Thủy thủ trên Nữ Thần Chi Thương trông thấy đám hải tặc trước mặt đột nhiên nội chiến liền mừng rỡ như bắt được vàng. Ban đầu bọn họ đã chẳng cam tâm để hàng hóa bị cướp đi như vậy, giờ tình hình đảo chiều, không khỏi có chút ngứa tay ngứa chân.
Thế nhưng, điều khiến họ không ngờ là thần sắc của hai vị thuyền trưởng kia vẫn vô cùng điềm tĩnh. Trương Hằng quả thực không đoán được Hatchison còn có nước cờ như vậy, nhưng cậu vốn để Annie ở lại Hàn Nha chỉ vì một chữ “cẩn thận”. Bởi sức mạnh chủ lực của Hàn Nha nằm ở hỏa lực, chứ không phải thủy thủ đoàn.
Cho nên những người mà Trương Hằng để lại đều là pháo thủ, hơn nữa đa phần còn rất trẻ, tuổi đôi mươi tràn đầy sức lực, đánh giáp lá cà cũng không hề yếu thế, lại thêm có Annie chỉ huy, chẳng mấy chốc đã chiếm thượng phong. Đến giờ thì Trương Hằng cũng nhìn ra dụng ý của Hatchison: gã không thực sự muốn đánh chiếm Hàn Nha, mà chỉ nhằm ghìm chân nó, không để nó can dự vào cục diện bên kia.
Hiển nhiên, mục tiêu thực sự của gã chính là Vidas.
Chỉ là điều khiến Trương Hằng bất ngờ là… Hắc Vương tử Sam dường như cũng chẳng lo lắng chút nào.
Vidas lúc này đang bị hai tàu kẹp giữa, nhìn tình thế cực kỳ bất lợi. Ấy vậy mà Sam vẫn ung dung điều binh khiển tướng, giữ ổn định trên boong tàu. Thậm chí khi trông thấy ánh mắt Trương Hằng nhìn qua, gã còn cười nhàn nhã, mở miệng:
“Có nhiều người nói ta là thuyền trưởng xuất sắc nhất vùng biển này, xếp ta ngang hàng với Honig hay Râu Đen. Ta thì chỉ thấy họ đánh giá ta quá cao thôi.”
“Bốn năm trước ta mới bước chân ra biển, một năm sau đến Nassau. Khi ấy ta chẳng là cái thá gì, một tên vô danh nơi quán rượu. Chính tại đó, ta gặp được Eric, kẻ cầm bánh lái, kể rằng thuyền trưởng của họ trước đó lén giấu một phần chiến lợi phẩm, bị phát hiện rồi bị đuổi đi. Mà ta lúc đó thất nghiệp, họ lại thiếu thuyền trưởng, hai bên đều ngà ngà say, thế là sáng hôm sau tỉnh dậy, ta đã là thuyền trưởng của bọn họ rồi.”
Sam bật cười khẽ, “Vừa nhận chức, ta hừng hực khí thế, chuẩn bị cho chuyến cướp bóc đầu tiên vô cùng kỹ lưỡng. Nhưng bất hạnh thay, đêm trước khi khởi hành, ta lại uống quá chén, đến lúc mở mắt lần nữa thì tàu đã đầy chiến lợi phẩm trở về rồi.”
“…”
“Cho đến tận hôm nay, rất ít người biết ta thật ra chẳng rành điều hướng, pháo thuật thì tệ, cũng chẳng biết khuấy động tinh thần trước trận. Nhưng ngay cả vậy, băng hải tặc của ta vẫn vươn lên trở thành một trong những băng mạnh nhất ở Nassau chỉ trong chưa đến ba năm.”
“Bởi vì ta có một nhóm anh em tuyệt vời, họ tin tưởng ta, và ta cũng hoàn toàn tin tưởng họ. Đó là lý do vì sao chúng ta tung hoành khắp biển. Nếu có kẻ nào nghĩ rằng chỉ vì ta không ở trên tàu mà có thể khinh thường Vidas, thì chắc chắn họ sẽ phải trả giá.”
Bấy giờ, tên lái tàu da đen bị hai loạt đại bác dội cho lảo đảo. Cột buồm chính của Vidas trúng pháo, đổ ập xuống, vải buồm lớn phủ trùm lấy không ít người. Nếu là những băng hải tặc khác, gặp cảnh ấy chắc chắn sẽ hoảng loạn, đặc biệt khi thuyền trưởng lại không có mặt để trấn an.
Thế nhưng trên Vidas, chỉ sau khoảnh khắc sững người, đám thủy thủ liền trở lại vị trí của mình.
Pháo thủ tiếp tục nạp đạn. Thầy thuốc cấp cứu người bị thương. Thợ mộc bịt lỗ thủng dưới khoang. Cả đầu bếp cũng ra tay dọn dẹp boong tàu. Gã lái tàu da đen văng tục mấy câu, phủi vụn gỗ khỏi người rồi lại hét lệnh xoay chuyển tàu.
Hai tàu kia dĩ nhiên không bỏ lỡ cơ hội, hỏa lực càng thêm hung hãn.
Nhưng cũng chính lúc đó, thân tàu kiên cố của Vidas mới bộc lộ giá trị. Trong cơn mưa đạn dữ dội, nó vẫn không chìm. Các thợ mộc chạy ngược xuôi bịt nứt, giữ vững con tàu kỳ tích vượt qua cơn nguy khốn. Sau đó, họ giương luôn cả cánh buồm phụ.
Hatchison thấy lạ, không hiểu đối phương định giở trò gì. Vidas lúc này lấy mũi và đuôi tàu đối mặt với hai bên địch, nghĩa là toàn bộ pháo bên hông đều không thể sử dụng, chỉ còn pháo trước và sau mà lực sát thương là quá nhỏ để tạo khác biệt.
Hạ buồm còn đồng nghĩa mất đi động lực, hoàn toàn bị động. Chẳng một thuyền trưởng tỉnh táo nào lại làm điều đó.
Rồi điều xảy ra khiến hắn sững sờ: thân dưới của Vidas đột nhiên mở ra, hai hàng mái chèo thò ra, bắt đầu khuấy nước, và con tàu lao thẳng về phía một trong hai kẻ địch!
Hatchison thất kinh. Tuy hắn từng nghe danh Vidas, nhưng không phải dân bản xứ Nassau, hiểu biết hạn chế, nào ngờ nó lại là tàu chèo buồm hỗn hợp! Trong tình thế ngược gió, tay lái da đen hạ buồm rồi cho mái chèo vận hành và giờ Vidas là con tàu nhanh nhất vùng biển này.
Tàu địch kia chẳng thể ngờ đối phương lại hung hăng đến vậy, rõ ràng là muốn liều chết đồng quy vu tận. Trước đó vì muốn tối ưu hỏa lực, hai tàu đã áp sát nhau. Lúc này nếu muốn chuyển hướng đã quá trễ, chỉ có thể tiếp tục khai hỏa, hy vọng bắn chìm Vidas trước khi nó tới gần. Nhưng toan tính ấy rốt cuộc cũng thất bại.
Khi hai tàu chỉ còn cách nhau vài chục thước, gã lái tàu da đen nhếch mép cười lạnh. "Cùng chết? Ngây thơ quá rồi."
Vidas còn chưa kịp va chạm, tàu địch đã rung chuyển dữ dội. Phía dưới đường nước, thân tàu rách một đường lớn, nước biển tràn vào ồ ạt. Vết thủng lớn đến mức vượt khỏi khả năng xử lý của thợ mộc, nghĩa là… con tàu đó sẽ chìm.
Trên boong, đám hải tặc hoảng hốt bỏ chạy. Còn vị thuyền trưởng vẫn ngây ra như gỗ, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Từ xa, Hatchison tận mắt chứng kiến toàn bộ liền tái mặt. Nhưng rất nhanh hắn chợt nhớ ra điều gì đó, thất thanh:
“Cạnh tàu?!”
Cạnh tàu (ram) là một phần nhô ra gắn cố định vào mũi tàu để đâm vào tàu địch, thường ẩn dưới nước (cây sào dài ở mũi tàu không phải là ram), và được người Phoenicia, Hy Lạp và La Mã cổ đại sử dụng rộng rãi. Tuy nhiên, nó về cơ bản đã rút khỏi sân khấu lịch sử vào thế kỷ 18 khi pháo kích phổ biến, và mãi đến giữa thế kỷ 19, nó mới được hồi sinh trở lại trên các tàu bọc sắt.
Hatchison không ngờ Vidas lại được trang bị một thứ lỗi thời đến vậy. Nếu biết từ trước, chỉ cần duy trì khoảng cách an toàn là đủ, nhưng giờ thì muộn rồi hắn vừa mất một con tàu.
Hối hận thì có ích gì? Hatchison chỉ có thể đứng đó, trơ mắt nhìn chiến hạm dần chìm xuống biển, thủy thủ trên tàu lần lượt nhảy xuống nước trong vô vọng.
Vidas, lúc này… đã xoay đầu tàu lại, chuẩn bị bước tiếp theo.
Bonus ảnh ram


0 Bình luận