QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG
Chương 84: Hoạt Thi Lão Nhân
0 Bình luận - Độ dài: 3,163 từ - Cập nhật:
“Thân thủ không tệ nha! Nhưng… giết con nít là ngươi sai rồi!”
Đứng trước thằng bé lúc này là một bóng người khôi ngô, trên thân hắn cũng là một bộ y phục màu đen bó sát, nếu đeo thêm một chiếc mặt nạ quái dị lên mặt nữa thì chẳng khác với gã Hắc y nhân kia là bao. Và dĩ nhiên, người vừa buông ra lời châm chọc chính là Vô Ngân.
Cách đây không lâu, sau khi Tử Long phát hiện ra mùi huyết tinh nồng đậm, hắn là người phản ứng đầu tiên không ngần ngại mà lập tức phi thân chạy đến. Khi còn nhỏ, hắn từng ghé qua làng An Thượng vài lần, thường thì hắn tới đây là để hoàn thành một ít nhiệm vụ mà Bụt giao phó, lúc thì trao đổi một ít thảo mộc, lúc thì mua thịt thú rừng. Nhiều khi, hắn cảm thấy những việc này thật là vô nghĩa, thảo mộc, thịt rừng, vốn những thứ này ở Ma Kê Vực Thẳm chẳng thiếu gì, muốn nhiều và quý hiếm bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nhưng rồi, dần dà hắn cũng nhận ra huyền cơ trong đó, Bụt làm vậy để mình được làm quen với thế giới loài người, mở rộng vốn nhân sinh ít ỏi.
Vậy nên, dù nhiều năm không trở lại đây nhưng ít gì Vô Ngân vẫn có chút hảo cảm với ngôi làng này. Trên đường chạy tới đây, càng tiếp cận ngôi làng hắn cảm thấy mùi huyết tinh càng trở nên nồng nặc. Mới đầu hắn còn tưởng nơi đây bị Dị thú tấn công mà vội vàng chạy tới, nhưng khi đến nơi, chứng kiến hàng loạt thi thể nằm trong vũng máu, sát ý trong lòng hắn bỗng chốc dâng cao.
Lúc này, Vô Ngân không thèm để ý đến Hắc y nhân trước mặt nữa, hắn xoay người rồi ngồi xổm xuống, vừa xoa đầu thằng bé vừa khen.
“Nhóc con! Khá lắm, còn nhỏ mà biết bảo vệ người thân cơ đấy!”
Đối diện với Vô Ngân, thằng bé có chút rụt rè, đôi mắt nó nhìn sâu vào mắt hắn. Bất chợt, ý chí kiên cường lúc trước đột nhiên biến mất, khóe mắt nó trở nên rưng rưng, chẳng mấy chốc òa lên mà khóc lớn.
“Đây là gánh nặng nó phải chịu sao?”
Vô Ngân nhìn thằng bé đang không ngừng trút ra ủy khuất trong lòng. Hắn biết, đằng sau ý chí kiên cường kia là một tâm hồn bé bỏng, rốt cuộc nó vẫn là con nít mà thôi.
“Bình nhi! Xin… xin lỗi ngươi! Là Vong bá bá vô năng, phải để ngươi chịu khổ.”
Phía sau thằng bé, một vòng tay gầy gộc ôm chầm lấy nó, Nhất Vong áy náy thốt lên, tự nhận sự yếu đuối và bất lực của mình.
Nhìn đôi ông cháu ôm nhau, Vô Ngân chỉ biết lắc đầu mà thở dài. Một nơi vốn cách xa trần tục như thế, nhưng cớ sự gì khiến cho nó chẳng thể bình yên. Sự đời quả thật rất lạ, dù ở đâu đi chăng nữa, một khi tai họa kéo đến thì có trốn đằng trời cũng không thể tránh.
Thở dài ngao ngán một hơi, rốt cuộc Vô Ngân cũng đứng dậy, cặp mắt sắc lạnh nhìn Hắc y nhân đằng xa. Hắn lạnh lùng nói.
“Vị bằng hữu này! Người thì cũng đã giết rồi, hơn nữa cũng không ít, dừng lại ở đây thôi.”
Giọng Vô Ngân cực kỳ trầm ổn, nhưng chứa đựng trong đó là bá khí, tựa như chủ nhà đang buông lời “tiễn khách”. Sau một thoáng im lặng, Hắc y nhân phía đối diện bỗng cười lên khanh khách, ẩn ẩn phía sau chiếc mặt nạ là ánh mắt khinh thường và chế giễu. Gã như u linh mà cất tiếng.
“Ta cũng muốn dừng lại lắm! Nhưng tiếc là…!”
“Tiếc cái gì?” Vô Ngân nhíu mày, bất giác phối hợp hỏi lại.
“Tiếc là đồ cần lấy vẫn chưa lấy được, và kẻ cần giết vẫn chưa giết được!”
Âm sắc vô hồn của Hắc y nhân cứ như vậy mà vang lên, không hề mang bất cứ một chút cảm xúc nào. Nhưng, hàm ý giết người đoạt của rõ rành rành trong từng câu chữ.
Nghe được những lời này, Vô Ngân đột nhiên chột dạ, hắn trộm liếc xéo cặp ông cháu đang đứng sau lưng mình. Rất nhanh, hắn biết mình có phần thất thố, chuyện này chắc chắn có ẩn tình gì đó, tác phong của tên kia tựa như một sát thủ, không thể vô duyên vô cớ mà tìm đến nơi đây. Hơn nữa, ẩn trong góc tối đằng xa, giờ hắn mới cảm nhận được một số khí tức cường đại giống như tên Hắc y nhân trước mặt, dường như chúng đang cố tình lộ ra hơi thở để hắn có thể phát hiện ra.
Đảo nhẹ tròng mắt, biết mình đã vô tình rớt vào một cái hố nhân quả nào đó, Vô Ngân thu lại toàn bộ bá khí trên người rồi nở một nụ cười hòa ái.
“Ha ha! Hóa ra là bằng hữu đang phải tìm đồ thất lạc. Là ta đây nhiều chuyện rồi! Thôi các ngươi hành sự tiếp đi, hẹn ngày tái ngộ!”
Lời Vô Ngân vừa thốt ra, không khí trở nên dị thường, gã Hắc y nhân sững sờ nhìn hắn, thằng bé đang khóc thút thít bỗng nhiên im bặt, Nhất Vong đưa đôi mắt già nua, không tin được mà nhìn thật sâu vào bóng lưng cao lớn đang chắn trước mặt mình.
Vô Ngân trong mắt kẻ khác mới đây thôi còn tựa như một anh hùng trẻ tuổi, thấy người khác gặp nguy mà ra tay tương trợ. Nhưng lúc này đây, câu nói của hắn vô cùng thiếu cốt khí, xóa sạch hình tượng tốt đẹp ban đầu.
“Khặc khặc! Hóa ra chỉ là một kẻ nhát gan. Nhưng… muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Dám can dự vào chuyện của bọn ta! Chết!”
Dứt lời, Nguyệt nhận trong tay Hắc y nhân trở nên vàng rực, có thể sánh ngang với ánh trăng sáng tỏ trên trời. Không biết từ đâu ra, trên mỗi nóc nhà gần đó, hàng loạt bóng đen dần xuất hiện.
“Phốc! Phốc! Phốc!”
Từng thân ảnh lũ lượt đáp xuống đất, phía sau Hắc y nhân tức thì có thêm hai mươi tên mặc đồ đen nữa, kỳ lạ hơn, tên nào cũng toát ra khí tức y hệt như gã Hắc y nhân lúc trước, có điều khí thế chỉ yếu hơn một chút mà thôi. Có lẽ, toàn bộ chúng là thủ hạ của gã kia.
“Mẹ… mẹ kiếp! Ta biết chuyện này không hề đơn giản mà.”
Thầm kêu không ổn, khóe môi Vô Ngân co giật, ánh mắt co rút nhìn về những kẻ chắn trước mặt mình. Ở Mộc Châu đại lục, với đội hình này đã đủ càn quét tứ phương, hà cớ gì phải tập trung hết về một nơi khỉ ho cò gáy này cơ chứ? Hơn nữa, nhìn đội hình kia mà xem, toàn bộ đều có chung một khí tức, điều này nói rõ bọn chúng đều tu luyện một loại Mộc hồn giống nhau. Ngay cả Sát Mộc sư đoàn tiếng tăm lừng lẫy của Mộc Long đế quốc còn không đào ra được một đội hình với quy chuẩn đồng nhất đến như vậy.
Tức thì, Vô Ngân thu lại bộ dáng có phần ngả ngớn của mình, hắn quay đầu nhìn thẳng vào cặp ông cháu trước mặt, lạnh lùng nói.
“Cái hố này hơi to, ta không nghĩ lão định để ta nhảy vào đó một mình đấy chứ?”
Lời vừa thốt ra, đôi mắt Vô Ngân ghim chặt vào thân hình già cỗi của Nhất Vong. Để dây vào một thế lực bí ẩn và cường đại đến như vậy, thì không phải là cọng cây hay ngọn cỏ ven đường nào có thể làm được. Người ta đã tìm đến lão với chừng ấy nhân lực, thì lão già kia nào phải là kẻ tầm thường.
Nhất Vong có chút bất ngờ mà nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Vô Ngân, cái thân thể gầy yếu của lão không ngừng lay động trong gió, trong đôi mắt đục ngầu chợt lóe lên một tia linh quang hiếm thấy.
“Ha ha ha ha!”
Bỗng nhiên, Nhất Vong cười thật lớn, nụ cười vô cùng hữu lực, nó không nên xuất hiện ở một ông lão đã gần đất xa trời. Sau một tràng cười thống khoái, lão cất giọng.
“Vị tiểu bằng hữu này, cái đầu và con mắt tinh tường của ngươi khiến Vong ta bội phục! Mới đầu ta còn tưởng, ngươi sẽ vì chúng ta mà hành hiệp trượng nghĩa cơ đấy.”
Dứt lời, khí thế từ người Nhất Vong như bài sơn đảo hải mà xuất ra, tựa như một con Dị thú ngủ đông vừa thức giấc, khí tràng lão tạo ra phá tan mọi áp lực do đám người Hắc y nhân kia đè tới.
“Khặc khặc! Rốt cuộc cũng chịu hiện nguyên hình! Ta nên gọi lão là Phạm Nhất Vong hay là Hoạt Thi Lão Nhân đây?”
Gần đó, gã thủ lĩnh Hắc y nhân bỗng dưng hỏi tới, như thể, mọi chuyện đều được gã toan tính và biết trước ngay từ ban đầu.
Đôi mắt đục ngầu của Nhất Vong lúc này đã không còn nữa, thay vào đó là cặp mắt trong veo, sáng tựa vì sao trên bầu trời. Lão trầm giọng đáp.
“Nhất Vong vốn là tên ta, húy danh Hoạt Thi Lão Nhân đã chết từ hai mươi năm về trước rồi. Ta không nghĩ, sau hai mươi năm quy ẩn giang hồ, vẫn có kẻ còn nhớ thương đến một lão già như ta.”
Vô Ngân đứng gần Nhất Vong, thân là người ngoài cuộc, hắn biết mình chỉ nên khoanh tay đứng nhìn, bởi lão và đám người bí ẩn kia “như chưa hề có cuộc chia ly” mà chào hỏi nhau rồi. Tốt nhất, hắn không nên lún sâu vào ân oán lần này.
“Nhớ thương? Người kia không hề nhớ thương tấm thân già yếu của ngươi đâu! Thứ hắn thương nhớ là Hoạt Thi Bí Điển trong tay ngươi.”
Thủ lĩnh Hắc y nhân cười khẩy mà đáp lại, nhiệm vụ của gã lần này, chính là tìm về một bộ công pháp tên là Hoạt Thi Bí Điển, nó chỉ dành riêng cho những người sở hữu Mộc hồn Hoạt Thi Cổ Thụ.
“Hừm! Lâu như vậy rồi, tên kia vẫn chưa chịu từ bỏ ư?”
Nhất Vong lộ vẻ trầm ngâm, dường như lão đã đoán ra, kẻ đứng đằng sau sai khiến đám người này là ai.
“Vong bá bá! Người cứ như vậy sẽ không ổn đâu!”
Trong cái tình cảnh giương cung bạt kiếm như thế này, đột nhiên một âm thanh trong trẻo cất lên.
Nhìn xuống khuôn mặt ngây thơ trong vòng tay mình, ông lão Nhất Vong nở một nụ cười hiền hòa rồi khẽ nói.
“Bình nhi! Không sao đâu, dù gì tuổi thọ của ta đã đến hồi cực hạn. Địch nhân biết rõ điều này nên mới tìm đến ta. Để hôm nay Vong bá bá cho ngươi thấy, thế nào là sức mạnh thực sự của ta.”
Nhất thời, khí tức trên người Nhất Vong một lần nữa bùng nổ, phía sau lão, một cái huyễn ảnh Mộc hồn chợt hiện lên, là một cái cây màu tím ngắt hình người, hình dáng thập phần kỳ quái, nó giống như một người ủ rũ sắp chết, trên thân và cành của nó trụi lủi không một chiếc lá, khí tức u ám mà quỷ dị tràn ra, khiến không gian nơi đây trở nên não nề hơn bao giờ hết.
“Khặc khặc! Đúng như tình báo, Hoạt Thi Lão Nhân vì tuổi già sức yếu, tu vi từ Hóa Hình đại viên mãn đã rơi thẳng xuống Hóa Hình sơ kỳ, ngày chết của lão đã không xa.”
Sau chiếc mặt nạ, thủ lĩnh Hắc y nhân nở một nụ cười thỏa mãn. Nhưng trước áp lực từ một vị cường giả Hóa Hình, gã không thể nào đơn phương độc đấu, đó là lý do có rất nhiều thủ hạ tinh anh chờ trực đằng sau gã.
“Bát Phương Ám Nguyệt Trận. Khởi!”
Thủ lĩnh Hắc y nhân hét lớn, mộc lực từ cảnh giới Kết Tinh đại viên mãn được đẩy lên đến cực hạn, tiếp theo đó là hàng loạt Hắc y nhân khác bùng nổ tu vi.
Hai mươi mốt Hắc y nhân đứng cùng một chỗ, phát ra khí tràng cực kỳ khủng bố, Nguyệt nhận trong tay lập lòe ánh sáng vàng, sát khí tỏa ra như muốn cô sệt lại, đến thở cũng thấy khó khăn.
Cùng lúc ấy, đám thôn dân đứng ở vòng ngoài nhân lúc không còn ai ép thúc mà quay đầu bỏ chạy toán loạn, họ muốn thoát thân để giữ lấy tính mệnh, dù gì người mà đám sát nhân kia đang nhắm tới chính là Già làng Nhất Vong chứ không phải họ.
Thế nhưng, đời không như là mơ, họ chỉ chạy được vài chục bước thì dị biến xảy ra. Trên trời, hàng trăm bóng trăng sắc bén đang bay lượn, âm thanh rít gào nghe mà rợn người. Và rồi, chúng tựa như những lưỡi hái tử thần mà đuổi theo từng người một.
“Xoẹt… xoẹt… xoẹt…”
Tiếng cắt da xẻ thịt lần lượt vang lên, từng người một lần lượt đổ nhào trên mặt đất cùng với máu của mình. Thảm cảnh càng khiến nét mặt đám thôn dân còn lại sợ hãi đến tột độ mà chạy loạn khắp nơi. Nhưng kỳ dị thay, cho đến lúc chết, không một ai gào giọng la hét, cũng không một ai cất lời oán than, tựa như họ sẵn sàng chấp nhận cái chết, trái ngược hoàn toàn với hành động trốn chạy của mình.
Bên này, Vô Ngân nhìn thấy toàn bộ tràng cảnh thảm sát trước mắt, nhưng muốn ra tay cứu giúp cũng đành bất lực. Biết tình hình đã đến hồi nguy cấp, hắn trừng mắt nhìn vào Nhất Vong, sau đó vớ tay túm lấy cổ áo sau gáy thằng bé trong tay lão. Ấy vậy mà, Nhất Vong không hề vọng động, lão phối hợp buông thằng bé ra, gật nhẹ đầu và nở một nụ cười biết ơn đến hắn.
“Không! Vong bá bá! Ta sẽ ở lại với người, ta không đi! Ta không đi!”
Thằng bé lập tức hiểu ra chuyện gì, nó hét toáng lên, thân hình nhỏ nhắn không ngừng vùng vẫy.
“Bình nhi! Ngoan! Con tạm thời theo hắn. Xong việc ta sẽ đến tìm con.”
Nhất Vong vội nói lời an ủi đến thằng bé. Lão không quên liếc mắt ra hiệu cho Vô Ngân lập tức mang nó đi.
Vô Ngân gật đầu đáp lại, dù gì sợi dây nhân quả này đã kết, lương tâm hắn không cho phép ngó lơ chuyện này. Đối diện với đám người cường đại như thế, hắn chỉ còn cách ôm thằng bé mà chạy thoát thân, như vậy đã là công ơn trời biển với lão già Nhất Vong rồi. Còn muốn giúp lão đối kháng với những người kia ư? Lòng hiệp nghĩa không thể biến hắn thành một kẻ ngu đến như vậy. Xưa nay, oan có đầu, nợ có chủ, hắn vốn chỉ là một kẻ qua đường mà thôi.
Nghĩ là làm, Vô Ngân mạnh mẽ kẹp thằng bé trong tay, cước lực dưới chân đạp mạnh, thể năng và mộc lực như hòa vào làm một mà phóng đi, lao ra khỏi làng An Thượng với tốc độ nhanh nhất có thể.
“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!”
Khi Vô Ngân phi thân được hai mươi mét thì bỗng nhiên trên đầu toàn là bóng trăng múa lượn, hắn nhìn lên mà thầm kêu không ổn. Nhưng, lúc này mới nhận ra thì là quá trễ, bởi trước mặt hắn lúc này là mười thanh Nguyệt Nhận đang xoáy tròn, ánh trăng sắc lạnh cắt vào không gian và rít lên những tràng âm thanh ghê rợn, chúng như tia chớp lao thẳng vào người hắn.
Tức thìm Vô Hình Đao trong tay Vô Ngân múa loạn, cả thân thể hắn vậy mà mềm dẻo đến lạ thường, phần lớn Nguyệt nhận phóng tới đều bị hắn tránh đi, duy chỉ có hai cái Nguyệt nhận với góc độ cực kỳ xảo trá mà chém tới, hắn buộc phải dùng Vô Hình Đao chống đỡ.
“Keng…! Keng…!”
Một đao với góc độ tinh xảo chém bay hai thanh Nguyệt nhận cùng lúc, lực đạo tuy không mạnh lắm nhưng đủ để Vô Ngân hắn mất đi tiên cơ để chạy trốn, cả người thoáng chốc khựng lại. Chợt hắn đưa mắt nhìn ra xa, ánh mắt toát lên sự kinh hãi, cuống họng trở nên đắng ngoét.
Trước mặt Vô Ngân lúc này là hơn mười Hắc y nhân nữa đang dàn thành hình cánh cung mà chắn đường, hắn lập tức đảo mắt quan sát một vòng, con ngươi không ngừng co rút.
Lúc này đây, có tới tận bốn mươi mốt Hắc y nhân xếp thành một vòng tròn rộng lớn bọc kín khu vực này, trừ tên thủ lĩnh có tu vi Kết Tinh đại viên mãn ra, toàn bộ những kẻ còn lại đều là Kết Tinh hậu kỳ, sát khí trùng thiên làm không khí trở nên đặc quánh. Hơn bốn mươi bóng trăng lập lòe sáng tối nối đuôi nhau bay lượn trên trời, tạo nên một khung ảnh vừa bí ẩn, vừa cực kỳ khủng bố.
“Phịch!”
Quay trở lại với chỗ Nhất Vong đứng, Vô Ngân thẳng tay vứt thằng bé còn đang giãy dụa xuống đất, tuy động tác có chút thô, nhưng lực đạo lại vô cùng tinh chuẩn, chẳng gây tổn hại gì lớn cho nó.
Lắc lắc cái cổ, xương khớp Vô Ngân kêu lên răng rắc, nhìn vào khí thế đám người Hắc y nhân kia, lại thêm hơn trăm xác người đang nằm la liệt dưới đất, hắn không nhịn được mà thầm chửi chính mình.
“Khốn kiếp! Cái hố này quả thực đủ sâu! Lúc ra khỏi Ma Kê Vực Thẳm, lẽ ra ta phải bước chân trái ra trước thay vì là chân phải. Bụt ơi là Bụt! Lời ngài dạy ta… nó sai sai thế nào ấy.”


0 Bình luận