QUYỂN 2: VÔ HOẠN NẠN - BẤT ANH HÙNG

Chương 78: Ý chí của Vô Ngân

Chương 78: Ý chí của Vô Ngân

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, sau cái ngày cả năm vị Thần đều tề tựu lại Bạch Mã sâm lâm thì rốt cuộc mùa Xuân cũng tới.

Ma Kê Vực Thẳm tắm mình giữa những tia nắng ấm áp, nhìn từ xa nó như một chú gà trống được thiên nhiên ban cho một bộ lông mới. Cỏ cây, hoa lá với đủ màu sắc mọc san sát vào nhau, che đi sự gai góc, thô kệch vốn có của nó. Từng cơn gió nhẹ thổi từ đáy vực lên không trung, mang theo âm thanh kêu gọi bạn tình của nhiều giống loài hoang dã. Mùa Xuân cũng chính là thời điểm thích hợp để vạn vật sinh sôi và nảy nở.

Cảnh sắc trên đỉnh Ma Kê cũng tương tự, mọi thứ đều đang thay đổi theo từng ngày, riêng có một kẻ chẳng hề bận tâm đến chuyện đó.

Tại một góc sân nằm giữa ba gian đình viện, nơi mà ánh nắng chiều tà đang phủ xuống.

“Hộc! Hộc! Tập thể dục, tập thể thao, da dẻ hồng hào sức khoẻ nâng cao.”

“Hộc! Hộc! 1998…, 1999…, hự! 2000!”

“Mệt… mệt chết ta!”

Một gã thanh niên chỉ kịp thốt lên một tiếng rồi ngã nhoài ra đằng sau, khắp người mồ hôi nhễ nhại, tấm lưng trần ép sát trên nền đá cẩm thạch làm ướt cả một mảng lớn. Làn da rám nắng bởi vậy mà trở nên bóng lưỡng, từng tia nắng len lỏi qua tán cây rồi chiếu thẳng vào người hắn, tôn lên lớp da bóng lưỡng chạy dọc theo những thớ thịt rắn chắc.

Hai mảng ngực to lớn, nhô cao như dãy núi. Bên dưới, chiếc bụng với tám múi cơ rải đều tăm tắp, chúng không ngừng dập dìu tựa như sóng biển theo mỗi nhịp thở gấp gáp. Cái miệng há lớn nuốt từng ngụm không khí trong lành vào buồng phổi, trông hắn cực kỳ mệt mỏi, nhưng bấy nhiêu đó cũng không thể che đi khuôn mặt anh tuấn trời sinh.

Và thật lạ lùng, gã thanh niên đẹp mã ấy lại chính là Vô Ngân. Khác với ba tháng trước, hắn giờ này như thay hình đổi dạng, trông tráng kiện hơn bao giờ hết, lông tóc đều mọc lại đầy đủ, cả cơ thể như phát ra anh khí sáng ngời cùng với nhiệt huyết sôi trào của tuổi trẻ. Một Vô Ngân phì nộn và ục ịch, giờ đây chỉ còn tồn tại trong quá khứ.

Từ lúc Bụt đi, hắn chỉ mất đúng một ngày để bình tâm và lên kế hoạch sắp tới cho cuộc đời mình. Qua ngày hôm ấy, hắn như biến thành một người khác, chẳng nói chẳng rằng mà chỉ biết lao vào khổ luyện.

Dù mưa hay nắng, dù phải chịu đựng cái lạnh như cắt da xén thịt của mùa Đông, không ngày nào hắn cho phép mình được lười biếng. Ngoài lúc ăn và ngủ, hắn chăm chỉ tu luyện Pháp Quyết Thánh Thể mà Bụt để lại, nhờ vậy hắn mới có một vóc dáng cường tráng như lúc này.

Ngoài thay đổi của cơ thể, tu vi Vô Ngân vẫn một mực dậm chân tại chỗ. Tuy thương thế của Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ đã hoàn toàn bình phục, nhưng bù lại cảnh giới đã giảm đi một bậc so với ba năm về trước, từ Kết Tinh đại viên mãn mà kéo xuống Kết Tinh hậu kỳ, nhưng điều này không làm hắn nhụt chí, bởi hắn biết từng ấy thiệt hại đã là may mắn đối với mình lắm rồi.

Còn về Mộc hồn Bách Đoạn Thần Trúc, thỉnh thoảng hắn thử dùng Mộc Ngọc để tích lũy thêm mộc lực trong người, nhưng kết quả là bất thành, dường như nó đã rơi vào trạng thái bão hòa, không còn hứng thú với mộc lực nữa, điều này khiến hắn có chút đau đầu. Đúng như lời Bụt từng nói, cách để Mộc hồn Bách Đoạn Thần Trúc tăng tiến tu vi là không ngừng triệu hồi các đoạn Thần Trúc còn lại trở về.

Nằm bẹp dưới nền đá, đôi mắt Vô Ngân trở nên mông lung mà gửi lên những áng mây vàng ửng trên trời. Ngẫm lại quá trình tu luyện khắc khổ suốt ba tháng qua, hắn thầm tặc lưỡi với khối lượng luyện tập như muốn giết người ấy.

Bụt quả thực đủ hung ác, mỗi ngày Vô Ngân phải luyện chống đẩy 1000 cái, gập bụng 2000 cái, thụt dầu 3000 cái, đẩy tạ ba trăm cân 4000 cái, và cuối cùng, chạy hai vòng Ma Kê Vực Thẳm. Những ngày đầu tiên, hắn làm gì hoàn thành được chừng ấy, gồng hết sức bình sinh mới chống đẩy được 200 cái, gập bụng được 400 cái, thụt dầu được 800 cái, riêng đẩy tạ chỉ được 100 cái. Còn cái khoản phải chạy hai vòng Ma Kê Vực Thẳm thì thôi đi, lúc ấy hắn còn sức để thở đã là may lắm rồi, thiếu điều bị cái tạ ba trăm cân đè chết.

Ngày đầu, Vô Ngân đủ thông minh để nhận ra một sự thật phũ phàng, đó là mình sẽ không bao giờ hoàn thành được chừng ấy bài tập. Lạ thay, hắn cũng chẳng muộn phiền vì điều ấy. Bởi lẽ, hắn hiểu rõ giới hạn cơ thể của mình lúc này, cố quá là quá cố, hắn cần chút thời gian để thích nghi.

Vậy nên, cứ mỗi ngày trôi qua Vô Ngân lại nâng giới hạn chịu đựng của mình lên từng chút một. Tuy lần nào cũng chết đi sống lại, nhưng hiệu quả của nó là không thể bàn cãi. Chỉ trong một tháng, thể lực hắn được cải thiện rõ rệt, cơ thể thon gọn lại theo từng ngày, thay vào đó là những thớ cơ dẻo dai và chắc khoẻ.

Cứ thế, rốt cuộc ba tháng cũng nhanh chóng trôi qua. Mọi nỗ lực của Vô Ngân đã được đền đáp, cách đây chỉ năm ngày thôi, lần đầu tiên hắn hoàn thành đầy đủ chỉ tiêu đề ra trong một ngày. Nhưng, đó cũng là lần đầu tiên hắn gục ngã.

Khoảnh khắc chinh phục những bước chạy cuối cùng xung quanh Ma Kê Vực Thẳm, Vô Ngân bùng nổ cảm xúc, tinh thần thăng hoa đến cực độ, hắn không kìm được mà muốn hét lên thật lớn, nhưng miệng vừa mới hả ra, chưa kịp gào thét trong sung sướng thì hai mắt hắn trở nên tối sầm, cả cơ thể đổ nhào xuống, lăn vòng vòng trên thảm cỏ, suýt chút nữa là rơi xuống vực.

Lúc ấy đã gần nửa đêm, rất may dõi theo hành trình “đày đọa” bản thân của Vô Ngân luôn có một con ngựa gầy yếu trông chừng. Và nó phải đóng vai anh hùng bất đắc dĩ, có mặt đúng thời điểm để cứu hắn ra khỏi kiếp nạn thịt nát xương tan.

Rất nhanh, Tử Long kéo Vô Ngân về đình viện, lần bất tỉnh này báo hiệu cơ thể hắn đã đến cực hạn của cực hạn, việc không nghỉ ngơi ngày nào đã ép sạch ý chí cương ngạnh trong lòng hắn. Và ấy cũng là lần đầu tiên trong ba tháng qua cơ thể hắn mới được thả lỏng, tinh thần hắn chìm sâu trong giấc mộng chốn hư vô, mãi đến khi ánh bình minh mơn trớn khuôn mặt anh tuấn của hắn đến lần thứ tư thì mới tỉnh lại.

Ấy vậy, lúc Vô Ngân giật mình tỉnh giấc, điều hắn làm đầu tiên sau bốn ngày nằm liệt giường chính là lao nhanh ra sân tập. Có lẽ, nó đã biến thành một chấp niệm ăn sâu vào tiềm thức hắn rồi.

Trở về với thực tại, sau một hồi ổn định lại hơi thở, Vô Ngân quệt mạnh cái trán đã lấm tấm mồ hôi, hắn thủ thỉ tự an ủi chính mình.

“Cố lên! Vẫn còn ba ngàn cái thụt dầu nữa.”

Vô Ngân nào để ý, ở gần đó, qua khung cửa sổ là cặp mắt to tròn đang trộm nhìn hắn nằm sõng soài trên mặt đất. Đá nhẹ cái lông mi cong vút, Tử Long nheo mắt lại mà thầm chửi.

“Lại tập nữa sao? Cái thằng điên này…”

Với Tử Long, nó từng trải qua bao nhiêu là trận chiến kinh thiên động địa, rồi lại bước ra từ núi thây biển máu, có chuyện gì mà một Thánh Thú như nó chưa từng thấy. Nhưng khi chứng kiến một ý chí khổng lồ được gói gém trong thân xác phàm nhân yếu ớt kia, nó cảm nhận được trên người tên thanh niên trẻ tuổi kia đang toát ra một loại khí chất vô cùng kỳ lạ, khác hẳn với một Vô Ngân thấm đượm hơi men như trước đây.

Vào cái hôm cứu được Vô Ngân và phải kéo lê hắn về nhà, ngậm lấy cái vạt áo thấm đẫm mồ hôi trong miệng, nếu là thường ngày Tử Long sẽ khạc nhổ không ngừng. Nhưng, lần ấy lại khác, cảm nhận trong khoang miệng của mình không chỉ là vị mặn và chua, mà còn có cả mỹ vị của “ý chí”. Rốt cuộc nó cũng cho mình được một cái đáp án, rằng cái khí chất khác biệt kia chỉ có thể tồn tại ở những bậc cường giả mà thôi, dù rằng… nó rất mong manh, tựa như một búp chồi non vừa mới vươn mình trồi lên sau những ngày trui rèn trong đêm Đông giá rét.

“Một! Hai! Tập thể dục, tập thể thao, da dẻ hồng hào sức khoẻ nâng cao.”

Bất chợt, thanh âm quen thuộc của Vô Ngân kéo Tử Long trở về với hiện thực. Cặp tai ngựa không tự chủ được mà khẽ run, không ngừng ve vẩy tựa hồ rất khó khó chịu, như thể có một con muỗi đang vo ve, quấy nhiễu trong tai nó.

Không để Vô Ngân tiếp tục đọc to cái pháp ngôn kỳ quặc kia nữa, Tử Long vội hét lớn.

“Dừng! Dừng lại đi! Ngươi có tập một trăm năm nữa cũng không luyện thành Thánh Thể đâu.”

Vô Ngân đang ngồi chồm hổm trong tư thế thụt dầu chợt khựng lại, hắn quay người, nhìn về hướng vừa mới phát ra âm thanh.

“Tử Long, ta biết ngươi lo cho ta, nhưng mấy ngày trước cơ thể của ta đã chinh phục được giới hạn của Bụt đưa ra rồi. Yên tâm đi! Lần này ta sẽ không ngất vì mệt nữa đâu. Đoán chừng tiếp tục giữ được cường độ tập luyện này, ta sẽ luyện thành Thánh Thể.”

Vô Ngân cười nhẹ, nó ấm áp và hiền hoa, làm nổi bật nét điển trai trên khuôn mặt. Hắn cho rằng Tử Long vì lo lắng mà bịa lời xằng bậy, mục đích chỉ để hắn được nghỉ ngơi.

“Phì!”

Tức thì, Tử Long phun ra một ngụm khói khinh bỉ qua cái cửa sổ, nó trầm giọng nói.

“Ngươi đừng có mà tự luyến! Ai thèm quan tâm đến ngươi. Lời ta nói là thật, Thánh Thể không chỉ luyện tập mà đạt được đâu, ngươi đừng có vô tri như vậy.”

Vô Ngân có chút ngớ người, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tử Long, lòng hắn cũng bắt đầu lộp bộp. Bởi, mọi sự thay đổi trong người mình, hắn là người cảm nhận rõ nhất.

“Liệu mình có thể luyện thành Thánh Thể hay không?”

Từ tháng thứ hai, sau những chuỗi ngày đày đọa bản thân trong gian khổ, đây là câu hỏi Vô Ngân luôn nghi hoặc với chính mình khi mỗi lần thức dậy. Bởi lẽ, công pháp nào cũng vậy, luyện tập lâu sẽ có biến hóa, dù chỉ là một chút, nhưng hắn không hề cảm nhận được sự khác lạ nào từ trên người mình cả. Có chăng, chỉ là sự thay đổi về dáng vóc và thể lực. Hơn nữa, hắn chưa thấy một công pháp nào kỳ quặc đến như vậy, giờ đây nghe được lời Tử Long nói, có vẻ như hắn ngửi thấy mùi của một âm mưu nào đó.

Bất chợt, thân hình Vô Ngân nhanh như thiểm điện, sau một cú dậm nhảy đã đứng trước mặt Tử Long tựa như một tia chớp, cho thấy thể năng của hắn đã tiến triển vượt bậc. Đôi mắt hắn nheo lại, nhìn thẳng vào cặp mắt ngựa to tròn như một hành động uy hiếp. Hắn gằn giọng.

“Lời ngươi nói là thật?”

Tử Long chớp chớp đôi mắt, chẳng thèm để ý đến hành động quái dị của Vô Ngân. Nó tùy tiện khẳng định.

“Dĩ nhiên.”

Nghe như sấm đánh bên tai, Vô Ngân té ngồi lên mặt đất, hắn biết con ngựa kia chẳng có lý do gì để nói dối mình cả. Sau một thoáng thất thần, hắn cho rằng nó hẳn đã biết chuyện này ngay từ đầu. Sắc mặt hắn đanh lại, trầm giọng hỏi.

“Tử Long! Ngươi và Bụt chơi ta?”

“Không! Chỉ Bụt lừa ngươi thôi, ta đây không làm gì hết.”

Tử Long cười như không cười đáp lại, bờ môi đầy lông thỉnh thoảng còn nhếch lên, điệu bộ thập phần đáng ghét.

Vô Ngân lúc này khóc không ra nước mắt, hắn nào ngờ, Bụt đi rồi vẫn còn hố mình cho bằng được. Rất nhanh, bằng cái đầu nhanh nhạy của mình, hắn đã ngầm hiểu ra dụng ý của lão. Dày công diễn kịch, gì mà phanh ngực dưới mí mắt thèm thuồng của Mộc Thần, gì mà “ngươi thấy thân thể ta có đẹp không?”, gì mà “chịu đấm ăn xôi”, tất cả điều lão nói và làm đều chứng minh rằng cái Pháp Quyết Thánh Thể kia rất ư là trâu bò, và… mục đích cuối cùng là chỉ để lừa hắn giảm cân.

Biết dụng ý của Bụt là muốn tốt cho mình, nhưng Vô Ngân không khỏi tránh được sự thất vọng trong lòng. Ba tháng qua, hắn nghiêm túc giày vò bản thân đến thảm, cũng chỉ vì niềm tin mau chóng đặt một chân trên con đường chỉ dành cho cường giả, có vậy hắn mới đủ ý chí và lòng kiên định chèo chống đến bây giờ. Thế nhưng, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, lúc này đây hắn chìm đắm trong sự muộn phiền khó tả, thứ niềm tin ấy lần nữa trở nên mù mịt trong mắt hắn.

Ngồi vật vờ, vò đầu bứt tai dưới đất, Vô Ngân đâu biết rằng, những bài tập kia chỉ là Bụt tuỳ tiện nói ra. Lúc ấy, lão cũng lười suy nghĩ, miễn sao lừa Vô Ngân giảm cân là được, nhưng không ngờ hắn lại nghiêm túc rèn luyện sống đi chết lại như thế. Nếu lúc này có lão ở đây, nhìn hắn với thân xác phàm trần mà thất sự hoàn thành toàn bộ những gì mình từng hồ ngôn loạn ngữ, có lẽ lão chỉ có thể thốt lên hai từ… “quái vật.”

Đột nhiên, Vô Ngân ngước đầu nhìn lên Tử Long mà buông lời trách móc.

“Sao ngươi không nói với ta sớm hơn?”

“Khà khà! Vì thấy vui. Nhìn ngươi nhẹ dạ cả tin như vậy, đã thế, lúc tập lại hì hục hét lớn: Tập thể dục, tập thể thao, da dẻ hồng hào sức khoẻ nâng cao. Ha ha ha!”

Tử Long không vì Vô Ngân buồn bã mà trở nên nhân nhượng, câu trả lời của nó như sát muối vào trái tim hắn. Hơn thế, nó lại nhại y hệt lời của hắn trước đó.

Khóe môi Vô Ngân co giật, đầu kéo đầy hắc tuyến, hắn không ngờ sau ba tháng chung sống với nhau, sự “thân thiết” của mình và Tử Long vẫn như xưa, thấp đến cực điểm.

Không cho là đúng, Vô Ngân nhíu mày gặng hỏi, giọng điệu pha lẫn sự nghi ngờ.

“Ngươi cảm thấy hả hê như vậy, sao không để mặc ta mà lại nói ra sự thật để ngăn cản?”

“Vì ta thấy phiền! Ba tháng nghe ngươi vo ve bên tai, rốt cuộc… ta thấy mệt.”

Tử Long dứt khoát đáp lại. Quả thật đây là lời thật lòng của nó, mấy ngày đầu còn thấy vui tai, nhưng nghe nhiều thì đâm ra chán, đã nhiều lần nó muốn ngăn Vô Ngân lại, nhưng chứng kiến sự nỗ lực phi thường của hắn, nó đâm ra tò mò về ý chí cực hạn của tên kia nên mới một mực không nói ra.

Lúc này, nhìn bộ dạng như ăn phải trái đắng của Vô Ngân, rốt cuộc Tử Long cũng nghiêm túc mở lời.

“Thánh Thể không đơn giản chỉ cần luyện tập cơ bắp là xong đâu. Việc trui rèn cơ thể chỉ là bước đầu thôi, giống như đúc ra một cái bình thật vững chắc. Ngươi vẫn còn thiếu một thứ để rót vào trong cái bình đó. Có nó, Thánh Thể mới được kích hoạt.”

“Là thứ gì?”

Vô Ngân lập tức hỏi lại, nét mặt đau khổ bỗng dưng biến mất. Một tia hy vọng nhen nhóm trong lòng hắn, nét mặt muộn phiền lập tức bị cuốn bay. Cũng có thể là do thói quen chịu đựng, bởi hắn là kẻ có bối phận nhỏ nhất cái nhà này, lúc nhỏ đã bị lừa, bị bắt nạt như cơm bữa, đến khi trưởng thành riết cũng thành quen.

Tử Long thấy sự thay đổi của Vô Ngân trước mặt mà thầm đắc ý. Sau đó, nó cao cao tại thượng nói.

“Thứ còn thiếu là Tinh Hoa của trời đất. Nhưng nó chỉ tồn tại ở cố địa mà thôi, khi nào hồi hương mới lấy được.”

Lời Tử Long vừa dứt, mặt Vô Ngân trở nên ngốc trệ. Giấc mộng tu thành Thánh Thể trong lòng hắn trực tiếp tan thành mây khói. Giờ đến việc phi thăng thoát khỏi Ngũ Hành Tinh Giới còn khó như lên trời, huống chi tìm về cố địa. Chưa kể, lúc ấy tu vi cao thâm rồi, liệu pháp tắc ở cố địa có cho hắn đi vào hay không lại là một nỗi lo khác.

Lời giải đáp của Tử Long khác gì dập tan hy vọng cuối cùng của Vô Ngân về Thánh Thể. Thoáng chốc, hắn đứng dậy, không nói không rằng, lạnh lùng cất bước rời đi.

Chứng kiến hành động bất thường ấy, Tử Long thấy thế mà thầm kinh ngạc, bóng lưng vạm vỡ trước mặt làm nó hồi tưởng đến hình dáng chủ nhân mình lúc trước. Nhưng, nhìn phương hướng Vô Ngân rời đi có chút sai sai, bởi qua bên đó là đi về mép vực. Tức thì, Tử Long sốt sắng gọi lớn.

“Này! Ngươi không định tự sát đấy chứ?”

Vô Ngân dừng lại, hơi nghiêng cái đầu. Làn gió mát rượi làm mái tóc có chút ngắn của hắn bay phấp phới. Hắn lạnh nhạt đáp lại.

“Ta đi nướng gà! Ngươi ăn không?”

Tử Long lúc này mới hoàn hồn, tưởng chừng lời giễu cợt của mình làm tên kia tuyệt vọng mà trầm mình xuống đáy vực. Nó vội lên tiếng, giọng điệu hơi mất tự nhiên.

“À… à! Nướng cho ta năm con. Không! Là sáu con.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!