Quyển 4: Nghỉ hè (phần đầu)
Chương 147: Bạn có thích buổi gặp mặt làm quen không? (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,586 từ - Cập nhật:
Kỳ nghỉ hè bắt đầu được vài ngày.
“Sin cos, cos sin.”
Akaishi đang lẩm nhẩm công thức toán trong phòng mình.
Bíp bíp, chiếc điện thoại khẽ rung. Liếc mắt nhìn qua, cậu mở “CAOF”.
“Chào Yuuto-kun, khỏe không? Tớ là Kirishima, mười sáu tuổi, độc thân đây.”
“Cái thông tin độc thân thì không cần đâu.”
Cậu lẩm bẩm một mình trong phòng.
“Hôm nay tớ có chuyện muốn hỏi cậu, nhưng hình như quên béng mất rồi.”
“Vậy thì đừng có nhắn tin làm gì.”
“A, nhớ ra rồi! Đúng rồi, mai tớ định đi chơi bowling với mấy bạn nữ trường khác, cậu có muốn đi không?”
“…”
Kirishima rủ đi chơi. Mấy bạn nữ trường khác, những người mà Akaishi từ trước đến giờ chưa từng dính dáng tới.
“Làm gì có chuyện đi chứ.”
Gõ tin nhắn trả lời đến đó, cậu chợt dừng tay.
“…”
Làm gì có chuyện cậu đi. Đó là điều hiển nhiên. Đấy vốn không phải là nơi mà một người như Akaishi sẽ bén mảng đến.
Nhưng. Những người hoàn toàn chẳng biết gì về Akaishi. Những người hoàn toàn chẳng hề liên quan. Những bạn học cùng trang lứa lần đầu gặp mặt, chẳng hề quen biết, cũng chẳng có chút thông tin gì về cậu từ trước.
Akaishi tò mò không biết mình sẽ nhận được phản ứng thế nào. Tò mò không biết khi mình bắt chước Sakurai thì người ta sẽ phản ứng ra sao.
Dự đoán của Akaishi và Kirishima có chính xác không? Kết luận mà họ đưa ra có phải là một cơ chế có thể áp dụng ở mọi nơi không?
“…”
Lạch cạch, cậu gõ tin nhắn trả lời.
“Hiểu rồi. Đi.”
Chỉ vỏn vẹn một câu đó được gửi đi.
Akaishi quyết định sẽ đi bowling với Kirishima.
--------
Ngày hôm sau.
“Chào cậu, chào cậu, buổi sáng tốt lành Yuuto-kun.”
“Ừ.”
Akaishi đang đợi ở nhà ga gần nhất thì chạm mặt Kirishima.
“Chà, được đi chơi với Yuuto-kun thật là cảm động quá đi, đây là lần đầu tiên thì phải?”
“Ừ, chắc vậy.”
“Chà, hôm nay cậu vẫn lạnh lùng như mọi khi nhỉ, Yuuto-kun.”
“Cậu không rủ Sakurai à?”
Cậu tò mò hỏi.
“Tất nhiên là có rủ rồi. Tớ bảo là ‘đi bowling với bạn cùng lớp đây, cậu có đi không?’, thế đấy.”
“…”
“Ủa, mặt cậu trông như muốn nói ‘cách rủ đó thì đời nào mà cậu ta đi’ nhỉ. Thiệt tình, tớ đâu có nói theo kiểu khiến người ta nghĩ ‘bạn cùng lớp thì chắc toàn là con trai thôi’ đâu nha.”
Cậu ta không đánh mà khai. Quả nhiên, nhận thức của cậu ta về Sakurai cũng giống hệt mình.
“Mà, Yuuto-kun hôm nay đến đây cũng vì chuyện đó phải không?”
“…Ý cậu là sao?”
Cậu nhìn Kirishima, người đang liếc mình với nửa con mắt, bằng một ánh nhìn dò xét.
“Chà, tớ cũng muốn biết lắm chứ. Bí quyết để được con gái yêu thích ấy mà. Bí. Quyết. Tớ đã hy vọng là nếu Yuuto-kun đến lần này thì cậu sẽ đích thân chỉ giáo cho tớ vài chiêu đấy.”
“…”
Kirishima nói không sai.
“Lý do Sakurai được yêu thích, tớ cũng muốn biết. Nên mới đến.”
“Ồ, quả là Yuuto-kun, đáng tin cậy ghê! Bộ phim ở lễ hội văn hóa cũng tuyệt lắm! Hoan hô, nữ diễn viên thực lực!”
“Không phải nữ diễn viên.”
“Vậy thì hôm nay chúng ta cùng cố gắng lên nào!”
Kirishima bước về phía tàu điện vừa cập bến.
“Chà, Yuuto-kun. Tớ hạnh phúc lắm. Không ngờ lại gặp được người có cùng tư tưởng với mình.”
“Tớ với cậu khác nhau mà.”
“Lại thế rồi. Tớ với Yuuto-kun giống nhau mà. Chỉ khác mục đích thôi, chứ tư tưởng thì y hệt. Những gì chúng ta nhìn thấy, những gì chúng ta nghĩ về người khác, đều tương tự nhau cả.”
“Giống chỗ nào?”
“Cả tớ và cậu đều không có hứng thú với người khác.”
“…”
Không phải vậy. Tuyệt đối không phải như thế.
“Cậu định phủ nhận à? Muốn nói là sai sao? Nhưng, điều đó cũng không đúng đâu. Đúng là cậu có nhiều bạn bè thân thiết như Mitsuya-kun, Yamamoto-kun, hay Suda-kun. Nhưng, chỉ có vậy thôi. Cậu không chủ động rút ngắn khoảng cách với người khác. Mọi người đều thế, phải không? Trong số bạn bè của cậu, có một ai mà cậu chủ động làm thân trước chưa?”
“…”
“Đó là lý do cậu nghĩ mình không hứng thú với người khác đấy. Cậu chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì. Người đi không níu kéo, người đến không từ chối. Điều đó, tự nó, là lối suy nghĩ của một kẻ bất tài, chẳng hề kỳ vọng gì ở người khác đâu.”
“…”
“Sai sao?”
“…”
Không thể nói là sai. Chắc chắn không thể quả quyết là sai được. Thực tế, Akaishi chưa từng chủ động rút ngắn khoảng cách với bất kỳ ai. Tự mình chủ động, tự mình hành động, để rồi có được những mối quan hệ bạn bè, chưa từng có một trường hợp nào như vậy. Nhưng, liệu điều đó có đồng nghĩa với việc không có hứng thú với người khác hay không, cậu không rõ.
“Chỉ có hứng thú với những người chủ động tiếp cận mình mà lại dám nói là mình có hứng thú với người khác, thì thật là vô trách nhiệm. Tớ nghĩ cậu nên hiểu rõ bản thân mình hơn đi.”
“Có lẽ vậy.”
“Mà, tớ cũng gần như thế thôi.”
“Cậu có cả đống bạn bè còn gì.”
“Ai cơ?”
Kirishima nhìn Akaishi với vẻ mặt ngơ ngác.
“Sakurai.”
“Ahahahaha, không đời nào. Mà này, cậu vẫn luôn tin chắc là tớ thân với Sousuke lắm nhỉ. Tớ đã nói là không phải rồi mà, đúng không? Tớ tiếp cận Sousuke để đổi lại có thể làm quen với mấy cô nàng hot girl số một của trường. Còn Sousuke thì lợi dụng tớ để ra vẻ là một anh chàng tốt bụng, thân thiết với các bạn nam khác. Quan hệ đôi bên cùng có lợi, phải không nào?”
Nói đây là đôi bên cùng có lợi, có lẽ cũng không sai.
“Yuuto-kun, xem cái này đi.”
Kirishima mở “Tweek”. Cậu ta cho Akaishi xem tài khoản của Sakurai mà mình đang theo dõi.
“Này, xem mục yêu thích này đi.”
Kirishima chỉ vào mục yêu thích trên tài khoản của Sakurai.
“Cậu từng xem mục yêu thích của Sousuke bao giờ chưa?”
“Chưa…”
Akaishi đã vài lần thoáng thấy bài đăng của Sakurai, nhưng cũng không để tâm đến Sakurai đến mức đó, bản thân Akaishi cũng không rành về tài khoản của Sakurai cho lắm.
“Vậy thì, xem thử ngay nhé?”
“Thôi…”
Akaishi do dự.
“Xem mục yêu thích của người khác hình như không được lịch sự cho lắm thì phải?”
“Lại gì nữa đây…” Ha, Kirishima nhìn Akaishi với ánh mắt nửa thất vọng, nửa chế giễu.
“Cậu là kiểu người bận tâm đến mấy thứ như phép tắc hay đạo đức à? Phép tắc, lẽ thường, đạo đức, mấy thứ đó được tạo ra để khiến những người tuân theo nó phải chịu bất hạnh đấy. Phép tắc, đạo đức, lẽ thường, luân lý, kẻ không tuân theo thì được lợi, người tuân theo thì chịu thiệt. Tớ nghĩ thế giới này vận hành theo kiểu như vậy đấy, cậu thấy sao?”
“Tớ không trơ tráo như cậu đâu.”
“Vậy à, vậy à. Ừm, có lẽ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam. Nhưng hệ thống cho phép xem nghĩa là việc xem cũng không bị cấm đoán gì cả. Người tạo ra nó không nghĩ rằng việc xem mục yêu thích của người khác là vi phạm phép tắc. Với lại, mục yêu thích của chúng ta cũng chẳng biết ai đang xem, đúng không? Sống kiểu đó thì thiệt thòi lắm đấy.”
Kirishima hùng hồn nói vậy.
Thực ra, cảm giác không muốn xem mục yêu thích của Sakurai chút nào đang trỗi dậy mạnh mẽ, nhưng Akaishi vẫn lấy điện thoại của mình ra, gần như bị ép buộc phải xem tài khoản của Sakurai.
Và rồi, trong mục yêu thích của Sakurai――
Shiorin:
Hôm nay trời trong veo! Thời tiết đẹp quá!
Shiorin:
Gõ nhầm mất rồi… (cười)
Arai Yuki:
Này chờ đã, tớ để quên điện thoại ở nhà rồi. Sốc cực ww
Kyouko:
Hôm nay cũng mệt.
Shiorin:
Hôm nay kẹo á!? Không có áo mưa!
Shiorin:
Lại gõ nhầm mất rồi… (cười)
Arai Yuki:
Sousuke không ra khỏi nhà
Arai Yuki:
Sousuke ra rồi
Arai Yuki:
Đang luống cuống kìa ㅋㅋㅋ
Toàn là những bài đăng được yêu thích của đám tùy tùng của Sakurai.
Lướt bừa từ trên xuống dưới, ai ai cũng là thành viên trong đám tùy tùng của Sakurai.
“Thấy chưa?”
Akaishi từ từ quay sang Kirishima, cất điện thoại đi.
“Chà, tớ cũng đăng bài tương tự mà nhỉ. Sao bài của tớ lại không được ai yêu thích nhỉ. Lạ thật đấy.”
Cậu ta làm ra vẻ giả lả, như thể hoàn toàn không hiểu gì sất.
Hành vi rõ ràng rành rành như vậy, mà không một ai nhận ra.
“Đồ khốn có đầy ý đồ đen tối.”
Akaishi lẩm bẩm như vậy.


0 Bình luận