Tóm tắt
Hành trình Vô Ngân xuống núi, chinh phục mọi khó khăn và thử thách của Nhân sinh, hòng biến bản thân trở thành một cường giả của Mộc Châu đại lục.
Tất nhiên sẽ không thiếu những tình huống oái ăm, những khoảnh khắc nguy hiểm ngàn cân treo sợi "cáp", đặc biệt là những biến cố dở khóc dở cười không thể nào lường trước.
44 Bình luận
quán xá trong cổ phong người ta cũng không gọi là tửu lâu abcxyz. tửu lâu là cách gọi chung. Còn tên quán không bao giờ có chữ tửu ở trong đó. mà người ta sẽ gọi như xuân phong lâu, liễu như các, hoàng môn điếm. Kiểu kiểu thế.
line về tửu sắc của bạn hơi thô. Nếu nhắc đến tửu sắc, có thể dùng cái gọi là đứng đầu tứ đổ tường. Những món tật xấu mà thằng đàn ông nào cũng dính.
xong rồi chiêu đãi bằng hữu, ôn chuyện với bạn hiền, liên hoan với bạn cũ. 3 cái này khác gì nhau đâu, liệt kê một lèo nghe cringe cringe lắm.
Tiếp nữa ngoài ra ca múa nhạc giải trí là sao. Hãy dùng một câu có ý thơ hơn, ví dụ như ở đâu có tài tử, ắt hẳn có giai nhân. Như thế là người đọc hiểu đang đi chơi gái r.
Lời thoại và suy nghĩ của nhân vật ở chương 1 (vì t k dám đọc tiếp) có hơi xa rời thực tế. Mạch triển khai của suy nghĩ và giao tiếp cảm giác không tự nhiên. Mình khuyên bạn nếu viết về chuyện uống rượu nên đọc qua mấy bộ của Cổ Long, Lý Tầm Hoan và Lục Tiểu Phụng là 2 nhân vật điển hình cần tham khảo.
Ngoài ra các cái tên của bạn đặt nghe không thuận tai lắm. Mình nghĩ nên trộm tên của ai đó ngẫu nhiên trong lịch sử hoặc dựa vào để chọn tên nghe nó sẽ thật hơn.
Nói chung bảo sửa gì thì khó á, chỉ có thể khuyên bạn nếu định viết thể loại này thì nên đọc nhiều hơn. Sao chép văn phong. Đặc biệt phải đọc nhiều vì truyện cổ phong cực kỳ nặng điển cố điển tích và các khái niệm để reference trong nền văn hóa.
Thực ra bối cảnh mình xây dựng là ở Dị Giới (ko ở trái đất), chủ ý là khai phóng sự hạn chế về văn phong và cách dùng từ cho bộ truyện. Đó là lý do mình kết hợp ngôn từ hiện đại và cổ trang lại với nhau, gồm cả câu nói trending ngoài đời thật (cái này mình có chia sẻ ở phần chú thích). Có thể nói phong cách viết nó không thuần bối cảnh như những bộ truyện khác.
Về phần lời kể, mình tự nhận là hơi tham khi đặt luôn cảm xúc của mình vào trong đó (kiểu châm biếm). Đồng thời, mình cũng biết cách diễn đạt chưa thực sự tốt và đủ mượt để mang đến cảm giác dễ chịu cho người đọc.
Mình cũng mất 10 năm thanh xuân để đọc những truyện cổ phong như bạn nói, thực ra là "ngán" nên mới tự viết truyện mà thôi. Và lối hành văn này là sự khác biệt với những gì mình đọc, có thể nó khá buồn cười khi 1 người thực sự nghiêm túc đọc nó. Nhưng ít ra nó cũng là phong cách của riêng mình.
Với lại, ngoài những vấn đề này ra mình khá thoả mãn với tình tiết và cốt truyện. Nhưng có thể mình chưa làm tốt như lời bạn nói nên có thể độc giả đã drop trước khi đọc được nhiều hơn 😅😅
p/s: khi bạn sống đủ lâu... bạn sẽ thấy mình già!