QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG
Chương 106: Vô Ngân Chi Mộ
0 Bình luận - Độ dài: 2,860 từ - Cập nhật:
Ngay đêm hôm đó, đoàn người Vô Ngân dưới sự sắp xếp của Quang Mục mà cùng nhau tiến vào căn nhà mới của mình.
Biệt phủ này không rộng lắm, nó tọa lạc ở khu dân cư phía Đông thành Lai Châu, dù chỉ có hai ngàn mét vuông nhưng Quang Mục phải mất gần một viên Mộc Ngọc mới có thể mua lại nó, điều này chứng tỏ đất đai trong Kinh thành là cực kỳ đắt đỏ. Từ ngoài cổng đi vào, trừ cái đình viện màu xanh rêu thập phần to lớn, kiến trúc uốn lượn có chút bắt mắt dùng để làm đại sảnh tiếp khách ra, thì phía sau có khoảng ba mươi gian nhà lớn nhỏ, đủ để chứa được cả trăm người, nếu chỉ có vài người Vô Ngân vào ở thì việc tìm thấy nhau cũng khó.
Ấy vậy, Quang Mục khá tinh tế, ông ta chẳng thuê thêm hạ nhân làm gì, trước khi có lệnh tuyển người của Vô Ngân, ông ta tự biến mình thành người hầu kẻ hạ.
Rất nhanh, nhóm người đã chọn cho mình một gian phòng thích hợp. Tử Long và An Bình cực kỳ thân thiết với nhau, nên họ đã chọn ở chung một chỗ ngay trung tâm biệt phủ. Riêng Vô Ngân thì khác, hắn đi sâu vào trong, tùy tiện chọn một gian phòng gần hậu hoa viên, bởi nơi ấy có một cái sân rộng rãi, lại được lót bằng một lớp đá hoa cương rắn chắc. Với hắn thì ở đâu cũng được, miễn là chỗ ấy có thể luyện công.
Khi về tới phòng mình thì trời cũng đã khuya, xét thấy Quang Mục lo liệu xong xuôi tất cả thì Vô Ngân hạ lệnh cho hắn trở về nghỉ ngơi, không cần phải hầu hạ hắn như hình với bóng.
Ngồi trên bàn đá trước hiên nhà, Vô Ngân khẽ nhìn bầu trời đây sao, hắn lặng lẽ nhâm nhi tách trà nóng, đôi mắt sáng quắc dần trở nên mông lung vô định, như thể đang chiêm nghiệm lại bản thân mình. Giờ đây, mọi kế hoạch và trù tính trước đó được hắn lược lại một lần, sau một hồi tính toán, hắn dự định ngày mai sẽ tới tửu lầu Xuân Phong để điều tra manh mối của Tửu Thần Côn.
Dù có hơi mệt, nhưng Vô Ngân chưa vội đi ngủ. Từ trong nhẫn không gian, hắn lấy ra hai cuốn điển tịch. Nếu có Bụt ở đây, hẳn lão có thể nhận ra bút tích của mình, đó chính là công pháp lão viết ra dành riêng cho hắn, một cuốn viết cho Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ và cuốn còn lại là Mộc hồn Bách Đoạn Thần Trúc.
Hai cuốn công pháp mới tinh được xếp ngay ngắn trên bàn, có lẽ chúng được viết vội nên ngay cả cái tên trên bìa cũng không có.
Vô Ngân khẽ cười, sự tùy tiện này chỉ có thể là Bụt mà thôi. Trước đây, khi còn ở Bạch Mã sâm lâm, hắn nào đo đếm được sự lợi hại của mỗi công pháp mà Bụt đã chỉ dạy cho mình. Nhưng cho đến khi xuống núi, lại tiếp xúc với môi trường quân đội, nơi mà công pháp luyện công được thập được chú trọng, với quyền hạn mỗi lúc một tăng trong Sát Mộc sư đoàn, hắn đã đọc rất nhiều điển tịch, thử diễn luyện thêm nhiều công pháp khác, rốt cuộc hắn mới biết thứ công pháp mình đang sở hữu là hàng tuyệt phẩm, những thứ hắn đọc được trong quân đội không xứng để hắn luyện.
Bần thần một lúc, Vô Ngân gạt bỏ chút hoài niệm ra khỏi đầu. Như ngựa quen đường cũ, hắn lấy ra một cây bút bằng than tre, nắn nót viết lên trang bìa hai cuốn công pháp. Nét bút hắn rất đơn giản, chẳng cầu kì hoa mĩ, nhưng thập phần hữu lực. Hắn vừa viết, vừa thì thào nơi cửa miệng.
“Cuốn này! Nếu chỉ dùng cho cảnh giới Hóa Hình tu luyện, vậy thì từ nay gọi ngươi là Vô Tướng Hóa Hình.”
Chẳng phải vắt óc suy nghĩ, Vô Ngân tiện tay đặt tên cho cuốn công pháp mới tinh của mình, hắn cũng chẳng bận tâm cái tên ấy có thật mỹ miều hay không, miễn sao dễ nhớ là được.
Nếu Qua Long mà biết được việc này, hắn sẽ chửi Vô Ngân là tên không biết thường thức, có ăn có học mà toàn lấy những cái tên xấu xí ra để dùng, bởi lẽ hắn cũng đang sở hữu một cái sát chiêu với cái tên rất ngộ: “Ngươi Né Hộ Ta” do chính Vô Ngân đặt cho.
Như đã quen tay, Vô Ngân viết nốt cái tên “Bách Đoạn Đoán Đại” cho cuốn công pháp thứ hai. Không phải hắn đặt tên một cách bừa bãi, mà quả thực, trong cuốn công pháp này, ngoài mười trang đầu là hướng dẫn chi tiết cách vận hành mộc lực trong kinh mạch ra, thì còn lại toàn là những lời lẽ mang tính suy đoán và biện luận của Bụt.
Cũng đúng thôi, Bách Đoạn Thần Trúc có tới một trăm đoạn mà chỉ mới thu về mỗi Niệm Thần Côn, công pháp lão viết ở mười trang đầu đều là để phát huy toàn bộ sức mạnh của nó. Còn toàn bộ những trang về sau xem như lời phỏng đoán cho những đoạn Thần côn khác. Đã thế, lão còn ghi chú thêm một đoạn khiến mỗi lần Vô Ngân đọc lại là thấy nhức nhức cái đầu: “Nội dung chỉ mang tính tham khảo, ngươi luyện tẩu hỏa nhập ma thì ráng mà chịu.”
Nhưng với mười trang đầu tiên, Vô Ngân biết nó đủ giúp chiến lực của mình tăng một đoạn lớn. Nếu như trước đây, lúc đánh với Lý Chiến thì hắn chỉ có thế kéo dài hoặc uốn cong Niệm Thần Côn, thì sau khi học được mười trang công pháp này, Niệm Thần Côn trong tay Vô Ngân đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ví như ở trận chiến với Nguyệt Sát Đoàn, từ một cây côn mà hắn đã biến nó thành một tấm khiên lớn để chắn đòn, chứng tỏ những gì hắn học được không những cao thâm mà còn ảo diệu vô cùng.
Đặt tên công pháp xong, Vô Ngân thu “Bách Đoạn Đoán Đại” vào trong nhẫn, trên bàn lúc này còn mỗi cuốn công pháp “Vô Tướng Hóa Hình.”
Trước khi xuống núi, Vô Ngân mới chỉ tu luyện “Bách Đoạn Đoán Đại” mà thôi, một phần là vì hứng thú với Mộc hồn mới, phần còn lại là vì công pháp chỉ có mười trang là tu luyện được, nên hẳn rất nhanh sẽ thành thục.
Còn riêng “Vô Tướng Hóa Hình”, lúc này mới là lần đầu hắn đụng tới nó. Trước kia, tu vi của hắn mới chỉ Kết Tinh hậu kỳ, nhưng sau trận tử chiến với Nguyệt Sát Đoàn thì đã trở về với Kết Tinh đại viên mãn như cách đây ba năm, vừa đủ điều kiện để tu luyện công pháp này.
Liếc nhìn bầu trời tĩnh lặng, thỉnh thoảng có vài ngôi sao băng tuyệt đẹp vẽ lên nền trời, Vô Ngân hồi tưởng đến phong phạm tựa như chiến thần của cha mình, rồi đến cái khoảnh khắc bá đạo của Bụt trước năm vị Thần của Ngũ Hành Tinh Giới, hắn thì thầm nói với chính mình.
“Con đường cường giả, dấu chân của thiên tài sẽ có, nhưng chắc chắn không có dấu chân của kẻ lười biếng.”
Khoảng thời gian vừa rồi, chặng đường xuống núi về tới Kinh thành không hề bình yên như Vô Ngân từng nghĩ, hắn còn tưởng mình sẽ có nhiều thời gian tu luyện trong chuyến đi, ngờ đâu tiếp đón hắn là những trận ác chiến. Vậy nên, hắn trân quý từng giây từng phút bình yên như thế này.
Nghĩ là làm, Vô Ngân hớp một ngụm Trúc Mỹ Nhân, mùi rượu cay nồng kéo hắn ra khỏi cơn buồn ngủ. Sau đó, hắn dứt khoát đứng lên, sải bước đi tới cái sân được trải bằng đá hoa cương ở gần đó.
Dưới ánh sáng mờ ảo của những ngọn Mộc Linh Đăng, Vô Ngân ngồi xếp bằng trên nền đá phẳng tắp, gió đêm mang theo sương lạnh sà vào người, làm mái tóc ngắn của hắn tung bay.
Để cuốn công pháp “Vô Tướng Hóa Hình” lên đùi, tinh thần Vô Ngân chú mục toàn bộ vào trang giấy, vừa đọc vừa suy ngẫm.
“Vô Tướng Thần Thụ, xếp hạng 66 trên Linh Thụ Bảng, thuộc họ nhà gai, thân cây trong suốt tựa thủy tinh, tùy theo mùa mà biến hóa. Mùa hè nóng nực, nó sẽ biến thành thể khí, rất khó có thể nhận ra, mùa đông giá lạnh, nó ninh kết lại thành thực chất mà hiện ra bản thể của chính mình, toàn thân là gai nhọn, sắc bén vô cùng.
Vô Tướng Thần Thụ được xưng là Thần Thụ cũng là bởi đặc tính ấy, người sở hữu Mộc hồn này, dưới cảnh giới Hóa Hình sẽ chỉ dùng được tính chất vô tướng, vô hình của nó. Nhưng, một khi bước chân tới cảnh giới Hóa Hình, người sử dụng có thể huyễn hóa ra gai nhọn, tang sát thương cho đòn tấn công.”
Đọc tới đây, mắt Vô Ngân lóe sáng, hóa ra Vô Tướng Thần Thụ không chỉ là Mộc hồn phụ trợ mà còn có thể tấn công, như vậy khác gì có song thuộc tính. Hắn vỗ đùi cái đét rồi cười lớn như địa chủ được mùa.
“Không hỗ là Thần thụ. Nếu vậy, sau khi đột phá Hóa Hình thành công, sức mạnh chiến đấu của mình sẽ tăng mạnh bởi cách thức tấn công là đa dạng hơn trước.”
Cảm giác tò mò và hưng phấn trộn lẫn vào nhau, khiến Vô Ngân không thể đợi được, hắn lấy ra 1000 viên Mộc Ngọc, sau đó rải đều xung quanh chỗ mình ngồi. Tuy đã là Kết Tinh đại viên mãn, nhưng muốn đột phá vẫn phải cần một nguồn mộc lực khổng lồ để phá vỡ bình chướng.
Nói một cách dễ hiểu, bình chướng cảnh giới của Vô Ngân chính là viên Kết Tinh mà trước đây Lý Chiến thầm ao ước. Nhưng thay vì phá vỡ nó từ ngoài, điều hắn cần làm là phá nó ra từ bên trong, tựa như một chú gà con vậy, đến ngày chào đời là cật lực dùng sức của chính mình để thoát kén chui ra, đó là đạo lý muôn thuở trên cõi đời này. Có khó khăn, có thử thách thì mới có cơ hội trưởng thành.
Và rồi, tinh thần lực của Vô Ngân chú mục toàn bộ vào nội thể, bên trong viên Kết Tinh là hình bóng của Vô Tướng Thần Thụ, tuy hình ảnh của nó chưa được sắc nét cho lắm, nhưng Vô Ngân vẫn mường tượng được, có rất nhiều gai nhọn chĩa ra từ rễ và thân cây, chỉ cần đột phá, hình ảnh ấy sẽ rõ ràng hơn rất nhiều, hơn nữa, còn có thể triệu hồi ra bên ngoài để trợ trận.
Tuy vô cùng hào hứng, nhưng không vì vậy mà khiến Vô Ngân trở nên hấp tấp, hắn thừa biết chỉ trong một đêm không thể nào đột phá, vẫn cứ phải chậm rãi trau chuốt và mài giũa Mộc hồn trong người bằng mộc lực, cho đến khi hình bóng của nó thực sự rõ ràng, ấy cũng là lúc Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ đột phá.
Và rồi, dưới sự thôi thúc của Vô Ngân, cả ngàn tia mộc lực từ những viên Mộc Ngọc rơi rớt dưới đất không ngừng chui vào thể nội của hắn, ra sức mài giũa Vô Tướng Thần Thụ để nó sớm thành hình. Cứ như vậy, dưới hàng triệu vì tinh tú, hắn dường như đã quên mất thời gian, một lòng một dạ tập trung vào tu luyện.
…………
“Ò ó o… o… o…”
Bình minh vừa ló dạng, tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới đã tới. Kinh thành Lai Châu bắt đầu trở nên ồn ào và náo nhiệt trở lại.
Người xưa có câu: “Tháng giêng là tháng ăn chơi” quả thật không có sai. Sau đêm giao thừa, cái thời điểm giao thoa của năm cũ và năm mới, Kinh thành Lai Châu vẫn tràn ngập trong sắc đỏ, người người đổ xô ra ngoài đường, vui chơi quên cả lối về, vậy nên hoạt động buôn bán còn sầm uất hơn cả những tháng khác trong năm.
Giữa đại lộ tấp nập dòng người qua lại, một chiếc xe ngựa chậm rãi bước đi, tựa hồ chủ nhân ngồi trong đó đang thưởng ngoạn.
“Oa! Vô Ngân ca ca, lần đầu ta thấy nhiều người như vậy đấy, Tết ở đây còn nhộn nhịp hơn chỗ khác cả vạn lần.”
An Bình trừng to đôi mắt mà thốt lên, miệng không ngừng luyến thắng, bàn tay như một búp măng non chỉ trỏ tía lia qua khung cửa sổ.
Cạnh bên, đầu Vô Ngân đang ong lên liên hồi, hắn hận mình có cặp tai quá thính, không biết đây là thứ bao nhiêu An Bình hét lớn mà gọi tên mình rồi. Biết thế này, hắn để thằng bé ở nhà cho đỡ phiền phức.
Phía trước, Quang Mục cầm chắc cương ngựa, ông ta nghe An Bình kêu réo thì khẽ cười hiền hòa, đáy mắt hơi mông lung như đang hoài niệm về ai đó.
“Oa! Vô Ngân ca ca nhìn kia! Bức tượng của ai mà to thế kia? Nhưng sao hắn xấu vậy? Nếu người trên kia là Vô Ngân ca ca thì sẽ uy vũ và tiêu sái hơn nhiều.”
Một lần nữa An Bình lại hét toáng lên, cái tay còn giật lấy vạt áo của Vô Ngân, như không muốn cho hắn ngó lơ mình nữa.
Vô Ngân thở dài, hắn lười biếng ghé mắt ra bên ngoài, lập tức một bức tượng khổng lồ đập vào mắt hắn, hơn nữa, hắn thấy sao người này có chút quen quen, dáng người phì nộn, tay trái kẹp hồ lô rượu vào nách, tay phải cầm một thanh đoản đao, tạo hình cực kỳ đối lập.
Bất chợt, khóe môi Vô Ngân co giật, cái tên xấu xí trong miệng An Bình chẳng phải là mình hay sao.
“Vô Ngân Chi Mộ! Ơ…! trùng tên với ca ca luôn kìa.”
Lúc này, An Bình dán chặt vào chân bức tượng, nơi đó ghi chi chít chữ, nó ngơ ngác thốt lên những gì mình đọc được, tròng mắt đảo tròn, thỉnh thoảng nhìn Vô Ngân rồi lại liếc về bức tượng đằng xa, tựa như đang làm phép so sánh.
Thứ An Bình thấy sao Vô Ngân không thấy, chân mày hắn liền nhíu lại, vầng trán khôi ngô giờ toàn là hắc tuyến, hắn không ngờ lời Qua Long kể là thật, Hoàng thất lập cả bia mộ cho hắn ở giữa quảng trường, có điều… có cần phải làm một cái bức tượng to đến như vậy không?
Nhìn biểu hiện của An Bình, Vô Ngân chỉ ho khan vài tiếng, hắn qua loa đáp lại.
“E hèm! Đừng so sánh lung tung, ta mạnh hơn con heo kia nhiều lắm.”
Bên ngoài, Quang Mục nghe cuộc trò chuyện của hai người thì đã cắn chặt hàm răng, ngăn cho mình không cười phát ra thành tiếng, bởi ông ta thừa biết, người được tạc thành tượng kia chính là chủ tử của mình. Nhưng ông ta không biết, trong cơn nín nhịn, hai cái bả vai cứ nảy lên từng hồi đã bán đứng chính mình.
Vô Ngân lườm Quang Mục qua tấm rèm lụa, sắc mặt có chút tái đi, hắn đoán tên kia cũng đang cười mình. Bất chợt, hắn lạnh giọng quát.
“Quang Mục đại quản gia! Trời lạnh thì mặc thêm áo vào, không cần phải run lên như vậy.”
Nghe thế, trái tim Quang Mục giật thót, tấm lưng dựng thẳng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Thấy vậy, Vô Ngân chỉ biết lắc đầu ngao ngán, để tránh An Bình tiếp tục chê bai “Vô Ngân Chi Mộ” đằng kia, hắn thúc dục.
“Quang Mục! Đi thôi, chỗ này không còn gì để nhìn nữa.”
An Bình nghe vậy thì khó hiểu, ngơ ngác nhìn về Vô Ngân, còn Quang Mục rất nhanh hỏi lại, giọng điệu thập phần nghiêm túc.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”
Vô Ngân trả lời quyết đoán.
“Đi tửu lầu Xuân Phong, hôm nay ta muốn ôn lại chút chuyện xưa.”


0 Bình luận