• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG

Chương 80: Tử Long phế bỏ tu vi

0 Bình luận - Độ dài: 2,810 từ - Cập nhật:

Năm ngày trôi qua thật nhanh, những ngày này Vô Ngân bận đến tối tăm mặt mũi, hắn không ngừng chạy đông, chạy tây trong Bạch Mã sâm lâm để chuẩn bị hành trang cho chuyến đi xa.

“Thất bại trong việc chuẩn bị là chuẩn bị cho sự thất bại”. Vô Ngân không biết lần rời núi này khi nào mới trở lại, hơn nữa sẽ phải đương đầu với những khó khăn, thử thách gì? Vậy nên hắn cần làm công tác chuẩn bị tốt nhất có thể.

Trong mấy ngày tất bật ấy, Vô Ngân có ghé qua Văn Lang Mật Điện một lần nữa, hắn thu lấy hai cuốn công pháp mà Bụt đã nhắc trong thư. Chúng không dày, mỗi bộ công pháp chỉ tầm một trăm trang, nhưng hắn biết, đây đều là tinh túy mà Bụt để lại cho mình, chúng có thể so sánh với bất kì công pháp quý giá bậc nhất trên Mộc Châu đại lục.

Ngửi hai cuốn công pháp trên tay, còn vương mùi mực mới, Vô Ngân có chút xúc động, hẳn là Bụt gần đây mới viết ra mà thôi. Sau một lúc bồi hồi, hắn hắn cất chúng vào trong nhẫn không gian.

Vô Ngân dạo một vòng Văn Lang Mật Điện, hắn đi tới một chiếc bàn dài nằm trong góc. Nhìn có chút nhớ nghề, bởi nơi đây toàn là dụng cụ pha chế mộc dịch của Luyện Mộc Sư. Hắn không ngần ngại mà bắt đầu thu dọn chúng, kể cả những chai mộc dược còn dang dở, hay đến những mảnh vỏ cây của Linh thụ, tất cả đều được thu lại vào trong nhẫn không gian. Lần này xuống núi, hắn không chỉ phải biến mình mạnh hơn, còn một trọng trách mà Bụt đã giao cho hắn nữa, đó là tìm cách trị liệu thương thế cho Tử Long.

Khổ nổi, Luyện Mộc Sư làm gì biết trị bệnh như Y Sư, Bụt cũng chưa hề chỉ dạy hắn, hai chức nghiệp này tuy chung nguồn gốc nhưng chẳng dính dáng gì đến nhau cho lắm, một bên là dùng mộc dịch để chữa bệnh, bên còn lại thì dùng chúng để tạo ra một thứ quái đản nào đó, nhưng chắc chắn nó không phải là thuốc, bởi đa phần sản phẩm Luyện Mộc Sư điều chế ra đều là được xem là vũ khí phục vụ cho chiến trường. Nói đơn giản thì Y Sư là chức nghiệp cứu người, còn Luyện Mộc Sư thì ngược lại.

Ngoài thu thập mộc dịch ở Văn Lang Mật Điện, Vô Ngân còn chạy vào Bạch Mã sâm lâm để thu thập rất nhiều loại mộc dịch quý hiếm khác nữa. Sinh tồn ở đây hơn mười lăm năm, bản đồ nơi này đã hằn sâu vào trong tiềm thức, nơi nào an toàn, nơi nào nguy hiểm hắn đều thuộc nằm lòng trong bàn tay. Vậy nên, nếu nói Bạch Mã sâm lâm là “hậu hoa viên” của hắn thì cũng không ngoa chút nào. Tuy nhiên, đừng thấy hắn đơn giản như dạo chơi mà đánh giá thấp Bạch Mã sâm lâm, nếu là một kẻ xa lạ tình cờ lạc vào đây, hẳn rất nhanh trở thành mồi ngon cho Dị thú.

Trái ngược với một Vô Ngân đầu tắt mặt tối chạy loạn trong rừng. Từ lúc đồng ý rời đi, Tử Long một mực nhốt mình trong nhà đã bốn ngày liền không ra, đến giờ ăn cũng chẳng thấy đâu. Không ai biết nó làm gì cả, đình viện của nó yên ắng đến lạ thường.

Hôm nay đã là ngày thứ năm Tử Long tự giam lấy mình. Lúc này mặt trời đã lên cao, nắng vàng rọi xuống mái hiên bằng gỗ màu xám sậm, có một người đang đứng bên ngoài, hắn bồn chồn đi qua đi lại như đang chờ đợi ai đó. Một lúc sau, hắn biết không chờ được nữa rồi, hắn bèn hướng vào gian đình viện trước mặt mình, cất giọng gọi to.

“Tử Long! Hôm nay là ngày khởi hành rồi, ngươi cứ ngủ trong đó là ta đi trước à nha”.

Kẻ vừa lên tiếng chính là Vô Ngân, hắn mang trên mình một bộ y phục màu đen vừa vặn, đai lưng bằng da thú thắt chặt, giày dép chỉnh tề, khuôn mặt hắn tỏa ra anh khí ngời ngời, tựa như đã rất sẵn sàng cho chuyến đi này.

Vô Ngân kiên nhẫn chờ đợi nhưng đáp lại hắn chỉ là sự yên ắng đến lạ thường, đang tính gọi thêm lần nữa thì hắn phát hiện cánh cửa gian phòng có dị động.

“Kẹt…”

Rất nhanh, cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra, bất ngờ thay, đập vào mắt Vô Ngân lúc này không phải Tử Long, thay vào đó là một chú ngựa con màu xám bạc.

Con ngựa nhỏ trông vô cùng anh tuấn, nhưng bởi còn là ấu niên, nó chỉ cao tới thắt lưng Vô Ngân. Hắn đảo mắt nhìn kỹ, ngạc nhiên khi thấy nó giống Tử Long đến tám phần, trừ sự khác biệt về kích thước ra, cảm giác con ngựa này được ăn uống thập phần no đủ, da lông bóng lưỡng, không mang dáng vẻ gầy yếu như Tử Long.

Bỗng nhiên, bằng sức tưởng tượng phong phú của mình, Vô Ngân nghĩ đến điều gì đó. Hắn thầm nghi hoặc, chẳng lẽ mấy năm mình rời đi, Tử Long đã lập gia đình, sinh con đẻ cái với một con ngựa khác, nhưng mấy tháng nay hắn nào phát hiện ra bí mật ấy, đến Tử Long cũng không có biểu hiện dị thường nào. Thế rồi hắn vội cúi người xuống, nở một nụ cười hòa ái nói với ngựa con trước mặt.

“Này ngựa nhỏ! Cha ngươi đâu rồi? Mau gọi hắn ra đây?”.

“Cha ngươi ở đây này!”.

Lời Vô Ngân vừa dứt thì con ngựa nhỏ gằn giọng đáp lại, cùng lúc ấy, một chiếc móng ngựa hướng thẳng vào trán Vô Ngân mà đạp tới, nhanh như một cơn gió.

Mí mắt Vô Ngân khẽ giật trước dị biến, hai tay hắn chỉ kịp đan chéo trước mặt mình, hắn đâu ngờ một con ngựa nhỏ lại ra đòn hung ác như vậy.

“Phanh!”

Vó ngựa đập mạnh vào cẳng tay Vô Ngân, tuy đã chặn được, nhưng bởi lực đạo quá mạnh khiến cả thân thể hắn bị đẩy lùi về sau một đoạn, cánh tay tê rần sau dư chấn.

Ấy vậy, Vô Ngân vẫn điềm tĩnh đến lạ thường, bởi hắn phát hiện ra giọng nói kia nghe vô cùng quen thuộc. Thoáng chốc, khuôn mặt hắn trở nên ngốc trệ, trố mắt nhìn về con ngựa nhỏ trước mặt. Như không tin vào mắt mình, hắn buột miệng hỏi.

“Ngươi! Ngươi là Tử Long?”.

“Không ta thì ai”.

Tử Long lạnh lùng đáp, điệu bộ khinh bỉ giống như thường ngày.

“Cái dáng vẻ đáng ghét này…! Đúng là nó rồi”.

Vô Ngân vừa nghe câu trả lời, vừa nhìn thấy cử chị “đanh đá” quen thuộc của con ngựa trước mặt thì liền tin là thật. Không giấu được sự kinh ngạc, hắn lắp bắp hỏi.

“Sao… sao thân thể ngươi thành ra như vậy?”.

Ngoài vóc dáng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, đây là lần đầu tiên Vô Ngân chứng kiến Tử Long xuất thủ, lực đạo một cước tùy tiện vừa rồi hẳn phải ngang Dị thú cấp 6. Tử Long trước đây đến đi đứng còn không vững, huống chi là đánh người.

Nhìn bản mặt ngây ngốc của Vô Ngân, Tử Long khinh khỉnh nói.

“Ta bắt chước Dị thú của thế giới này, ăn một gốc Hoàn Đồng Thần Thụ”.

“Mẹ… mẹ kiếp! Ngươi điên rồi! Sao không nói với ta trước”.

Lời vừa lọt tai, sắc mặt Vô Ngân bỗng nhiên thay đổi, khuôn mặt giận dữ quát lớn. Lúc này, hắn thực sự đã biết chuyện gì đã xảy ra.

Bức thư Bụt gửi cho hắn đã từng đề cập, sau khi thoát khỏi Tru Tiên Trận của bọn Tiên Nhân phương Bắc, thân thể Tử Long bị thương rất nặng, sinh mệnh không ngừng trôi đi từng ngày, nếu không được chữa trị thì chỉ có một con đường chết. Khi xâm nhập thành công vào Mộc Châu đại lục, Bụt nói rõ, có hai cách để chữa bệnh cho Tử Long.

Cách đầu tiên là biến Tử Long thành một trong những Dị thú của thế giới này. Chỉ cần nó phá bỏ tu vi vốn có của mình, sau đó cắn nuốt một loại Linh thụ, thu nạp hoàn toàn mộc lực trong đó là có thể đồng nguyên với Mộc Châu đại lục. Nhưng với bản tính cao ngạo, từ một Thánh Thú nó chịu hạ mình thành một con Dị thú tầm thường sao?

Và cách thứ hai là truy tìm một di tích cổ có trong truyền thuyết của Mộc Châu đại lục, nơi đó được gọi là Hồ Sinh Mệnh, tắm mình trong đó hai năm, mọi thương thế trước đây được thanh tẩy, không bao lâu sẽ hoàn toàn bình phục.

Mấy chục năm dụ ngon dỗ ngọt, ấy vậy mà Tử Long chẳng thèm chọn cách nào, Bụt chỉ đành dùng biện pháp mạnh, cải tạo sơ qua thân thể của nó nên mới có thể cầm cự đến ngày hôm nay. Lúc ấy, nó như một con chiến mã đã “chết tâm”, bởi khoảnh khắc Thánh Gióng gửi gắm nó cho Bụt, ý chí của một con Thánh Thú hoàn toàn sụp đổ, nó cho rằng mình đã trở nên vô dụng, nào còn xứng đáng kề vai sát cánh bên ngài ấy nữa. Mấy chục năm qua, nó chỉ như một con ngựa sắp chết, thoi thóp sống qua ngày.

Đến gần đây, thể trạng của Tử Long đã gần đến cực hạn, Bụt hiểu rõ và không thể nào nhẫn nại được nữa, lão đành gửi gắm nó cho Vô Ngân, quyết dùng cách thứ hai để cứu lấy nó.

Nào ngờ, chẳng hiểu sao vài ngày trước, Tử Long lấy ra “Hoàn Đồng Thần Thụ - xếp hạng thứ 7 trong Linh thụ Bảng” mà trước đây Bụt chuẩn bị sẵn cho mình, tự phế đi tu vi rồi ăn sạch Hoàn Đồng Thần Thụ, từ một Thánh Thú uy phong biến mình thành một Thần Thú ấu niên cấp 1. Là nó tự ý lựa chọn cách đầu tiên, chính thức trở thành một phần của Mộc Châu đại lục.

Nghe như đơn giản, nhưng đây là hành động hung hiểm đến nhường nào, trong quá trình phục dụng Thần thụ, bất cứ lúc nào nó cũng có thể bị bạo thực mộc lực mà chết. Mộc Châu đại lục rộng lớn, muốn tìm một con Thần Thú tựa như mò kim đáy bể, vậy là đủ hiểu để trở thành Thần Thú là rất khó. Hàng ngàn năm qua, có cả tỷ tỷ con Dị thú liều mạng cắn nuốt Thần thụ, ôm trong mình giấc mộng trở thành Thần Thú. Trớ trêu thay, gần như tất cả đều bị bạo thể mà chết, họa may chỉ có vài con Thần Thú được xuất thế mà thôi.

Trở lại với thực tại, đón nhận đôi mắt mở to có chút tơ máu của Vô Ngân, Tử Long hời hợt trả lời.

“Một cái cây bé tí mà thôi, sao làm khó được ta”.

“Ngươi…”

Ngón tay Vô Ngân run lên vì tức giận mà chỉ vào cái đầu con ngựa trước mặt, hắn tức tối không nói thành lời, cứng đầu cứng cổ như vậy bảo sao Bụt không bó tay cho được. Hắn thừa biết Tử Long đang nói dối, nhưng vẫn không thể bắt bẻ được gì.

Tử Long thấy tên kia vì lo cho mình nên mới nổi giận như vậy, lòng nó có chút ấm áp. Quả thực, mấy ngày qua nó đã suýt chết vài lần bởi sự tự tin thái quá của mình. Nhưng lúc này đây, vì bản tính cao ngạo, nó chẳng dám nói ra.

“Đứng im cho ta kiểm tra”.

Vô Ngân lạnh lùng quát, tay hắn đưa ra đằng trước, mộc lực màu xanh từ trong nội thể nhu hòa phun ra, bao phủ lòng bàn tay.

Thấy vậy, Tử Long cũng xem là biết thân biết phận, đứng im một chỗ, ngoan ngoãn phối hợp với tên kia.

Lúc này, bàn tay Vô Ngân chạm nhẹ vào đầu Tử Long, mộc lực không ngừng chảy vào thân thể nó, dò xét từng ngóc ngách một.

Khuôn mặt hắn nghiêm túc đến kỳ lạ, tinh thần tập trung cao độ. Bên trong nội thể Tử Long, hắn thấy khắp nơi không còn là từng mảng thương tích ghê rợn như trong ghi chép của Bụt nữa, lúc này đây, chúng là những thớ thịt tươi mới hoàn toàn, tràn trề sức sống. Tới đây, hắn thầm tặc lưỡi, Hoàn Đồng Thần Thụ quả là thần kỳ, tựa như đúc ra một cỗ thân thể hoàn toàn mới cho Tử Long vậy.

Thở phào một hơi, mộc lực trong tay Vô Ngân hoàn toàn tiêu tán, quên đi cơn giận lúc trước, hắn mỉm cười nói.

“Chúc mừng ngươi! Tử Long. Từ giờ ngươi đã trở thành Thần Thú của Mộc Châu đại lục. Có điều…”

Lời Vô Ngân chưa dứt, Tử Long đã cắt ngang.

“Ta biết rõ, đặc tính của Hoàn Đồng Thần Thụ có chút cổ quái, ban đầu tuy yếu, nhưng không sao, có yếu cũng không yếu bằng ngươi”.

Khóe môi Vô Ngân co giật, thu vội nụ cười hòa ái trên môi, đôi mắt đảo quanh, hàng ngàn mưu hèn kế bẩn chạy ngang qua đầu, hắn thề… sẽ có một ngày phải chơi con ngựa bố láo này một vố.

Trong lúc Vô Ngân còn đang đắm chìm trong “ngọn lửa hận thù”, Tử Long lại lên tiếng.

“Vô Ngân! Ta không muốn đi theo một kẻ không có kế hoạch. Nói! Dự định sắp tới của ngươi là gì?”.

Nghe vậy, Vô Ngân giật mình mà thanh tĩnh trở lại, hắn nghiêm túc nhìn vào Tử Long, sau đó trầm giọng đáp.

“Chúng ta sẽ trở lại Mộc Long đế quốc một chuyến, ta muốn dẹp đi một cái hậu hoạn”.

“Hậu hoạn…? Chẳng phải kẻ thù của ngươi đã chết rồi sao?” Tử Long khó hiểu hỏi lại.

Vô Ngân không lập tức trả lời, từ nhẫn không gian hắn lấy ra một bình rượu. Mở nắp bình, dứt khoát hớp một ngụm lớn vào miệng rồi khà ra một hơi thật dài, sau đó lên tiếng, chất giọng có chút ảo não.

“Ba tháng qua, dù rất cố gắng nhưng ta vẫn chưa thể cái rượu! Trúc Mỹ Nhân hẳn có vấn đề. Tử Long! Ta biết ngươi và Bụt biết chút gì đó. Vừa rồi ngươi hỏi kế hoạch của ta chỉ là muốn thử ta thôi đúng không?”.

Trong trí nhớ của Vô Ngân, cái ngày hắn trở về thì Bụt và Tử Long đã từng thử qua một bình lớn Trúc Mỹ Nhân, hơn nữa, biểu cảm kỳ quặc của bọn họ lúc ấy hoàn toàn bị hắn thu vào mắt. Có điều lúc ấy hắn vừa mới về nhà, còn quá nhiều bí ẩn quan trọng về bản thân chưa được giải đáp, hắn cũng đành chôn dấu sự tò mò ấy lại mà thôi.

“Khá lắm! Ít ra ngươi cũng thông minh”.

Tử Long mở miệng khen ngợi. Nhìn điệu bộ thản nhiên liền biết lời khen ấy là thật lòng, không hề có ý châm chọc. Nó tiếp lời.

“Hẳn Bụt cho ngươi danh sách các Ác linh rồi chứ?”.

Lời vừa dứt, ánh mắt Vô Ngân bỗng nhiên sáng rực, Tử Long hỏi điều này chẳng khác gì chuẩn bị thông báo một tin tức tốt. Như đoán ra điều gì đó, hắn gặng hỏi.

“Ý ngươi là…?”

“Đúng! Là nó – Ác linh Bạch Xà Tửu Quỷ”.

Tử Long dứt khoát đáp, đôi mắt ngựa híp lại, bộ dáng tự tin đến mười phần.

Nghe được lời khẳng định của Tử Long, đầu óc Vô Ngân chấn động không ngừng, liền biết tia phỏng đoán trong lòng là hoàn toàn chính xác. Không dấu được sự vui mừng trên nét mặt, siết chặt bình rượu trong tay, hắn thì thầm trong miệng.

“Hóa ra Trúc Mỹ Nhân lại có liên quan đến Tửu Thần Côn trong Bách Đoạn Thần Trúc. Trúc Mỹ Nhân… chúng ta thật có duyên à nha”.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận