• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG

Chương 94: Ếch ngồi đáy giếng

0 Bình luận - Độ dài: 3,537 từ - Cập nhật:

“Khốn… khốn nạn!”

Vô Ngân không tự chủ được mà chửi bậy, hắn phản xạ cũng rất nhanh, dùng chút sức lực ít ỏi còn lại của mình mà túm lấy An Bình và ông lão Nhất Vong rồi nhảy qua một bên.

Cạnh đó, Tử Long cũng không chậm, sau khi húc bay tên thủ lĩnh Hắc y nhân, nó lập tức đạp mạnh bốn cái vó ngựa nhỏ nhắn của mình mà chuyển hướng. Đồng thời, khí tức Thần Thú trên người nó cũng đột ngột dịu đi.

“Khè…!”

Phía sau Tử Long, một con Dị thú hình rắn lao tới với tốc độ cực nhanh, nó thè ra cái lưỡi màu xanh dài ngoằng, đầu thì to như cái vạc lớn, ba con mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào cái đít của con ngựa nhỏ chạy đằng trước. Khi Tử Long chuyển hướng, nó cũng quay ngoắt trườn theo, dường như chẳng bận tâm đến những kẻ khác. Thân rắn to như cây đại thụ ba người ôm, trườn tới đâu liền cày sâu thành một cái rãnh dài trên mặt đất.

Biến cố bỗng nhiên ập tới, làm cho tất cả những ai ở đây đều trở nên bấn loạn. Ngay cả những tên Hắc y nhân đang xông lên đều vội dừng lại. Bằng con mắt tinh anh của mình, bọn chúng không khó nhận ra, hai con Dị thú vừa mới tới cực kỳ nguy hiểm, khí tức hung hãn và hoang dại đến mười phần.

Con ngựa nhỏ đẹp mã kia thì không nói, dù là Dị thú cấp 6, nhưng ít ra thân hình khá nhỏ, dáng vẻ lại vô cùng thuận mắt nên không đem lại cảm giác đe dọa gì lắm, nhưng phía sau sự xinh đẹp kia, lại là một hình tượng cực kỳ tà ác, mùi hôi thối thoát ra từ khóe miệng ngập tràn không gian, mới nhìn thôi đã muốn tránh né.

“Dị thú cấp 6 - Tam Nhãn Độc Xà?”

Lúc này, mắt Vô Ngân đã trợn trừng, miệng khô khốc thốt ra sự nghi hoặc của mình. Sau khi đưa hai ông cháu thoát ra khỏi tuyến đường của cặp Dị thú đang chơi trò rượt đuổi, hắn mới có thời gian quan sát được toàn bộ những gì đang diễn ra. Con rắn đang trườn loạn kia có tới ba con mắt, toàn thân được bao bọc bởi lớp vảy đen nhánh, nhờ vậy hắn mới ngờ ngợ đoán ra danh tính của con Dị thú khổng lồ này.

Thoáng chốc, hình ảnh này lại khơi gợi ký ức không mấy tốt đẹp ở mấy ngày trước. Hắn nhướn mày, khóe môi co giật liên hồi.

“Chẳng phải kia là con Dị thú lúc trước đuổi bắt Tử Long lúc vừa xuống núi sao? Thế quái nào lại xuất hiện tại nơi này?”

Băn khoăn vậy thôi chứ rất nhanh hắn đã gạt bỏ toàn bộ nghi vấn ra khỏi đầu mình. Hắn biết chuyện này có dính dáng đến Tử Long, chắc hẳn nó có tính toán của riêng mình, có thêm một Dị thú cấp 6 vào đây làm loạn, khác gì kéo bọn hắn ra khỏi tử cục.

Cùng lúc ấy, cước lực của Tử Long mỗi lúc một nhanh, nhưng vẫn đủ chậm để Tam Nhãn Độc Xà đuổi theo. Xét về khoản chạy, nó hơn hẳn con rắn kia một bậc, không những vậy, với ưu thế của một thân hình nhỏ gọn, nó liên tục ngoặt trái, rồi lại bẻ phải, làm cho Tam Nhãn Độc Xà không ít lần bị lố đà, đâm sầm vào những căn nhà gỗ ở nơi đây. Chỉ trong vài hơi thở, một mảng kiến trúc làng An Thượng bị giày xéo thành bình địa.

Rải rác xung quanh, đám người Hắc y nhân lúc này mới kịp bừng tỉnh, ngó thấy Vô Ngân đang đứng tần ngần một chỗ, vài tên bắt đầu rục rịch chuẩn bị tấn công. Nhưng, cái ý định ấy bỗng chốc bị một con ngựa bóp nát ngay từ trong trứng nước, bởi nó đã dẫn theo con rắn khổng lồ chạy vòng lại đây, và hơn nữa là đang đâm đầu vào một gã Hắc y nhân gần nhất mà xông tới.

Thế rồi, tràng cảnh hỗn loạn liền diễn ra, đã náo lại càng thêm náo. Từng tên Hắc y nhân một thi nhau tránh né hai con Dị thú đang cố ý lao tới mình, như thể có thù hằn từ trước. Mới đầu, bọn chúng còn nhờ vào bộ pháp linh hoạt của sát thủ mà phi thân thoát nạn, nhưng tốc độ của Dị thú cấp 6 không phải hạng xoàng, nếu so về chiến lực đã tương đương với cường giả Hóa Hình trung kỳ, chẳng mấy chốc thể lực còn sót lại trên người đám Hắc y nhân bị ép khô. Nhiều kẻ biết mình không thể tránh nữa, đành liều mạng cầm chặt Nguyệt nhận trong tay mà kháng cự.

“Phanh!”

Một gã Hắc y nhân chuẩn bị chém vào đầu Tử Long đang lao tới, nhưng chưa kịp xuất chiêu đã bị cái đầu ngựa của nó thốc từ dưới háng thốc lên, một chiêu này nhanh đến cực điểm. Cả người gã văng lên không trung, tuy đau đớn nhưng vết thương không về chí mạng. Tưởng chừng thoát nạn trong gang tấc, đến khi kịp hoàn hồn thì đối diện gã là một cái vòm họng màu máu cùng với hai chiếc răng nanh sắc nhọn.

Tam Nhãn Độc Xà vốn đã hăng tiết, đuổi cả buổi vẫn không theo kịp Tử Long. Mắt thấy một tên nhân loại đột nhiên lơ lửng treo trước mặt mình cũng chẳng buồn né tránh, nó căm hận mà trút giận vào cái gã xấu số kia, một ngụm nuốt trọn gã ta vào bụng, động tác thập phần nhanh gọn.

Cứ như thế, một ngựa một rắn đang không ngừng “hỏi thăm” số Hắc y nhân còn lại. Không ít kẻ may mắn hơn gã vừa rồi, chỉ bị hất văng ra ngoài, nhưng bù lại xương cốt bị gãy lìa không ít, một vài kẻ bị Tam Nhãn Độc Xà trườn lên, cả thân thể bị nghiền cho nát bấy.

Lúc này, dưới một gốc cây đại thụ, gã thủ lĩnh Hắc y nhân đã lồm cồm ngồi dậy, tay chống vào thân cây, miệng ói ra một ngụm máu lớn. Chiếc mặt nạ kỳ quái giờ này đã bị vỡ đi một góc lớn, lộ ra một nửa khuôn mặt trắng bệch.

Gã đưa mắt nhìn tràng cảnh xung quanh, thấy từng tên thủ hạ của mình bị quần cho tới chết, nhận ra hai con Dị thú kia cứ nhằm vào đám người mình mà đâm tới, lại chẳng hề đả động đến đám người Vô Ngân. Tuy không không tin vào mắt mình, nhưng gã phải nghiến răng mà quát lớn.

“Toàn đội, rút khỏi đây! Nhanh!”

Lạ thay, chất giọng vô hồn lúc trước của gã đã biến đâu mất, thay vào đó là âm sắc trong trẻo của một nữ tử, tựa hồ còn rất trẻ. Có lẽ chiếc mặt nạ kia không chỉ che đi khuôn mặt mà còn giấu được cả gọng nói, giờ đã bị phá hỏng nên hoàn toàn mất đi công dụng của mình.

Mệnh lệnh vừa phát ra, ngay lập tức có bảy cái bóng Hắc y nhân đồng loạt lao về tứ phía, chia mỗi người một hướng mà chạy thoát thân.

Bên này, gã thủ lĩnh vừa dứt lời thì thân đã động, nhằm một hướng mà lao đi. Trước khi rời khỏi đây, đôi mắt băng lãnh của gã dán chặt vào Vô Ngân, tựa như muốn khắc lại chân dung của hắn vào tiềm thức.

Cảm nhận được có một luồng ác ý lạnh đến thấu xương đang vồ vập lấy mình, Vô Ngân bất giác ngước đầu lên, theo bản năng mà nhìn về phương hướng phát ra sát khí. Chợt hắn nheo mắt lại rồi thì thào trong vô thức.

“Là nữ nhân?”

Trong mắt Vô Ngân lúc này, lấp ló sau chiếc mặt nạ vỡ là một chiếc cằm xinh đẹp và đôi môi đỏ mọng, bấy nhiêu thôi cũng đủ cho hắn nhận ra giới tính của tên kia. Đặc biệt hơn, với những gì hiện ra trong đáy mắt, với kinh nghiệm ba năm chìm nổi chốn thanh lâu, hắn còn mạnh dạn phỏng đoán ả kia hẳn phải là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Thế nhưng, hoa hồng thì có gai, hơn nữa lại là gai có độc. Tức thì, Vô Ngân chỉ tay về phía ả Hắc y nhân, tàn khốc mà quát lớn.

“Tử Long, bắt ả lại! Đừng để nàng ta chạy thoát!”

“Phanh!”

Tử Long vừa mới đạp một vó xuyên thủng tên Hắc y nhân gần đó, nó lập tức xoay mình rồi chuyển hướng. Không nói không rằng mà phi nước đại đuổi theo cái bóng tên thủ lĩnh vừa mới rời đi. Đằng sau, người “bạn đồng hành” của nó cũng dí theo sát đít, một mực không buông tha.

Thoáng chốc, cuộc hỗn loạn dần chấm dứt, ngoài ả thủ lĩnh Hắc y nhân đang chạy trốn ra, chỉ có vài tên nữa là chạy thoát. Số còn lại, hoặc là bị một cước khủng bố của Tử Long đạp chết, hoặc là bị Tam Nhãn Độc Xà đè nát cả người. Ngôi làng An Thượng rốt cuộc cũng trở về với sự tĩnh mịch vốn có của nó, nhưng mùi huyết tinh thì không, nó vất vưởng trong không khí, biến cả ngôi làng trở nên âm u đến đáng sợ.

“Đa… đa tạ tiểu hữu! Khụ… khụ…”

Đột nhiên, một thanh âm già nua và khàn đặc khiến Vô Ngân giật mình quay lại. Hóa ra, người mới thốt lên lời cảm tạ chính là ông lão Nhất Vong, nhưng lời vừa nói ra, miệng lão đã ho ra thêm hai búng máu thật lớn.

Ôm lấy lão là thằng bé An Bình, tay nó không ngừng vuốt lên tấm ngực trần của lão. Nó không còn khóc nữa, nhưng nếu nhìn kỹ, hàm răng nó đã cắn chặt vào bờ môi, ẩn ẩn trong khóe miệng là một vết thương đang rỉ máu, nó đang cố ghìm mình lại, không cho phép mình được khóc.

Nhìn thấy tất cả, Vô Ngân thở dài một hơi, có thể là do hắn mệt, cũng có thể chán ngán khi phải tiếp chuyện với ông lão Nhất Vong. Hắn chẳng buồn đáp lại lời lão, chỉ ngồi bệt xuống đất, cả cơ thể lúc này mới được thả lỏng.

Đưa mắt nhìn lại bãi chiến trường trước mắt, mặt đất thì bị cày xéo, khắp nơi loang lỗ máu, từng đống thịt bầy nhầy rơi vãi khắp nơi, xác Hắc y nhân nằm la liệt. Hắn không ngờ, ông trời chào đón mình xuống núi bằng một cái thảm cảnh như thế này.

“Lão già! Muốn nói gì thì nói đi.”

Vô Ngân không nhìn vào ông lão Nhất Vong, mắt hắn vẫn thất thần nhìn ra xa, tựa hồ chẳng hề quan tâm đến việc sống chết của lão.

Đôi mắt già nua của Nhất Vong nhìn bóng lưng to lớn ngồi kế bên mình, lão biết những gì xảy ra tối nay đều là mình làm vạ lây đến tên thanh niên trước mặt. Hơi thở mỗi lúc một gấp gáp hơn, lão thều thào.

“Ta… thọ mệnh ta đã cạn, ta… ta mong ngươi thu… thu nhận An Bình, che… che chở nó một đoạn đường đời.”

Nói tới đây, tay Nhất Vong siết chặt bàn tay nhỏ bé của An Bình, đôi mắt lão nhu hòa và trìu mến, nhìn nó đang cố gồng mình không được khóc.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Vô Ngân liền đanh lại, vốn chẳng muốn dài tay, tối nay đã là quá đủ với hắn rồi. Bởi vạ lây mà lâm vào tử cục thì không nói, hạng người như Nhất Vong cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn đoán cái chết của những thôn dân vô tội kia đều nằm trong toan tính của lão, hòng tạo ra những bộ Hoạt thi để phục vụ chiến đấu, chẳng khác đám người Hắc y nhân là bao, cũng là một loại hiến tế sinh mạng ác độc. Loại người như vậy, quả thực hắn không muốn dây vào.

Trầm tư trong thoáng chốc, Vô Ngân buồn bực mà xoay người lại, hắn muốn thẳng thắn từ chối lời thỉnh cầu của ông lão Nhất Vong, nhưng lời chưa kịp thoát ra khỏi cửa miệng thì phải đành câm nín.

“Không… không! Vong… Vong bá bá! Người không được chết! Không được chết!”

Thanh âm kêu gào của An Bình xé tan không gian tĩnh mịch. Nó khóc nức nỡ, nước mắt nước mũi cứ như vậy mà tràn ra, hay bàn tay không ngừng lay động thân thể ông lão Nhất Vong.

Hóa ra, sau khi gửi gắm An Bình cho Vô Ngân, ông lão Nhất Vong không kịp đợi hắn có đồng ý hay không thì lão đã trút đi hơi thở cuối cùng. Rốt cuộc, trận chiến tối này đã bào đi số sinh mệnh lực còn lại trong người lão, nếu không lão có thể chống đỡ cái thân già được thêm vài năm nữa.

Nhìn vào khuôn mặt gầy gò nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn An Bình đang gào khóc trong điên dại, tim Vô Ngân không khỏi thắt lại, cảnh sinh ly tử biệt này sao mà quen quá. Mới vài tháng trước thôi, hắn cũng từng như vậy, tuy cách bộc lộ sự đau thương là khác nhau, nhưng kết quả đều là một: “người ở lại, đều là kẻ phải mang sự mất mát trong lòng.”

Một sự đồng cảm không biết từ lúc nào xâm chiếm lấy tâm trí Vô Ngân, nhìn thằng nhóc bi lụy đến như vậy, nếu từ chối di ngôn cuối cùng của ông lão Nhất Vong, hắn có chút không nỡ. Và rồi, hắn thở dài một hơi, thầm quyết định trong lòng.

“Lão già độc ác như ngươi thật biết lựa thời điểm ra đi, còn không cho ta có cơ hội thoái thác! Thôi thì cứ làm người tốt thêm một lần vậy!”

Thế rồi, hắn tạm rời đi chỗ khác, bỏ mặc cái không gian đau buồn như muốn xé gan xé thịt kia lại. Thứ nhất, hắn không muốn mình bị cảm nhiễm nổi đau chia lìa kia. Thứ hai, là hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm.

“Loạt xoạt!”

Vô Ngân lần lượt đi kiểm tra lại tàn cuộc, từng cái xác của đám người Hắc y nhân đều bị hắn xốc lên rồi lục soát. Nhưng rất tiếc, ngoài vũ khí ra, trên người những tên kia chẳng lưu giữ một thứ gì cả. Thứ làm hắn bất ngờ, chỉ duy nhất một điều, lúc mở mặt nạ đám người kia ra, hắn phát hiện tuổi đời của họ còn rất trẻ, nam có nữ có, tên nào tên nấy cũng chỉ khoảng mười chín đôi mươi.

Dạo hết một vòng, thần tình hắn càng trở nên buồn bực, hắn âm thầm tính toán thiệt hơn.

“Không ổn! Không ổn thật rồi! Vài tên đã chạy mất, dung mạo mình cũng đã bị lộ, hẳn sau này sẽ bị trả thù.”

Hôm nay, sau những gì đám người Hắc y nhân thể hiện, Vô Ngân biết chắc rằng mình đã mạo phạm một thế thực bí ẩn và cực kỳ cường đại nào đó rồi. Chết từng ấy tinh anh, hắn không bị người ta đưa vào danh sách đen mới là lạ.

Đến đây, hắn thầm hận chính mình không thôi, sao không chịu đứng ngoài quan sát một lúc nữa mà lại hấp tấp xông vào, giờ thì hay rồi, kết thù kết oán với một đại thế lực, hắn không biết ngày mai người ta có cử bốn mươi mốt tên cường giả Hóa Hình mà truy sát mình không.

“Lộp cộp! Lộp cộp!”

Bỗng nhiên, có tiếng vó ngựa đằng xa vọng lại, kéo Vô Ngân ra khỏi trầm tư, dưới ánh trăng êm dịu, hình bóng Tử Long dần lộ ra trong mắt hắn.

“Sao ngươi trở về có một mình? Để ả ta trốn thoát sao?”

Thấy chỉ mỗi Tử Long trở lại, Vô Ngân lập tức hỏi, giọng hắn có chút thất vọng.

Lúc này, Tử Long đã đến gần Vô Ngân, mắt nó có hơi ửng đỏ, có lẽ đang tức giận, nhưng với bộ dạng đẹp đẽ của nó, càng tức giận lại càng thấy nó dễ thương. Không nhịn được, nó liền gắt lên.

“Phì! Tức chết ta mà! Thế giới này thật kỳ quái.”

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nghe thế, Vô Ngân lập tức cau mày mà hỏi lại.

“Vút!”

Đột nhiên, đuôi Tử Long quất mạnh, một vật thể bay tới trước mặt Vô Ngân, hắn nhanh tay bắt lấy.

Nhìn thứ trong tay mình, Vô Ngân nhận ra ngay đây là cái gì, chẳng phải là chiếc mặt nạ của ả thủ lĩnh Hắc y nhân đây sao?

Chưa kịp nói gì thì Tử Long đã lên tiếng.

“Ta đuổi theo ả ta được một đoạn, tưởng chừng là bắt kịp, nhưng chẳng hiểu sao, ả ta giẫm mạnh xuống đất rồi cả người bay lên trời rồi biến mất. Mẹ nó! Năm xưa lão tử còn biết bay, nhưng bây giờ thì… phì!”

Khóe môi Vô Ngân co giật, hóa ra ả kia tẩu thoát bằng đường chim bay. Nhìn điệu bộ của tức tối của Tử Long, hắn hòa hoãn mà an ủi.

“Thôi kệ đi, xem ra ả ta cũng là Song Mộc Hồn, hẳn Mộc hồn thứ hai của ả là một loại có thể giúp mình phi hành trên không trung.”

Vô Ngân thầm chắc chắn với những gì nói ra, với những gì đã chứng kiến tối nay, hắn tự cho mình đã đoán đúng. Những kẻ kia ai ai cũng là tuổi trẻ tài cao, thì việc ả kia sở hữu Song Mộc Hồn không phải là điều khó chấp nhận.

Đột nhiên, như nhớ ra cái gì đó, Vô Ngân liếc ra đằng sau Tử Long, hắn tò mò hỏi.

“Con rắn kia đâu rồi? Ngươi giết nó rồi hả?”

Tử Long lắc lắc cái đầu, làm cho những chiếc lông dài ngoằng trên đầu nhảy múa, trông cực kỳ đẹp mắt, nó thản nhiên đáp.

“Không! Sau khi mất dấu ả, ta thu liễm toàn bộ khí tức Thần Thú rồi cắt đuôi con rắn ba mắt kia cách đây năm dặm đường.”

Lời vừa dứt, đột nhiên Vô Ngân động thủ, hắn như thiểm điện mà xông tới, ghé sát cái trán mình vào đầu Tử Long, hai bàn tay không quên chụp lấy hai cái tai nhỏ nhắn mà ghì lại. Và rồi, hắn trừng mắt chất vấn.

“Nói! Tại sao giờ này ngươi mới chịu xông vào cứu viện? Hôm trước còn mồm năm miệng mười khoe với ta ngươi luôn là một chiến hữu tốt cơ đấy.”

“Mẹ kiếp! Bỏ ra!”

Tức thời, Tử Long vung đầu thoát ra khỏi bàn tay của Vô Ngân, làm hắn văng ra một đoạn, khí lực của Dị thú cấp 6 không phải một kẻ với tu vi Hóa Hình sơ kỳ như hắn có thể sánh được. Nó tức giận, phì lên một tràng dài rồi quát tháo.

“Cũng chẳng phải tại ngươi sao? Không chịu quan sát trước tình hình, tự mình xông vào tử cục còn trách ai? Làm ta phải chạy ngược lại trong Bạch Mã sâm lâm, kiếm mãi mới dụ được một con Dị thú cấp 6 để kéo vào giúp ngươi. Mẹ kiếp! Nhìn từ bên ngoài mới biết trận pháp kia khủng bố tới nhường nào.”

Dứt lời, Tử Long quay ngoắt đầu đi, tựa hồ khinh bỉ với sự non nớt của tên kia.

Nghe được những lời này, Vô Ngân chỉ biết gãi đầu cười trừ. Ai mà biết được, lại có một đám người cường đại đến như vậy ở Mộc Long đế quốc cơ chứ. Hắn biết, Tử Long mắng mình là không sai, đây cũng là một bài học cho sự chủ quan của hắn, hơn nữa nó vừa mới phục dụng Hoàn Đồng Thần Thụ, ngoài thể năng vốn có ra, vẫn chưa phát hiện năng lực nào mới, xông loạn cứu người khác nào tự tìm chết.

Sau một thoáng tự trách, Vô Ngân chợt nhận ra mình đã quên mất một điều quan trọng. Mộc Châu đại lục lớn lắm, nó nào phải hạn hẹp ở mỗi Mộc Long đế quốc này đâu, có thể… ở ngoài kia còn rất nhiều bí ẩn mà hắn chưa từng biết đến, hiện tại hắn chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận