• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG

Chương 99: Hóa ra Tu Tiên là như vậy sao?

0 Bình luận - Độ dài: 2,678 từ - Cập nhật:

“Lách tách… lách tách.”

Tại một hang động sâu hút nằm sát bìa rừng Bạch Mã sâm lâm. Sau trận mưa đầu mùa, nước mưa đi theo mạch ngầm, len lỏi qua từng thớ đá mà ngấm vào. Trong cái không gian tràn ngập sự âm u và tĩnh lặng ấy, nước nhỏ thành từng giọt mà vang lên tí tách, phần nào phá đi sự ngột ngạt vốn có của nơi đây.

Dưới ánh sáng mờ ảo, mọi thứ tưởng chừng phải dùng đến xúc giác mới có thể cảm nhận được, thế nhưng vẫn xuất hiện hai đốm sáng lập lòe sắc đỏ trông thập phần quỷ dị. Thỉnh thoảng, hai đốm sáng ấy hướng về cửa động mà chớp nháy liên hồi, có thể dọa sợ bất kỳ ai đó có ý đồ tiến vào.

Mọi thứ cứ duy trì như vậy thật lâu, cho tới khi có tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài cửa động. Thanh âm lộp bộp vọng lên đều đều, không dồn dập, cũng chẳng rón rén, tựa như kẻ tiến vào hang đang về lại ngôi nhà của mình. Bỗng nhiên, một tràng âm thanh lười biếng vang lên, nó vọng ra từ cuối động, khiến cho bước chân của kẻ kia phải ngừng lại trong chốc lát.

“Sao rồi? Đúng như lời ta nói không?”

Chắn tại cửa hang lúc này là một thân hình vạm vỡ, tuy ánh sáng hắt vào không đủ nhìn rõ khuôn mặt người ấy, nhưng tám phần là khôi ngô. Có điều, không biết kẻ vừa tiến vào có phải giật mình mà đứng lại hay không, nhưng điệu bộ là mười phần bình thản, nào có e sợ gì. Sau một thoáng tần ngần, kẻ ấy mới đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc ngắn trên đầu rồi nhỏ nhẹ lên tiếng, hơn nữa còn mang theo sự khâm phục.

“Tử Long! Những gì ngươi nói là hoàn toàn chính xác.”

Cũng ngay lúc ấy, thân hình một chú ngựa con xinh đẹp rảo bước đi ra từ trong bóng tối.

“Phì! Nói rồi mà, dưới cái mũi của ta, mọi âm binh xảo trá chỉ là vải thưa che mắt thánh.”

Thì ra, kẻ vừa lên tiếng gặng hỏi chính là Tử Long, còn kẻ vừa tiến vào hang không ai khác chính là Vô Ngân. Lúc này, biểu tình của Tử Long cao ngạo hơn bao giờ hết, may mà ánh sáng nơi đây không đủ, phần nào lấp liếm được cái đầu ngựa đang kênh kiệu của nó.

Đứng trước mặt, không thèm quan tâm đến bộ dạng đắc ý của Tử Long, Vô Ngân ngó đầu nhìn vào bên trong, nheo mắt hỏi.

“Thằng bé sao rồi?”

“Yên tâm! Từ lúc ngươi rời đi, nó vẫn còn say ngủ. Trải qua một ngày như vậy, hẳn nó đã kiệt sức.”

Tử Long bình thản trả lời, nó cũng khẽ nghiêng đầu nhìn về sau, mắt liếc vào một góc nhỏ trong hang đá, dưới ánh sáng mờ ảo, thằng bé An Bình đang cuộn mình mà say giấc nồng.

Nghe vậy, Vô Ngân cũng gật đầu an tâm. Thế rồi hắn thở dài một hơi, sau đó thấp giọng nói.

“Ở đây không tiện nói chuyện, ra ngoài chút đi.”

Dứt lời, hắn liền sải bước đi ra ngoài, Tử Long thấy thế cũng lục tục theo sau, không nói một lời thừa thãi.

Một lát sau, Vô Ngân vươn mình dưới muôn ngàn ánh nắng ấm áp sau mưa, hắn cảm thấy cả người khoan khoái hơn bao giờ hết, ngước nhìn chiếc cầu vồng khổng lồ bắc qua sau núi ở đằng xa, hắn cất giọng.

“Sao ngươi biết lão già Nhất Vong giả chết hay vậy?”

Ở gần đó, Tử Long cũng giống như Vô Ngân, chọn một chỗ khô ráo mà tắm nắng. Theo thói quen, nó phì nhẹ một cái rồi đáp.

“Có lẽ ngươi không biết, linh hồn và thân thể của ta trước đây được đúc từ Địa Ngục Thần Hỏa ở cố địa, vậy nên cảm nhận của ta đối với sinh tử sẽ thính hơn kẻ khác rất nhiều. Tuy tử khí trên người lão già kia rất đậm, nhưng vẫn tồn tại một chút sinh cơ của sự sống.”

Nghe vậy, Vô Ngân gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lúc trước cũng chính Tử Long phát hiện làng An Thượng có dị biến đầu tiên, chứng tỏ cái mũi của nó cực kỳ mẫn cảm với tử khí. Hơn nữa, lúc thẩm tra Nhất Vong, lão cũng xác nhận chính mình đã chết, duy chỉ có một phần đại não vẫn tồn tại ý thức của một con người mà thôi.

Vậy nên, khoảnh khắc thằng bé An Bình dùng hai cuốn Bí Điển để trao đổi với mình, hắn không chắc chắn mà hỏi lại ý kiến của Tử Long. Và rồi con ngựa kia chỉ bình thản bằng hai lần căn dặn: “bí mật gì thì từ từ tìm hiểu.” Chẳng phải là nhắc nhở hắn, muốn biết gì thì cứ thẩm tra trên người ông lão Nhất Vong hay sao? Đó cũng chính là lý do hắn bí mật quay lại mà bắt tận tay, day tận trán khoảnh khắc ông già Nhất Vong đội mồ sống dậy.

Sau khi đã khai thông khúc mắc trong lòng, rốt cuộc Vô Ngân cũng kể hết mọi bí mật đã moi được cho Tử Long nghe. Một lúc sau, hắn có vẻ hơi thất thần, ánh mắt vô định nhìn về phương xa, tỏ ra không chắc chắn mà mở lời.

“Lão già kia rất muốn chết, bởi gánh nặng trên vai khiến lão ta mệt mỏi. Lão còn lừa ta giữ lại hai cuốn Bí Điển và mang theo thằng bé An Bình đi, mục đích là để mình được ra đi thanh thản. Khi ấy, ta động lòng trắc ẩn, dùng một quyển Bí Điển để ngăn lão lại, muốn vẽ ra một con đường cho lão và An Bình mai này còn có thể gặp nhau, hơn nữa lại đồng ý chăm sóc thằng bé. Liệu… ta có dài tay quá không?”

Nghe được lời này, mí mắt Tử Long hơi khép lại, suy nghĩ một hồi lâu, nhưng câu trả lời của nó lại chẳng liên quan gì.

“Vô Ngân! Càng trưởng thành, ngươi càng giống cha mình.”

Thanh âm của Tử Long không lớn, nhưng lại như lôi đình đánh cho Vô Ngân phải thoát ra khỏi trầm tư. Hắn bất giác xoay người mà nhìn về Tử Long, nhưng không biết từ lúc nào, đôi mắt ngựa của nó đã ghim chặt vào vầng thái dương đang tỏa nắng trên cao, cả thân thể nó như toát ra một tia hoài niệm.

“Giống… giống chỗ nào?”

Vô Ngân không giấu được sự tò mò của mình, nhắc đến cha mình, lòng hắn cũng trở nên thổn thức.

“Là sự bao dung đến khờ dại.” Tử Long đáp lại trong vô thức.

Thần tình Vô Ngân ngốc trệ, hắn không nghĩ đây mới là đáp án, mới đầu hắn tưởng Tử Long đang nói về dáng dấp và khuôn mặt.

Nhưng không đợi Vô Ngân nói gì, Tử Long lại tiếp lời.

“Nghĩ cũng buồn cười, trước đây chúng ta hành tẩu khắp Thánh Vực, ta thì lúc nào cũng cao ngạo, xem hết thảy mọi thứ chỉ ở dưới chân. Bụt thì khác, lão không chỉ quái gở, bằng tâm cơ cũng đủ để giết người. Ấy vậy mà cha ngươi, ngài ấy tựa như mặt trời ban trưa vậy, đường đường chính chính mà sống, còn ôm cả vạn vật chí tà vào thân, tính toán thiệt hơn không hề tồn tại trong bản tâm của ngài. Và đó cũng là lý do ta và Bụt đã xem ngài là kim chỉ nam của đời mình, ngài đi đâu, chúng ta theo đó, ngài muốn làm cái gì, chúng ta sẽ làm cái đó.”

Lời tự sự của Tử Long nhẹ nhàng và êm ả, hòa vào cơn gió mà đến tai Vô Ngân. Sau đó, nó khẽ nghiêng cái đầu đầy lông, nhìn Vô Ngân rồi nói.

“Ở đời, mấy ai chịu được thua thiệt mà nhún nhường một kẻ xa lạ, hơn nữa còn là người dưng nước lã. Nếu là ta? Ta làm không được! Nếu là Bụt? Chắc chắn sẽ càng không! Nhưng… ngươi và cha ngươi lại khác, đó là sự khác biệt của các ngươi với chúng ta. Người phàm cũng vậy, Tiên Nhân cũng thế, nếu đã có linh trí thì sống sao cho đúng với bản ngã của chính mình, ấy mới là sống.”

Tới đây, Tử Long quay người rời đi, bỏ mặc Vô Ngân còn đang ngơ ngẩn, cố gắng tiêu hóa những gì nó vừa nói ra.

Thời gian chậm rãi trôi đi, thoáng chốc trời đã xế chiều, Vô Ngân vẫn cứ bất động mà đứng đó, ánh mắt hắn hướng về một nơi xa xăm, nhưng tất cả giác quan của hắn lúc này, toàn bộ đều chú mục vào bản ngã của chính mình.

Bất chợt, không biết từ đâu, một chú chim sẻ nhẹ nhàng sà xuống, đậu trên mái tóc đen có chút ngắn của hắn mà mổ xuống.

Hành động của chú chim tình cờ làm hắn giật mình tỉnh lại, hắn phẩy nhẹ bàn tay, chú chim hớt hãi mà bay đi chỗ khác, không quên để lại một cái nhìn căm giận.

Ấy vậy, Vô Ngân chỉ mỉm cười, là một nụ cười thỏa mãn. Mọi lo âu, do dự lúc trước đều đã tan biến, từ nét mặt cho đến tâm trí hắn, giờ này lòng hắn nhẹ tựa như mây. Lúc trưa, Tử Long không hề trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, nó chỉ để lại một tràng tâm sự mà thôi, thế mà tâm cảnh của hắn như được khai mở, ung dung, tự tại và thư thái hơn bao giờ hết.

“Hóa ra Tu Tiên là như vậy sao? Dù là phàm nhân, một khi tâm cảnh thăng hoa, thì vạn vật trong mắt đều là Tiên cảnh.”

Vô Ngân thì thầm trong cửa miệng. Sau biến cố vừa rồi, hắn nhận ra, nếu mình đã mở lòng trắc ẩn, thì cứ mặc cho nó mở, nếu mình đã muốn bao dung, thì cứ mặc mà bao dung, cứ thuận theo tự nhiên mà hành xử, chỉ cần mình cẩn trọng, không quá ngu ngốc để kẻ khác lợi dụng mà đẩy mình vào chỗ chết là được. Bởi lẽ, chẳng một ai trên cõi đời này là hoàn hảo cả, lòng có thuận, tâm có thông, coi như là hoàn hảo.

Sau một hồi cảm khái, Vô Ngân trở lại cái hang lúc trước. Vừa bước vào, nhìn thấy khung cảnh trước mặt, hắn không khỏi mỉm cười.

Cả hang đá lúc này tràn ngập mùi khói, thằng bé An Bình đã tỉnh dậy từ lúc nào, giờ nó đang phùng mang trợn má, ra sức nhóm lửa cho đống củi trước mặt.

“A! Vô Ngân ca ca về rồi!”

Đưa mắt nhìn về cửa hang, thấy bóng hình to lớn của Vô Ngân đi vào, giọng An Bình trong trẻo reo lên, cười tít cả mắt.

“Nhóc! Ngươi đang làm gì đó?”

Vô Ngân hòa ái cất giọng hỏi, nhìn một thằng bé không cha, không mẹ ngồi trước mặt mình, hắn có chút đồng cảm.

An Bình nào nhìn ra đằng sau ánh mắt trìu mến của Vô Ngân là gì, nó nhanh nhảu trả lời.

“Tử Long thúc thúc bảo ta nhóm lửa thổi cơm, thúc ấy nói, đi theo ca ca là phải tự lực cánh sinh, không được phép lười biếng.”

Nghe những lời có phần ngây thơ kia, Vô Ngân không khỏi bật cười. Thế rồi hắn buông lời châm chọc.

“Ngươi thì biết nấu cái gì chứ? Hơn nữa, lấy cái gì mà nấu đây?”

Vừa nói, mắt Vô Ngân vừa đảo một vòng xung quanh, như thể thông báo cho An Bình biết, chỗ này không thịt, không cá, cũng không có lấy một cọng rau thì lấy gì mà nấu. Thế nhưng, lời vừa dứt, tròng mắt hắn như muốn rớt ra ngoài.

“Đại Địa Nhân Sâm… bốn củ. Hoàng Nhất Cự Viên… ba thớ. Lung Linh Ngọc Mễ… hai bọc. Tuyết Mộc Hải Ngư… một con.”

Vô Ngân khẽ thốt lên mỗi cái tên sau mỗi lần An Bình móc từng thứ ra khỏi chiếc nhẫn trong tay. Những thứ kia toàn là sơn hào hải vị, mộc lực phun ra đến bức người, hắn chỉ được nhìn thấy chúng thông qua tranh ảnh do điển tịch ghi chép lại mà thôi. Hơn nữa, lúc này hắn mới để ý, chiếc nhẫn trong tay An Bình tinh xảo hơn nhẫn không gian của mình nhiều lắm.

“Vô Ngân ca ca! Bao nhiêu đây có đủ cho chúng ta ăn một bữa không? Nếu cần, ta sẽ lấy thêm.”

An Bình không biết biểu hiện của Vô Ngân là gì, giống như nó sợ hắn còn chê ít, bàn tay nhỏ tính móc ra thêm vài thứ nữa. Cử chỉ của nó cực kỳ tự nhiên, tựa hồ những thứ này chỉ là đồ ăn thường ngày của nó.

Thấy vậy, Vô Ngân liền khoát khoát cánh tay, ra dấu ngăn cản. Sau khi bị dọa sợ, hắn ngượng ngùng nói.

“Đủ… đủ rồi! Ngươi cứ nấu thử đi, để xem tài nghệ nấu nướng của ngươi như thế nào.”

Nghe vậy, An Bình gật mạnh cái đầu, tỏ vô cùng xem trọng nhiệm vụ lần này, nó vốn là đứa nhỏ hiểu chuyện, ăn nhờ ở đậu người ta là điều không thể nào, chỉ có thể tỏ ra là mình cực kỳ hữu dụng thì Vô Ngân mới cho phép đi theo. Và đó cũng là nhiệm vụ mà ông lão Nhất Vong trước lúc “lâm chung” mà cặn dặn nó.

“Mẹ… mẹ kiếp! Hèn chi tu luyện tới Kết Tinh đại viên mãn, ăn toàn là đồ xịn, không hổ là người của Đại gia tộc.”

Chứng kiến thằng bé đang thoăn thoắt sơ chế đống nguyên liệu quý hiếm ở gần đó, Vô Ngân không khỏi tặc lưỡi thầm than.

Và rồi, tối hôm đó, hai người một ngựa cùng nhau hân hoan bên đống lửa, trù nghệ của An Bình khá tốt, Vô Ngân và Tử Long thì được hưởng sái một bữa thật no nê, tiếng cười đùa vang vọng một góc rừng.

Ngày hôm sau, theo lộ tuyến đã định từ trước, ba người rời khỏi chiếc hang ấm cúng mà rời đi từ lúc sáng sớm. Những giọt sương mai đọng trên mép lá còn chưa đón được ánh bình minh thì đã bị người ta băng qua, làm cho rơi rụng.

Vô Ngân ăn vận hết sức bình thường, ướm trên người là một bộ y phục màu xám sờn vai, khuôn mặt anh tuấn nhưng điềm tĩnh dẫn đầu đi trước.

Ở giữa, An Bình nhanh chân nối bước theo sau, vừa đi vừa hát trông cực kỳ vui vẻ, nó đã thoát ra khỏi trạng thái bi lụy ngày hôm trước, đủ thấy trái tim của nó kiên cường đến nhường nào.

Đi sau cùng, Tử Long trong cơn ngái ngủ mà ngáp dài, thỉnh thoảng, vó ngựa vấp phải một đoạn rễ cây mà loạng choạng cả thân mình. Vô Ngân nhíu mày tỏ vẻ ngán ngẩm không hài lòng, còn thằng bé An Bình thì bịt miệng bằng cả hai tay, không dám cười lớn tiếng.

Đoàn đội cứ như vậy mà bộ hành, len lỏi qua những tán cây thô ráp. Mỗi lúc, cây cối mọc càng thưa, chẳng bao lâu nữa họ sẽ chính thức rời khỏi Bạch Mã sâm lâm và tiến vào Chi Lăng tỉnh vực.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận