• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG

Chương 93: Tử Long đến

0 Bình luận - Độ dài: 2,644 từ - Cập nhật:

“Sao nào các huynh đệ? Thấy chiêu “mượn đao giết người” của tại hạ có mượt không?”

Thanh âm bất cần đời của Vô Ngân thập phần cao ngạo, rót thẳng vào tai những người đang có mặt ở đây, đặc biệt là đám người Hắc y nhân, tưởng chừng là một cú tát thật mạnh vào mặt bọn chúng.

Không khí có chút trầm lại, tuy không ai tiếp tục động thủ, nhưng sát ý đã treo đến đỉnh điểm. Hơn chục tên Hắc y nhân đồng loạt nhìn về thủ lĩnh của mình, như đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo từ gã.

Rất nhanh, bầu không khí ngột ngạt bị tên thủ lĩnh Hắc y nhân phá vỡ. Không những thế, gã còn trực tiếp bóc mẽ sự thật trước mặt Vô Ngân.

“Khặc khặc! Đừng tưởng ta không biết, ta bất ngờ khi ngươi lại là cường giả Hóa Hình sơ kỳ, nhưng cản được Nhất Chỉ Tịch Diệt ắt hẳn ngươi cũng ăn không tiêu. Hoàn cảnh hiện tại chỉ là cá chết lưới rách mà thôi.”

Thực ra, không phải gã đoán bừa, mà đó là những gì gã thấy được. Tên kia mồm miệng thì cứ như ở trên trời, thế nhưng nhìn xuống chân của ngươi mà xem, chẳng phải nó đang lẩy bẩy run lên hay sao?

Nghe vậy, Vô Ngân chỉ thầm xấu hổ, hai chân hắn như muốn đình công, hắn biết mình gắng gượng đứng được đến giờ này đã là điều không tưởng.

“Phịch!”

Bất ngờ, Vô Ngân thả mình mà ngồi phệt xuống đất, đôi chân mỏi nhừ đã không thể chống đỡ, người ta đã nói đến như vậy, hắn có diễn nữa cũng chẳng ai xem, không bằng ngồi xuống nghỉ ngơi lấy lại sức. Rất tự nhiên, hắn nhẹ nhàng móc ra bầu rượu Trúc Mỹ Nhân, động tác cực kỳ thanh thoát. Sau đó, miệng hắn há to mà hớp lấy từng ngụm lớn.

Ấy vậy, biểu hiện tùy tiện của Vô Ngân lại làm đám người Hắc y nhân ở đây e sợ. Gặp một tên hành động kỳ quái, nói năng lại càng khác với lẽ thường, bọn chúng càng trở nên cẩn trọng.

Nheo mắt nhìn Vô Ngân, lại liếc nhìn ông lão Nhất Vong đang gối đầu trên đùi một thằng bé mà thở gấp, gã thủ lĩnh Hắc y nhân thầm đoán, có lẽ tối nay lão đã dùng hết thọ mệnh của mình để tử chiến, bây giờ chỉ còn chút hơi tàn mà thôi. Lúc này, gã đang lưỡng lự giữa hai sự lựa chọn.

Một là mặc kệ thương thế trên người, quyết đoán xông lên lấy mạng những tên kia và nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Hai là rút lui, bảo toàn số lượng nhân lực ít ỏi còn lại, dù gì lão già kia cũng chết, việc lão một mực không giao ra Hoạt Thi Bí Điển đã nằm trong dự tính từ ban đầu kẻ giao phó nhiệm vụ, mặc cho lão tự chết thì nhiệm vụ ấy cũng xem như hoàn thành một nửa.

Trong lúc đấu tranh tư tưởng, gã thủ lĩnh Hắc y nhân đã có ý định nghiêng về phương án thứ hai. Thế nhưng, khi nhìn cái bộ dạng cà lơ phất phơ của Vô Ngân đang ngồi thoải mái uống rượu, gã không khỏi nghiến răng thống hận.

Nếu như tối nay, Vô Ngân không xuất hiện ở đây thì có lẽ nhiệm vụ kia đã nhanh chóng hoàn thành, hẳn sẽ có tổn thất về người, nhưng chắc chắn sẽ không thảm trọng như hiện tại. Bốn mươi tên thủ hạ tinh nhuệ, giờ chỉ còn lại đúng mười hai tên, tổn thất này phải mất rất nhiều thời gian và tiền của mới có thể bù đắp.

Thế rồi, đôi mắt gã bắn lên tinh quang, gã chợt nảy ra một ý nghĩ, tuy không dám chắc chắn Vô Ngân còn sức để tiếp tục chiến đấu hay không, bởi dù gì tên kia cũng là cường giả Hóa Hình hàng thật giá thật. Nhưng, có một sự thật rằng… Hóa Hình sơ kỳ chết dưới tay gã cũng nhiều lắm.

Cắn răng thầm quyết định, gã thủ lĩnh Hắc y nhân đột nhiên ngoắc nhẹ ngón tay, cử chỉ mười phần ám muội. Đằng nào người chết cũng đã nhiều, có bồi thêm vài cái mạng nữa cũng chẳng sao, nhưng ít nhất có thể xem thử tên kia sức cùng lực kiệt hay chưa? Nếu thành công, gã sẽ hốt trọn một mẻ, và ngược lại, nếu chúng thất bại, gã sẽ lập tức kéo người rời đi.

Ám thị vừa đưa ra, lập tức có hai tên Hắc y nhân đứng ở phía sau Vô Ngân liền phi thân lên trước. Tuy bị trọng thương nhưng thân pháp vẫn cực kỳ linh động, chúng như hai bóng ma trong màn đêm nhắm thẳng về bóng lưng Vô Ngân đang ngồi, mộc lực ẩn trong hai thanh Nguyệt nhận lúc này đã trở về màu vàng nguyên thủy, thanh thế phát ra so với khi dùng Bát Phương Ám Nguyệt Trận tựa như trời và vực. Nhưng chúng thừa biết, không chỉ mỗi mình bọn chúng yếu đi, cả đối phương cũng vậy, toàn bộ người ở đây đều đã rơi vào trạng thái sức cùng lực kiệt.

Chỉ trong nháy mắt, phía sau Vô Ngân là bốn thanh Nguyệt nhận sắc lẹm, sẵn sàng cắt vào sau gáy.

Cảm nhận được sát khí, lông măng trên cổ Vô Ngân dựng đứng cả lên. Hắn chỉ biết cười trừ, lúc này đến khí lực để đứng lên còn không có, làm sao đường hoàng nghênh chiến. Nhưng chỉ với từng ấy mà muốn giết hắn, thì chỉ có thể là nằm si nói mộng.

Tức thì, bàn tay hắn run run cầm lấy Niệm Thần Côn, sau đó dứt khoát quét mạnh về sau mà không cần nhìn.

Tưởng như Vô Ngân chỉ tùy tiện quất ra một côn để phản kháng, thế nhưng, hai gã Hắc y nhân kia trở nên nghi hoặc, chỉ thấy cánh tay hắn vung ra đằng sau, nào thấy cầm binh khí gì. Thế nhưng bên tai lại là tiếng vun vút ghê rợn.

“Chát…! Ai… u…!”

Chưa kịp hiểu Vô Ngân muốn làm gì, đột nhiên hai gã Hắc y nhân thất thanh mà la lớn, tựa như tiếng sói tru. Nguyệt nhận trong tay chưa kịp chém vào kẻ thù thì lần lượt rơi rụng xuống đất.

Tiếp đó là tiếng kim loại thanh thúy vang lên, thân hình hai gã Hắc y nhân co rúm, vội ôm lấy hai bàn tay đau nhức của mình, miệng không ngừng rên rỉ.

Một côn vừa rồi cực kỳ tinh diệu, Vô Ngân đã dùng mộc lực của Vô Tướng Thần Thụ để truyền vào Niệm Thần Côn, làm cho vũ khí của mình biến mất. Nhưng để phối hợp một lúc hai loại Mộc hồn là điều không hề đơn giản, nó chính là thành quả ba tháng rèn luyện khắc khổ mà ra, nhất tâm nhị dụng không phải ai cũng có thể làm được.

Một kích đắc thủ, nhưng hắn cũng chẳng còn sức để mà công kích thêm, vừa xuất ra một côn này, cơ bắp hắn đã co giật liên hồi, đau đớn không thể tả.

Nhưng xét về đau đớn, hai gã Hắc y nhân sau lưng hắn còn đau hơn gấp trăm nghìn lần. Phía dưới lớp mặt nạ, nước mắt nước mũi đã chảy ra, cơn đau thấu tận linh hồn khiến chúng không cầm được nước mắt.

Chính bọn chúng cũng không tin được, với ý chí kiên định đã được ma luyện từ lúc nhỏ, gặp nguy không loạn, có chết cũng không sờn, dù có cực hình tra tấn cũng không hé môi lấy một cái. Ấy vậy mà giờ đây, chúng lại tỏ ra đau đớn trước một côn kia, đã thế miệng còn la lên oai oái, đủ để thấy Niệm Thần Côn bá đạo và tà dị đến nhường nào.

Gần đó, giật mình trước những gì đã xảy ra, gã thủ lĩnh Hắc y nhân không đoán ra được kết quả lại thành ra như thế này. Bởi gã cho rằng, một là Vô Ngân miểu sát hai tên thủ hạ của mình, hai là sẽ cực khổ mà quần chiến. Nào ngờ, tràng cảnh chiến đấu liền dừng lại trong gang tấc, tên kia cũng chẳng tham chiến mà tấn công diệt sát, hai tên thủ hạ tuy biểu hiện cực kỳ đau đớn nhưng lại chẳng sứt mẻ lấy một miếng da, cái kết quả dở dở ương ương như thế này càng làm gã thêm bực bội.

Chợt miết nhẹ hai thanh Nguyệt nhận sáng loáng trong tay, gã biết lúc này không thể do dự được nữa. Bởi trước đó, Vô Ngân sát phạt như thế nào gã đã chứng kiến, vậy mà lợi thế vừa rồi hắn lại bỏ qua. Với gã, điều này chứng tỏ… tên kia đã kiệt sức thật rồi.

Tự tin với phán đoán của mình, tên thủ lĩnh Hắc y nhân điểm nhẹ mũi chân, tưởng chừng thanh thế không lớn nhưng mà thân hình gã lại như chớp giật mà lao về phía trước, động tác vô cùng kín kẽ.

Hai thanh Nguyệt nhận vàng rực đan chéo vào nhau, mộc lực và sát khí được kéo lên tận cùng. Ấy mà nơi gã hướng đến không phải vị trí Vô Ngân đang ngồi, mà lại là… hai ông cháu Nhất Vong và An Bình ở gần đó.

“Khốn… khốn kiếp!”

Khoảnh khắc gã thủ lĩnh Hắc y nhân động thủ, Vô Ngân tức giận mà gằn lên từng chữ. Hắn không ngờ tên này lại giở trò âm hiểm xảo trá, muốn gặt cái mạng hai người kia trước. Ông già Nhất Vong vốn đã gần đất xa trời thì không nói, nhưng thằng nhóc kia nó mới bảy tuổi mà thôi, hơn nữa… hắn cực kỳ hảo cảm với nó.

“Phanh!”

Tức thì, Vô Ngân nghiến chặt hàm răng mà nén lại cơn đau, hắn đạp mạnh cái chân còn bủn rủn của mình, lao nhanh về phía hai ông cháu hòng cứu viện.

Khoảnh khắc gã thủ lĩnh lao lên, những Hắc y nhân còn lại ở xung quanh cũng bắt đầu động thủ. Không còn pháp trận, bọn chúng giờ này đã hoàn toàn trở về với phong thái sát thủ chính tông thường ngày của mình. Tuy tên nào cũng bị nội thương, nhưng bộ pháp xem ra vẫn còn rất nhanh nhẹn.

Nhận thấy toàn bộ Hắc y nhân đều xông lên, Vô Ngân thầm kêu không ổn, cơ thể hắn ít nhất phải ba phút nữa mới có thể miễn cưỡng tái chiến với số lượng địch nhân như này. Đã thế, còn phải bảo hộ hai người kia, cứ như vậy sẽ thật sự rơi vào tử cục.

Siết chặt Niệm Thần Côn trong tay mà lao đi trong gió, hắn như đang nghĩ về một cái gì đó, ánh mắt ngập tràn tơ máu nhìn về gã thủ lĩnh đang chuẩn bị giết người, hắn lóe lên một tia quyết liệt.

“Không lẽ… phải dùng đến nó sao?”

Một tia phân vân chạy loạn trong đầu, dường như Vô Ngân chuẩn bị làm ra một hành động điên cuồng nào đó, ngay cả bản thân hắn cũng phải do dự với quyết định này.

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, thoáng chốc thân hình tên thủ lĩnh Hắc y nhân đã tiếp cận Nhất Vong, gã nhìn An Bình đang ôm lão trong vòng tay mà nở một nụ cười lạnh lẽo. Và rồi, gã vung mạnh cánh tay, Nguyệt nhận sắc bén rạch vào không khí, nhắm thẳng vào đầu thằng bé.

Ngay một sát na ấy, một bóng côn đã hiện hữu trước mặt An Bình, nhanh đến cực điểm. Nó sẵn sàng đón đỡ cho thằng bé một kích chí mạng.

Bất ngờ thay, lưỡi nhận chỉ còn cách Niệm Thần Côn vài phân thì chẳng hề chém xuống như tưởng tượng, dị biến lại xảy ra, Nguyệt nhận bỗng chốc lật ngang mà chuyển hướng, nó rít lên một thứ âm thanh ghê rợn, cắt về chủ nhân của cây côn, động tác ấy linh hoạt và tinh xảo đến khôn cùng, quyết một chiêu đoạt mạng.

Thời khắc này đây, số mộc lực còn sót lại trên người gã thủ lĩnh Hắc y nhân đã dung nhập toàn bộ vào hai thanh Nguyệt nhận trên tay, ánh sáng vàng rực tựa như tóm trọn ánh trăng trên trời. Hóa ra đây lại là âm mưu của gã, nếu Vô Ngân không xả thân ra tay ngăn cản thì gã sẽ giết hai ông cháu kia trước, nhưng nếu hắn liều mạng xông vào để đón đỡ thì gã sẽ chiếm trọn tiên cơ, đưa hắn vào tử cục.

Nhưng, đó chỉ là ý nghĩ đơn phương của gã thủ lĩnh. Khoảnh khắc đối thủ bất ngờ biến chiêu, xoay người tấn công về phía mình, ấy vậy mà Vô Ngân chẳng lấy làm hoảng hốt, bởi cái kế dương Đông kích Tây này hắn đã gặp quá nhiều ở trên chiến trường. Thân là một binh sĩ chính quy, mỗi hành động của đối thủ, hắn đều có phỏng đoán từ trước để mà phòng bị.

Chỉ có điều, nếu đỡ được đòn này thì kế tiếp hắn tiếp tục rơi vào cảnh quần chiến, bởi những tên Hắc y nhân còn lại vẫn đang bổ nhào tới đây. Vậy nên, hắn không những muốn đỡ một chiêu kia, mà còn muốn nhanh chóng miểu sát gã thủ lĩnh ngay trước mặt, hòng tìm kiếm cơ hội thoát khỏi vòng vây.

Thế rồi, hắn âm thầm đưa ra quyết định, biết cái giả phải trả là rất lớn, nhưng không đánh ra sát chiêu một lần nữa thì chỉ có bị quần công cho đến chết.

Khi hai thanh Nguyệt nhận chỉ còn cách Vô Ngân khoảng chừng bốn tấc, Niệm Thần Côn bỗng nhiên sáng rực một màu xanh lá, mộc lực Bách Đoạn Thần Trúc được xuất ra toàn bộ, hắn gằn lên từng chữ.

“Lôi Đình Giáng…”

“Phanh!”

Lời Vô Ngân còn chưa dứt, đột nhiên âm thanh va chạm vang lên, thân hình gã thủ lĩnh Hắc y nhân bị một thứ gì đó đụng trúng, Nguyệt nhận đang nhắm vào cổ Vô Ngân lập tức thay đổi quỷ đạo mà chém hụt vào hư không, cả người gã bị hất văng về một phía.

Gã thủ lĩnh Hắc y nhân như diều đứt dây mà úp mặt trượt một đoạn dài trên mặt đất, một kích kia quả thực rất mạnh, tựa như bị một con Dị Thú đụng vào.

Biến cố vừa xảy ra, khiến cho Vô Ngân và tất cả Hắc y nhân đang xông tới cũng phải khựng lại. Mắt Vô Ngân rực sáng, dưới ánh trăng mờ ảo, trước mặt hắn là một cái đầu ngựa nhỏ nhắn đầy lông. Không nhịn được, hắn vui mừng hét lớn.

“Hay lắm Tử Long! Ngươi đến thật…”

Hai từ “đúng lúc” chưa kịp thốt ra thì bỗng nhiên ngưng bặt mà nghẹn lại trong cuống họng.

“Ực…”

Tiếp đó, lời sắp nói ra thoáng chốc hòa lại làm một cùng với nước bọt của hắn mà trôi tọt xuống bụng, bởi lẽ…  trong mắt của hắn lúc này, không chỉ có mỗi Tử Long, theo sát phía sau nó là một cái đầu rắn khổng lồ với cặp mắt đỏ rực.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận