• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG

Chương 88: Lương bao nhiêu? Đãi ngộ thế nào?

0 Bình luận - Độ dài: 3,090 từ - Cập nhật:

Bạch Mã sâm lâm vào những ngày đầu Xuân, tiết trời về đêm có phần tươi mát, tuy bóng tối làm lu mờ đi nét đẹp của rừng xanh, nhưng thay vào đó, khi giương mắt nhìn lên cao sẽ chiêm ngưỡng được sự mỹ lệ vốn có của bầu trời. Làng An Thượng, treo trên đỉnh đầu lúc này là một bóng trăng tròn trĩnh, từng vầng hào quang không ngừng tỏa ra tầng tầng ánh sáng vàng êm dịu. Xung quanh nó là muôn vàn tinh tú lấp lánh, phần nào tô điểm cho bóng trăng đẹp đẽ kia.

Lạ thay, dưới mặt đất cũng có trăng, dù chỉ là trăng khuyết thôi nhưng con trăng này còn sáng hơn cả trăng trên trời. Thứ ánh sáng mà nó đang phát ra không phải để xoa dịu nỗi lòng của một ai đó, cũng chẳng xinh đẹp và lãng mạn đến mức thi sĩ nhìn vào liền tức cảnh sinh tình mà ngâm thơ. Có chăng, thứ ngươi thốt ra thành tiếng chỉ có thể là lời trăn trối, bởi nó là bóng trăng mang tới ánh sáng của sự diệt vong và chết chóc.

Bị nuốt trọn thân mình trong ánh sáng vàng chói lóa, Vô Ngân lúc này đây như hóa thành một pho tượng, trước mặt hắn là một vầng trăng khuyết khổng lồ. Ngũ quan như bị khóa chặt, sự đáng sợ của nó không chỉ tác động lên thân xác mà uy hiếp cả linh hồn.

Một đòn hợp kích của bốn mươi mốt Hắc y nhân tựa như một lưỡi đao sát thần, tu vi dưới Hóa Hình là không thể cản phá. Ngay cả ông lão Nhất Vong, kẻ có một thân thể của Hoạt Thi, tưởng chừng là vạn vật bất xâm cũng suýt chút nữa bị cắt lìa cánh tay.

“Phải chết ư?”

Con mắt Vô Ngân trợn trừng, kéo theo đó là một tia nghi hoặc, ánh sáng từ bóng trăng kia như đã nhuộm vàng mắt hắn. Lưỡi trăng chưa tới, nhưng cơn đau rát từ da đang không ngừng truyền lên đại não, giống như có hàng ngàn lưỡi dao sắc bén đang mặc nhiên cứa vào.

Thời gian như đình chỉ, hình ảnh một Vô Ngân ngây người trước Ám Nguyệt Thần Trảm thu vào mắt tất cả con người nơi đây. Lão già Nhất Vong khuôn mặt đã nghệch ra, đáy mắt lộ rõ sự lo lắng, thằng bé An Bình tâm tình bất ổn, mộc lực trở nên toán loạn mà mất đi công dụng của Vô Tướng Thần Thụ, cả thân hình nhỏ bé chập chờn lộ ra ngay dưới chân vị Vong bá bá của mình. Bên kia, sau những tấm mặt nạ quái dị là những nụ cười lạnh lẽo, tựa như lời tiễn biệt với con mồi xấu số của mình.

Thời khắc này, phản ứng của những người nơi đây tuy rằng khác biệt, nhưng đều chứng tỏ một điều… người thanh niên kia ắt phải chết.

Khi Ám Nguyệt Thần Trảm chỉ còn cách Vô Ngân sáu tấc, ánh trăng vàng chói lóa như hóa thành một gã khổng lồ được đúc bằng ánh sáng, lạnh lùng mà nuốt chửng cả thân hình hắn vào trong. Có lẽ, phải nheo mắt lại và nhìn thật kỹ mới có thể thấy lờ mờ một dáng người thẳng tắp đang ẩn mình trong đó. Vậy nên, làm gì có ai nhìn ra được trong cái hoàn cảnh nhất tử vô sinh ấy, một cái nhếch môi bí hiểm lại đang thực sự hiện hữu, đúng! Là hắn đang cười, như thể… “ta đã chờ khoảnh khắc này từ lâu.”

“Vô Tướng Trảm! Đi!”

Đúng lúc này, Vô Ngân gằn giọng, mộc lực trong nội thể tuôn ra như suối, hai cánh tay siết chặt chuôi đao mà chém tới. Thứ hắn chém ra không phải là những nhát chém tầm thường như lúc trước. Giờ đây, thứ hắn xuất ra là bí kỹ đã làm nên tên tuổi mình ở Mộc Long đế quốc – Vô Tướng Trảm.

Hắn nghiến chặt hàm răng, Vô Hình Đao trong tay như thể vượt quả cả thời gian và không gian mà vẽ ra một vòng cung tuyệt mỹ. Thân đao lướt nhanh trong gió mà mạnh mẽ cắt từ trên xuống dưới, đến cả âm thanh cũng chưa kịp phát ra, nhanh không thể tưởng. Và thứ hắn đang chém tới, chính là bóng trăng Ám Nguyệt Thần Trảm đang ở ngay trước mặt mình.

“Xoeng.”

Vô Tướng Trảm chém xuống bóng trăng, thanh âm bén nhọn ngân lên thanh thúy, tựa như tiếng kim loại bị cắt gọt, không chát chúa, không inh tai, thứ âm thanh ấy vừa ngọt lại rất êm tai.

Hoàn thành một đao, cơ thể Vô Ngân hạ thấp trong tâm, mũi đao đã hướng xuống đất, lạnh lùng mặc cho bóng trăng khổng lồ vồ vập lấy mình. Trong mắt hắn giờ này, Ám Nguyệt Thần Trảm như nhiều thêm một sợi chỉ cực mỏng, nó đang chia ánh sáng vàng kia ra làm hai, không những thế, đến Ám Nguyệt Thần Trảm trong tích tắc cũng biến thành hai nửa. Thoáng chốc, cảm giác cận kề cái chết vụt tan, hai nửa bóng trăng vẫn cứ thế mà lao nhanh, chia làm hai ngả rồi cắt qua vạt áo của hắn. Đây đích thực là uy lực của bí kỹ Vô Tướng Trảm, vô địch cùng cảnh giới, chỉ cần thực lực đối thủ dưới Hóa Hình, không gì không thể trảm.

Ấy vậy mà, khoảnh khắc Vô Ngân xuất thủ, không một ai nhận ra là hắn đã ra tay, bởi một đao của hắn quá nhanh, thứ họ nhìn thấy vẫn chỉ là một tàn ảnh đang đứng ngây người chờ chết.

“Ầm… ầm! Loạt xoạt…!”

Tiếp đó là một tràng âm thanh đinh tai nhức óc, hàng loạt vụ nổ vang rền, chấn động này kéo mọi con tim nơi đây phải giật nảy mình. Dưới ánh trăng vằng vặc, khói bụi bốc lên nghi ngút, khung cảnh càng trở nên mờ ảo, mặt đất hứng chịu một cơn mưa chỉ có sỏi và cát đang không ngừng rơi xuống.

Dưới tràng cảnh này, theo phản xạ, bốn mươi cặp mắt nghi vấn đổ về cùng một người, loại cử chỉ này đồng điệu đến kỳ lạ. Bị chú mục, gã thủ lĩnh Hắc y nhân liền biết thuộc hạ mình đang muốn hỏi gì, tuy thần trí còn đang ngờ vực trước những gì xảy ra nhưng gã vẫn cất giọng giải thích.

“Không phải ta! Ám Nguyệt Thần Trảm không có khả năng phát nổ, ta không thần thông quảng đại để đạt tới trình độ đó.”

“Thịch!”

Lời vừa dứt, trái tim gã chợt nảy lên, một cảm giác bất an khiến thần trí gã thanh tỉnh hơn bao giờ hết. Tức thì, gã cả kinh mà gào lớn.

“Không xong! Cận thận có công kích!”

“Bát Phương Ám Nguyệt Trận! Khởi!”

Lời gã thủ lĩnh Hắc y nhân vừa dứt, khiến cho bốn mươi người còn lại thoáng giật mình, mộc lực trên người lập tức được đẩy lên tới cực hạn, Nguyệt nhận trong tay sáng lên, Bát Phương Ám Nguyệt Trận đang bị đình chỉ chuẩn bị được khởi động lần nữa.

Nhưng, dường như một thoáng lơ là này lại là hồi chuông báo tử.

“U… u… phập!”

Bỗng nhiên, một thanh đao không biết từ đâu chui ra, đâm ngập vào cổ họng một tên Hắc y nhân. Phía sau mặt nạ, ánh mắt tên ấy trợn trừng như không tin vào mắt mình. Và không những gã, hàng loạt ánh mắt khác ở kế bên cũng trố lên trong kinh ngạc.

“Xoẹt!”

Kế tiếp, thanh đao kia không thèm rút ra mà lật ngang, cắt lìa một nửa cuống họng tên Hắc y nhân vừa rồi, lưỡi đao sắc bén, cứ như thế mà bạt sang ngang, thế đao hung ác chém mạnh vào cổ một tên Hắc y nhân khác đang đứng kế bên. Lúc này đây, một bóng người đã dần xuất hiện, hắn cùng với thanh đao của mình đang bày ra một liên hoàn đao tuyệt đẹp, không ai khác, đó chính là Vô Ngân.

“Ám Nguyệt Thần Trảm…! Chết đi!”

Ấy vậy mà, tên Hắc y nhân đang bị Vô Hình Đao chém tới chẳng thèm phòng ngự, phất mạnh thanh Nguyệt nhận trong tay, gã ta muốn lấy công làm thủ, liều chết chém ra một chiêu Ám Nguyệt Thần Trảm, gã thầm tính toán Vô Ngân sẽ sợ hãi mà thu đao về phòng ngự. Chiêu thức tuy vội vàng, cộng thêm tu vi kém tên thủ lĩnh một bậc, nhưng cũng đánh ra năm phần lực lượng của Ám Nguyệt Thần Trảm.

“Đệch…!”

Thấy một bóng trăng khá lớn chém về phía mình, Vô Ngân không nhịn được mà chửi thề, hắn không nghĩ tên kia lại hung ác đến như vậy, dám lấy tính mạng của mình ra để mà cược, một sát thủ như vậy khiến hắn không khỏi e dè và khâm phục.

“Xoẹt… phốc!”

Nhưng, có lẽ tên kia đã tính toán sai, Vô Hình Đao vẫn sát phạt mà chém tới ngấn cổ của gã ta, nào có nửa điểm thu về. Đầu tên kia cứ vậy mà bị Vô Ngân cắt lìa trong nháy mắt, gã ta kinh ngạc trước biến cố này, nhưng khóe miệng vẫn cười dù biết rằng mình phải chết. Bởi lẽ, Ám Nguyệt Thần Trảm mà gã chém ra chỉ còn cách ngực Vô Ngân đúng một tấc nữa mà thôi.

Trước tình cảnh thập phần hung hiểm, tưởng như thân hình Vô Ngân cũng bị cắt làm đôi, nhưng bất ngờ thay, chắn trước ngực hắn lúc này là một cây côn màu xanh lá.

“Phanh!”

Âm thanh chát chúa vang lên, Ám Nguyệt Thần Trảm bị đánh vật ra, nhưng uy lực một trảm “chém vội” này không phải chuyện đùa, cả người Vô Ngân tức khắc bị uy lực của nó đẩy lùi ra sau hơn hai mươi bước, làm hắn loạng choạng suýt nữa thì ngã ngồi.

Sự việc diễn ra chỉ chưa đầy một giây, ấy vậy mà, hai sinh mệnh cường hãn bên Hắc y nhân chỉ còn là hai bộ thi thể. Khoảnh khắc Vô Ngân đứng vững thân hình thì hai gã kia cũng lần lượt đổ gục xuống đất, máu nóng tuôn ra xối xả thấm đẫm cả quần áo, tiếc là y phục bọn chúng đều là màu đen, nếu không cảnh tượng sẽ thêm phần ghê rợn.

“Khụ khụ khụ!”

Lần nữa rơi vào giữa trận pháp, trong đám bụi mịt mù là âm thanh không ngừng ho khan. Một cơn gió tình cờ lướt qua, tựa như ý trời mà quét tan đám bụi ấy, lộ ra thân hình cực kỳ thê thảm của Vô Ngân.

Giờ đây, hắn đang trong một quần áo rách tươm, phần thân trên chỉ còn vài mảnh vụn còn vương trên đó. Bên dưới, chiếc quần có khá hơn một chút, chỉ rách đi vài mảng lớn, đủ để che những bộ phận nhảy cảm trên người.

“Vù…”

Cơn gió lạ lần nữa sà xuống, Vô Ngân chợt nhíu mày, cảm giác mát lạnh ở một nơi nào đó đang lồng vào hạ thể. Rốt cuộc, hắn vội dùng tay bịt lấy một bên mông của mình, hóa ra có một mảng vải ở mông đã biến mất từ lúc nào.

Sau cái chết của hai tên Hắc y nhân, xem như Vô Ngân đã chứng minh được sự nguy hiểm của chính mình. Nhất thời, không gian nơi đây trở nên tĩnh lặng đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Áp lực vô hình như đang được nung nấu, cảm giác ngột ngạt đến tận cùng.

Khuôn mặt anh tuấn của Vô Ngân giờ đây đã đen nhẹm, lông tóc dựng đứng, hắn lần nữa liếc nhìn xung quanh khu đất dưới chân mà không khỏi ê răng, một khoảng đất bằng phẳng trước đó đã thay bằng nhiều cái hố lớn nhỏ, tất cả như bị xới lên, cái hố sâu nhất cũng đã gần một mét.

“Chậc! Bộc Phá Đạn không thể chơi bừa được!”

Vô Ngân thầm tặc lưỡi trước tác phẩm của mình. Hóa ra, đúng như gã thủ lĩnh Hắc y nhân kia từng nói với thủ hạ mình, vụ nổ kia không phải do gã làm, Ám Nguyệt Thần Trảm chỉ có hiệu quả sắc bén mà thôi, thứ làm nơi đây long trời lở đất chính là Bộc Phá Đạn mà Vô Ngân cố tình chôn xuống. Còn chôn lúc nào ư? Chính là lúc hắn phải lăn lê bò trườn dưới cơn mưa bóng trăng vô cùng vô tận. Còn ai đã đào đất giúp hắn? Chính là những thanh Nguyệt nhận trong tay đám người Hắc y nhân kia, chúng đào tới đâu hắn liền nhanh tay lẹ mắt chôn tới đó.

Với Vô Ngân, việc bị chèn ép về số lượng, lại lọt giữa lòng trận pháp, hắn biết mình không thể dùng một cách bình thường để mà xông lên. Ngay cả ông lão Nhất Vong, dưới hiệu quả của Hoạt Thi Cổ Thụ, da thì dày, thịt thì dai như đỉa đói mà còn bị chém đứt, vậy da thịt hắn có nghĩa lý gì?

Vô Ngân biết mình giỏi nhất là thuật ám sát, võ công hắn dày công rèn luyện từ nhỏ, tất cả chỉ là để sử dụng Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ sao cho tối ưu và hiệu quả nhất. Vậy nên, hắn đã liều mình chôn Bộc Phá Đạn xuống đất, quyết tạo ra một chướng nhãn pháp che mắt địch nhân, cũng như tạo ra một cơ hội cho chính mình.

Khoảnh khắc Ám Nguyệt Thần Trảm chém tới, cũng là lúc Vô Ngân chờ đợi, hắn lộ ra hung uy của mình mà gặt hái thành quả. Chỉ tiếc gã thủ lĩnh Hắc y nhân kia vô cùng tỉnh táo trước dị tượng hắn tạo ra. Nếu không, hắn tin với tốc độ ám sát của mình, phải ít nhất một tên địch nhân nữa bị Vô Hình Đao miểu sát.

Bất chợt, Vô Ngân khẽ nhíu mày, nhìn bàn tay đang lẩy bẩy run lên, cơ bắp cả cơ thể co thắt từng hồi. Tới đây, hắn chỉ thầm cười khổ với bí kỹ của mình.

Tuy Vô Tướng Trảm có thể chẻ đôi Ám Nguyệt Thần Trảm, nhưng nó vốn là bí kỹ, mà đã là bí kỹ thì sẽ sử dụng được nhiều lần sao? Một trảm uy lực như vậy, liền tiêu hao hơn phân nửa mộc lực trong người, hơn nữa, sức mạnh cơ bắp bị bào mòn đến cực điểm. Ba năm trước đây, với tu vi Kết Tinh đại viên mãn, mỗi ngày hắn chỉ đánh ra chỉ duy nhất một đao mà thôi, chỉ khi đối mặt với những khoảnh khắc cực kỳ hung hiểm hắn mới dám lấy ra dùng.

Bên kia, bằng con mắt của cường giả mà chứng kiến toàn bộ, ông lão Nhất Vong thở phào nhẹ nhõm. Nhưng văng vẳng bên tai lão là lời Vô Ngân từng nói.

“Tiểu hữu! Ngươi rất giỏi đánh nhau.”

“Không! Ta không giỏi đánh nhau, thứ ta giỏi nhất… là giết người.”

Vô Ngân đưa Nhất Vong đi từ bất ngờ này cho đến bất ngờ khác, lão tưởng chừng mình đã đánh giá hắn rất cao, nhưng không ngờ lại cao đến thế, thậm chí đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của mình.

Trái với ông lão Nhất Vong, sau tấm mặt nạ, gã thủ lĩnh Hắc y nhân lại nở một nụ cười quỷ dị, một chiếc lưỡi thon dài liếm trọn vành môi. Cùng với gã, những tên Hắc y nhân còn lại chẳng hề có phản ứng gì, cứ như vậy mà chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo, xác hai kẻ đã chết dưới chân họ vẫn còn nóng hổi, nhưng không hề nhận được bất kỳ một ánh mắt xót thương nào.

Bỗng nhiên, gã thủ lĩnh cười lớn rồi cất giọng, phá tan bầu không khí đang thập phần trầm lắng.

“Khặc khặc! Khá lắm! Không ngờ ngươi nói giết là giết! Thuật ám sát của ngươi quả thực không tệ. Này thiên tài trẻ tuổi, gia nhập thế lực của chúng ta đi! Với thiên phú cao như vậy, không nên lụi tàn ở một nơi khỉ ho cò gáy như Mộc Long đế quốc.”

Bên này, ông lão Nhất Vong nghe vậy thì khẽ cười khinh bỉ mà thầm nghĩ.

“Các ngươi chém chém giết giết đến cỡ đó, hơn nữa tên kia mới vừa tước đi mạng sống hai tên thủ hạ của ngươi. Còn có kiểu mời chào ngu ngốc đến thế sao? Tử thù đã kết, tên nhãi kia có lẽ còn thống hận, không thể giết hết đám Hắc y nhân các ngươi chỉ bằng một đao ấy chứ.”

Cùng lúc ấy, Vô Ngân còn đang cố gắng bịt lại vết rách ở mông, hắn lạnh lùng ngoái đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, đôi mắt ghim sâu vào gã thủ lĩnh. Thoáng chốc, hắn đưa mắt liếc trọn một vòng ba mươi tám tên thủ hạ còn lại của gã, cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên người ông lão Nhất Vong.

Đôi mắt tinh anh không ngừng chớp nháy ẩn hiện trên khuôn mặt đen ngòm, tựa như đang thầm toan tính cái gì đó. Đột nhiên, Vô Ngân lần nữa nhìn về thủ lĩnh Hắc y nhân, có phần ngại ngùng mà cất giọng.

“Gia nhập…? Cũng được thôi. Vậy… lương bao nhiêu? Đãi ngộ thế nào? Ngươi nói ta nghe xem.”

Lời vừa cất ra, tuy không lớn nhưng rõ ràng từng chữ một. Gần đó, một thân hình gầy còm liền chao đảo mà lắc lư trong gió, đôi chân gầy không ngừng run lên thành từng đợt. Ông lão Nhất Vong trong lúc âm thầm thi triển bí pháp, mộc lực trong nội thể bỗng nhiên mất kiểm soát rồi sôi lên sùng sục, suýt chút nữa vì câu nói này mà chết trong tức tưởi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận