QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG
Chương 90: Khoe mẽ thất bại
0 Bình luận - Độ dài: 4,154 từ - Cập nhật:
Làng An Thượng lúc này đã gần giữa đêm, vầng trăng tròn treo cao trên trời mỗi lúc một sáng. Bầu trời thanh tĩnh là thế, nhưng dưới đất đã là một hồi huyên náo. Giờ đây, trong vòng vây được tạo bởi ba mươi chín tên Hắc y nhân là hàng chục Hoạt Thi đang chạy loạn, từng bước chân dồn dập lao nhanh về phía trước, mỗi bước chạy của chúng khiến không khí như đặc quánh lại, mùi tử thi hòa với tiếng gầm gừ ghê rợn khiến con người ta phải nổi gai ốc. Khuôn mặt chúng tím ngắt, dữ tợn đến lạ thường, hai chiếc răng nanh trắng hếu dần chìa ra khỏi hốc miệng, thủ bên dưới là bộ móng tay xù xì và không kém phần sắc nhọn, chẳng khác gì nanh vuốt của Dị thú.
Thoáng chốc, hơn sáu mươi con Hoạt Thi như mãnh thú xổ lồng, chúng lần lượt đưa mạnh cánh tay về sau để lấy thế, chỉ vài bước chân nữa thôi, bàn tay kia sẽ đâm vào những kẻ trước mặt. Ấy vậy mà, những Hắc y nhân kia tựa như chẳng hề quan tâm đến sống chết của mình, một mực tập trung thi pháp, vẫn đang đưa hết mộc lực nén vào hai thanh Nguyệt nhận đỏ thẫm trong tay.
Ẩn ẩn nấp đằng sau những bóng lưng hôi thối, Vô Ngân tựa như một u linh mà thoắt ẩn thoắt hiện. Dưới ánh trăng vằng vặc, hắn hòa mình vào một trong những cái bóng của Hoạt Thi, muốn tìm ra một chút dấu vết của hắn trong đám Hoạt Thi kia là thực sự khó như lên trời.
Hắn siết chặt Vô Hình Đao trong tay, thu liễm sát khí và giấu nhẹm đi mọi khí tức trên người. Niệm Thần Côn lúc trước đỡ giúp hắn một kích lúc này đây được dắt ngang hông. Treo trên khóe miệng là một nụ cười lạnh lẽo, nhưng trong lồng ngực hắn là một luồng khí nóng đang không ngừng kích thích, làm tim hắn đập nhanh hơn.
Thành quả ba tháng luyện tập trong gian khổ, toàn bộ sẽ được Vô Ngân lấy ra dùng trong hôm nay. Và đây cũng chính là điều hắn mong muốn, bởi phải qua thực chiến trong hiểm cảnh thì mới có thể nâng cao tu vi và chiến lực, dù biết rằng hành động ấy chẳng khác gì là đang chơi đùa với mạng sống của chính mình. Nhưng, sự tự tin là thứ hắn không bao giờ thiếu.
Và rồi, cái gì đến cũng phải đến, những con Hoạt Thi xông tới đầu tiên đã bắt đầu tấn công. Bàn chân trần của chúng dẫm mạnh lên nền đất mà bổ nhào về phía trước, khí thế ác liệt khôn cùng, bàn tay chúng như biến thành mũi dùi, nhắm thẳng về lồng ngực Hắc y nhân mà đâm tới. Lúc này, toàn thân bọn chúng hoàn toàn lộ ra những sơ hở chí mạng, nhưng chúng nào quan tâm, vẫn cứ đằng đằng sát khí mà lao tới. Thử hỏi những kẻ vốn đã chết, liệu rằng sẽ sợ chết lần nữa hay sao?
“Vút…!”
Một vài bàn tay sắc nhọn tựa như mũi lao màu tím đã xé gió đâm tới, chỉ cách vạt áo Hắc y nhân chỉ còn vài tấc. Nếu đám Hắc y nhân kia vẫn một mực đứng im chịu trận, ắt sẽ có kẻ bị đâm xuyên tim mà tử trận.
Đúng lúc này, thanh âm sắc lạnh của gã thủ lĩnh Hắc y nhân vang lên, rơi vào đúng thời khắc mấu chốt.
“Khặc khặc! Dưới quyền uy của Thần, các ngươi chỉ là cỏ rác.”
“Nguyệt Thần Hộ Thể! Hiện!”
Lời vừa dứt, cả pháp trận đột nhiên rực sáng. Từ ngực của mỗi Hắc y nhân bất ngờ phát ra một luồng hào quang màu máu, mộc lực cô đặc đến kinh người, như thể sắp hóa thành chất lỏng. Một luồng xung lực cực lớn bung ra, không những cản lại những cái móng vuốt của Hoạt Thi đang lao tới mà còn hất mạnh chúng bay ngược về sau, chúng gào lên trong đau đớn rồi lần lượt ngã nhào ra mặt đất.
Trước đó, vài con Hoạt Thi xấu số đang còn trong tư thế tấn công, bàn tay sắc nhọn đã chạm tới vạt áo Hắc y nhân thì bị cỗ xung lực kia bật ngược trở lại, khuỷu tay không chịu được dư chấn mà vặn gãy về sau, trông cực kỳ thê thảm.
Nguyệt Thần Hộ Thể lộ ra uy lực bá đạo, như có thể cản đi mọi đòn tấn công. Thế nhưng nó không thể duy trì được lâu, sau khi đắc thủ, hào quang màu máu kia liền trở nên ảm đạm, sau đó rút trở về thân thể Hắc y nhân, tựa hồ chiêu này cực kỳ hao tổn mộc lực, muốn dùng cũng phải thập phần tiết chế.
Bên này, ông lão Nhất Vong chỉ nhíu mày một cái trước sự thất bại của đợt tấn công đầu tiên, bởi lão biết Bát Phương Ám Nguyệt Trận không dễ dàng bị phá như vậy. Vậy nên, lão vẫn để những con Hoạt Thi còn lại tấn công, quyết bào mòn trận pháp cho đến khi nó tự vỡ. Mặc kệ dưới đất còn nằm la liệt mấy cỗ Hoạt Thi với cánh tay bị phế bỏ, những Hoạt Thi mới đến lần lượt tung mình nhảy lên cao, động tác tấn giống hệt như trước đó, liều chết mà đâm tới.
Và dĩ nhiên, trong đợt công kích thứ hai này, ngoài những xác chết ra thì vẫn có hơi thở của sự sống tham gia vào, đó chính là Vô Ngân.
“Có cả mộc lực hộ thân cơ à? Loại pháp trận công thủ toàn diện như thế này, nếu trận đồ chẳng may lạc vào Mộc Long đế quốc, chắc chắn sẽ tạo ra một hồi gió tanh mưa máu.”
Tập trung tinh thần cao độ, trước cái pháp trận khó nhằn này, Vô Ngân hẳn sẽ không thấy khó mà lui. Khẽ nhíu mày, với con mắt tinh tường của mình, hắn loáng thoáng đã nhìn đã nhìn ra điểm yếu của loại phòng hộ này. Có điều, giống như lần dùng Bộc Phá Đạn trước đó, để tấn công được địch nhân, trước hết phải đưa mình rơi vào tử cục, nói dễ hơn làm, sơ sẩy một chút chỉ có một con đường chết. Cái giá này… không phải ai cũng đủ dũng khí để đem cái mạng của mình ra cược.
“Phốc! Phốc! Phốc!”
Nhanh như chớp, một loạt Hoạt Thi thuận đà nhảy tới, khí thế bức người, móng tay rít mạnh trong không khí, quyết một kích xiên thủng kẻ thù. Lơ lửng trên cao, bóng của chúng dưới ánh trăng êm dịu mà lờ mờ hằn trên mặt đất. Đúng khoảnh khắc này đây, có một kẻ đã trộm ướm mình vào một trong những cái bóng ấy, tựa như một thanh bảo đao, ẩn nhẫn ngàn năm đợi ngày tuốt vỏ.
“Vô ích thôi!”
Đằng sau chiếc mặt nạ, lời của gã thủ lĩnh Hắc y nhân lại vang lên, sắc mặt gã lúc này cũng đã chuyển sang màu trắng bệch, bởi giống như những thủ hạ của mình, tinh huyết của gã đang không ngừng bị hai thanh Nguyệt nhận trong tay hút đi. Gã lạnh lẽo nhìn những con Hoạt Thi thô kệch mà thầm khinh bỉ, bởi gã cực kỳ tự tin vào Nguyệt Thần Hộ Thể của mình.
“Phanh!”
Và kết cục đúng như gã thủ lĩnh dự liệu, một lần nữa, hàng loạt Hoạt Thi bị đánh ngược về sau, như lá mùa Thu mà rơi rụng, không ít Hoạt Thi gào lên trong uất hận.
Hào quang màu máu xuất hiện lần này còn nồng đậm hơn trước, chứng tỏ mộc lực đã được dồn nén vào trong pháp trận đã tích lũy với một lượng khổng lồ. Ưu thế về sự đồng nhất trong pháp trận đang được phát huy rõ rệt, dù phía Hoạt Thi có đông hơn nhưng cách chiến đấu rời rạc khiến chúng ăn phải thiệt thòi rất lớn.
Gã thủ lĩnh Hắc y nhân hài lòng với những gì đang diễn ra. Gã thầm tính toán, chỉ một chút nữa thôi, Huyết Nguyệt Tế Thiên sẽ tích đủ mộc lực, một khi hoàn thành, một đại sát chiêu khác sẽ được lấy ra. Và dĩ nhiên, nó mạnh mẽ hơn Ám Nguyệt Thần Trảm gấp bội.
Bỗng nhiên, xen lẫn trong cảm giác thư sướng là một tia ái ngại không tên. Một lần nữa cảm giác có gì đó sai sai, gã lập tức đảo mắt về trung tâm, dáo dác nhìn quanh nhưng lúc này đã thiếu đi một nhân ảnh “quen thuộc”, lòng gã liền giật thót. Nhưng, khi gã nhân kịp nhận ra đã là quá trễ, bởi lúc này Vô Ngân đã ra tay.
Giống như lần trước, hào quang màu máu lần nữa bắt đầu ảm đạm, như một chu kỳ tuần hoàn mà rút về thân thể Hắc y nhân. Vì Hoạt Thi đều chọn cách nhảy lên để công kích, nên độ dày của mộc lực đều tập trung ở phần ngực, nào có biết ngay ở dưới chân đã có kẻ bí mật hòa mình vào cái bóng của một gã Hắc y nhân nào đó.
“Xoẹt…!”
Đúng lúc này, Vô Hình Đao như một tia chớp mà bạt sang ngang, nó nhanh, nhanh đến cực điểm, nhắm vào đầu gối địch nhân mà cắt tới, lưỡi đao mỏng như cánh ve ẩn mình trong bóng tối thoáng chốc hiện ra, sát khí quấn lên toàn bộ thân đao, uy thế bỗng chốc như tăng thêm hai phần. Siết chặt cán đao, thân hình Vô Ngân tựa như một con rắn độc, ngực hắn lúc này đã song song với mặt đất mà lao nhanh, mười phần sức của cánh tay lực tập trung hết vào một đao này.
“Xoẹt… xoẹt… xoẹt…”
Tức thì, chỉ trong một sát na, Vô Hình Đao như một cơn gió mà lướt nhẹ qua đầu gối của năm tên Hắc y nhân, đao thế quá nhanh, máu còn chưa kịp nhuốm vào thân đao, tưởng chừng một kích của của Vô Ngân là hoàn toàn thất bại.
“Cút cho ta!”
Bấy giờ, thanh âm thống giận của gã thủ lĩnh Hắc y nhân mới kịp phát ra, nào còn âm u, vô hồn như trước, gã lập tức điều động trận pháp, lần nữa miễn cưỡng xuất ra Nguyệt Thần Hộ Thể.
Tức thì, một góc pháp trận trước mặt Vô Ngân bỗng chốc phát sáng, khuôn mặt hắn như được nhuộm bởi một màu đỏ thẫm, kèm theo đó là một luồng mộc lực khủng bố bộc phát, ẩn giấu một sự nguy hiểm đến cùng cực.
Một đao vừa rồi chỉ diễn ra trong một sát na, máu ở chân năm gã Hắc y nhân còn chưa phun ra, ấy vậy mà gã thủ lĩnh đã phát hiện ra. Đối mặt với tình thế nguy ngập, Vô Ngân chỉ nở một nụ cười lạnh, một khi đã đắc thủ hắn sẽ không tham lam, biết đủ là dừng. Dù gì hắn chỉ có một cái mạng để dùng mà thôi.
Khoảnh khắc một tầng mộc lực đặc quánh sắp áp tới mặt mình, Vô Ngân liền xoay người, mặt hướng lên trời, lưng đã tiếp đất, cái gót chân đạp mạnh xuống đất, hắn muốn đưa thân mình trượt ngược về sau, tránh khỏi hào quang màu máu kia nện vào người mình. Có điều, trước ngực hắn lúc này đã xuất hiện một cỗ áp lực khổng lồ, nó còn nhanh hơn động tác của hắn, như một huyết sơn mà đè xuống dưới. Thân thể hắn làm sao sánh bằng những cỗ Hoạt Thi của ông lão Nhất Vong, một khi trúng phải đòn này, không thịt nát thì xương cũng tan.
Tưởng chừng cả thân dưới của Vô Ngân sẽ bị giữ lại, bất chợt một bóng côn màu xanh không biết lúc nào đã nằm trên tay hắn. Như đã chuẩn bị sẵn, một tay hắn nắm chặt thân côn rồi đâm mạnh xuống đất, Niệm Thần Côn bỗng chốc dài ra tận bốn mét, tức thì cả người hắn bị đẩy ra xa, tấm lưng trần kéo dài trên mặt đất.
“Ầm!”
Hào quang của Nguyệt Thần Hộ Thể nện mạnh xuống đất cũng là lúc Vô Ngân thoát hiểm trong chân tơ kẽ tóc. Cả mặt đất rền vang, bụi và cát đá bay mù mịt.
Đúng lúc này, tiếng rên rỉ đau đớn cất lên, thêm vào đó là âm thanh như mít rụng.
“Ưm…! Phịch! Phịch! Phịch!”
Thân hình năm gã Hắc y nhân lần lượt đổ nhào ra mặt đất, dưới gối, máu đang phun ra xối xả. Nhưng sức chịu đựng của chúng cũng cực kỳ mạnh mẽ, trước thảm cảnh chân – thân hai ngả, miệng chỉ rên lên một chút rồi ngưng bặt chứ không hề gào khóc như trong tưởng tượng, chứng minh chúng là những sát thủ tinh anh, chỉ có thể được huấn luyện từ trong địa ngục mà ra.
Nằm bép dí dưới đất, trán Vô Ngân lúc này đã thấm đẫm mồ hôi, bộ dáng thêm phần nhếch nhác. So với lần ám sát lúc trước, hắn đã thay đổi hoàn toàn chiến thuật, lần này ra tay không kém phần chớp nhoáng nhưng lại không có người người chết.
Không phải hắn không muốn một đao đầu rơi máu chạy, cũng chẳng mang sự thiện lương trong lòng. Hắn hiểu rõ thế cục hiện tại, Bát Phương Ám Nguyệt Trận vốn là sức mạnh chỉnh thể của nhiều người gộp lại, muốn thoát ra nhanh nhất, chính là triệt hạ bớt lượng người tham gia vào trong đó.
Nếu vừa rồi hắn cố gắng nhất kích tất sát, thì cùng lắm chỉ giết được một hai người nữa mà thôi. Vả lại, trước đó hắn đã dùng thế công quỷ dị mà giết người, tính hù dọa đám Hắc y nhân kia một phen, nhưng không ngờ bọn chúng chẳng mảy may lo lắng cả, đã thế còn cười cợt trên cái chết của đồng liêu. Vậy nên, hắn lựa chọn phế đi đôi chân của chúng, không đứng được thì để xem các người vận hành trận pháp kiểu gì? Hơn nữa, số lượng hắn phế đi là đến tận năm người, kết quả này đã là cực kỳ mỹ mãn.
Khoảnh khắc trận pháp bị mất người, nó chớp nháy liên tục, tưởng chừng sẽ bị phá hủy. Nhưng rất nhanh, khoảng trống năm tên Hắc y nhân để lại đã bị khỏa lấp, vòng tròn Bát Phương Ám Nguyệt Trận vì thế mà co lại một chút, đồng thời gánh nặng đè lên những kẻ còn lại lớn hơn mấy phần.
Ở bên này, ông lão Nhất Vong đang đứng chôn chân một chỗ, biến mình thành một “nghệ nhân múa rối” mà điều khiến đám Hoạt Thi. Lão chứng kiến Vô Ngân lần nữa triệt hạ đối phương, động tác mây trôi nước chảy, lúc tấn công thì như lôi đình, lúc tẩu thoát thì nắm giữ tiên cơ. Bất chợt, lão sa sầm nét mặt, hà cớ gì một cường giả Hóa Hình như mình lại thua kém tên kia đến như vậy. Thế mà trước đó, lão còn chém đinh chặt sắt sẽ tự mình phá được trận pháp này. Đến đây, một tia tinh quang chạy nhanh trong thần trí, lão nhìn Vô Ngân với một ánh mắt khác thường.
“Được! Được lắm! Ta sẽ băm thây ngươi ra làm trăm mảnh.”
Gã thủ lĩnh Hắc y nhân đột nhiên cất giọng. Gã nhìn chằm chằm vào hình bóng Vô Ngân đang còn nằm dưới đất, nộ khí trào dâng. Gã không nghĩ mọi kế hoạch đã trù tính lúc trước đang bị một tên nhãi nhép ở đâu chui ra giở trò phá hoại, đã vậy, sự giảo hoạt và sức chiến đấu phải xếp hàng yêu nghiệt. Tức thì, gã đưa hai thanh Nguyệt nhận lên trời rồi quát lớn.
“Kết thúc thôi, Huyết Nguyệt Thần Trảm! Giết!”
Kế đó, sáu mươi sáu thanh Huyết nhận lũ lượt đưa lên cao, ánh sáng vàng nhạt ban đầu đã thay bằng đỏ thẫm. Giờ đây, mộc lực cuộn trào như sôi sục mà bốc lên, sát ý xung thiên, nhuộm cả ánh trăng trên trời thành máu.
“U… u…”
Tiếng rít ghê rợn hòa cùng với gió, lơ lửng trên cao, bỗng chốc huyễn hóa ra vô số Huyết Nhận bằng mộc lực, chúng như muốn thay thế tất cả vì sao trên bầu trời. Chỉ trong một hơi thở, đã xuất hiện hàng vạn thanh Huyết Nhận, đã vậy, số lượng vẫn còn đang tiếp tục tăng lên. Áp lực từ pháp trận tỏa ra bức người, như muốn đè bẹp tất cả mọi thứ bên dưới. Những ngôi nhà gỗ gần đó bắt đầu rung lên bần bật, nhiều mái tranh đã sập xuống, không khí ngột ngạt đến tột độ.
Vô Ngân vẫn còn nằm dưới đất, đôi mắt nheo lại mà nhìn lên cao. Con ngươi hắn co rút từng hồi, không ngờ đối phương làm ra thanh thế đến nhường này. Trước áp lực khủng bố từ những cái “máy chém” màu máu đang treo lửng lơ trên trời, nghiêm mặt lại, hắn lạnh giọng quát lớn.
“Nhất Vong! Đừng giở trò yếu đuối trước mặt ta nữa! Ngươi không lấy toàn bộ thực lực của mình ra thì đừng trách ta không khách sáo.”
Nghe như một lời cảnh tỉnh, ông lão Nhất Vong khẽ giật mình. Liếc An Bình và Vô Ngân một lượt, sau đó giương cằm ngước lên trời cao, lão đón nhận toàn bộ khí thế của pháp trận đang phả vào từng nếp nhăn trên khuôn mặt. Lão cắn răng, miệng có chút đắng chát, sau đó gằn thành từng chữ.
“Diệt Thế Tà Thần! Hợp!”
Bất chợt, cả người Nhất Vong toát ra toàn là tử khí, cơ thể thoáng chốc gầy đi một vòng, toàn thân chỉ còn da bọc xương, hốc mắt hõm sâu vào trong, mộc lực và tinh huyết bị bào mòn đến ghê rợn, nhìn lão lúc này, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Dưới gan bàn chân của lão, bộ rễ do mộc lực tạo thành đã thô to hơn trước. Trong lòng đất, nó đã phân thành sáu mươi ba sợi rễ nhỏ hơn mà bủa ra xung quanh. Đây chính là bí mật của Diệt Thế Tà Thi của lão, toàn bộ các Hoạt Thi ở đây đều bị lão điều khiển bằng những sợi rễ ấy, dưới chân mỗi Hoạt Thi, nếu để ý sẽ thấy có một sợi mộc lực cực mỏng đâm xuyên vào.
Lúc này đây, những sợi rễ kia bắt đầu chập vào nhau mà hòa lại làm một. Tương tự, trên mặt đất, hơn sáu mươi bộ Hoạt Thi bắt đầu hành động, chúng xông xộc chạy về chỗ ông lão Nhất Vong đang đứng.
“Gao u…! Gao u…!”
Từng con, từng con một nhảy xổ vào Nhất Vong, tưởng chừng như muốn ăn thịt lão. Nhưng kỳ biến xảy ra, thân thể chắc khỏe của chúng như hóa thành vũng bùn, toàn thân tím ngắt trở nên nhão nhoét, không ngừng sà vào rồi trùm lên thân thể lão. Tràng cảnh này chẳng khác nào là đang đắp thịt, thêm da cho lão, trông thập phần yêu dị.
“Gao u…! Gao u…!”
Dị tượng chỉ diễn ra trong chớp mắt, chưa đầy một hơi thở, toàn bộ Hoạt Thi biến mất, ông lão Nhất Vong cũng chìm trong đống thịt nhão ấy. Thế nhưng, âm thanh gào rú vẫn vang lên thảm thiết, rúng động cả ngôi làng.
“Cái quái gì thế này?”
Lồm cồm bò dậy mà nhìn cảnh tượng trước mặt, Vô Ngân âm thầm tặc lưỡi. Thông tin về Hoạt Thi Cổ Thụ hắn từng đọc qua, nhưng giờ này hắn biết chắc những gì mình biết mới chỉ là da lông của nó. Đây là lần đầu hắn chứng kiến một chiêu thức tà dị, trái với lẽ thường đến như vậy, hơn nữa… lại thập phần độc ác. Bất chợt, da đầu hắn trở nên tê dại, một tia phỏng đoán ngang qua, có lẽ toàn bộ thôn dân ở đây đều bị lão lợi dụng mà chết oan, biến thành vũ khí trong tay lão. Nhưng chết rồi mà cũng không yên như thế này thì…
“Vút… vút… vút…”
Mạch suy nghĩ của Vô Ngân chợt tắt ngấm, tiếng rít trên không trung làm hắn choàng tỉnh. Trong mắt hắn, hàng ngàn vầng trăng máu tựa như lưu tinh mà giáng xuống, tim hắn đập mạnh hơn bao giờ hết.
Rất nhanh, Vô Ngân phi thân về phía An Bình đang đứng tần ngần, chẳng biết lão già Nhất Vong đang làm cái trò gì, hắn biết lúc này mình phải bảo hộ cho nó. Ấy vậy mà, thằng bé chẳng hề đoái hoài đến hắn, mắt nó dán chặt vào đống thịt nhão ngay gần đó, nước mắt tràn khóe mi.
“Mẹ kiếp! Tập trung vào nhóc con! Muốn chết trước lão ta à?”
Vô Ngân quát lớn, thanh âm như sấm hòng cảnh tỉnh An Bình. Sau đó, cả người hắn bùng nổ, khí chất như có như không của Vô Tướng Thần Thụ hoàn toàn tiêu biến. Đầu ngước lên cao, sống lưng thẳng tắp, giờ đây hắn như biến thành một cây tre mà đâm thẳng lên trời.
“Ngươi… ngươi là cường giả Hóa Hình?”
Nhìn thấy biến đổi của Vô Ngân, An Bình lập tức nhận ra, bởi ngoài khí tức cường hãn, ở phía sau người thanh niên kia, nó phát hiện huyễn ảnh của một cái cây trụi lủi đột nhiên xuất hiện, chỉ có phần gốc và một đoạn thân ngắn ngủn phía trên, trông thật xấu xí và dị hợm. Nhưng, chừng ấy cũng đủ chứng tỏ một điều, rằng cái tên có phần vô sỉ trước mắt mình lại là một cường Hóa Hình hàng thật giá thật.
Không trả lời An Bình ngay, thần trí Vô Ngân chú mục hoàn toàn lên không trung, Niệm Thần Côn trong tay biến dài thành hai mét, cổ tay siết chặt thân côn, khí tức Hóa Hình sơ kỳ được kéo lên toàn bộ. Nhìn hàng vạn thanh Huyết Nguyệt Thần Trảm chỉ cách đỉnh đầu khoảng hai chục mét mà cười khẩy.
“Tấn công thì không ăn thua, nhưng phòng thủ bằng Niệm Thần Côn thì ta đây dư sức. Đến đi! Tới bao nhiêu ta đỡ bấy nhiêu. Hôm nay, mạng thằng nhóc này… Vô Ngân ta bảo hộ.”
Lời lẽ bá đạo nhưng lại thập phần tự tin, pha vào đó là một tia khinh nhờn, nó đủ lớn để cho tất cả những ai có mặt ở đây đều có thế nghe thấy. Đương nhiên, kinh tâm động phách nhất chính là kẻ đứng kế bên hắn – thằng bé An Bình, lúc này nó đã nhìn Vô Ngân bằng một ánh mắt khác, tựa như một ngọn núi chống trời, chỉ muốn nghiêng mình tựa đầu vào đó.
Tình thế đã đến hồi cấp bách, Vô Ngân vung mạnh thân côn lên quá đỉnh đầu, hai tay đan chéo vào nhau mà xoay tít. Tức thì, phía trên hắn ngập tràn bóng côn, tiếng gầm thét tựa mãnh long hòa vào trong gió, tạo ra thế phòng ngự kín kẽ không một khe hở.
Thế nhưng, bất ngờ lại xảy ra. Cả một vùng không gian trên đỉnh đầu Vô Ngân đột nhiên sầm tối. Trong mắt hắn giờ đây là một mảng thịt màu tím to lớn đang che chắn trên cao, giống như một chiếc chăn mỏng đang trùm xuống, hòng chặn lại mọi công kích từ trên trời hướng xuống.
Thấy cảnh tượng này, Vô Ngân đứng ngẩn tò te, nhìn mảng thịt bầy nhầy trên cao là biết ông lão Nhất Vong đã ra tay xuất thủ. Hắn thầm cười khổ, khí tức và chiến ý dần hạ xuống bằng không. Rút từ trong nhẫn ra một cái bình rượu, hắn hớp một hơi rồi cất lời chua chát.
“Chẳng mấy khi được khoe mẽ uy phong, ai dè chỉ có thể lót dép ngồi làm khán giả mà thôi.”


0 Bình luận