QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG
Chương 100: Tuyệt cảnh nhân gian hóa u sầu
0 Bình luận - Độ dài: 3,125 từ - Cập nhật:
“Ngươi nói cái gì? Ngươi… ngươi cũng là Song Mộc Hồn?”
Vô Ngân giật mình mà hỏi lại, mắt hắn trợn tròn, miệng thì há lớn, như thể không tin vào tai mình.
“Đúng… đúng! Có… có việc gì sao?”
Ngồi trên lưng Tử Long, An Bình rụt rè trả lời, nhìn biểu hiện của Vô Ngân, nó tưởng mình đã nói sai điều gì, khiến cho Vô Ngân tức giận.
“À… à! Cũng phải thôi, gia tộc các ngươi được Mộc Thần chúc phúc, đời sau sinh ra đều được truyền thừa Hoạt Thi Cổ Thụ.”
Vô Ngân lập tức nhớ lại cuộc trò chuyện “thân mật” lúc trước với ông lão Nhất Vong, vì thằng nhóc An Bình sở hữu Vô Tướng Thần Thụ nên hắn quên béng mất việc này.
Lời chột dạ của Vô Ngân rơi vào tai An Bình, một tia nghi vấn hiện lên trong mắt, thế là nó tò mò hỏi.
“Vô Ngân ca ca! Ngươi cũng biết gia tộc của ta sao? Ngay cả truyền thừa do Mộc Thần ban xuống mà ngươi cũng biết?”
Nghe vậy, lòng Vô Ngân giật thót, hắn phát hiện phản ứng vừa rồi của mình có hơi lố. Biết rõ rằng không thể nói những gì mình biết là do ông lão Nhất Vong kể lại, việc lão giả chết là một bí mật nhỏ, nếu hắn nói “Vong bá bá của ngươi vẫn còn sống”, chắc chắn thằng bé sẽ liều mình phi xuống ngựa, sống chết mà quay lại tìm lão.
Sau một thoáng chột dạ, cặp mắt sáng quắc của Vô Ngân đảo nhẹ, hơi mất tự nhiên, hắn ậm ừ, làm bộ hắng giọng rồi đáp.
“E hèm! Gia tộc của ngươi cực kỳ nổi tiếng, ai mà không biết cho được. Hơn nữa, cái truyền thừa kia của gia tộc ngươi vốn được nhân gian đồn thổi rất nhiều, quan trọng là có tin hay không mà thôi.”
Vô Ngân nói dối không chớp mắt, giọng không ngọng, lời không vấp. Tử Long đi bên cạnh thì phì mạnh cái mũi, khinh bỉ đến tận cùng. Ấy vậy mà thằng bé An Bình lại tin răm rắp, mắt nó sáng rực, cất giọng khen.
“Vô Ngân ca ca! Kiến thức của ngươi quả thật là uyên bác, ta chưa kịp kể mà ngươi đã nhìn thấu thân thế của ta rồi.”
Nghe được lời này, Vô Ngân không khỏi xấu hổ mà thầm nghĩ: “Uyên bác cái quần què gì? Ta khác gì nhà quê lên tỉnh, đến Thập Đại Đế Quốc còn không biết, huống chi là cái gia tộc họ Phạm nhà ngươi.”
Và rồi, để đánh trống lảng, hắn liền lên tiếng xoay chuyển chủ đề.
“À phải rồi! Vong bá bá của ngươi trước lúc lâm chung, có yêu cầu ngươi phải kể hết mọi chuyện lại cho ta không?”
Nghe Vô Ngân hỏi, thân ảnh gầy guộc của Nhất Vong lại hiện lên tâm trí An Bình, sắc mặt nó liền thay đổi, buồn bã đáp.
“Có ạ! Ngài ấy căn dặn, khi nào thích hợp phải kể hết cho Vô Ngân ca ca về gia tộc của chúng ta, không được giấu diếm bất cứ điều gì.”
Bất chợt, khóe miệng Vô Ngân khẽ nhếch lên, thầm khen Nhất Vong là “gừng càng già càng cay”, từng câu từng chữ rất biết lấy lòng người. Đã vậy, hắn sẽ không ngại mà kiểm chứng lại tất cả những gì lão đã kể cho mình nghe lúc trước.
“Được! Đường còn dài, ngươi cứ thong thả thuật lại hết cho ta những gì ngươi biết.”
Nói ra lời này, Vô Ngân cũng chẳng hy vọng An Bình sẽ nói được gì nhiều, bởi lẽ nó cũng chỉ là đứa trẻ bảy tuổi mà thôi, mọi thứ nó biết cũng chỉ nghe qua lời kể của ông lão Nhất Vong thuật lại. Nhưng, cổ ngữ “đi xa hỏi già, về nhà hỏi trẻ” bao giờ cũng đúng, qua thằng bé, hắn muốn biết lão già kia là loại người như thế nào, có đủ “tín nhiệm” để hắn cho đi lòng tốt của mình hay không?
“Dạ được ạ!”
An Bình lễ phép trả lời, giọng điệu cực kỳ phấn khởi, vì mấy hôm nay, nhiều lần rất muốn kể chuyện cho Vô Ngân nghe, nhưng nó không biết phải bắt đầu từ đâu. Giờ hắn trực tiếp hỏi, làm nó vui mừng khôn xiết.
Thế rồi, An Bình bắt đầu thuật lại những gì mình biết về gia tộc, từ truyền thừa, bí mật cất giữ Bát Đại Bí Điển, cho đến đại loạn năm xưa. Sau đó lại kể về trách nhiệm của nó sau này, không chỉ tiếp nối ý chí của tổ tiên, còn phải quay về quê hương, nghịch sát đám tộc nhân làm phản, đưa gia tộc họ Phạm một lần nữa phồn vinh.
Thỉnh thoảng, Vô Ngân cũng sẽ hỏi chêm vào, chủ yếu là về ông lão Nhất Vong, không ngờ lão ta trong mắt thằng bé An Bình chẳng khác nào như một vị thần hòa ái, chuyện tốt gì cũng đem ra khoe.
Qua lời kể của của An Bình, Vô Ngân còn phát hiện ra một bí mật động trời, nhưng nếu suy xét kỹ, nó chỉ là bí mật có thể khuấy đảo một đế quốc hạng 3 như Mộc Long đế quốc mà thôi, còn với Thập Đại Đế Quốc, những quốc gia đứng trên đỉnh của Mộc Châu đại lục lại là chuyện hết sức bình thường.
“An Bình! Ngươi nói con người chúng ta có thể tự đúc ra Song Mộc Hồn sao? Lời này có thật không đấy?”
Vô Ngân trầm giọng hỏi, thái độ nghiêm túc chưa từng có.
Trên lưng Tử Long, An Bình vội gật đầu lia lịa, nó giải thích.
“Nhất Vong bá bá có nói, ở Thập Đại Đế Quốc, những gia tộc lớn đều có rất nhiều tộc nhân sở hữu Song Mộc Hồn, và họ Phạm chúng ta cũng vậy.
Bí pháp để tạo ra Song Mộc Hồn có tới mấy loại, tùy theo mức độ hao tổn tài nguyên mà cho ra đẳng cấp Mộc hồn thứ hai như thế nào.
Mẫu thân ta, lúc mới hoài thai một tháng thì đã được gia tộc thi pháp, vì vậy bà ấy phải mang thai ta đến tận 13 năm, Mộc hồn được thai nghén càng lâu, tỷ lệ sở hữu Linh Thụ cấp cao càng lớn. Thế nên ta mới có cơ hội nhận được Vô Tướng Thần Thụ trong người. Và đây cũng là bí pháp sở hữu Song Mộc Hồn an toàn nhất, thế nhưng, lại là phương pháp mất nhiều thời gian nhất.”
Nghe tới đây, Vô Ngân không khỏi gật gù tỏ vẻ đồng ý, thông tin này quá mới lạ, hắn chỉ dám nín thở mà lắng nghe. Không ngờ, con người ở Mộc Châu đại lục đã mày mò ra cách này để làm chủ Mộc hồn, không hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn hay bẩm sinh nữa. Nhớ lại năm xưa, Bụt phải chạy đôn chạy đáo hơn mười năm để tạo ra Mộc hồn cho hắn, cực không thể tả.
Nhưng rồi, hắn biết điều Bụt làm là khác hẳn với những người kia, họ vốn là người bản địa, công pháp hay bí tịch tu luyện đều một mực đồng nguyên với giới này, hơn nữa phải mất hàng trăm, hàng ngàn năm truyền thừa và nghiên cứu mới có thể viết ra được. Còn Bụt thì khác, lão phải tạo ra một loại Mộc hồn vừa phải đồng nguyên với thân thể mình, vừa phải được Pháp tắc giới này chấp thuận, thời gian lại có hạn, quả thực khó hơn lên trời. Tuy mục đích cuối cùng đều là đúc ra một loại Mộc hồn, nhưng bản chất sự việc là quá khác nhau.
Vô Ngân cực kỳ hứng thú với bí pháp dung nhập thêm Mộc hồn như lời An Bình nói, hắn tò mò hỏi về một số bí pháp khác ngoài việc hoài thai. Nhưng rồi hắn phải thất vọng, bởi thằng nhóc An Bình chỉ nghe được ông lão Nhất Vong nói cho từng ấy mà thôi. Hắn thầm nhủ mình sẽ thật lưu ý những loại bí pháp này, bởi con đường cường giả, không dành cho những kẻ ngu ngốc, chỉ chăm chăm cắm đầu vào tu luyện.
Dưới ánh chiều tà, bóng dáng hai người một ngựa trải dài trên mặt đất, quãng đường họ đi được mỗi lúc một xa. Bên tai, chỉ còn nghe tiếng chim hót, thỉnh thoảng còn có tiếng vượn kêu, nào còn thanh âm rùng rợn của núi rừng.
……………
Sáng hôm sau, tại một góc rừng nhỏ thuộc Bạch Mã sâm lâm.
“Oa! Đẹp quá!”
Đứng gần một khe suối nọ, An Bình ngạc nhiên mà thốt lên, mắt nó sáng rực trước cảnh sắc nơi đây.
“Suỵt! An Bình! Trật tự nào.”
Đột nhiên, Tử Long khẽ lên tiếng, kế tiếp, nó dùng miệng của mình mà ngậm lấy vạt áo thằng bé An Bình, ngăn cho nó không chạy về phía trước.
Thằng bé cũng thật hiểu chuyện, hai bàn tay trắng trẻo vội bịt chiếc miệng nhỏ của mình lại, ánh mắt dán chặt vào tấm lưng to lớn đứng gần đó. Ngay khoảnh khắc ấy, đồng tử nó chợt dại ra, một cảm giác tiêu điều đến khó tả vồ vập lấy nó. Trong mắt nó, cái bóng lưng kia… sao mà cô đơn quá!
“Tử Long thúc thúc, nơi đây là…?”
Không nhịn được, An Bình ghé miệng vào tai Tử Long, thấp giọng hỏi, nhưng chưa hết câu, Tử Long đã trả lời.
“Là nơi Vô Ngân và vợ của hắn thành thân.”
Dứt lời, Tử Long nhẹ nhàng kéo An Bình ra chỗ khác, nhường lại không gian yên tĩnh cho bóng lưng cô đơn đang đứng đằng kia. Đến cả một thằng bé bảy tuổi còn cảm nhận được sự u sầu của Vô Ngân, thì Tử Long sao không nhìn ra cho được, bình thường nó hay chọc ngoáy tên kia, nhưng trong hoàn cảnh này, nó cực kỳ tôn trọng hắn mà lặng lẽ lui đi.
Lúc này, trước mặt Vô Ngân là một chiếc hồ nhỏ, khói trắng từ mặt nước bốc lên nghi ngút. Một dòng suối nhỏ không ngừng chêm nước vào trong hồ, tiếng lách xách ngân nga, nghe thập phần dễ chịu. Kế bên bờ hồ là hàng chục bóng cây che rợp, mùa Xuân đến, hoa nở trên những tán lá, đủ mọi sắc màu. Dưới làn khói mờ ảo, mọi thứ trở nên mông lung và vô định, mang theo dư vị của tiên cảnh nhân gian.
“Vút…! Xoạt… xoạt… xoạt…!”
Bất chợt, Niệm Thần Côn không biết từ lúc nào đã thoát ly ra khỏi lồng ngực Vô Ngân. Nó xoay vòng trên không trung, cố ý đập vào những tán lá trên cao, làm cho những cánh hoa xinh đẹp phải rơi rụng.
Bay được một vòng, Niệm Thần Côn chui vào thân thể Vô Ngân rồi biến mất, để lại một cơn mưa bằng hoa trông cực kỳ xinh đẹp. Dưới ánh mặt trời, cánh hoa lượn vòng trong không trung rồi đáp nhẹ trên mặt nước, khiến cho người nhìn thấy cũng phải tức cảnh sinh tình.
Thế rồi, một nụ cười xuất hiện, nó tôn lên vẻ đẹp góc cạnh trên khuôn mặt Vô Ngân. Ấy vậy mà, nó lại là một nụ cười của sự chua xót.
Đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ chỉ như vừa mới hôm qua, cũng dòng nước này cùng làn hơi ấm ấy, cũng là những bông hoa tuyệt mỹ trôi nổi trên mặt hồ, và… có một đôi nam nữ đã từng đứng ở ngay vị trí này. Chỉ có điều, giờ đây chỉ còn mỗi một mình hắn mà thôi.
“Ta đứng nơi đây, nàng ở đâu,
Tuyệt cảnh nhân gian, hóa u sầu,
Cúi đầu kết bái thiên địa tỏ,
Sinh ly từ biệt, có ngờ đâu?”
Vô Ngân không tự chủ được mà thốt lên, lời lẽ u oán mà chất vấn chính mình. Với hắn, vết thương lòng này sẽ không bao giờ lành được, dù rằng Thất công chúa đã chuyển sinh, nhưng cơn đau âm ỉ luôn dằn xé trong tim, nó sẽ luôn nhắc nhở hắn rằng: “Những thứ quý giá nhất của đời mình thì phải bảo vệ cho bằng được, không ai được phép tước nó đi, cho dù… phải đánh đổi bằng cái chết.”
Bất giác, Vô Ngân lần nữa mỉm cười, nhưng lần này là một nụ cười mê mẩn, bởi trước mặt hắn, ẩn hiện trong làn khói kia là hình bóng Thất công chúa. Với định lực của mình, hắn thừa biết những gì hiện lên trong đáy mắt chỉ là ảo cảnh do chính mình tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng lúc này hắn cho phép mình được như thế, thả lỏng tâm hồn, trầm luân trong hồi ức.
Một lúc sau, Vô Ngân dần thanh tĩnh, hắn cẩn thận móc từ nhẫn không gian ra một cái bình sứ nhỏ. Dốc ngược cái bình, hắn lắc nhẹ, từng mảnh bụi mịn màu trắng tinh từ trong đó rơi ra, hòa vào làn gió mà rụng rơi khắp mặt hồ.
Hóa ra, bụi trắng kia là một phần tro cốt của Thất công chúa lúc chuyển sinh, và đó cũng là những gì còn lại của nàng ở kiếp này. Giờ đây, hắn muốn an táng nàng tại nơi mà bọn họ từng đến, cái nơi mà họ đã thành thân, dưới sự chứng giám của thiên địa, cùng nhau động phòng hoa chúc.
…………..
Gần nửa ngày sau, rốt cuộc suối nước nóng cũng trở lại với sự thanh tỉnh vốn có. Gạt bỏ chút u sầu còn sót lại, Vô Ngân cùng Tử Long và An Bình tiếp tục lên đường.
Hai người Tử Long và An Bình mới gặp như đã quen thân, người cười nói, kẻ phụ họa. Khác biệt với một Tử Long cao ngạo thường ngày, nó kể rất nhiều chuyện cho thằng bé nghe, đặc biệt là những “chiến tích năm xưa.”
Về phía An Bình, sau khi biết Tử Long là một Thần Thú cấp 1, mắt nó sáng như sao, tay ôm chặt cứng cái cổ đầy lông của Tử Long, rồi thì một câu “Tử Long thúc thúc”, hai câu cũng là “Tử Long thúc thúc” khiến con ngựa kia thư sướng không thôi.
Đi kế bên, Vô Ngân thấy vậy mà bĩu môi ganh tị, được một lúc thì hắn dứt khoát đứng lại, chỉ tay mà sảng giọng quát lớn.
“Này Tử Long! Mới đó đã trò chuyện thân quen với nó rồi. Còn ta! Sao phải hơn hai mươi năm thì ngươi mới chịu mở miệng.”
Cõng An Bình trên lưng, Tử Long phì nhẹ một cái rồi kiêu ngạo đi về phía trước, không quên để lại một câu.
“Vì ta ghét ngươi, còn nó thì không.”
Nghe vậy, khóe môi Vô Ngân co giật, hắn cạn lời không biết nói sao, chỉ đành hậm hực lủi thủi cất bước đuổi theo.
Một ngày sau, đoàn người Vô Ngân chính thức bước vào địa phận Chi Lăng tỉnh vực. Dưới chân là một còn đường đầy sỏi kéo dài xa tít tắp. Nếu cứ dọc theo con đường này mà đi, hẳn sẽ tới biên giới giữa Chi lăng và Kinh đô Lai Châu.
Trên đường, tinh thần Vô Ngân có phần thấp thỏm. Một lần nữa bước vào “thế giới loài người”, lòng hắn có chút chộn rộn, với hắn, sinh tồn giữa bầy Dị thú còn dễ dàng hơn khi sống với con người, nguy hiểm thì có đấy, nhưng được cái vô ưu vô lo, đầu óc thư thả hơn rất nhiều.
Nửa ngày đi bộ, Vô Ngân ráo riết tìm cho mình một chiếc xe ngựa, nhưng tiếc rằng nơi đây không một bóng người, đến một cái thôn trang cũng không có. Trong rừng, việc bộ hành là điều bắt buộc, nhưng ít ra nó không nhàm chán. Còn bây giờ, nhìn con đường hiu quạnh trước mặt làm hắn không khỏi ngán ngẩm, hắn chỉ ước có một đoàn người ngựa chạy qua, sau đó dùng luôn một viên Mộc Ngọc để thu mua một chiếc xe ngựa cho riêng mình.
Nghĩ tới đây, hắn bất chợt liếc trộm về phía Tử Long, hắn phát hiện, đoàn đội của mình tính ra cũng có một con ngựa đấy chứ, nhưng tính khí tên kia thế nào hắn rất hiểu, để nó kéo xe chở mình đi hẳn là điều không tưởng.
“Rầm rập! Rầm rập!”
Bỗng nhiên, một tràng âm thanh dồn dập dội vào tai, Vô Ngân giật mình mà ngẩng đầu lên, xa xa là tiếng vó ngựa nện xuống lòng đường mà vọng lại.
Nheo mắt nhìn thật kỹ, hắn thấy có hai đoàn kỵ binh đang bám riết lấy nhau, tiếng la ó và quát tháo thỉnh thoảng cất lên. Thầm tính toán, hắn đếm có hơn ba mươi nhân ảnh đang phi nước đại về phía mình, mười binh sĩ chạy đằng trước, mang tiêu ký của Hoàng thất, còn đuổi sát phía sau là hơn hai mươi người giáp sắt đầy đủ, vũ khí sáng loáng trong tay, gương mặt ai cũng đằng đằng sát khí.
Vô Ngân thầm tặc lưỡi, phải thế lực nào to gan đến mức, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám đuổi giết người của triều đình. Nhưng nghĩ lại, thấy mình chẳng có hảo cảm gì với Hoàng thất cho lắm, vậy nên chuyện này tốt nhất chỉ đứng hóng cho vui. Hắn con mong một tên nào đó té ngựa, đập đầu vào tảng đá bên đường mà ngất xỉu, hắn sẽ không ngại mà mua lại con ngựa đó cho mình dùng.
Thoáng chốc, cuộc đuổi giết đã gần đến chỗ đám người Vô Ngân đang đứng. Tức thì, hắn cẩn thận bảo Tử Long và An Bình đứng nép vào lề, mặc kệ cho đám người kia phi qua. Thế nhưng, khi còn khoảng năm mươi mét, rốt cuộc mặt mũi mười tên binh sĩ Hoàng thất đang tháo chạy dần lộ rõ hơn, như không tin vào mắt mình khi nhận ra một nhân ảnh thân quen, hắn ngờ vực mà cất giọng.
“Ơ! Kia chẳng phải là Qua Long đại ca sao?”


0 Bình luận