• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG

Chương 102: Cái này ta có kinh nghiệm

0 Bình luận - Độ dài: 3,130 từ - Cập nhật:

“Giết được thì cứ giết, riêng tên Lưu Minh kia thì bắt sống để còn điều tra.”

Lời Qua Long vừa lọt vào tai Lưu Minh, chẳng khác gì một cái bạt tai giữa chốn đống người, gã làm sao nhịn được, miệng quát lớn.

“Các huynh đệ! Giết hết cho ta, riêng tên Qua Long, chừa lại cho hắn một hơi thở, ta muốn nhổ từng cái răng một của hắn.”

Lời vừa dứt, hơn hai mươi người phát động tu vi, mộc lực tuôn ra như suối với đủ các loại màu sắc khác nhau.

Thấy đám thổ phỉ bắt đầu nhe nanh múa vuốt, Qua Long lập tức ra lệnh cho thuộc hạ của mình.

“Các ngươi không cần lo cho ta, bảo vệ tốt đứa bé này, còn đám nhãi kia để ta và hắn lo liệu.”

Qua Long vừa nói, vừa chỉ tay vào An Bình, tuy không biết thằng bé ấy là ai, nhưng một khi đã đi cùng Vô Ngân, hắn phải chú ý an toàn cho người ta.

“Vâng! Thưa đội trưởng.”

Chín người đồng thanh hô lên, thấy rõ khí chất quân đội. Tuy bọn họ thập phần hoài nghi về những gì Qua Long nói, nhưng một khi cấp trên đã ra lệnh, dù có nguy hiểm đến mấy cũng phải tuân theo, bởi đó chính là quân luật.

Kế bên, Vô Ngân sắc thái vốn đang lạnh lùng, nhưng khóe môi cũng bắt đầu khẽ giật. Hắn nhìn khí thế chín người thuộc hạ của Qua Long, yếu không thể nào yếu hơn được nữa, lại liếc về An Bình và Tử Long, một Kết Tinh đại viên mãn, một Thần Thú cấp 1. Hắn không biết, trong trận này ai sẽ phải bảo vệ ai nữa.

Lắc đầu ngao ngán, như nhớ đến điều gì, Vô Ngân khẽ truyền âm cho Tử Long.

“Nhớ những gì ta dặn trên đường đi chứ? Ở thế giới loài người, việc ngươi là Thần Thú là một bí mật.”

Tử Long lất phất hai cái cái tai nhỏ, tựa như có ruồi bọ bu vào, nó đáp lại Vô Ngân bằng một cái gật đầu đầy khó chịu. Trên đường xuống núi, câu này của Vô Ngân đã nhắc đi nhắc lại đến cả vạn lần rồi, nó thừa biết mình phải làm gì.

Cũng trong lúc ấy, Qua Long lại lên tiếng, thanh âm có phần phấn khích.

“Vô Ngân! Hai chúng ta sẽ là chủ chiến, người của ta tu vi quá thấp, vậy nên…”

Lời Qua Long chưa dứt, Vô Ngân đã cắt ngang.

“Không! Là ba chúng ta.”

“Ba… ba chúng ta?”

Qua Long khó hiểu nhìn về Vô Ngân, như đang muốn hỏi lại thì tên kia đã bắt đầu động thủ.

“Vút… vút…”

Mười viên Bộc phá đạn màu đen được Vô Ngân tùy tiện ném ra tứ phía, không mạnh không nhẹ, hướng về vòng tròn thổ phỉ đang bao vây xung quanh.

Bên kia, sắc mặt Lưu Minh khẽ biến, không ngờ đối phương lại dám động thủ tấn công trước, hơn nữa lại dùng tới Bộc Phá Đạn, một loại công kích tầm thường ở Mộc Châu đại lục, gã hét lớn.

“Là Bộc Phá Đạn, đánh bật chúng ra là được.”

Với kinh nghiệm của mình, Lưu Minh thừa biết phải đối phó như thế nào. Trước mắt, cũng có một viên Bộc Phá Đạn đang hướng tới gã, vẫy nhẹ thanh đại đao trong tay, gã chém mạnh về đằng trước. Tương tự, những thuộc hạ của gã cũng vậy, những ai có binh khí tầm xa, hoặc binh khí dài đều đồng loạt đánh về phía trước.

Thế nhưng, ngay phía sau mười viên Bộc Phá Đạn là mười thanh chủy thủ đang nối đuôi bám theo, không biết từ lúc nào, Qua Long cũng đã ra tay. Đám người Lưu Minh chưa kịp đánh bật Bộc Phá Đạn ra thì những thanh chủy thủ kia đã đâm chính xác vào chúng mà kích nổ.

Kế đó, hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, rền cả một góc trời, hơn thế nữa, chúng để lại một lượng khói dày đặc, che kín tầm nhìn. Nhiều con ngựa của thổ phỉ giật mình mà chỏng hai vó lên cao, miệng hý vang như muốn tháo chạy, cũng may người điều khiển chúng kịp thời ghi chặt dây cương, khiến chúng không thể chạy loạn.

Việc Bộc Phá Đạn phát nổ sớm hơn dự kiến, khiến cho Lưu Minh và cả đồng bọn không khỏi bất ngờ. Bởi lẽ, việc tấn công như vậy thì làm sao đả thương được bọn họ cơ chứ. Khi mà đôi tai vẫn còn hơi đau nhức, Lưu Minh bỗng nhiên chột dạ với tràng cảnh trước mắt, vì Bộc Phá Đạn phổ thông làm gì có lượng khói dày đặc như thế này? Một nỗi bất an kéo đến, gã cả kinh hét lớn.

“Cẩn…”

“Phụp! Khục… khặc.”

Ngay trong miệng Lưu Minh lúc này là một cây côn màu xanh, lời gã muốn muốn nói đã bị chặn lại, nguyên hàng răng cửa đã bị một côn này đụng gãy, có vài chiếc còn bị tống thẳng vào trong cuống họng, ép gã phải nuốt xuống.

Đúng lúc này, thân hình Vô Ngân hiện ra như một bóng ma tử thần, hắn lạnh lùng rút ra Niệm Thần Côn. Động tác thập phần dứt khoát, hắn không quên quất mạnh thêm một côn vào miệng Lưu Minh, thanh âm giòn tan, khiến cho người đánh ra một côn này cũng thấy lạnh tóc gáy. Tuy Niệm Thần Côn không gây sát thương như các loại binh khí khác, nhưng sức mạnh cơ bắp của hắn nào phải bình thường, chẳng khác gì một cú vả của một con Dị thú.

Lưu Minh trúng phải hai kích như lôi đình giáng thế, gã còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã rớt xuống ngựa như một trái mít rụng, đại đao rời tay đi từ lúc nào, hai bàn tay thô ráp bưng lấy cái miệng đầy răng và máu của mình, nước mắt giàn dụa, đau không tả siết, nhưng gã không dám hét lên, bởi… càng hét thì cái miệng hắn càng đau.

Lợi dụng làn khói trắng, chỉ chưa đầy một giây mà Vô Ngân đã đắc thủ phế đi tên đầu lĩnh. Hắn cũng thầm tặc lưỡi, không phải vì hắn mạnh, mà là vì đối thủ quá yếu đó thôi.

Đạp mạnh lên thân ngựa của Lưu Minh, thân hình Vô Ngân chuyển hướng rồi lần nữa biến mất, nhưng trong tay hắn lần này không phải là Niệm Thần Côn nữa, mà là… Vô Hình Đao. Nhớ lại lời Qua Long nói, kẻ cần sống thì hắn đã tha mạng, còn kẻ cần chết, ắt sẽ phải diệt vong. Khoảnh khắc hắn nắm lấy chuôi đao, khí thế trên người chợt thay đổi, âm lãnh và sát phạt đến tận cùng.

Sau lời báo hiệu ngắt quãng của Lưu Minh, tất cả đám thổ phỉ còn lại trở nên hoảng loạn, chúng như đoán ra điều gì, không ít kẻ đã mường tượng ra kết cục bị thảm của đầu lĩnh phe mình. Chúng biết chắc trong làn khói kia địch nhân đã ra tay tập kích, nhưng không có người chỉ huy, chúng không biết phải làm gì tiếp theo để chống đỡ. Thế rồi, nhiều tên lấy hết sở học của mình ra, chém loạn vào trong không khí với tâm lý cầu may, thà như vậy còn hơn là đứng chịu chết.

Bên này, Qua Long sau khi ném ra mười thanh chủy thủ thì trở nên bất động, nín thở chú ý đến mọi động tĩnh, có tiếng kêu la thảm thiết vang lên, hắn liền biết Vô Ngân đang đại khai sát giới.

Chiêu “chướng nhãn pháp” này của Vô Ngân hiệu quả ngoài mong đợi, nó không chỉ chắn đi tầm nhìn địch nhân, mà ngay cả người bên hắn cũng lâm vào tình cảnh này, tầm nhìn bây giờ là không quá hai mét. Rất nhanh, Qua Long ra lệnh thuộc hạ của mình tức tốc xuống ngựa, tập trung hết về một chỗ, từng thủ hạ vai kề vai xếp thành một hình tròn, bọc “người nhà” Vô Ngân vào giữa. Ai ai cũng lăm le vũ khí trong tay, chỉ cần xuất hiện một nhân ảnh xông tới họ liền chém giết không thường tiếc.

“Khốn kiếp! Lúc nào cũng vậy, đánh thế nào thì “sủa” ra một câu, sao phải cứ liếc liếc con mắt như thế?”

Lúc này, Qua Long đang vô cùng hậm hực, hắn lôi mười tám đời tổ tông Vô Ngân ra mà chửi. Vừa rồi, may mà hắn nhanh tay lẹ mắt, phóng nhanh chủy thủ phá hủy Bộc Phá Đạn, có điều tên kia không nói không rằng, toàn bắt hắn phải đoán bừa làm đại. Nhưng, chính điều này cũng làm hắn cảm khái không thôi, một chút hoài niệm khi đánh với Tứ Hoàng trong Cúc Phương sâm lâm ùa về trong tâm trí.

Ở giữa vòng vây nhỏ, Tử Long tức tối phì phò cái mũi nhỏ, bởi thân hình thấp bé, trước mặt nó chỉ toàn mông là mông, nó vốn ưa sạch sẽ, mùi từ đám người thô kệch khiến nó thập phần khó chịu. Trên lưng Tử Long, lẽ ra An Bình phải đang an vị ngồi đó, nhưng lúc bày… nó đã biến mất.

“Xoẹt!”

“A… chân… chân ta!”

Một tên thổ phỉ hét lên thảm thiết rồi rơi xuống ngựa, tay gã ôm lấy cái chân đã bị đứt lìa của mình, nhưng càng làm vậy, máu tuôn ra càng nhiều.

Bất chợt, từ trong làn khói trắng chui ra một bóng người nhỏ bé, nó xuất hiện ngay bên cạnh gã ta. Thanh đoản kiếm sắc bén trong tay khẽ đưa lên cao, sau đó mạnh mẽ đâm xuyên qua bắp đùi, một lần nữa gã lại hét lên trong đau đớn.

Người vừa đâm ra một kiếm kia, không ai khác chính là An Bình, sau khi triệt hạ hoàn toàn sức chiến đấu một tên địch nhân, mộc lực Vô Tướng Thần Thụ lại bao phủ toàn bộ cơ thể, tức thì thân hình nó lần nữa ẩn vào trong làn khói, hướng đến con mồi tiếp theo.

Hóa ra, An Bình lại là chủ chiến thứ ba trong lời Vô Ngân nói, vài ngày đi chung với hắn, nó đã được chỉ dạy rất nhiều, đây chính là cơ hội để nó “thực hành” những gì học được. Và hơn nữa, đây cũng chính là nhiệm vụ đầu tiền Vô Ngân giao cho nó.

Tuy có chút sợ trong lòng, nhưng An Bình lại vô cùng kích thích, trước đây Nhất Vong dạy dỗ nó trong sự bảo bọc, khác với Vô Ngân hiện tại rất nhiều, hắn để nó trực tiếp trải nghiệm trong nguy hiểm.

Đây đã là bàn chân thứ ba mà An Bình chém đứt, tuy bọn thổ phỉ múa loạn vũ khí để phòng ngự, sức mạnh và Mộc hồn được chúng lấy ra toàn bộ, nhưng kẻ chủ động lại là thằng bé An Bình, Vô Tướng Thần Thụ giúp nó ẩn mình tốt hơn trong làn khói, dựa vào dáng người nhỏ bé, nó luồn lách dưới thân chiến mã cao lớn mà che dấu thân hình.

Trên lưng ngựa, bọn thổ phỉ chỉ chú ý xung quanh, ai mà ngờ được bên dưới có người, tuy chỉ có hai chân là lộ sơ hở, nhưng vậy cũng đủ cho An Bình ra tay. Như lời Vô Ngân bí mật dặn dò, không cần phải mạo hiểm giết địch, nhiệm vụ hôm nay của nó chính là bào mòn, tiêu hao chiến lực của địch mà thôi.

Trái ngược với An Bình, Vô Ngân lúc này tựa như sát thần, đi tới đâu, người chết tới đó. Tuy lúc trước hắn ngửi thấy mùi quan binh trên đám người này, nhưng chỉ ở mức tập sự, bây giờ rơi vào cảnh hỗn loạn, chẳng khác gì là một đám ô hợp. Có lẽ, chỉ cần bốc đại vài tên trong Nguyệt Sát Đoàn hôm trước thì cũng đủ quét sạch cái đám thổ phỉ này.

Tiếng gào thét, tiếng kêu rên vang vọng thấu cả trời xanh, kèm theo đó là tiếng vó ngựa chạy loạn. Chẳng mấy chốc, cuộc chiến đã đến hồi kết, làn khói dần tán đi, mọi thứ đều hiện rõ rành rành trước mắt.

Lúc bấy giờ, thuộc hạ Qua Long ngơ ngác nhìn quanh, nằm la liệt dưới đất toàn là thổ phỉ, kẻ toàn thây thì gục trong vũng máu, kẻ rơi rụng tay chân thì kêu gào thảm thiết. Đằng xa, vài tên thổ phỉ lúc trước vì quá sợ hãi, liều mạng quất ngựa chạy đi, ấy vậy mà vô tình thoát được tử kiếp. Đám thổ phỉ vừa mới rượt đuổi bọn họ nửa ngày trời, chỉ chưa đầy một phút gần như bị quét sạch. Giờ thì họ mới biết, tại sao đội trưởng của mình lại “cuồng ngôn loạn ngữ” đến vậy rồi. Có một bằng hữu cường đại đến như thế, bảo sao không “ngông” cho được.

Bên cạnh, Qua Long tuy đã đoán trước được kết cục, nhưng trận chiến kết thúc quá chóng vánh, thần tình hắn vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác. Bất chợt, đồng tử hắn co rút, khuôn mặt bắt đầu dại ra, hắn đang trố mắt nhìn về một thân hình nhỏ nhắn đang chậm rãi đi về phía này, rất nhanh hắn đã nhận ra đó chính là thằng bé đi bên cạnh Vô Ngân.

Vừa rồi, Qua Long không biết An Bình đã rời khỏi mình từ lúc nào, điều này làm hắn cực kỳ khó hiểu. Thầm cười khổ, hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra, lý do Vô Ngân nói có tới ba người chủ chiến, nhưng việc nó lại rơi vào một thằng bé chưa đầy mười tuổi thế kia, đến bây giờ hắn còn chưa tin được.

“Này! Thất thần gì thế? Việc dọn dẹp còn lại cũng muốn chúng ta làm luôn sao?”

Vô Ngân như một u linh xuất hiện ngày sau lưng Qua Long, vỗ mạnh vào bã vai khiến hắn giật thót.

Không quan tâm đến việc Vô Ngân là vô tình hay cố ý hù mình, Qua Long lắp bắp hỏi, tay chỉ về An Bình đang đi tới, khí tức Kết Tinh đại viên mãn quấn quanh người nó còn chưa có dấu hiệu thu lại, làm hắn phải lắp bắp trong kinh hãi.

“Nó… nó là con ngươi à?”

Vô Ngân nghe vậy thì phì cười, biết tại sao Qua Long lại biểu tình ngây ngốc như vậy, chút sát khí còn lại trên người vì vậy mà tiêu tán sạch, hắn đáp.

“Giới thiệu ngươi, nó là An Bình, đệ tử ký danh của ta.”

Nghe vậy, Qua Long thầm ngạc nhiên, không nghĩ Vô Ngân trẻ vậy mà đã thu đệ tử, nhưng đến khi hắn nhận ra, khí tức trên người thằng bé y hệt như Vô Ngân, hắn liền phỏng đoán là do hai người này có chung một loại Mộc hồn. Nghĩ tới đây, Qua Long lại thêm chấn động, Mộc hồn Thần Thụ vốn đã khó thấy, nhưng giờ này có tới hai ngươi có chung một loại, bộ Vô Tướng Thần Thụ là củ cải trắng rơi rớt ngoài đường hay sao, đâu ra mà lắm vậy?

“Này! Mới vài tháng mà ngươi cũng mạnh lên không ít đấy chứ.”

Một lần nữa Vô Ngân kéo Qua Long ra khỏi trầm tư. Thấy tên kia chỉ trong ba tháng không gặp, từ Kết Tinh trung kỳ, giờ đã là Kết Tinh đại viên mãn, tiến giai nhanh như vậy khiến hắn cũng phải mở lời thán phục.

“Là Tam hoàng tử cho ta một ít đồ tốt để tu luyện, nào ngờ cơ thể ta như hạn hán gặp mưa rào, tu vi tăng lên chóng mặt.”

Qua Long thật thà trả lời, nhắc đến Tam hoàng tử, giọng hắn đã có kính ý, lời lẽ không còn khinh miệt và vô lễ như xưa.

Vô Ngân nghe vậy chỉ cười cười, Tam hoàng tử không hổ danh là kẻ biết làm đại sự, thu phục nhân tâm cỡ này thì hắn cũng phải cam bái hạ phong.

Hai người trò chuyện thêm một lúc lâu, Qua Long để mặc cho thuộc hạ mình thu dọn tàn cục, hắn như thể lâu ngày không nói chuyện cùng ai, hết kể đông rồi lại hỏi tây, không khác gì “bà tám”. Thế nhưng, vẫn có một việc Qua Long hắn không dám nhắc tới, đó là Thất công chúa, bởi hắn biết mình không khéo nói chuyện, nếu Vô Ngân không đề cập đến nàng, hắn cũng không dám hỏi.

Khoảng nửa giờ sau, một tên binh sĩ kéo lê thân hình Lưu Minh tới trước mặt Vô Ngân và Qua Long, cắt ngang cuộc trò chuyện như không có hồi kết của hai người.

Nhìn cái tên nằm bẹp dí dưới thân mình, Qua Long lúc này như biến thành một con người khác, cơn giận tích tụ bởi cuộc đuổi giết lúc trước lại bùng lên, tưởng chừng sẽ có một trận ép cung nảy lửa xảy ra, nếu cần thì dùng luôn cực hình tra khảo, nhưng rốt cuộc hắn phải lần nữa nuốt lại cục tức vào bụng.

Trong mắt hắn lúc này cái mồm sưng húp của Lưu Minh, hắn liền cười khổ mà liếc xéo tên bằng hữu tốt kế bên mình. Cặp môi Lưu Minh sau khi bị Niệm Thần Côn nện trúng đã lớn bằng múi bưởi năm roi, vừa thâm vừa tím, trông dị hợm vô cùng, đến mở miệng còn khó, huống chi là nói chuyện.

Thấy Qua Long nhìn mình với ánh mắt trách cứ, Vô Ngân khẽ chột dạ, hắn đảo mắt nhìn quanh, sau đó ngượng ngùng nói.

“Ha ha! Yên tâm! Cái này ta có kinh nghiệm, ngày mai… ngày mai sẽ hết sưng thôi mà.”

Nói rồi, hắn không dám nhìn mặt Qua Long, làm bộ tiêu sái mà rời đi, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Còn kinh nghiệm mà hắn nhắc tới lại chẳng phải là lời nói điêu, bởi sau mười lăm năm bị Niệm Thần Côn đánh cho nhấc người, đây vốn là kinh nghiệm sương máu của hắn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận