vậy thì là sao hả, vậy thì.”

Akaishi nhìn Sanzenro với vẻ bất đắc dĩ.

“Này này, cậu nên suy nghĩ nghiêm túc hơn một chút về con đường tương lai của mình đi.”

“Không, tớ đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định đấy.”

Sanzenro khẳng định chắc nịch.

“Vào đại học à~ Chúng ta cũng lớn thật rồi nhỉ.”

“Ừ nhỉ.”

Akaishi và Suda lòng tràn ngập háo hức về cuộc sống đại học mà cả hai chưa từng biết đến.

“Này hai cậu, tỉnh lại đi nào.”

Sanzenro vỗ bôm bốp vào hai người.

“Chúng ta thật sự là học sinh cuối cấp rồi đấy, phải nghĩ đến chuyện học hành đi thôi.”

“Đúng là vậy nhỉ~”

Akaishi viết chữ “Học” vào tờ lịch trình Suda mang đến.

“Vậy thì, trừ những ngày các cậu có câu lạc bộ ra, chúng ta sẽ xếp lịch học mỗi ngày. Với lại, nếu trường đại học chúng ta muốn vào giống nhau thì hợp tác thu thập thông tin có lẽ sẽ cho kết quả tốt hơn đấy.”

“Thi cử là một trận chiến đồng đội!”

“Cậu là giảng viên hả?”

Sanzenro dạng chân đứng dậy.

“Có câu một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Ba chúng ta cùng nhau cố gắng, kiên nhẫn bước tiếp nhé.”

“…Ừ ha.”

Ba người Akaishi quyết định cùng nhau vào đại học.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận