• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG

Chương 87: Ám Nguyệt Thần Trảm

0 Bình luận - Độ dài: 3,918 từ - Cập nhật:

Sóng gió tuy một lần nữa được cản lại, nhưng ông lão Nhất Vong giờ này cũng đã nhận ra tình hình có chút không ổn. Sau đợt tấn công thứ hai, lão liền biết bọn người Hắc y nhân kia muốn làm gì, chẳng phải muốn diệt sát Vô Ngân trước rồi mới đến lượt mình sao? Lão đang định nói lời trấn an đến cái tên đang thủ thế sau lưng mình thì âm thanh bất mãn của hắn đã vọng lại.

“Lão già! Ngài không đợi ta chết rồi mới thi triển thần uy của một cường giả Hóa Hình đấy chứ?”

Nghe ra lời xỉa xói, ông lão Nhất Vong thầm cười khổ: “Tuổi trẻ quả đúng là nhanh mồm nhanh miệng”. Nhưng, trận pháp đối phương đang bày ra nào phải tầm thường, mộc lực của mấy chục cường giả đang không ngừng dung hòa mà hội tụ về một chỗ, uy áp và thanh thế đè nén cả một vùng, chừng ấy cũng đủ vây giết từ hai đến ba cường giả Hóa Hình sơ kỳ ấy chứ, huống chi lúc này chỉ có một mình lão.

Trong khi ông lão Nhất Vong còn đang loay hoay tìm đối sách thì đám người Hắc y nhân đã tiếp tục động thủ. Chúng quyết không để con mồi của mình kịp thở dốc, Nguyệt nhận vừa mới về tay liền bị phóng đi, mộc lực truyền vào trong đó đã gấp đôi lúc trước, bóng trăng gửi trên thân Nguyệt nhận mỗi lúc một sắc nét hơn. Đồng thời, cấp độ chiến đấu cũng đã tăng lên, bóng trăng liên miên như chớp giật, cứ đến rồi lại đi, không một phút giây ngừng nghỉ.

Tình thế đột nhiên trở nên hung hiểm gấp bội, chỉ cần một chút sơ sẩy thôi là đi đời nhà ma. Vô Ngân cắn răng chống đỡ, toàn bộ khí lực đều đã bộc lộ ra ngoài. Lúc này đây, hắn nào còn đếm được mình phải chém ra bao nhiêu đao nữa, vừa đánh bật cái Nguyệt nhận này thì cái khác lại hung ác đánh tới. Hắn thầm phỏng đoán, lúc này phải hơn ba mươi tên Hắc y nhân đang nhắm tới mình, số còn lại chỉ đánh cầm chừng với lão già Nhất Vong mà thôi.

“Khặc khặc! Thằng nhãi! Đêm nay còn dài, cứ từ từ mà tận hưởng đi.”

Âm thanh vô hồn của tên thủ lĩnh Hắc y nhân vang lên, như muốn bào mòn ý chí của Vô Ngân.

“Khốn kiếp! Là xa luân chiến sao?”

Vô Ngân hậm hực trong lòng, nếu không vì thằng nhóc An Bình đang lẩn trốn sau lưng, hắn đã thử xông lên phá trận chứ không phải gồng mình chống đỡ một chỗ như thế này. Thiện cảm của hắn với lão già Nhất Vong rốt cuộc dần chuyển sang con số âm, dù tu vi xuống dốc không phanh nhưng cũng không nên yếu đuối đến vậy.

Hung hiểm là thế, ấy vậy mà Vô Ngân vẫn một mực bảo trì sự bất lực của mình trước kẻ địch. Tuy vẫn còn một Mộc hồn nữa, nhưng hắn vẫn chưa dám xuất ra. Mộc hồn Bách Đoạn Thần Trúc dĩ nhiên đã là Hóa Hình sơ kỳ, nhưng trên thực tế, đặc tính của nó còn yếu hơn những loại Mộc hồn cùng cấp độ rất nhiều, đơn đả độc đấu thì còn được, chứ bị vây nhốt như thế này, lấy ra có khi còn chết sớm hơn, bởi nếu đám người kia phát hiện hắn là Hóa Hình, chắc chắn toàn bộ hung uy của pháp trận sẽ đổ dồn lên thân hắn.

Chỉ trong vài hơi thở, mỗi lúc nhịp độ bóng trăng lao tới càng nhanh, Vô Ngân bắt đầu cảm giác ăn không tiêu. Còn may là ba tháng vừa rồi hắn không ngừng luyện thể, cơ bắp và sức bền đã trở nên vượt trội, có thể sánh ngang với Dị thú cấp 8. Nếu là Vô Ngân của mấy tháng trước đứng đây, lúc này hẳn hắn phải lăn lê bò trườn dưới mặt đất.

Gần đó, ông lão Nhất Vong nhàn nhã đến cực độ, chỉ phất tay là có thể cản đi mọi bóng trăng hướng tới mình. Một tia chú ý lão luôn đặt trên người Vô Ngân, như thể đang tính toán một cái gì đó, hoặc cũng có thể là đang thầm ước lượng cực hạn của tên trẻ tuổi kia. Giờ đây, đôi mắt già nua của lão phát ra tinh quang mờ mịt, thâm trầm đến đáng sợ.

Nhìn từ trên cao, hiện đã có ba mươi lăm trên tổng số bốn mươi mốt Hắc y nhân đang dồn lực tấn công vào Vô Ngân, những bóng trăng từ bên này phóng đi, chúng lách nhẹ qua vị trí ông lão Nhất Vong đứng mà cắt về điểm mù của Vô Ngân ở đằng sau, ấy vậy mà vẫn bị đao pháp cực nhanh cản lại, vậy mới thấy chiến lực thực sự của hắn khủng khiếp đến nhường nào.

Lúc này đây, chỉ có đúng sáu tên Hắc y nhân trực tiếp giao phong với ông lão Nhất Vong, trong đó có cả tên thủ lĩnh kia, nhưng tất cả chỉ để cầm chân, không cho lão có cơ hội quay người viện trợ cho Vô Ngân.

“Phanh! Phanh!”

Sau khi đánh bay vài cái bóng trăng rời rạc xông tới mình, trên nét mặt già nua của ông lão Nhất Vong bỗng nhiên ẩn ẩn một nụ cười thâm sâu, và rồi khóe môi lão nhếch lên, bởi… đây chính là điều lão muốn.

Với lão, nếu phải đối mặt với pháp trận mạnh mẽ như thế này, để sống sót thì phải bắt buộc phá nó đi. Nếu đám người kia chỉ một mực tập trung công kích vào lão thì làm điều này sẽ rất khó, nhưng với tình hình hiện tại, khi mà tám phần uy lực đều dồn hết vào Vô Ngân, khác nào mở ra cơ hội cho lão.

“Vô Ngân, bảo vệ An Bình!”

Tức thì, một thanh âm nhỏ như muỗi kêu lọt vào kẻ tai Vô Ngân. Nghe được điều này, hắn liền biết ông lão Nhất Vong sắp sửa ra tay, tuy thập phần bất mãn khi nhận ra nãy giờ là lão ta đang lợi dụng mình, nhưng trong tình cảnh này, không phải cứ giận dỗi là sẽ sống sót.

Sau lời dặn dò, ông lão Nhất Vong mạnh mẽ hất văng hai cái bóng trăng trước mặt, thần tình không một tia chuyển sắc, phong đạm vân khinh mang phong phạm của cao thủ, ánh mắt ghim thẳng vào địch thủ đằng xa.

“Ầm!”

Đúng lúc này, lão đạp mạnh bàn chân, mặt đất như phải đón nhận một vụ nổ lớn, thân hình lão lập tức biến mất tại chỗ, như thể hóa thành một tia sét màu tím lao thẳng về phía thủ lĩnh Hắc y nhân. Sau những gì đã quan sát được, phương vị gã thủ lĩnh đang tọa trấn cũng chính là nơi ít đánh về lão nhất. Theo kinh nghiệm của lão, chỉ cần diệt sát vài người thì Bát Phương Ám Nguyệt Trận hẳn sẽ rối loạn đội hình mà tan vỡ.

“Phanh! Phanh! Phanh!”

Cản nốt vài bóng trăng phóng tới, mắt ông lão Nhất Vong híp lại, tốc độ quá nhanh khiến gió cắt ù ù bên tai. Trên bàn tay, không biết từ lúc nào móng tay lão đã dài ra gần nửa mét, như biến thành những mũi dao xù xì mà ghê rợn. Trong nháy mắt, lão đã sắp tiếp cận được địch thủ, chỉ còn cách đám người kia đúng năm mét nữa mà thôi.

Ông lão Nhất Vong chuyển sang trạng thái tất công cực kỳ chớp nhoáng, như một đòn phủ đầu cực kỳ bất ngờ. Thế nhưng, điều bất ngờ lão muốn làm ra lại không làm kẻ khác kinh ngạc. Phía đối diện, tiếng cười của gã thủ lĩnh Hắc y nhân lại vang lên, nào nghe ra một tia sợ hãi?

“Khặc khặc! Ta biết ngươi sẽ làm vậy mà. Ám Nguyệt Thần Trảm! Đi!”

“Hút… hút… xoẹt!”

Nghe được lời này, ông lão Nhất Vong giật nảy mình mà chột dạ. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, cùng lúc ấy bàn tay sắc bén của lão cũng đã đâm tới, mang theo một nguồn mộc lực khổng lồ, có thể xuyên thủng mọi thứ.

Tuy nhiên, đối diện lão lúc này là một vầng trăng khuyết khổng lồ từ gã thủ lĩnh chém ra, mộc lực được nén đến đỉnh điểm, ánh trăng vàng rực, sáng bừng một góc trận pháp. Một kích này chính là lực lượng của bốn mươi mốt tên Hắc y nhân dồn vào một chỗ.

“Không xong!”

Nhất Vong chỉ kịp thốt lên hai tiếng, lão không ngờ mình lọt vào cái bẫy mà đối phương đã chuẩn bị từ trước. Con ngươi vẩn đục của lão lúc này bị một thứ ánh sáng vàng rực rỡ làm cho chói mắt, bên tai là tiếng rít gào, không khí xung quanh như đang không ngừng bị cắt xén, nghe đến rợn người.

Biết đã lật thuyền trong mương, hai tay ông lão Nhất Vong đan chéo vào nhau, tu vi trên người bùng nổ đến cực hạn, quyết cản đi Ám Nguyệt Thần Trảm.

“Phanh! Két… két… két…”

Một chém cực kỳ mạnh mẽ cắt đến, máu từ cánh tay phúng ra, sau đó cắt sâu tới tận xương mà phát ra tiếng ken két, cả người lão thì bị đẩy ngược về sau, đôi chân gầy gò cày sâu xuống nền đất, chật vật không thôi. Khi đã trụ vững, lão biết mình đã thành công cản lại một kích phản công thập phần uy lực kia, nhưng Ám Nguyệt Thần Trảm cũng suýt nữa phế đi cánh tay của lão. Thời khắc này đây, nó vẫn đang không ngừng chém tới, như thể muốn cắt lão ra làm hai mới chịu dừng lại.

“Hự…! Phanh!”

Ăn trọn một sát chiêu, ông lão Nhất Vong không dám lui nữa, phía sau đã là chỗ An Bình và Vô Ngân đứng. Rốt cuộc, lão cắn chặt hàm răng, hất mạnh Ám Nguyệt Thần Trảm lên trời, thân hình lão cũng phải lùi lại thêm một bước.

Mất đi toàn bộ mộc lực, bóng trăng khuyết khổng lồ tồn tại trên Ám Nguyệt Thần Trảm liền biến mất, hiện ra bản thể là sáu cái Nguyệt nhận được ghép lại vào nhau, chúng vẫn còn xoay tròn trong không khí, như bị một lực lượng vô hình kêu gọi, chúng nhanh chóng trở về tay đám người Hắc y nhân.

Bên này, giọng gã thủ lĩnh Hắc y nhân lên nữa vang vọng, có một chút tiếc nuối pha lẫn trong đó.

“Không hổ là Hoạt Thi Lão Nhân, cơ thể bền chắc như cương thi, đến Ám Nguyệt Thần Trảm cũng không thể nào hoàn toàn cắt đứt.”

“Tách…! Tách…!”

Máu từ cánh tay phải ông lão Nhất Vong không ngừng rơi rớt xuống, đọng thành một vũng nhỏ trên nền đất, thế mà khuôn mặt lão không một chút cảm xúc, tựa như mình chưa từng bị thương.

Sát chiêu vừa rồi hút đi mộc lực của trận pháp, làm cho đợt tấn công liên miên kia thoáng chốc phải dừng lại, Vô Ngân lúc này mới rảnh tay, hắn lập tức lo lắng hỏi thăm.

“Lão già! Ông ổn chứ?”

“Vết thương nhẹ thôi! Ta không sao! Chỉ không ngờ bọn chúng giảo hoạt hơn ta nghĩ.”

Nghe lão thản nhiên đáp lại, Vô Ngân chỉ thầm cười khổ, bởi vừa rồi hắn cũng cực kỳ ngạc nhiên trước màn biến hóa khôn lường của Bát Phương Ám Nguyệt Trận. Tưởng chừng pháp trận kia chỉ là sự phối hợp kín kẽ giữa những thanh Nguyệt nhận với nhau, ai dè, ngay cả mộc lực cũng được linh hoạt vận chuyển cho nhau, pháp trận này chẳng khác gì nâng cao “sức mạnh tình bạn” có trong truyền thuyết.

Thấy Vô Ngân rơi vào trầm tư mà không nói không rằng, ông lão Nhất Vong còn tưởng Vô Ngân đang chìm trong cơn sợ hãi và tuyệt vọng. Tức thì, ánh mắt lão bày ra một tia quyết đoán, lão vội bí mật truyền âm.

“Muốn phá trận này ta phải dùng đến sát chiêu của mình. Nhưng, vẫn cần một khoảng thời gian nhỏ để thi pháp, ngươi…”

“Phanh! Phanh! Phanh!”

Lời còn chưa dứt, lão phải đưa tay cản lấy hàng chục bóng trăng đánh về phía mình, điều này khiến lão thêm phiền muộn.

“Lão muốn ta câu kéo chút thời gian đúng không?”

Sau lưng lão, Vô Ngân vừa chống đỡ đợt tống công mới, vừa truyền âm hỏi ngược lại. Đám người kia lại bắt đầu giở thói quen cũ, dồn phần lớn nhân lực vây công lấy hắn, đao pháp múa loạn trong không khí nhưng không hề rối loạn, tuy nhiên cánh tay đã tê rần, khổ không thể tả.

“Đúng! Chỉ cần ngươi làm được, ta hứa lần này sẽ phá được trận.”

Ông lão Nhất Vong đáp lại bằng một lời hứa hẹn chắc như đinh đóng cột. Không biết vì lý do gì, lão cảm giác hắn sẽ làm được điều ấy, có một sự kỳ vọng vô hình, kết nối giữa lão và hắn.

“Này lão già! Ngươi đánh giá ta quá cao rồi đấy. Nhưng ta sẽ thử xem sao, muốn thi pháp gì thì lẹ lẹ cái tay lên.”

Lời vừa dứt, Vô Ngân đột nhiên di chuyển, hắn liền lao nhanh về phía trước, như thể muốn áp sát đám người Hắc y nhân, giống như cách ông lão Nhất Vong từng làm.

“Mẹ… mẹ kiếp! Dừng lại cho ta! Ý ta là bảo hộ cho ta chứ không bảo ngươi xông loạn tìm chết.”

Trước hành động trái lẽ tự nhiên của Vô Ngân, ông lão Nhất Vong cả kinh mà chửi thề, nào ngờ cách tên kia chọn lại quá khác người, lão gào thét truyền âm, liên tục hối thúc hắn trở về, nhưng đáp lại lão chỉ là sự im lặng.

“Khặc khặc! Đổi người phá trận à? Đến cường giả Hóa Hình còn bị đánh cho thối lui, một tên Kết Tinh hậu kỳ thì làm được gì?”

Thấy hành động của Vô Ngân, tên thủ lĩnh Hắc y nhân không kìm được mà phá lên cười, sự ngu ngốc trước đó của tên kia, gã đã được chiêm ngưỡng, nhưng ngốc đến bực này… chỉ có chết sớm hơn mà thôi.

Thấy Vô Ngân phối hợp tìm chết đến như vậy, đám người Hắc y nhân cũng muốn thành toàn cho hắn, bóng trăng phóng đi nhanh hơn bao giờ hết, tựa như lưu tinh ở trên trời. Còn về phía ông lão Nhất Vong, Mộc hồn lão thuộc loại hình cận chiến, chỉ cần quan sát mọi cử chỉ và hành động, quyết không cho lão tiếp cận trận đồ, sau khi diệt sát được Vô Ngân, kẻ tiếp theo bị dày vò là lão.

Lúc này, Vô Ngân lao nhanh trong gió, hắn biết rõ những gì đang xảy ra, và hoàn toàn tỉnh táo trước hành động của mình. Ngu ngốc ư? Hắn biết lợi thế của mình ở đâu, thà liều mình xông lên còn hơn nai lưng cho người ta chém. Với hắn, bị động chịu trận khác gì chờ chết, ấy mới gọi là ngốc.

“Cách phòng ngự tốt nhất… chính là tấn công!”

Vô Ngân cười gằn mà thốt lên thành tiếng, vừa mới lao về phía trước được mười mét, đối diện hắn là gần bốn mươi bóng trăng sắc lẹm. Ấy vậy mà hắn chẳng hề sợ hãi, trái tim vẫn dội lên đều đều trong lồng ngực, hắn trở nên lãnh tĩnh đến đáng sợ. Nhưng, toàn bộ cơ mặt và cái miệng hắn thì đang ở một trạng thái đối lập, đôi mắt trợn trừng lộ cả tơ máu, hai hàng lông mày dựng ngược, hắn phùng mang trợn má căm phẫn mà quát lớn.

“Chỉ một đám ruồi nhặng lấy đông hiếp ít, hôm nay… một mình lão tử chấp hết!”

Dứt lời, đao pháp của hắn nhanh hơn trước gấp bội, Vô Hình Đao giờ đây đã đúng với cái tên của nó, hoàn toàn không thấy đâu, chỉ khi va chạm với những bóng trăng kia, từng tia lửa tóe lên cùng với tràng âm thanh chát chúa mới chứng minh được sự hiện hữu của nó.

“Keng… keng… keng…”

Nhất thời, tất cả bóng trăng bay tới tựa như lá vàng mùa thu, bị một cơn gió mạnh thổi cho tán loạn, thân hình Vô Ngân thừa dịp tiến thêm được hai mét nữa.

Nghe được lời đe dọa như tựa một tên mãng phu thô lỗ, nhưng lại bày ra một bộ đao pháp tinh thâm, kín không một kẽ hở, gã Thủ lĩnh Hắc y nhân gằn lên, ẩn ẩn trong đó là sự tức giận.

“Được! Có ý tứ, vậy để xem ngươi chống đỡ được bao lâu?”

Sau đó, toàn bộ bốn mươi mốt bóng trăng đều hướng tới Vô Ngân, uy lực liền tăng lên gấp bội. Lúc này đây, Bát Phương Ám Nguyệt Trận dường như sinh ra là để đối phó với hắn chứ không phải là ông già Nhất Vong nữa.

Ở giữa vòng vây, thấy từng bóng trăng trước mặt đều lách qua người mình mà bay đi, ông lão Nhất Vong như không tin được mắt mình. Hóa ra Vô Ngân lựa chọn thu hút sự cừu hận để kéo toàn bộ bóng trăng về hắn, đây cũng là một cách tranh thủ thời gian cho lão thi pháp, nhưng cái giá phải trả là rất lớn, lão biết Vô Ngân đã tự đưa mình vào tình thế hung hiểm đến cùng cực.

“Sẽ nhanh thôi! Vong ta sẽ không để ngươi thất vọng! Đừng có mà chết trước ta.”

Tự nhủ với chính mình, ông lão Nhất Vong lập tức thi triển bí pháp. Tức thì, gần như toàn bộ mộc lực gia trì trên người lão bị thoái đi, làn da tím ngắt không còn sậm màu như lúc trước, giờ chỉ là một màu tím nhợt nhạt, ngay cả huyễn ảnh Hoạt Thi Cổ Thụ sau lưng lão cũng biến mất. Tuy nhiên, trong mắt đám Hắc y nhân kia, bộ dáng lão vẫn như thế, là vô cùng khoan thai, tựa như đang quan chiến, việc lão thu lại huyễn ảnh Mộc hồn chỉ là để dưỡng sức.

“Các người muốn Hoạt Thi Bí Điển sao? Để Vong ta lấy ra cho các ngươi thấy.”

“Diệt Thế Tà Thi! Lên cho ta!”

Ông lão Nhất Vong gầm thét trong tiềm thức, ánh mắt toát ra sự ngoan độc. Trong nội thể, Mộc hồn Hoạt Thi Cổ Thụ của lão bắt đầu rung lắc dữ dội.

Bình thường, mộc lực của một người sẽ được sinh ra chính từ Mộc hồn trong nội thể, thế nhưng, lão lại đang làm điều ngược lại, lấy toàn bộ mộc lực dự trữ trên người đổ ngược hoàn toàn vào Hoạt Thi Cổ Thụ, hành động này tưởng chừng là tự sát. Thoáng chốc, bộ rễ của Hoạt Thi Cổ Thụ bỗng nhiên dài ra, như một sinh vật sống mà không ngừng ngoe nguẩy. Từ nội thể, nó kéo dài xuống bụng, xuống đùi, rồi sau đó xuống tới gan bàn chân, sau một thoáng ngập ngừng, nó đâm mạnh rồi chui tọt xuống lòng đất.

“Ưm…!”

Một cơn đau tê tâm phế liệt kéo tới, ông lão Nhất Vong quyết giữ nó lại ở trong cuống họng mà không dám phát ra. Nếu là mười năm về trước, lão còn miễn cưỡng dùng được bí pháp, nhưng bây giờ thọ mệnh gần như đã sắp cạn, chẳng khác nào là đang tàn nhẫn hành hạ bản thân mình.

Bỗng nhiên, một bàn tay vô hình ôm lấy bắp đùi lão từ đằng sau, như thể đang biết lão đang định làm gì. Mặc kệ cơn đau, lão khẽ truyền âm, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.

“An Bình, chớ mà vọng động! Sinh lão bệnh tử là lẽ tự nhiên! Ngoan! Nghe lời ta.”

Trong khi ông lão Nhất Vong đang âm thầm liều cái thân già mà thi triển bí pháp Diệt Thế Tà Thi, thì bên kia, có một kẻ đang dùng toàn bộ khí huyết nam nhi ra mà liều mạng với bốn mươi mốt con người.

“Vút… keng… keng… xoẹt!”

Hàng loạt tiếng kim loại vang lên, Vô Ngân vừa né chiêu vừa xông tới, hắn lúc này như hóa thành một con Dị thú, động tác của cơ thể lanh lẹ đến dị thường, toàn bộ Hắc y nhân đã chú mục vào hắn, đâu đâu cũng là sát chiêu, chỉ một sơ sẩy nhỏ ắt sẽ bị trả giá.

Lúc này đây, dưới ánh trăng tròn sáng tỏ, Vô Ngân nào còn tiêu sái như trước nữa. Sau một hồi, từ bay nhảy, lộn nhào giờ chuyển sang lăn lê bò trườn để né chiêu, thân hình hắn đã bám đầy bùn đất, y phục trên người một số chỗ bị cắt đi, lộ cả da thịt màu rám nắng ra ngoài. Nhưng ít nhất, hắn chưa hề thụ thương.

Thấy Vô Ngân chật vật không thôi, tuy cản được bước tiến của hắn, nhưng vẫn không lóc được miếng thịt nào từ tên kia, đôi mắt gã thủ lĩnh Hắc y nhân trở nên âm u bất định, gã gằn giọng rồi chém mạnh về phía trước.

“Ám Nguyệt Thần Trảm! Đi.”

“Xoẹt…!”

Khí thế Bát Phương Ám Nguyệt Trận lần nữa bùng nổ, rất nhanh, một vầng trăng khuyết khổng lồ với tốc độ khủng khiếp phóng ra.

Cùng lúc ấy, thế công liên miên bất tận khiến cho bàn tay nắm Vô Hình Đao của Vô Ngân gần như mất đi cảm giác. Trên khuôn mặt lấm lem bởi bùn đất, ánh mắt hắn vẫn sáng như sao trời, tròng mắt đảo nhanh, như thể bắt kịp với mọi chuyển động của những bóng trăng đang lũ lượt lao đến. Cắn chặt hàm răng, tinh thần tập trung đến cao độ, hắn quyết tâm không để một bóng trăng nào chém vào thân thể của mình.

Bỗng nhiên, một cỗ sát khí khổng lồ dường như khóa chặt cả linh hồn và thể xác hắn lại, cả không gian bị bóp nghẹt đến khó thở. Cho đến khi giật mình nhận ra thì đã không kịp tránh né nữa rồi.

Giờ đây, bên trái hắn là một luồng ánh sáng chói lóa hình trăng khuyết đã cận kề trước mặt, khí thế sắc bén hằn lên làn da tựa như những lưỡi dao vô hình xắn tới. Trong tiềm thức, bản năng sinh tồn như đang gào thét với hắn, rằng nếu không đỡ được một chiêu này, thân hình hắn sẽ phải chia làm đôi ngả. Và kết cục chỉ có một, đó chính là… thân tử, đạo tiêu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận