QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG
Chương 96: Nhất Vong Chi Mộ
0 Bình luận - Độ dài: 3,361 từ - Cập nhật:
“Tí ta tí tách, hạt mưa,
Gió đưa gió đẩy, chuyện xưa chẳng màng.
Rằng làng An Thượng có tang,
Chỉ mưa và gió, thổi nhang viếng người.”
Bóng dáng nhóm người Vô Ngân rời khỏi làng An Thượng không bao lâu thì bầu trời bắt đầu chuyển sắc. Không biết gió từ đâu thổi đến, kéo theo mây đen giăng kín một vùng, chẳng mấy chốc ngôi làng bị bao phủ bởi một bức màn trắng xóa. Mưa như trút nước, thỉnh thoảng là tiếng sấm rền vang, khuấy động cả cánh rừng. Hiện tại đã là đầu Xuân, cơn mưa đầu mùa ấy tựa như giọt lệ của trời đất, tiếc thương đưa tiễn những vong hồn oan khuất còn vất vưởng quanh đây.
Từng giọt mưa nặng hạt cố gắng tẩy đi những dư vị còn lại của tử khí, huyết tinh theo dòng chảy mà lèn sâu vào lòng đất. Có thể vài năm sau, nơi đây sẽ là một vùng đất trù phú, cây cối mọc xanh um, bởi phân bón của nó… chính là xác người.
Tại một tảng đá nhỏ, sát kế bên là một gò đất vừa mới được bồi lên. Vì mưa rất lớn, cả gò đất trở nên ướt đẫm, bởi vậy mà nó có chút bị xẹp xuống. Phía trên vách đá là dòng chữ nguệch ngoạc mới được khắc lên đó, nó được nước mưa dội thẳng vào, làm cho lớp bụi đá còn vương trên từng nét chữ bị cuốn trôi, chẳng mấy chốc dòng chữ Nhất Vong Chi Mộ trở nên rõ ràng và sắc nét.
Và rồi, cơn mưa Xuân đầu mùa rốt cuộc cũng chịu dừng lại, tựa như cái cách nó xuất hiện, đến và đi không một lời báo trước.
“Ót… ót… ót…”
“Ót… ót… ót…”
Không biết từ đâu, một đàn quạ lớn đột nhiên kéo đến, chúng kêu lên nháo nhác, huyên náo cả khoảng trời. Con nào con nấy đều có bộ lông bóng mượt màu đen tuyền, chiếc mỏ sắc nhọn tựa như mũi kiếm.
Chao lượn một vòng trên không trung, đàn quạ đề phòng mà đưa đôi mắt tinh anh nhìn chằm chằm xuống dưới. Thế rồi, mắt chúng trở nên sáng rực, một con, hai con, rồi cả đàn lũ lượt sà xuống. Miệng chúng không ngừng kêu lên trong sự hân hoan vui sướng, bởi trong mắt chúng lúc này là một bữa ăn thịnh soạn, với chừng này xác thịt, đủ để tộc đàn nhà quạ sinh sôi nảy nở thêm hàng trăm con nữa.
Ngay tại Nhất Vong Chi Mộ, con quạ đầu đàn bởi tò mò mà đậu trên gò đất ẩm, nó khẽ nghiêng đầu rồi chớp chớp đôi mắt nhìn xuống mảng đất dưới chân mình. Lúc này đây, khứu giác nó đang không ngừng mách bảo, ẩn sâu trong lòng đất, hẳn ẩn giấu một “miếng thịt” thơm ngon đang đợi mình, mỹ vị hơn xa những cái xác đằng kia.
“Phốc!”
Đột nhiên, một bàn tay từ dưới mắt đất bất ngờ trồi lên, túm ngay vào cổ con quạ. Nó thất kinh mà kêu lên thảm thiết, cặp cánh đập lên liên hồi, bộ móng vuốt sắc nhọn ở chân không ngừng cào cấu vào cánh tay ma quỷ.
“Rắc!”
Tiếng xương cổ đứt gãy giòn tan, thanh âm hỗn loạn chợt im bặt, báo hiệu có thêm một sinh mệnh nữa phải nằm lại cái chốn thê lương đầy tử khí này.
Nhìn từ xa, trên nấm mồ Nhất Vong Chi Mộ là một cánh tay màu tím tựa như cây cỏ mà mọc lên, nó không ngừng sờ soạng lên mặt đất ẩm ướt. Tiếp đó, lại thêm một cánh tay bất ngờ trồi lên, cảnh tượng có chút hãi hùng và ghê rợn. Giờ đây, cả hai cánh tay cùng nhau đào bới, từng vốc đất bị gạt ra, chẳng mấy chốc, một ngôi mộ miễn cưỡng xem là tươm tất đã trở nên hoang tàn và lầy lội.
Bất thình lình, một cái đầu nhem nhuốc đột ngột chui lên, làm số đất còn sót lại trên cái gò bởi vậy mà sạt lở toàn bộ. Bùn đất bê bết, che kín cả tóc và khuôn mặt kẻ ấy, tựa như một con quỷ đội lốt người, trông cực kỳ đáng sợ.
“Khạc… phụt!”
Tiếp theo là tiếng khạc nhổ vang lên, một bãi nước bọt quyện cùng màu đất bay đi, mạnh mẽ đáp xuống đám cỏ xanh gần đó.
“Hộc…! Suýt nữa ngạt thở mà chết. An Bình! Ngươi có nhất thiết phải đào ra một cái huyệt sâu đến vậy không?”
Trên khuôn mặt nhem nhuốc, lộ ra hàm răng trắng tinh, một ông lão vừa thở gấp vừa cất tiếng chửi. Nếu An Bình có mặt ở đây, hẳn nó sẽ nhảy cẫng lên trong hạnh phúc, bởi người vừa mới chui lên từ nấm mộ kia lại chính là ông lão Nhất Vong, người mà nó thương yêu nhất.
Bàn tay gầy gộc vuốt đi số bùn sình còn bám trên mặt, hàng loạt nếp nhăn màu tím dần lộ ra, khuôn mặt ông lão Nhất Vong lúc này không còn bộ dạng hốc hác như trước. Tuy dáng vẻ già nua vẫn thế, nhưng giờ đây đã có chút da thịt, nào giống một Nhất Vong hấp hối trước khoảnh khắc lâm chung.
Lão đưa mắt liếc khung cảnh đìu hiu trước mặt một vòng, sau đó lại nhìn về một nơi xa xăm, vừa hay, ấy cũng chính là phương hướng An Bình cùng nhóm người Vô Ngân rời đi. Chợt lão thở dài một hơi, ánh mắt trở nên mông lung vô định, như đang suy tư về một điều gì đó.
“Ta nói này lão già! Người chết rồi mà còn đội mồ sống dậy, tức là trái với luân thường đạo lý đó nghe chưa?”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, giống như một tia sét dội thẳng vào tai, khiến lão giật thót mà bừng tỉnh. Với tu vi Hóa Hình sơ kỳ, lão biết giọng nói kia hẳn là phát ra từ phía sau lưng mình. Nháy mắt, lão nhận ra ngay chủ nhân giọng nói kia là ai, cơ thể lão lập tức phản ứng, tầng tầng hào quang màu tím tỏa ra, mộc lực trên người bùng nổ, đưa vào trạng thái chiến đấu mạnh nhất.
Thế nhưng, đấy là tất cả những gì lão kịp làm, bởi một bóng côn uy mãnh không biết từ lúc nào đã nện xuống, tựa như lôi đình giáng thế.
“Cốp!”
“Ai… u…!”
Tiếng va chạm thanh thúy vang lên, toàn bộ hào quang màu tím liền vụt tắt, ông lão Nhất Vong tru lên như sói, một cơn đau tê tâm phế liệt khiến lão phải rên rỉ không ngừng.
Lúc này, phía trên tảng đá và cũng là “bia mộ” của lão, có một thanh niên đang lười biếng mà nằm dài, miệng hắn ngậm một đầu hoa Cỏ May, một tay chống đầu, tay còn lại cầm một cây côn màu xanh lá. Không ai khác, người vừa gõ đầu lão chính là kẻ mới đêm qua thôi còn kề vai sát cánh cùng lão vượt qua tử nạn - Vô Ngân.
Nheo mắt nhìn ông lão Nhất Vong đang không ngừng suýt xoa cái đầu lưa thưa tóc, ánh mắt Vô Ngân lạnh lùng và sắc lạnh, như thể đang nhìn một người chết. Hắn đang phân vân, có nên chém một đao, biến vở kịch giả chết kia của lão thành sự thật luôn không?
Thế rồi, Vô Ngân âm lãnh mà cất giọng, sát khí từ người hắn tỏa ra, như lưỡi đao vô hình nhưng cực kỳ sắc bén mà ôm trọn lấy vòng cổ của lão.
“An phận mà đứng yên một chỗ cho ta! Ngươi dám vọng động, ta chém chết!”
Dứt lời, Vô Ngân tiện tay bồi thêm một côn nữa, thanh âm va chạm vang lên giòn tan, tăng thêm sức nặng cho lời nói của mình.
“Ai… u…!”
Một lần nữa, ông lão Nhất Vong hét rống lên, nước mắt, nước mũi tràn cả ra ngoài, trông cực kỳ thê thảm. Một côn này, đánh cho màu tím trên da lão trở về nguyên trạng, lúc này, nhìn lão mới thực sự giống một con người.
“Chết tiệt! Rõ ràng ta rất phối hợp mà, vẫn yên phận một chỗ đó thôi.”
Trong cơn đau, lão lôi mười tám đời tổ tông nhà Vô Ngân ra mà chửi. Lãnh phải hai côn vào đầu, lão bỗng nhiên thấy sợ tên kia đến cực độ. Trải đời hơn một trăm năm, sóng gió bụi trần nào mà chưa gặp phải, nhưng đây lần đầu tiên lão bị đánh mà phải hét toáng lên như vậy, chỉ là vết đánh ngoài da, nhưng cơn đau kia lại giày xéo đến tận linh hồn. Với lão, tưởng chừng trên đời này chẳng còn gì có thể khiến mình bật khóc, nhưng lúc này thì hay rồi, nước mắt lão đang không ngừng tuôn ra, mặc dù lòng không muốn.
“Từ giờ trở đi… ta hỏi, ngươi trả lời.” Vẫn vậy, Vô Ngân lãnh tỉnh cất giọng.
“Được… được! Tiểu hữu muốn hỏi gì thì cứ hỏi, Vong ta quyết không giấu diếm.”
Khẽ vân vê hai “chiếc sừng” nhỏ vừa mới mọc trên đầu mình, lão vội vàng đáp lại.
Nghe vậy, Vô Ngân gật đầu tỏ vẻ hài lòng, hắn trầm giọng chất vấn.
“Cho ta một lý do để lão được sống?”
Lời vừa lọt tại, khóe môi ông lão Nhất Vong khẽ giật, lão thầm ai oán trong lòng: “Thiếu gì thứ để hỏi, hà cớ chi ngươi lại hỏi một câu khó như vậy?”
Thấy vẻ chần chừ của đối phương, Vô Ngân siết chặt Niệm Thần Côn trong tay, tính gõ thêm phát nữa.
Bên dưới, bản năng sinh tồn khiến cho ông lão Nhất Vong ngửi thấy mùi nguy hiểm, lão lập tức đáp.
“Vô Ngân tiểu hữu! Ta… ta và ngươi vốn không thù không oán, hơn nữa lại có duyên trải qua hoạn nạn cùng nhau, ta… ta xem ngươi là bằng hữu, là… là con cháu trong nhà.”
“U… u… u…!”
Lời lão vừa mới dứt, chỉ thấy Vô Ngân rút từ đâu ra một thanh đoản đao sáng bóng, lưỡi đao rít vào gió, tựa như lời thì thầm của u linh.
“Chưa đủ… và cũng quá giả trân!”
Vô Ngân lạnh lùng quát, tay vung loạn Vô Hình Đao trong không khí, giống như một tên đồ tể đang làm nóng người trước giờ hành hình.
Hít một ngụm khí lạnh, ông lão Nhất Vong không nghĩ tên này khó nói chuyện đến vậy. Nhưng cũng phải thôi, ngươi giả chết lừa người ta như vậy, còn gửi luôn thằng bé An Bình đi, hành động khuất tất như thế, hẳn phải nhận đủ ba ngàn cực hình rồi mới được chết.
Đột nhiên, ánh mắt lão chợt lóe lên, như bắt được cái gì đó trong tiềm thức, lão trầm giọng nói.
“Đám Hắc y nhân vây giết chúng ta tối qua, ngươi không muốn biết danh tính của chúng sao?”
“Là vây giết ngươi chứ không phải ta.”
Vô Ngân nhíu mày mà đính chính lại, như thể đêm qua, hắn chỉ là nạn nhân bị liên lụy vào đó mà thôi.
“Có gì khác nhau sao? Ngươi nhớ lại xem, hôm qua ta chưa giết được ai? Người của chúng chẳng phải đều chết dưới tay ngươi à?”
Nghe được lời này, Vô Ngân chợt ngẩn người, bởi đó cũng là sự thật khiến hắn đau đáu nhất. Nhưng giết thì cũng đã giết, không lẽ phơi bụng chờ chúng chém chết hay sao? Nếu có cho thời gian quay ngược lại thì hắn vẫn lựa chọn ra tay không một chút nương từ. Trong thời khắc sinh tử bị đe dọa thì không thể nhún nhường bất kỳ ai, dù là địch nhân có hậu thuẫn cường đại đến mức nào đi chăng nữa. Một lần nữa lời Bụt văng vẳng bên tai hắn: “Đến là đón! Đụng là trụng!”, trừ khi hắn có thực lực cường đại như lão, giả heo ăn thịt hổ, đùa bỡn bốn vị Thần trong tay.
Trầm tư trong thoáng chốc, Vô Ngân nở một nụ cười, hắn thu lại Vô Hình Đao, cất lời khen ngợi.
“Nói chuyện với kẻ thông minh thật thú vị. Được! Tạm thời lão già ngươi được sống. Mau nói cho ta nghe về đám người Hắc y nhân kia đi.”
Ông lão Nhất Vong thở phào một hơi, rốt cuộc tên kia cũng chịu nói đạo lý rồi. Lão đưa mắt nhìn vào một con quạ đang gắp từng miếng thịt trên thi thể một tên Hắc y nhân đằng xa, sắp xếp lại một chút ký ức rồi nói.
“Nguyên lai chúng là Nguyệt Sát Đoàn, trực thuộc Nguyệt Thần Giáo, lấy Nguyệt Thần làm tín ngưỡng mà thờ phụng. Nguyệt Sát Đoàn vốn là tổ chức sinh ra là để thực hiện nhiệm vụ thanh trừng và ám sát, chỉ phục vụ cho tổng bộ. Nhưng không hiểu sao, vài chục năm gần đây đã bắt đầu nhận nhiệm vụ từ các thế lực bên ngoài, tuy nhiên, cái giá để thuê được họ là cực kỳ đắt đỏ.”
Nói tới đây lão liền ngừng lại, như để Vô Ngân có thể chậm rãi tiêu hóa chút thông tin kia. Và rồi, lão tiếp lời.
“Không một ai biết Nguyệt Sát Đoàn có bao nhiêu người, bởi bọn chúng có mặt ở khắp mọi nơi. Ban ngày có thể vào vai một thường dân yếu đuối, có cả một gia đình hạnh phúc cho riêng mình, nhưng đến đêm, đặc biệt là những đêm trăng rằm, chúng lại đeo mặt nạ lên, thực thi nhiệm vụ từ cấp trên giao xuống.”
Vốn đang im lặng lắng nghe, nhưng thế lực mạnh mẽ và bí ẩn đến như vậy mà mình không hề hay biết, Vô Ngân bất giác chau mày, tò mò hỏi.
“Vậy… tổng bộ của chúng nằm ở đâu? Ta chưa nghe qua cái tên Nguyệt Sát Đoàn nào tại Mộc Long đế quốc.”
Vô Ngân nói ra khúc mắc của mình, tuy hắn chỉ ở Mộc Long đế quốc có vài năm, nhưng phong cách chiến đấu của hắn thiên về ám sát, vậy nên tất cả gia tộc, đặc biệt là các thế lực hành nghề ám sát đều bị hắn điểm qua một lần. Tuy là người của quân đội Hoàng thất, nhưng tối thiểu phải biết những thông tin này.
“Nguyệt Sát Đoàn nổi tiếng như vậy mà ngươi chưa từng nghe qua sao? Không lẽ…”
Ông lão Nhất Vong không giấu được sự kinh ngạc mà thốt lên, nhưng đến giữa chừng thì im bặt. Lão tính nói: “Không lẽ ngươi là một tên người rừng, vừa mới từ trong núi đi ra”, nhưng lời lẽ mạo phạm này lão nào dám nói ra, bởi hai cái sừng trên đầu còn đang đau nhức bội phần, không ngừng nhắc nhở lão phải cẩn trọng trong từng lời nói của mình.
“Ngươi đoán đúng rồi đấy, ta vốn ở trong Bạch Mã sâm lâm mà lớn lên, chỉ có vài năm lưu lạc tại Kinh đô Mộc Long đế quốc, lại thêm lúc đó, tâm trí chỉ toàn nghĩ đến tiền tài và danh vọng, nào biết được thế gian này rộng lớn bao nhiêu.”
Vô Ngân bất chợt đáp lại, ấy vậy mà lại y hệt tiếng lòng của ông lão Nhất Vong, khiến lão một phen chấn kinh, toát cả mồ hôi hột.
Nhưng rồi, lão cũng dần bình tĩnh lại, lão tinh ý nghe ra được, là Vô Ngân đang tự giễu chính bản thân mình. Lời ấy cũng thật sâu lắng, không nên có ở một kẻ tầm thường, lão đoán tại Mộc Long đế quốc nhỏ bé này, tên thanh niên kia cũng có chút uy danh, có điều vẫn là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Sau đó, lão gật nhẹ đầu rồi lên tiếng.
“Người không biết cũng đúng! Nguyệt Sát Đoàn vốn rất nổi tiếng ở Thập Đại Đế Quốc, tín đồ của bọn chúng thường tập trung ở mười Đế quốc hạng nhất ấy mà thôi, còn Mộc Long đế quốc chỉ là Đế quốc hạng ba ở vùng ven hẻo lánh, nếu không có nhiệm vụ tại đây, hẳn bọn chúng sẽ chẳng bao giờ lui tới.”
“Thập Đại Đế Quốc?”
Vô Ngân thì thào nơi cửa miệng, tuy hắn đọc rất nhiều điển tịch, nhưng đa phần nội dung đều phục vụ cho chiến đấu. Kiến thức tổng thể về địa lý của Mộc Châu đại lục thì quả thực cực kỳ nông cạn. Hắn chỉ biết Mộc Long đế quốc là một đế quốc hạng ba đúng như lời Nhất Vong nói, ngoài ra còn vài chục đế quốc láng giềng kế bên. Còn cái danh hào Thập Đại Đế Quốc thì đây là lần đầu hắn nghe được.
Lắc lắc cái đầu, hắn cũng chẳng lấy làm xấu hổ, khi nào đến Kinh thành Lai Châu sẽ tìm cách đi vào Mộc Long Thư Các để phổ cập kiến thức một lần. Hành trình tìm lại Bách Đoạn Thần Côn hẳn sẽ phải chu du khắp Mộc Châu đại lục, loại tri thức này là thiết yếu, bắt buộc phải trau dồi thêm.
Sau khi hoạch định lại đường đi nước bước trong tương lai, ánh mắt hắn trở nên sắc lẹm, nói ra suy nghĩ của mình.
“Nói vậy, Nguyệt Sát Đoàn vì nhận nhiệm vụ nên mới đến tìm ngươi. Hơn nữa, tại Mộc Long đế quốc này không có phân đà nào của chúng?”
Ông lão Nhất Vong chậm rãi gật đầu xác nhận. Lão biết Vô Ngân đang sợ điều gì, chẳng phải là đang lo lắng Nguyệt Sát Đoàn quay trở lại trả thù hay sao? Nếu Mộc Long đế quốc không có phân đà của chúng, thì tạm thời hắn vẫn sẽ an toàn. Dù đã gật đầu, lão vẫn lên tiếng khẳng định một lần nữa, chắc như đinh đóng cột.
“Đúng! Ta chắc chắn ở đây chẳng có phân đà nào của Nguyệt Sát Đoàn đâu, giá thuê bọn chúng làm việc rất cao, ngay cả Đế Vương của Mộc Long đế quốc cũng không đủ tiền tài để có thể mời được bọn chúng. Vậy nên ngươi cứ yên tâm đi, một khoảng thời gian tới đây sẽ rất an toàn.”
Nghe được lời này, Vô Ngân thở ra một hơi thật dài, áp lực trong người vơi đi phân nửa. Hắn tin lời lão nói là thật, bởi thực lực đoàn đội tối hôm qua cực kỳ khủng bố. Theo lý, sức mạnh ấy không nên tồn tại ở Mộc Long đế quốc.
Nỗi lo đầu tiên tuy đã tạm thời được gác xuống, thế nhưng sắc mặt hắn chẳng hề dịu đi, một thân sát ý đặc quánh, nhìn Nhất Vong bằng ánh mắt giết người. Bởi mới hôm qua thôi, lão già trước mặt đã âm thầm tính kế hắn, dù không biết mục đích của lão là gì, nhưng hành động ấy chẳng khác gì chạm vào lớp vảy ngược trong lòng hắn, đủ để hắn biến cái chết của lão thành sự thật. Và rồi, hắn gằn lên từng chữ một.
“Vốn đêm qua ngươi đã thoát nạn! Vậy, cớ sao giả chết lừa ta?”
Lời vừa cất lên thì Vô Hình Đao lại xuất hiện trong tay Vô Ngân. Thân đao bất giác ngân lên từng hồi, âm u đến cùng cực. Lửa giận của hắn như kìm nén toàn bộ vào trong đó, hắn rất cần nghe một đáp án, lời không hợp tai… hắn sẽ thẳng tay tiễn lão già kia một đoạn đường.


0 Bình luận