• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG

Chương 104: Sự nghiệp chướng

0 Bình luận - Độ dài: 3,029 từ - Cập nhật:

Sau khi lệnh của Qua Long được truyền đi, rối loạn ở phía trước rất nhanh được ổn định. Chỉ trong vài nhịp hô hấp, viên phó đội trưởng đội Hắc Ưng và một binh sĩ nữa đã đánh cho toán cướp chỉ với năm người phải kêu cha gọi mẹ, sau đó thúc thủ chịu trói trước sức mạnh tuyệt đối.

Qua lời khai, toán cướp kia trước đây chỉ hoạt động trong trong một hẻm núi gần đó, tựa như đám thổ phỉ. Nhưng vài ngày trước, chúng được một tên bịt mặt tìm đến, không những dùng lời ngon tiếng ngọt, mà còn cho cả tiền và công pháp tu luyện. Đổi lại, chúng chỉ cần mở rộng địa bàn cướp bóc, sẵn sàng chạm mặt với quan binh, cùng lắm thì chạy lên núi, làm càng loạn, thưởng càng lớn.

Mới đầu, chúng tưởng mình nhận được một món hời từ trên trời rơi xuống, nhận tiền xong thì có thể bội ước. Điên sao? Chúng ta không có tiền mới lên núi làm thổ phỉ, một khi đã có tiền rồi, thì mắc mớ gì phải hành nghề trộm cướp nữa. Nhưng, chỉ trong hai ngày án binh bất động, lại tiệc tùng ăn uống no say, tên bịt mặt kia lần nữa tìm đến, sẵn tiện lấy đi hai cái đầu người để nhắc nhở. Rốt cuộc, bọn chúng vì quá sợ hãi nên phải làm theo những gì đã hứa hẹn.

Sau khi nghe lại toàn bộ lời khai, Qua Long không khỏi nhíu mày, hắn trầm ngâm một lúc lâu, như đang suy tính cái gì đó.

Bên này, Vô Ngân lắc đầu ngao ngán, hắn không rảnh rỗi để tham gia vào những chuyện “cọng hành vỏ tỏi” như thế. Thở dài một hơi, hắn đưa mắt qua khung cửa sổ, cẩn trọng kiểm tra địa hình xung quanh. Khi liếc qua bên trái, có hơn chục bóng thương nhân vừa mới được cứu hiện ra trong đáy mắt, bất ngờ đồng tử hắn co rút, nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái bình thường. Nét mặt hắn có chút kinh ngạc, sau một hồi ngẫm nghĩ, rốt cuộc hắn cũng lục tục bò ra khỏi xe ngựa.

Vô Ngân chậm rãi bước đến chỗ đám người thương nhân. Bên đó có tổng cộng mười lăm người, không, chính xác là mười bốn người và một cái xác. Vì có một thương nhân xấu số, trong lúc chống cự đã bị toán cướp kia sát hại. Giờ đây, họ đang giúp nhau băng bó lại vết thương, trông có vẻ cực kỳ đoàn kết. Hắn đến gần một người trong số đó, tay vân vê lấy chiếc cằm của mình rồi cất tiếng chào, giọng điệu không giấu được vẻ tò mò.

“Chào ông chủ!”

Lời vừa dứt, Vô Ngân nở một nụ cười đầy thiện cảm, hắn đang đứng trước một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trán ông ta có một vết chém khá nông, đang được một người khác quấn một chiếc băng màu trắng lên đầu. Trong trí nhớ của mình, hắn nhận ra người này là nhờ bộ ria mép lúc nào cũng được tỉa tót chỉn chu.

Người đàn ông trung niên có hơi bất ngờ khi có người lạ chủ động đến chào hỏi, tựa hồ từng quen biết mình. Hơn nữa, người thanh niên trước mặt này lại đi ra từ đoàn quan binh của Hoàng thất. Ông ta không dám thất lễ, vội đứng bật dậy, cung kính mà hỏi lại.

“Thứ lỗi cho tại hạ! Ngài là…?”

Vô Ngân không ngạc nhiên khi người này không nhận ra mình. Đến cả Qua Long, từng ăn chung ngủ chung còn không nhận ra được hắn, thì gã kia sao mà nhớ ra được. Tức thì, hắn tỏ ra thần bí, trả lời một cách khó hiểu.

“Tiệm thuốc ở Kinh đô và một viên Mộc Ngọc.”

Lời vừa rót vào tai, người đàn ông bởi chấn kinh mà lùi lại một bước, chẳng may ngã vào tên đồng bạn ở phía sau, may mà tên kia đỡ được. Cảm thấy phán ứng của mình có phần thất thố, tròng mắt ông ta đảo nhanh một vòng, lập tức cúi người tạ lỗi người bạn kia, rồi lựa lời đuổi khéo hắn đi.

Khi chỉ còn mỗi mình và Vô Ngân đứng ở chỗ này, ông ta mới sấn tới người, thấp giọng lên tiếng, còn không quên liếc trái ngó phải, xem thử có ai đang lại gần đây không.

“Ngài… ngài là Vô Ngân! Sao ngài vẫn còn sống?”

Vô Ngân nhíu mày, nụ cười trên môi tắt ngấm, hắn không ngờ ông chủ tiệm thuốc từng bán hàng Quốc cấm lại biết được tên của mình. Hắn nhớ mình lúc đó tuy còn chút hơi men trong người, nhưng không xỉn tới mức phải khai cả danh tính ra. Điều này chứng tỏ, người đàn ông trung niên trước mặt hắn có một cái đầu cực kỳ nhanh nhạy, dựa vào sự hỗn loạn do Sát Mộc sư đoàn gây nên mà đoán ra cả danh tính của mình.

Nhìn thấy biểu hiện lạ thường của Vô Ngân, người đàn ông trung niên hận không thể tự tát cho mình một cái bạt tai. Biết là một chuyện, nhưng cứ nói toạc ra như vậy, khác gì “cái miệng hại cái thân”. Chuyện Vô Ngân bị truy sát và “đã chết”, thông tin đã được đồn thổi khắp Mộc Long đế quốc, nhưng giờ này tên kia đang đứng trước mặt mình, chứng tỏ mọi chuyện không hề đơn giản như lời đồn.

Bộ dáng khúm núm của ông chủ tiệm thuốc làm Vô Ngân nhớ đến ngày hôm đó, bất chợt hắn lại cười, tay vỗ mạnh vào bả vai ông ta rồi nói.

“Đừng sợ ta như sợ người chết đến như vậy, ngươi tên là gì? Sao lại ra cớ sự thế này, không phải đã sớm chạy ra khỏi Mộc Long đế quốc rồi sao?”

Cảm nhận được sự thân thiện của Vô Ngân, ông chủ tiệm thuốc thở phào một hơi, dù gì cũng từng làm ăn với nhau, người ta hào sảng như thế nào thì ông ta cũng rất rõ. Không để Vô Ngân đợi lâu, ông ta cung kính đáp.

“Tại hạ là Đinh Quang Mục, bái kiến đại nhân.”

Dứt lời, Quang Mục cúi người làm lễ thật sâu. Sau đó, không dám giấu giếm mà thuật lại.

“Không giấu gì đại nhân, ngay trong ngày hôm đó, tại hạ đã bán tháo tất cả gia nghiệp của mình ở Kinh đô Lai Châu rồi đi cùng một đoàn thương nhân nhỏ để ra khỏi Mộc Long đế quốc. Đúng như lời đại nhân gợi ý, tại hạ đã mở lại một tiệm thuốc lớn hơn trước rất nhiều, bắt đầu lập nghiệp ở Hỏa Long đế quốc. Mới đầu, mọi chuyện vô cùng suôn sẻ, tiệm thuốc có chút tiếng vang, nhưng cách đây một tháng, tại hạ bị người ta vu oan giá họa, cho rằng Ích Cốc Đan bán ra là hàng giả. Sau đó, tên đó còn mang nó đi thẩm định, ai ngờ công hiệu viên Ích Cốc Đan đó chỉ bằng một phần ba với hàng chính phẩm. Nhưng rõ ràng cửa hàng của tại hạ đều bán hàng chất lượng tốt.”

Nghe tới đây, Vô Ngân liền đoán được chuyện gì đã xảy, chẳng phải là bị thế lực địa phương chơi xấu hay sao. Hắn thầm tặc lưỡi, thương trường giống như chiến trường, ở đâu cũng phải đối mặt với âm mưu và thủ đoạn. Hắn không nhịn được mà hỏi tiếp.

“Ích Cốc Đan chỉ là đan dược cấp thấp, ăn vào cũng chỉ để thay thế thức ăn bình thường mà thôi. Dù có bị kiện thì cũng không đến nỗi phải về lại Mộc Long đế quốc chứ?”

Quang Mục cười khổ, bộ ria mép vì thế mà trở nên rủ rượi, ông ta nói.

“Ban đầu, tại hạ cũng nghĩ vậy. Thế nhưng, chẳng hiểu sao quan phủ lại làm rất gắt, toàn bộ gia sản đều bị họ tịch thu, tại hạ phải dốc toàn bộ số tiền còn sót lại để chạy án mới thoát được một mạng.”

Khóe môi Vô Ngân co giật, không ngờ lại cướp trắng trợn đến như vậy, này khác gì thông đồng với nhau để hãm hại người khác đâu. Một chút áy náy hiện hữu trong lòng hắn, cũng vì lời gợi ý của mình nên người ta mới ra nông nỗi này.

Nhất thời, Vô Ngân rút từ nhẫn trữ vật ra một cái túi nhỏ màu vàng sậm, khẽ nhét vào tay Quang Mục. Hắn trầm giọng.

“Sự nghiệp của ngươi có chút “chướng” à nha! Ở đây có một ít, ngươi cầm đi, xem như ta giúp ngươi đền bù số tiền bị cướp.”

Quang Mục sững người trước hành động của Vô Ngân, cảm giác bàn tay mình có chút nặng, ông ta như đoán được trong túi kia đựng cái gì. Miết nhẹ ngón tay, tiếng ma sát của những thứ trong đó khẽ vang khiến tim ông ta như muốn ngừng đập.

“Là… là Mộc Ngọc…! Rất… rất nhiều Mộc Ngọc!”

Quang Mục gào thét trong tâm trí của mình, ông ta thầm đoán, phải có tới mười viên Mộc Ngọc trong cái túi này. Tức thì, ông ta lắp bắp thốt lên, hơn nữa giọng rất khẽ, như sợ những người xung quanh phát hiện ra.

“Đại… đại nhân! Như… như vậy là quá nhiều.”

Vô Ngân cười cười, hắn khoát tay, nghiêm túc nói.

“Ta còn sống, một phần là nhờ ở ngươi. Có ơn tất báo, đó là tôn chỉ của ta, bởi tu vi của ngươi quá thấp, cho nhiều hơn chỉ chết sớm hơn mà thôi. Với ta, bấy nhiêu đó quả thực không bao giờ là đủ.”

Nói rồi, Vô Ngân quay người đi, như thể đã làm xong việc của mình.

Thấy vậy, Quang Mục hướng về bóng lưng người thanh niên kia, chắp tay rồi một lần nữa cúi người bái tạ. Ông ta không nghĩ, sóng gió cuộc đời của mình lại gắn liền một mạch với người này, việc Vô Ngân rời đi, khiến ông ta có chút tiếc nuối mà thầm nghĩ: “có thể sau ngày hôm nay, nhân duyên giữa mình và hắn cũng chấm dứt, không ai nợ ai thứ gì.”

Bỗng nhiên, sau khi đi được vài bước thì Vô Ngân bất giác khựng lại, trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng điên rồ. Thầm quyết định, hắn dứt khoát quay người, nhìn thật sâu vào Quang Mục đang cúi thấp người mà nói.

“Ngươi cũng về lại Kinh thành đúng không? Hay là lên xe của ta đi, ta không muốn tiền của mình lại đi nuôi kẻ khác.”

Quang Mục nghe được lời này thì đôi mắt trở nên sáng rực, Vô Ngân là kẻ không tầm thường, chiến công và sự tích của hắn ở Mộc Long đế quốc ai mà không rõ, được cầu cạnh một chỗ với hắn khác gì mở ra một còn đường khác cho chính mình. Không biết Vô Ngân có dụng ý gì, nhưng đây có thể là một cơ hội khác của ông ta, thế rồi ông ta vội gật đầu đáp ứng.

Xong việc, trở lại với đoàn đội Hắc Ưng đang nghỉ ngơi, sau khi thấy Qua Long đang nhàn rỗi, Vô Ngân mới kéo hắn ra một chỗ riêng tư, sau đó nói ra những gì mà mình lo lắng.

“Qua Long! Trên đường trở về, ta nghĩ nó sẽ không an toàn.”

Sắc mặt Vô Ngân cực kỳ nghiêm nghị, nói ra phỏng đoán trong lòng.

Hiếm khi thấy Vô Ngân nói chuyện nghiêm túc đến như vậy, nhưng Qua Long cũng chẳng để ý đến, hắn nặng nề gật đầu rồi cất giọng.

“Ta biết ngươi đang ám chỉ điều gì! HY vọng Tam hoàng tử nhanh chân, không thì sẽ lại thêm một hồi ác chiến.”

Vô Ngân cực kỳ tinh ý, nghe câu trả lời của Qua Long, hắn liền biết tên này đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, liền báo mọi việc cho Tam hoàng tử hay biết.

Việc tranh đua ngôi vị Thái Tử giữa Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, vốn Vô Ngân hắn chẳng thèm bận tâm, nhưng người huynh đệ Qua Long của hắn chẳng may sa vào vòng xoáy chính trị này, hắn nhất định không khoanh tay đứng nhìn tên kia táng thân trước mặt mình. Một tia lãnh ý xuất hiện trong khóe mắt, chỉ cần có dị biến, hắn thẳng tay giết sạch.

Một giờ sau, khi đã bàn giao toán cướp cho đội quan binh gần nhất, đoàn đội Hắc Ưng tiếp tục lên đường. Dẫn đầu là chín tên thủ hạ của Qua Long cùng với chiếc củi làm bằng gỗ xích tên Lưu Minh ở trong đó, đi sau cùng là chiếc xe ngựa chứa đám người Vô Ngân. Cũng may chiếc xe này khá rộng rãi, đủ chỗ để tiếp nhận thêm một thành viên mới là Quang Mục.

Đoàn người chậm rãi đi theo tuyến đường “long mạch” của Mộc Long đế quốc để trở về Kinh đô, mọi chuyện những ngày tiếp theo cực kỳ thông suốt, không hề có một chướng ngại nào cả. Thế nhưng, trái ngược với sự hào hứng của đám thủ hạ dưới trướng mình, lòng Qua Long cứ như bị muỗi đốt, áp lực mỗi lúc một lớn khiến hắn liên tục rơi vào trầm tư. Nhiều lúc Vô Ngân chủ động hỏi chuyện thì hắn chỉ ậm ờ trong vô thức.

Và rồi, cảm giác lo lắng kia cũng đã tới đỉnh điểm. Đến ngày thứ tư, đoàn đội Hắc Ưng phải dừng lại, bởi tiếng vó ngựa râm ran từ xa vọng tới, không thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng chứng tỏ đoàn người ngựa này rất đông. Những người tinh mắt, còn nhìn thấy phía xa trên bầu trời có những đốm đen đang bay về hướng này.

Nhận thức được có một đội quân hùng hậu đang tiến đến, cả đoàn người trở nên hồi hộp, không ít thủ hạ lén nhìn về phía Qua Long, nhưng chỉ thấy sắc mặt đội trưởng của mình mỗi lúc một tệ, thoáng chốc, không khí đội Hắc Ưng trở ngột ngạt đến lạ thường.

Trong xe ngựa, không biết từ lúc nào Vô Ngân đã lấy ra Vô Hình Đao, hắn đang lau chùi cho thanh vũ khí của mình, tâm tình hắn lúc này cũng âm trầm không kém. Quang Mục ngồi kế bên là người nhạy cảm nhất, trái tim ông ta lạnh ngắt như có một ác quỷ ngồi cạnh mình, nhưng không rõ là chuyện gì, ông ta cũng chẳng dám hỏi. Riêng chỉ có thằng bé An Bình, nó vẫn vô tư đùa nghịch từng sợi lông mềm mượt của Tử Long đang gối đầu trên đùi mình, thỉnh thoảng còn cười lên khúc khích.

Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng vó ngựa nện xuống lòng đường mỗi lúc một lớn, tựa như tiếng trống trận dội thẳng vào lồng ngực của Qua Long. Hắn nín thở chờ đợi những kẻ đang tiến tới, hàng trăm thanh chủy thủ trên người đã được điểm lại một lần, chỉ cần có biến, hắn sẽ lập lức ra tay.

Trong lúc nước sôi lửa bỏng, một thanh âm đanh thép vang lên, làm Qua Long giật thót.

“Đội trưởng! Là người của Vệ Mộc sư đoàn.”

Hóa ra là tiếng viên phó đội trưởng hét lớn khi nhìn thấy tiêu ký của Vệ Mộc sư đoàn. Thấy tiêu ký này, gã cũng nở một nụ cười sảng khoái, bởi lẽ, họ chính là người một nhà của mình, đều phụng sự cho Tam hoàng tử.

“Phù…!”

Qua Long thở dài một hơi, gánh nặng suốt mấy ngày qua đều tiêu tán ngay trong một hơi thở này. Tức thì, hắn rời nhảy xuống xe ngựa, bỏ ngang chức vụ phu xe, trở về với khí chất trầm ổn của một vị đội trưởng.

Bên trong xe ngựa, Vô Ngân một mực im lặng, Vô Hình Đao vẫn nằm trong tay, toàn bộ tinh thần hắn đều chú mục về đằng trước, dù đã nghe được tiếng thông báo, nhưng với hắn… cẩn tắc vô áy náy.

“Phạch! Phạch! Phạch!”

Tiếng vó ngựa như ở bên tai, nhưng những binh sĩ cưỡi Phi Hành Dị Thú mới là người đến trước. Một con Tam Mao Phi Điểu cấp 10 rất nhanh đã hạ cánh trước mặt đoàn đội Hắc Ưng, sau đó là năm con nữa cũng lần lượt đáp xuống. Cây cối xung quanh đây bị những cái cánh to lớn quạt mạnh, như một cơn bão vừa quét ngang, không ít tán lá bị gãy rụng.

Phía trước, một viên quan binh dáng người cao gầy bước xuống Phi Điểu, lớn giọng cất tiếng.

“Tam hoàng tử có lệnh! Hộ tống đoàn đội Hắc Ưng an toàn trở về tới Kinh thành Lai Châu, mọi sắp xếp tiếp theo sẽ do đoàn trưởng Vệ Mộc sư đoàn – Âu Dương Hoàng làm chủ.”

Dứt lời, viên quan binh đưa ra một cái Diêu Bông Mật Thư của Tam hoàng tử cho Qua Long. Sau một hồi chứng thực, cơ mặt của Qua Long mới thực sự giãn ra. Hắn biết, từ giờ trở đi mọi thứ đã được chủ tử của mình an bài.

Khi Qua Long đọc xong bức mật thư thì cũng là lúc người ngựa của Vệ Mộc sư đoàn lũ lượt kéo đến, có tới hơn hai ngàn binh sĩ tinh nhuệ do Âu Dương Hoàng đoàn trưởng dẫn đầu, vũ khí và giáp trụ sáng loáng, uy phong đến tận trời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận