QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG
Chương 91: Thần Đằng hay Thằng Đần?
0 Bình luận - Độ dài: 3,563 từ - Cập nhật:
Khoảnh khắc này đây, hàng ngàn lưỡi trăng màu đỏ thẫm nối đuôi nhau rơi xuống, chém thành những vệt lưu quang hằn vào hư không, như những nhát dao sắc lẹm xé toạc màn đêm vô tận, vẽ nên những đường máu khô kéo dài trên nền trời. Nơi nó đi qua, để lại tiếng rít đến rợn người.
Ngay bên dưới, đống thịt bầy nhầy của Diệt Thế Tà Thi đã căng thành một chiếc thảm che chắn trên đầu Vô Ngân và An Bình, giống như một chiếc ô che mưa mỏng manh, nguyện cản đi mọi phong ba bão táp đang ập xuống. Và đây cũng chính là chấp niệm của ông lão Nhất Vong, quyết một lòng bảo vệ An Bình, dù cho phải chết.
Rốt cuộc, hằng sa số Huyết Nguyệt Thần Trảm thi nhau chém xuống, đâm thẳng vào lớp da thịt nhếch nhác.
“Phập! Phập!”
“Tấm thảm bằng thịt” chấn động dữ dội, máu tím văng ra tung tóe. Khác những lần va chạm trước đó, độ sắc bén của từng bóng trăng màu máu đã tăng lên gấp bội, chỉ vài trăm bóng trăng bị đánh bật ra, số còn lại thì ghim thẳng vào lớp thịt.
“Gao… ô…!”
Một tiếng hét thê lương phát ra, to đến nỗi chấn động cả một vùng, khiến cho mọi sinh vật trú ngụ bên ngoài làng An Thượng giật mình bỏ chạy. Giờ đây, trên lớp da màu tím đã mở ra hàng trăm vết thương lớn nhỏ, chất dịch màu tím cứ thế mà rỉ ra ngoài, trông cực kỳ thê thảm. Tuy nhiên, không một bóng trăng nào có thể đâm xuyên qua nó.
Ấy vậy, thế công của đám người Hắc y nhân vẫn chưa dừng lại. Nó liên miên, cuồn cuộn như sóng biển như là cuộc tấn công kéo dài đến vô tận. Treo trên cao, còn rất nhiều bóng trăng màu máu khác vừa mới được tạo thành, chờ trực dưới ánh trăng vằng vặc, chúng trở nên tà dị và âm độc hơn bao giờ hết.
“Gao… ô…!”
Tiếng thét chói tai lần nữa vang lên, mang trong đó là sự thống hận đến cùng cực. Kéo theo đó là những cái nhếch miệng lạnh lẽo phía sau tấm mặt nạ thần bí, đồng thời cũng mang lại sự lo lắng và bất an đến tột độ cho một thằng bé.
“Nhất Vong bá bá!”
Bên dưới, An Bình không kiềm được mà cất tiếng gọi to, trong đôi mắt mạnh mẽ kia, là hai giọt lệ nơi khóe mắt.
“Đừng lo! Mộc lực của lão vẫn đang tăng lên, không chết dễ dàng như vậy đâu!”
Vô Ngân vịn lấy bờ vai nhỏ bé của An Bình mà an ủi, với kinh nghiệm của hắn, một cường giả Hóa Hình không yếu đến như vậy, hắn tin ông lão Nhất Vong có át chủ bài chưa lấy ra.
Chỉ có điều, mọi chiêu thức của lão đều quái dị như cái Mộc hồn Hoạt Thi Cổ Thụ kia, hắn không đoán được lão đang muốn làm gì, chỉ cảm nhận được một nguồn mộc lực không lồ đang không ngừng chạy loạn trong chiếc thảm bằng thịt người kia, có lẽ lão đang lặng lẽ thi triển một công pháp nào đó.
Lời Vô Ngân vừa dứt, cũng là lúc ông lão Nhất Vong chứng minh cho điều hắn nói với thằng bé An Bình. Chiếc thảm bằng thịt kia bỗng nhiên có dị động, dưới lớp da màu tím ngắt, tựa như có cả hàng tỉ con sâu đang bò lúc nhúc ở trong đó, cảnh tượng có chút ghê người.
Mặc kệ cơn mưa Huyết Nguyệt Thần Trảm không ngừng chém xuống thân thể mình, thảm thịt màu tím bắt đầu thay đổi hình dạng, một lượng mộc lực khổng lồ được nén lại, khiến cho lớp da bên ngoài phát ra hào quang màu tím yêu dị.
Bất chợt, chiếc thảm đột ngột phình lên, chỗ thịt lúc nhúc kia như đang đắp nặn thành một khối thân thể. Sau một hồi vặn vẹo, rất nhanh nó đã biến thành một khối thịt hình người, có đủ tứ chi và thủ cấp. Chỉ trong vài nhịp thở, làn da màu tím bắt đầu săn chắc lại, trơn trượt và rắn rỏi, ngay cả những vết thương lúc trước đều được hồi phục.
Kỳ dị thay, khối thân thể kia trông giống ông lão Nhất Vong y như đúc, từ thần thái cho đến từng nếp nhăn trên mặt, thân hình lão cực kỳ to lớn, đang dũng mãnh khom lưng, che chắn mọi đòn tấn công từ trên trời hướng xuống.
Đột nhiên, ông lão Nhất Vong hừ nhẹ rồi đứng lên, mặt hướng thẳng lên trời, đôi bàn tay máy động, cào loạn lên hư không. Hành động này chứng tỏ một điều, lão không còn nai lưng cho người ta đánh nữa, lần này lão sẽ giao phong trực tiếp với những người kia.
“Phanh! Phanh! Phanh!”
Bộ móng vuốt dài ngoằng chém mạnh lên những bóng trăng sắc lẹm, đánh cho chúng vỡ tan tành, hóa thành những đốm mộc lực li ti màu đỏ thẫm rồi dần dần tan biến vào hư vô.
Thân hình ông lão Nhất Vong đồ sộ như một gã khổng lồ, lưng lão đứng thẳng tắp, như muốn đội cả trời. Khí tràng lão phát ra cực kỳ áp bách, hoàn toàn phá nát khí thế của Huyết Nguyệt Thần Trảm tạo ra lúc trước.
Ngay bên dưới, Vô Ngân lúc này giống như một người tí hon, chỉ đứng tới đầu gối của lão thôi. Trước áp lực đang không ngừng bành trướng phát ra từ lão, hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh, biến hóa này đã vượt qua thường thức của hắn về Mộc hồn tại Mộc Châu đại lục. Bỗng nhiên một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên, khiến hắn phải lấy hai tay bịt tai mình lại.
“Để Vong ta cho các ngươi biết, thế nào là Diệt Thế Tà Thi?”
Ông lão Nhất Vong hét lớn, một tay chém loạn nhưng nhanh đến cực điểm, cản những bóng trăng rơi xuống, còn cánh tay còn lại đột nhiên hóa dài, quất mạnh vào vòng tròn do đám Hắc y nhân tạo thành, hòng xé mở trận pháp.
“Đây mới chính là Diệt Thế Tà Thi do tu luyện Hoạt Thi Bí Điển trong truyền thuyết sao?”
Cặp mắt âm u của gã thủ lĩnh Hắc y nhân bỗng nhiên co rút, gã không ngờ Diệt Thế Tà Thi chính là bộ dạng khổng lồ và mạnh mẽ như thế này. Cái tên được đặt quả không sai, là một cỗ Tà Thi đúng nghĩa, uy thế nó tạo ra tưởng chừng có thể diệt sát mọi thứ trên đời.
“Nhưng… như vậy là chưa đủ!”
Gã lĩnh Hắc y nhân khẽ cười mà thốt lên, gã thập phần tự tin với trận pháp mà mình bày ra. Bất chợt, gã xoay mạnh hai thanh Huyết nhận, sau đó đan chúng vào nhau rồi chập vào làm một. Tương tự, những tên Hắc y nhân còn lại răm rắp làm theo, không trễ một nhịp.
Phản ứng của đám người Hắc y nhân chỉ sau ông lão Nhất Vong đúng một sát na. Lúc này đây, bàn tay to lớn của lão sắp đánh tới trận pháp, thế công ác liệt, gào thét mà lao đi trong gió, một trảo này áng chừng có thể tước đi sinh mệnh của mười tên Hắc y nhân cùng lúc.
“Xoẹt…!”
Bỗng nhiên, dị biến xảy ra, một bóng trăng to lớn từ trên trời lao xuống, sắc lẹm mà cắt đi cánh tay đang kéo dài của Nhất Vong, không những thế, dư chiêu chém mạnh xuống mặt đất, để lại một cái lỗ hình dẹt sâu hoắm.
Tuy phá được thế công của Nhất Vong, nhưng cánh tay bị cắt rời kia vẫn còn quán tính mà lao đi, bay thẳng vào hai tên Hắc y nhân gần đó. Dù có vòng bảo hộ màu máu, nhưng lực phản chấn quá lớn, khiến chúng vẫn phải phun ra một ngụm máu lớn. Đủ thấy, nếu một trảo kia của Nhất Vong đắc thủ, bọn chúng có thể bị miểu sát.
“Gao… ô…!”
Nhất Vong gào lên trong sự thống giận, lão không ngờ chỉ một nhát chém mà cánh tay của Diệt Thế Tà Thi của mình đã đứt lìa. Có lẽ, một kích kia là tập hợp của hàng ngàn Huyết Nguyệt Thần Trảm dung hợp lại một chỗ, tạo ra một đại sát chiêu không gì không chém được.
“Xoẹt…!”
Chưa kịp phản ứng gì, lại một bóng trăng màu máu chém xuống, nó lạnh lùng cắt phăng cái đầu khổng lồ của lão.
Lúc này, phân nửa cái đầu rơi phịch xuống đất, nhát chém phẳng lì, cắt xéo từ đỉnh đầu cho tới cằm, chất dịch màu tím phun ra xối xả, cả người ông lão Nhất Vong chao đảo, sau đó, hai đầu gối khụy xuống mà nện thẳng xuống đất.
Sau nhát chém kia, mọi thứ im lặng như tờ, Diệt Thế Tà Thi uy mãnh như thế, không ngờ chỉ bằng hai chiêu đã bị hạ sát.
“Không…! Vong bá bá…”
Chứng kiến cảnh tượng này, thằng bé An Bình gào thét trong vô vọng, nước mắt nó chảy ra giàn dụa.
“Khặc khặc! Huyết Nguyệt Thần Trảm, chém ma, trảm thần, trước sức mạnh tuyệt đối, không gì có thể cản.”
Nhìn vào cái thân hình khổng lồ đang chết quỳ, gã thủ lĩnh Hắc y nhân cười gằn trong thư sướng. Thế nhưng, nụ cười chợt tắt, thay vào đó là một nét mặt kinh nghi.
Tưởng chừng cái kết đã ngã ngũ, một cảnh tượng kì dị lại xảy ra, Diệt Thế Tà Thi đưa tay sờ soạng trên mặt đất, nó cầm phân nửa cái đầu vừa mới bị chém lên, sau đó lại gắn lên mặt mình. Rất nhanh, hai nửa đầu dính liền vào nhau như chưa hề lãnh phải một nhát chém chí mạng nào. Chưa hết, phần tay bị đứt bị một cỗ lực lượng vô hình hút về, nối liền một thể với Diệt Thế Tà Thi. Đưa đôi mắt âm u nhìn về đám người Hắc y nhân, một lần nữa ông lão Nhất Vong lại có thể tái chiến.
Tràng cảnh kinh dị kia khiến cho toàn bộ người ở nơi đây trở nên hãi hùng và khiếp vía. Dù tâm lý sát thủ được trui rèn đến thế nào đi chăng nữa, nhưng cũng phải nuốt một ngụm nước bọt trong e ngại.
Giờ đây, Diệt Thế Tà Thi lúc này không khác gì một thân thể bất diệt, mọi vết thương chí mạng đều có thể chữa lành, điều này hoàn toàn phá vỡ nhận thức về sinh tử của những người có mặt ở đây.
“Trò vui còn dài lắm, các ngươi đã muốn đánh tới sáng, Vong ta sẽ hầu hạ các ngươi.”
Ông lão Nhất Vong gằn lên từng chữ một, với cái đầu khổng lồ, lời lão nói ra như những luồng sóng âm mạnh mẽ, dội thẳng vào lồng ngực mỗi tên Hắc y nhân gần đó.
“Vô Ngân tiểu hữu, nhờ ngươi bảo hộ An Bình. Đa tạ!”
Bất chợt, lão bí mật truyền âm về phía Vô Ngân, tuy mạnh mẽ là thế, nhưng giọng điệu lại mang mười phần cầu khẩn. Cũng đúng thôi, trước đó tên kia ẩn giấu thực lực, chỉ bày ra tu vi Kết Tinh đại viên mãn, nhưng khi thấy hắn bộc phát toàn bộ tu vi, lão biết mình cần phải cẩn trọng mà đối đãi.
Đón nhận ánh mắt nhu hòa nhưng thấm đượm sát khí kia, Vô Ngân chậm rãi gật đầu. Khí thế Hóa Hình sơ kỳ trên người hắn lần nữa bùng lên, như một câu trả lời thỏa đáng cho lão. Hắn biết cuộc chiến này đã đến hồi quyết liệt, thần tình cũng trở nên nghiêm túc, không còn ngả ngớn như trước nữa.
Gửi gắm được gánh nặng trong lòng, ông lão Nhất Vong lập tức lao đi. Vốn tưởng rằng có thể thủ hộ An Bình cho tới khi trời sáng, nhưng sát chiêu vừa rồi của bọn Hắc y nhân kia quả thực quá sắc bén, chém đứt cả ưu thế phòng ngự bền chắc của Diệt Thế Tà Thi. Tuy rằng lão có thể khôi phục lại thương thế, nhưng lượng mộc lực tiêu hao để chữa thương là rất lớn. Một khi mộc lực cạn kiệt, khác nào đặt một chân vào cửa tử.
Vậy nên, sau khi thấy Vô Ngân cũng là một cường giả Hóa Hình, lão quyết đoán thay đổi chiến thuật, chủ động tấn công, phá vỡ pháp trận trước mặt, như vậy mới có hy vọng mở ra một con đường sống.
Thấy ông lão Nhất Vong đột nhiên sống lại rồi xoay mình tấn công, tên thủ lĩnh Hắc y nhân trải qua một thoáng giật mình, gã không ngờ Diệt Thế Tà Thi lại kì diệu và quái dị đến như vậy, thảo nào người kia bỏ ra một cái giá thật cao để lấy Hoạt Thi Bí Điển về tay.
Nhưng đây không phải lúc để cảm thán, gã không đợi lão tiếp cận thủ hạ của mình, gã lập tức thi pháp, hàng ngàn bóng trăng trên trời tức khắc gộp lại làm một. Trong nháy mắt, có hai cái Huyết Nguyệt Thần Trảm đã thành hình, không chút chần chừ, nó nhanh như chớp lao xuống bên dưới, hòng chẻ đổi thân hình khổng lồ kia.
Bên dưới, một bàn chân của Nhất Vong đang thuận đà đạp thẳng vào vòng tròn đám người Hắc y nhân, một cước này có thể đạp chết một lúc năm người, quyết mở ra một lỗ hổng trong trận pháp. Nhưng, một vầng ánh sáng đã chém xuống đúng lúc, tiện ngang đầu gối lão, phá đi một cước uy mãnh.
“Ầm!”
Mất thăng bằng, thân hình Nhất Vong ngã sầm xuống đất, trong cái rủi lại có cái may, vậy mà tình cờ né được vầng trăng máu còn lại.
Bàn chân của Nhất Vong tuy đứt lìa, nhưng giống như tay lão lúc trước, nó đạp mạnh vào vòng bảo hộ của Hắc y nhân, lại thêm vài tên nữa phun máu, không chịu được phản chấn mà phải lùi lại một bước.
Nằm dưới đất, ông lão Nhất Vong cười khẩy.
“Muốn bào chết ta sao, vậy chúng ta cùng chơi trò hao tổn, xem ai chết trước?”
Với một thân thể đồ sộ, lão biết mình không thể nào xuất ra một đòn đủ nhanh để tránh đi sát chiêu của đối phương. Tuy thế công bị chém đứt, nhưng dư lực vẫn có, đủ để tạo thương tổn cho địch. Lão không tin cái trận pháp kia có thể luôn trụ vững trước những cú nện mạnh của mình.
Nói là làm, ông lão Nhất Vong tiếp tục tấn công, ngoài cái đầu của mình ra, tứ chi của lão giờ đã biến thành vũ khí hạng nặng, dù bị chém đứt cũng quất thẳng vào đội hình đối phương, một mực dùng chiến thuật “sát địch tám trăm, hao tổn một ngàn” mà đánh.
Quả nhiên, đúng như suy đoán của lão, Huyết Nguyệt Tế Thiên và Huyết Nguyệt Thần Trảm đang không ngừng hút cạn mộc lực trên đám người Hắc y nhân. Hơn thế nữa, không chỉ là mộc lực, cả máu của bọn chúng vẫn đang chậm rãi bị hút đi, làm năng lượng tiếp tế cho những bóng trăng màu máu. Sau tấm mặt nạ, toàn bộ sắc mặt đám người Hắc y nhân đã chuyển sang màu trắng bệch.
Ở một góc pháp trận, gã thủ lĩnh Hắc y nhân bắt đầu có những toan tính của riêng mình, mọi chuyện đang dần xấu đi, lúc này gã không còn ung dung như trước nữa. Với gã, phong cách chiến đấu của đoàn đội bên mình là nhất kích tất sát, vậy nên mỗi chiêu mỗi thức đều tiêu hao một lượng lớn mộc lực. Thế nhưng, đối phương lại biến thành một cái xác chém hoài không chết, điều này làm gã thêm phần buồn bực.
Và rồi, chỉ một thoáng trầm tư như cơn gió vụt ngang qua, gã cắn chặt hàm răng mình, đôi mắt âm u đã hiện lên tơ máu, khí thế cả người gã bỗng chốc thay đổi, vừa cao cao tại thượng, lại cực kỳ lãnh khốc, hoàn toàn khác biệt với phong vận lúc ban đầu, gã lớn tiếng cất giọng.
“Hỡi những tín đồ của Thần, thân xác và tu vi của các ngươi vốn là ngài ban cho. Nay có kẻ mạo phạm hung uy của ngài, các ngươi chịu được sao?
Hỡi những tín đồ của Thần, đây là lúc các ngươi thể hiện sự thành kính của mình, hành động của các ngươi sẽ được ngài chứng giám, hãy lấy máu và linh hồn phụng sự cho ngài. Tương lai, dưới vạt áo của Thần… chính là các ngươi.”
Lời vừa dứt, bỗng nhiên đám Hắc y nhân có hành động kỳ lạ. Tại vòng tròn được tạo bởi ba mươi tư tên Hắc y nhân, cứ cách một tên sẽ có một kẻ thu thanh Huyết nhận trên cao về lại trước ngực, sau đó chúng quỳ xuống, rồi bắt đầu lầm bầm một đoạn chú ngữ khó hiểu. Ngay khoảnh khắc ấy, Huyết nhận trong tay chúng rung lên bần bật, bàn tay chúng siết chặt như sợ thanh vũ khí trong tay mình bay mất.
“Phốc!”
Đột nhiên, chúng xoay lưỡi nhận về hướng mình rồi đâm mạnh vào cuống họng, động tác dứt khoát và quyết đoán. Thanh Huyết nhận ngập sau trong cổ, ấy vậy mà không ai rên lên một tiếng nào, có chăng chỉ là thanh âm từng tia máu bắn ra xa. Tức thì, từng bóng Hắc y nhân lần lượt đổ rạp xuống đất, hơi thở của sự sống hoàn toàn biến mất. Kỳ lạ thay, máu chảy ra không tràn ra nền cỏ, toàn bộ được rút ngược vào trong thanh Huyết nhận vẫn còn nắm chặt trong tay.
Biến cố này vừa xảy ra, khiến cho ông lão Nhất Vong gần đó cũng phải giật mình mà đình chỉ tiến công. Bên kia, Vô Ngân – một kẻ giết người như ngóe cũng phải tê buốt cả da đầu, bởi hành động này khác nào lấy thân tế Thần. Thủ đoạn tẩy não phải cao minh đến bậc nào mới có thể sai khiến một người còn sống sờ sờ phải cam tâm tình nguyện chịu chết?
“Mẹ… mẹ kiếp! Không biết sau này các ngươi có thành Thần được hay không? Nhưng trước mắt, các ngươi tự biến mình thành “Thần Đằng” rồi.”
Vô Ngân chỉ thì thào trong miệng, thanh âm phát ra không lớn nhưng đủ để An Bình sát bên nghe thấy. Thằng bé vốn được ông lão Nhất Vong kể cho nghe rất nhiều chuyện, gồm cả những truyền thuyết xa xưa, nhưng Thần Đằng là danh tự của vị Thần nào, nó không hề hay biết.
Nếu đúng như lời Vô Ngân nói, những kẻ kia sẽ biến thành Thần Đằng, vậy an nguy của ông lão Nhất Vong sẽ bị uy hiếp. Vì lo lắng cho lão, An Bình vội hỏi khẽ.
“Vô Ngân ca ca! Thần Đằng là ai vậy? Có mạnh không?”
Tuy nghe được lời thằng bé hỏi mình, nhưng lúc này Vô Ngân đã hoàn toàn chú mục vào biến cố vừa xảy ra, hắn trầm giọng trả lời trong vô thức.
“Thần Đằng nào phải là Thần, mà là “thằng đần” mới đúng, bọn chúng đã bị tẩy não, ngu muội đến nỗi… mạng của mình cũng chẳng cần.”
Lời vừa thốt ra khỏi cửa miệng, hắn bất giác giật nảy cả mình, suýt nữa cắn luôn cả lưỡi. Mặt hắn vốn đã đen, bây giờ đen hơn gấp bội, bởi hắn biết vừa rồi mình không chỉ trả lời cho An Bình nghe, mà là tất cả những người ở đây cùng nghe thấy. Và rồi, cả người hắn không rét mà run, toàn thân chảy mồ hôi hột.
“Khốn kiếp! Cái miệng hại cái thân rồi!”
Khoảnh khắc Vô Ngân tự chửi lấy mình thì toàn bộ mấy chục Hắc y nhân ở đây đều đã chú mục vào hắn. Giờ đây, ngoài tiếng gió đang thổi vi vu ra còn có thêm tiếng nghiến răng ken két, mùi máu tanh hòa lẫn vào sát khí bỗng chốc phun ra ngùn ngụt, thấu tận trời cao, cả ngôi làng An Thượng dường như bị họ ấn định thành tử địa.
Rõ là khổ, người ta đang “trang nghiêm” thực hiện nghi lễ bán mạng cho Thần, nghĩ sao nhà ngươi lại đi mắng họ là “thằng đần”? Vũ nhục tín ngưỡng trong lòng họ, khác nào tự tìm chết.


0 Bình luận