• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG

Chương 98: Đời đời thờ phụng ngươi

0 Bình luận - Độ dài: 2,594 từ - Cập nhật:

“Không đúng! Vậy thì tội ác ngươi gây ra càng nặng, bởi chính tay ngươi đã giết họ để tu luyện Diệt Thế Tà Thi.”

Khi nói ra những lời này, Vô Ngân cũng thấy khó hiểu. Với độ tuổi và lịch duyệt của ông lão Nhất Vong, nếu muốn biện minh cho bản thân sẽ không ngu ngốc đến nỗi đưa ra một câu giải thích đầy sơ hở đến như vậy.

Bên dưới, ông lão Nhất Vong khẽ lắc lắc cái đầu, khuôn mặt già nua lộ vẻ bất đắc dĩ, lão nói.

“Có lẽ ngươi sẽ không tin, ta và An Bình mới chỉ tới đây hai năm mà thôi. Khi ấy, khung cảnh làng An Thượng giống hệt như lúc này, xác thôn dân nằm la liệt trên mặt đất, khắp nơi chỉ toàn là tử khí. Sau một hồi kiểm tra và dò xét, ta phát hiện họ mới bị một con Dị thú hệ độc nào đó càn quét ngang qua.

Lúc ấy, ta nảy ra ý định sẽ ẩn náu tại nơi đây, lấy ngôi làng này làm bình phong, che giấu thân phận cho đến khi nuôi dưỡng An Bình tới lúc trưởng thành.

Khi ấy, tổng số xác chết là 205 người, nhưng vì tuổi cao sức yếu, số Hạt Mầm Hoạt Thi mà ta có thể dựng dục ra liền có hạn, vậy nên chỉ chế ra ra đúng 123 bộ Hoạt Thi mà thôi, số xác chết còn lại, ta đã an táng tập thể ngay ở phía Tây ngôi làng cách đây không xa.

Tiểu hữu! Những gì ngươi thấy trước đó, chỉ là những con Hoạt Thi do ta điều khiển. Nếu không tin, ngươi có thể kiểm tra ngôi mộ tập thể kia, có lẽ xương cốt của họ vẫn còn lưu lại chút dấu vết của độc tố năm xưa.”

Tới đây, Nhất Vong biết mình cần nói gì thì đã nói, lão lặng im chờ phán quyết của Vô Ngân.

Đứng trên tảng đá, mắt Vô Ngân dán chặt vào ông già bên dưới, từng câu nói, từng nhịp thở của lão lúc trước không ngừng bị hắn thôi diễn lại trong tâm trí. Lạ thay, hắn không tài nào phát hiện ra một tia lừa dối, như thể mọi thứ lão nói đều là sự thật. Sau một hồi suy xét, hắn hậm hực cất giọng.

“Được! Xem như ngươi tẩy trắng thành công. Giờ thì quay lại cái giao dịch mà ngươi cho là “sòng phẳng” giữa chúng ta.”

Nghe vậy, ông lão Nhất Vong thở phào nhẹ nhõm, lão còn tưởng tên kia sẽ áp giải mình đi quật mộ, sẵn sàng lôi hài cốt người đã khuất lên để kiểm tra một lần. Thế nhưng, nếu hắn có đi thì lão cũng chẳng sợ, bởi những gì lão nói đều là thật, bởi đơn giản cái chết của thôn dân làng An Thượng chẳng hề liên quan đến lão. Tới đây, lão thầm sợ hãi tên tiểu tử đằng sau lưng mình, tâm tư có vẻ khó đoán hơn lão nghĩ rất nhiều, nói bỏ qua liền bỏ qua. Giờ thì nhắc đến chuyện thiệt hơn trong vụ giao dịch lúc trước, lão biết chắc mạng mình đã giữ lại được, chỉ nhẹ nhàng hỏi.

“Cái giao dịch kia còn vướng bận điều gì, xin tiểu hữu cứ thẳng thắn nói ra?”

“Ta thắc mắc, ngươi nói hai cuốn Bí Điển kia có giá trị vô song. Tuy nhiên, ngươi lại nói ý nguyện của mình và tổ tiên là không muốn chúng rơi vào tay kẻ khác, vậy khác gì không cho ta bán chúng đi. Hơn nữa, Mộc hồn của ta chẳng thích hợp để tu luyện chúng, vậy thử hỏi nó có giá trị chỗ nào để ta đồng ý giao dịch?”

Lúc này, Vô Ngân nghiến răng ken két mà nói ra sự thiệt thòi của chính mình trong vụ này. Lão già nhà ngươi mồm năm miệng mười tung hô mấy cuốn Bí Điển kia cho lắm vào, lại còn lôi luôn cái nghĩa chỉ cao đẹp, vì một thiên hạ thái bình ra mà kể. Bán không được, tu luyện cũng chẳng xong, vậy thì giá trị cái quần què gì? Mà nếu xúi hắn đem đi bán hắn cũng không có cái lá gan ấy, sợ tiền chưa tới tay thì cả thiên hạ kéo đến đuổi giết. “Thất phu vô tội, hữu bích có tội”, câu này người xưa truyền lại nào phải để giỡn chơi.

Bên trên có người sắp nung chảy cả tảng đá thì bên dưới có kẻ như rớt vào hầm băng, khóe môi ông lão Nhất Vong có quắp, không biết nói gì cho thích hợp. Lão thầm trách chính mình, lời lẽ nói ra không nghĩ đến trước sau, câu nọ xọ câu kia, lão còn nghĩ mình bị ba côn đánh vào đầu mới trở nên hồ đồ như vậy.

Biết mình không thể nào thuyết phục Vô Ngân theo lẽ thường được nữa, lão thấp giọng mà cầu tình.

“Vô Ngân tiểu hữu! Lời hứa với Mộc Thần, họ Phạm chúng ta chỉ còn mỗi lão già ta đây và thằng bé An Bình là còn tuân thủ. Nhưng cứ theo cái đà này, chúng ta ắt sẽ chết, và hai cuốn Bí Điển kia cuối cùng cũng sẽ bị kẻ xấu lấy đi. Lúc ấy, thiên hạ đại loạn, nhân sinh sẽ phải tắm trong biển máu, một khi chết đi ta nào dám nhìn mặt liệt tổ liệt tông. Chỉ mong… chỉ mong tiểu hữu tạm thời giữ lấy nó, đến khi An Bình trưởng thành, nó sẽ thay ta bảo hộ chúng, làm tròn bổn phận với tổ tiên.”

“Uỳnh!”

Dứt lời, bất chợt ông lão Nhất Vong động thủ, hai tay lão vỗ mạnh xuống đất, cả người bay lên cao, thoát ra khỏi huyệt mộ.

“Phịch!”

Lão mạnh mẽ tiếp đất, nhưng không phải bằng đôi bàn chân, mà là chính đầu gối của mình. Cả người lão cúi rạp trước người thanh niên trẻ tuổi đang đứng thẳng tắp trên tảng đá.

Hành động của ông lão Nhất Vong khiến Vô Ngân bất ngờ, lúc thấy lão vọng động, hắn tính một đao phanh thây lão ra làm hai. Nhưng, ngay trong một sát na hắn đã kịp từ bỏ ý định của mình, bởi hắn phát hiện lão ta không hề xuất ra một tia mộc lực nào cả, đến sát khí cũng không. Tuy nhiên, lại thấy lão quỳ rạp trước mặt mà mở lời cầu xin, hắn như không tin vào mắt mình.

Sau một thoáng lấy lại tinh thần, Vô Ngân đáp lại Nhất Vong bằng một câu hỏi.

“Hôm nay, nếu ngươi sống sót ra khỏi đây. Hơn nữa mọi gánh nặng đều đã vứt hết cho ta, vậy… tiếp đó ngươi sẽ làm gì?”

Lúc này, trán Nhất Vong đã vùi sâu trong đống bùn sình, lão không nghĩ Vô Ngân sẽ hỏi mình câu này, và cũng không hiểu tại sao hắn lại hỏi vậy. Có điều, lão biết mình vẫn phải thành thật trả lời. Giữ nguyên tư thế quỳ thập phần hẹn mọn, lão đáp.

“Mục đích ta giả chết, chỉ là để An Bình chịu rời đi cùng ngươi. Một khi thành công, ta sẽ trở về Thập Đại Đế Quốc, lúc ấy hành tung của ta cũng sẽ lộ ra, làm rối loạn tình báo của địch nhân, cho ngươi và An Bình thêm khoảng thời gian bình yên để trưởng thành.

Hoạt Thi Bí Điển đã biến ta thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, nó khiến ta quá mệt mỏi. Ta sẽ lẻn vào một phân bộ của Nguyệt Sát Đoàn, chọn một căn phòng thật đẹp và ngủ một giấc thật ngon sau tám mươi năm phải thức trắng. Còn chuyện sau đó thì mặc kệ, dù gì sau giấc ngủ kia, ta cũng không còn là mình nữa.”

Lời nói kia tưởng chừng là bình thản, nhưng khi rót vào tai Vô Ngân, nó tựa như một cái ước nguyện mà lão đang vô cùng thèm muốn, đó là được đánh một giấc và… được chết.

Hắn không nghĩ Nhất Vong sẽ chọn cách ra đi như vậy, nguyện biến mình thành quái vật, giết được ai thì cứ giết, tựa hồ như muốn buông bỏ tất cả.

Trên tảng đá, mắt Vô Ngân dán chặt vào thân hình gầy yếu đang quỳ rạp dưới đất. Thần trí hắn không ngừng xoay chuyển, tất cả những gì ông lão Nhất Vong nói từ đầu đến giờ đều được hắn điểm lại một lần. Không hiểu ma xui quỷ khiến như thế nào, lão già kia làm hắn nhớ tới bóng hình của một ông già quái gở khác.

Một lát sau, Vô Ngân dứt khoát thoát ra khỏi trầm tư, hai ngón tay day day lấy trán, hắn biết mình phải đưa ra quyết định cuối cùng.

Thở dài một hơi, đột nhiên hắn phi thân đến trước ông lão Nhất Vong, tay hắn vung mạnh xuống dưới, làm ra một hành động khiến lão phải bất ngờ.

Một quyển điển tịch ố vàng bị Vô Ngân thẳng thừng vứt xuống đất, rơi ngay bên cạnh ông lão Nhất Vong. Lúc này lão mới giật mình mà nhấc đầu lên, liếc xéo Hoạt Thi Bí Điển đang bị vũng nước bẩn thấm vào. Sau đó, lão lại giương mắt nhìn lên cái thân hình to lớn chắn trước mặt mình, phần đại não nhỏ bé còn chưa bị Thi hóa bắt đầu suy diễn ra một loạt các ý nghĩ sâu xa, nhưng tiếc rằng không thể đoán ra người thanh niên kia đang muốn làm gì.

“Cốp!”

“Ai… u…!”

Bất chợt, một bóng côn không biết từ đâu xuất hiện, lần này nó đập thẳng vào sau gáy ông lão Nhất Vong, làm lão lần nữa la lên oai oái. Tức thì, lão lần nữa rục đầu xuống đống sình trước mặt, hai tay ôm lấy cái gáy chuẩn bị sưng to của mình.

“Này lão già, sau một đống xúi quẩy ta dây vào, ngươi lại tiện tay quăng luôn cái gánh nặng bấy lâu nay lão đang phải gánh cho ta, sau đó lại muốn thanh thản ra đi. Ngươi muốn chết sao? Đâu có dễ như vậy!”

Nói rồi, Vô Ngân xoay người, những tia nắng ấm áp sau mưa chiếu thẳng lên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Nhìn từ phía sau, bóng lưng to lớn của hắn che lấp cả thân hình ông lão Nhất Vong đang khúm núm mà rên rỉ dưới mặt đất. Không đợi lão nói gì, hắn tiếp lời đay nghiến.

“Ta chỉ giữ giúp ngươi Phân Hồn Bí Điển, còn Hoạt Thi Bí Điển… ngươi tự mình mà giữ lấy. Mặc ngươi đi tìm chết, nó có rơi vào tay người khác thì ráng mà chịu, tổ tiên ngươi chết hết rồi, chắc muốn chửi cũng không chửi được đâu.

Còn nữa, chuyện thằng bé An Bình, ta đây nghèo lắm, cơm canh dưa muối, chỉ đủ nuôi nó đến mười lăm tuổi mà thôi, ngươi liệu đường trở lại mà rước nó.

Ai da! Mệnh ta thật khổ mà, bị sao quả tạ chiếu vào, có muốn thoát cũng không được.”

Than dài một hơi, Vô Ngân rảo bước mà đi thẳng, mặc kệ ông lão Nhất Vong đồng ý hay không. Đứng đây lâu thêm một chút nữa, có khi hắn sẽ đổi ý. Trong mắt hắn, ông lão Nhất Vong vừa đáng hận lại vừa đáng thương, nhưng khi thấy mọi hành động dối lừa của lão chỉ một mục đích duy nhất, đó là lo cho sinh mạng và tương lai của thằng bé An Bình, điều ấy làm hắn nhớ tới Bụt – người cũng từng chục năm không ngủ để tìm cách cứu mình.

Dưới mặt đất, tuy lời Vô Ngân chỉ là tùy tiện nói ra nhưng ông lão Nhất Vong nghe rõ mồn một. Hơn nữa, một lão già thành tinh như lão, sao lại không hiểu ý tứ của người kia.

Chẳng phải Vô Ngân ác độc, không cho lão được thanh thản ra đi. Là hắn muốn nhắc lão, trên đời này vẫn còn một An Bình, người thân duy nhất của mình. Lão bắt buộc phải sống, sống để mà đồng hành cùng thằng nhóc kia. Hắn đưa ra một cái ước hẹn, chẳng phải nói với lão là: “muốn đi đâu thì đi, nhưng nhất định phải sống sót mà đoàn tụ với thằng nhóc.”

Bất giác, khóe mắt già nua của lão đã ngấn lệ, lần này là giọt nước mắt chảy ra chính từ trái tim đã bị Thi hóa của lão, chứ hoàn toàn không phải là do Niệm Thần Côn đánh cho bật khóc.

“Phịch! Phịch! Phịch!”

Đột nhiên, đầu lão lần lượt dập mạnh xuống đất, khiến cho bùn nhão văng lên tung tóe. Mặc kệ Vô Ngân có thấy hay không, lão chỉ muốn thật lòng bái tạ hắn.

Ngay sau đó, lão ngẩng đầu hét lớn, giọng lão với theo bóng lưng to lớn đang dần một xa.

“Vô Ngân tiểu hữu! Ơn này Vong ta khắc sâu trong lòng, nếu một mai còn sống, Phạm Nhất Vong ta sẽ đời đời thờ phụng ngươi.”

Xa xa, Vô Ngân vẫn đang tỏ ra lạnh lùng bước đi, nghe tiếng ông lão Nhất Vong vọng tới mà khóe môi co giật, đường trơn, cỏ ướt, suýt chút nữa thì trượt té. Hắn nghiến răng ken két, hậm hực chửi thầm.

“Khốn… khốn kiếp! Ta chưa chết mà thờ cúng cái quái gì? Ai mượn?”

Và rồi, hắn đạp mạnh xuống đất rồi phi thân vè đằng trước, thân hình lách nhẹ qua chục cái thân cây đại thụ, miệng hắn không ngừng niệm Chú Đại Bi, hòng cản lại cái chấp niệm quay lại Nhất Vong Chi Mộ, một đao chém chết lão già kia.

Nhìn bóng lưng Vô Ngân khuất dần sau những tán lá, cẩn thận thu lại Hoạt Thi Bí Điển đã ướt sũng, ông lão Nhất Vong mới lồm cồm đứng dậy.

Lúc này đây, đầu lão đã sưng húp, tựa như bốn đỉnh Thái Sơn đang vươn mình đón nắng. Rốt cuộc, lão cũng không đủ can đảm để hỏi tại sao Vô Ngân biết mình giả chết, bởi một Hoạt Thi như lão chẳng khác gì một bộ tử thi. Rồi cả cây côn thập phần đáng sợ trong tay hắn nữa, mỗi một côn đánh ra như thể đánh vào linh hồn kẻ khác. Chỉ chừng ấy thôi cũng đủ làm hình ảnh Vô Ngân trong mắt lão trở nên thần bí đến tột độ. Nhưng càng như vậy, càng làm lão an tâm hơn khi gửi gắm An Bình đi.

Sau một thoáng trầm ngâm, khoảnh khắc lão định xoay người rời đi, bỗng nhiên cả thân hình đình trệ. Trán lão nhăn nhúm, chiếc đầu lưỡi thường ngày không cảm nhận được vị giác tự nhiên hôm nay trở nên đắng chát. Lão vội vàng đưa mắt hướng về đằng xa, nơi mà Vô Ngân đã rời đi tự lúc nào, miệng lão tức thì mếu máo.

“Chết! Chết rồi! Ta… ta quên hỏi hắn, sau này… sau này phải đón An Bình ở đâu?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận