Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 2.5 : Ngoại truyện

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 1,462 từ - Cập nhật:

PHẦN NÀY KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CHÍNH TUYẾN TẤT CẢ SỰ VIỆC LẪN TÌNH TIẾT CHỈ LÀ HƯ CẤU, KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC NHẮC LẠI TRONG TÁC PHẨM GỐC

PHẦN NÀY KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CHÍNH TUYẾN TẤT CẢ SỰ VIỆC LẪN TÌNH TIẾT CHỈ LÀ HƯ CẤU, KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC NHẮC LẠI TRONG TÁC PHẨM GỐC

PHẦN NÀY KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CHÍNH TUYẾN TẤT CẢ SỰ VIỆC LẪN TÌNH TIẾT CHỈ LÀ HƯ CẤU, KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC NHẮC LẠI TRONG TÁC PHẨM GỐC

Từ sau cuộc đua đó, Trương Hằng gần như chuyển sang chế độ nghỉ dưỡng.

Trình độ tiếng Nhật của cậu đã tạm ổn, thậm chí còn giành được điểm tuyệt đối trong kỳ thi tháng vừa rồi, hệ thống thưởng thêm 3 điểm tích lũy. Nhưng thành quả lớn nhất lại đến từ chiếc mặt nạ gỗ đang nằm gọn trong ba lô của cậu. Đó chính là món đạo cụ trò chơi thứ hai mà cậu sở hữu, và cũng là thứ khiến cậu bận tâm suốt một thời gian dài.

Trước đó, trong tất cả các câu lạc bộ mà cậu từng tham gia, trừ nhóm nghiên cứu đua xe ra thì đám còn lại đều vô cùng bình thường. Hai hội có liên quan đến xe cộ, một là hội xe bốn bánh mini, một là hội chụp ảnh xe mô hình, đúng như cái tên: một bên toàn mấy đứa mắc hội chứng tuổi teen, một bên thì là tụ điểm của mấy ông thầy mê gấu nhựa và cosplay xe đua.

Trương Hằng kiên nhẫn bám trụ trong mỗi hội đúng hai tháng, kết quả thu được là học được cách gào mấy câu kiểu như "tên lửa siêu tốc", "tên lửa đại bác" khi xe lao khỏi vạch xuất phát, và học được kỹ năng nhìn ảnh đoán cỡ ngực của các mô hình xe nữ tính... nói chung là hoàn toàn vô dụng.

Nhưng cậu vẫn không cam lòng. Dựa theo kinh nghiệm từ phụ bản đầu tiên, khi vòng lặp xuất hiện thì khả năng cao sẽ có nhiều hơn một lựa chọn hữu hiệu. Thế nên cậu quyết định đổi góc nhìn, không còn giới hạn vào những hội có liên quan tới xe cộ nữa, mà chuyển sang khám phá những hội kỳ quặc hơn một chút.

Nhớ lại bàn thờ thần kỳ từng thấy trên hòn đảo, Trương Hằng thử xin gia nhập hai hội mới: một là câu lạc bộ nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên, hai là câu lạc bộ hiện tượng tâm linh dân gian.

Không ngờ lại có thu hoạch thật.

Chiếc mặt nạ gỗ kia là đồ sưu tầm của phó hội trưởng bên hội hiện tượng tâm linh dân gian. Nghe bảo cô ta mua được nó trên trang mua sắm Rakuten (không phải cái Rakuten Hàn Quốc kia đâu, mà là trang mua đồ lâu đời của Nhật), chỉ tốn đúng 500 yên. Mặt nạ đó được làm rất thô, nét khắc cẩu thả, thậm chí chẳng có lấy một gương mặt hoàn chỉnh.

Nhưng cũng giống như lần cầm phải móng thỏ may mắn, khi Trương Hằng chạm tay vào chiếc mặt nạ ấy, tai cậu liền vang lên âm báo hệ thống: 【phát hiện đạo cụ trò chơi】.

Thế là cậu ngỏ ý muốn mua lại món đó từ phó hội trưởng.

Cô gái kia cũng hào sảng, không thèm lấy tiền, tặng luôn cho cậu. Dù sao hội hiện tượng tâm linh dân gian cũng chỉ có ba thành viên lèo tèo, đối với hội trưởng và phó hội trưởng mà nói thì người mới quý hơn đồ chơi nhiều. Vả lại mặt nạ đó nhìn qua cũng chả có giá trị sưu tầm gì, cho người khác cũng chẳng tiếc.

Vậy là Trương Hằng gần như không tốn công sức gì đã thu về được một đạo cụ mới.

Cách lấy thì dễ, nhưng thứ này đúng là được giấu rất kỹ. Nó giống như một món trang bị ẩn trong game vậy, không phải kiểu người chơi chăm chỉ cày nhiệm vụ chính là gặp được, mà thuộc loại chỉ khi nào cậu quá rảnh, phát chán đi lạc vào ngõ ngách kỳ cục thì mới may mắn nhặt được.

Không chỉ thế, sau khi thu thập được chiếc mặt nạ, Trương Hằng còn bắt đầu nghi ngờ về bản chất của những vòng lặp trong game. Rất có thể mỗi phụ bản không chỉ có một hướng phát triển mà tồn tại nhiều nhánh nhiệm vụ khác nhau. Trên đảo hoang là Thần thời gian và cây bàng quái dị. Ở Tokyo thì ngoài đường đua còn có tín ngưỡng và hiện tượng tâm linh cổ xưa. Những thứ đó, có lẽ đều đang dần hé lộ cho cậu một thứ gì đó lớn hơn, sâu hơn.

Nhưng trước khi điều đó rõ ràng, Trương Hằng vẫn quyết định giữ phong cách quen thuộc: đi học, đi làm, luyện tập, điều tra lặng lẽ, và tất nhiên là trcậu thủ kiếm thêm điểm.

Sau cùng, điểm là thứ duy nhất đảm bảo mạng sống trong trò chơi này.

Vì không biết chiếc mặt nạ gỗ kia có gì đặc biệt, Trương Hằng không dám tùy tiện sử dụng. Cậu thử mở bảng trạng thái để kiểm tra nhưng đạo cụ này lại thuộc loại không xác định, không thể xem rõ thông tin, càng không có hướng dẫn cụ thể. Tình trạng này cậu đã từng gặp khi lần đầu sở hữu móng thỏ may mắn, có lẽ cần điều kiện đặc biệt nào đó mới có thể kích hoạt tác dụng của nó.

Thế là Trương Hằng bèn bắt đầu lên kế hoạch.

Cậu quay trở lại câu lạc bộ hiện tượng tâm linh dân gian, tìm cơ hội hỏi han thêm về nguồn gốc chiếc mặt nạ. Phó hội trưởng cũng chỉ biết nó là hàng thủ công truyền thống từ một thị trấn nhỏ ở tỉnh Tottori, chuyên dùng trong các lễ tế cầu mùa. Ngoài ra không còn thông tin gì hữu dụng.

Không dễ bỏ cuộc như thế, Trương Hằng quyết định xin nghỉ cuối tuần, bắt xe lửa đến tận nơi. Sau ba chuyến chuyển tuyến, cuối cùng cậu cũng đến được ngôi làng mà mặt nạ được cho là xuất xứ.

Nơi này dân cư thưa thớt, núi rừng bao quanh, nhà cửa rải rác. Trong làng còn có một ngôi đền thờ cũ kỹ, rêu phong phủ đầy mái. Trương Hằng tìm đến trưởng làng hỏi chuyện, vừa nói đến mặt nạ thì sắc mặt người kia liền thay đổi.

“Cậu có chắc là lấy được cái đó từ Rakuten không?”

“Chắc. Giá 500 yên, còn miễn phí ship.”

Người đàn ông già nua trầm ngâm một lúc rồi mới mở miệng.

“Thứ Cậu cầm không phải đồ để đem ra bày bán. Đó là mặt nạ ‘Fukurokami’... Thần Cú. Thứ này trước đây từng được dùng để cầu may trong lễ tế ban đêm, nhưng sau một tai nạn... nó bị phong ấn.”

“Tai nạn?”

“Lần cuối cùng chúng tôi tổ chức lễ tế, một đứa trẻ bị mất tích giữa nghi thức. Cũng không ai còn nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra. Chúng tôi buộc phải chôn mặt nạ dưới gốc cây cổ thụ sau đền thờ và ngừng tất cả hoạt động liên quan đến thần này.”

Nghe đến đây, Trương Hằng bỗng thấy lạnh sống lưng. Mặt nạ cậu cầm theo được đào lên từ đâu đó, rồi trôi dạt đến tay người sưu tầm rảnh rỗi, cuối cùng lọt vào một hệ thống game chết tiệt chuyên đưa người chơi đi hành xác.

Quả thật là định mệnh đang nhắn nhủ cậu đừng hòng yên thân.

Tối hôm đó, Trương Hằng quyết định ở lại làng. Dù không còn lễ tế nhưng dân làng vẫn tránh ra ngoài vào ban đêm. Cậu một mình ra ngôi đền cũ, mang theo mặt nạ và đèn pin. Vừa đến cổng đền thì hệ thống lại vang lên.

【Kích hoạt phó bản đặc biệt:(khu tế lễ)】

【Đang xác minh thân phận người chơi...】

【Chế độ: Một người chơi】

【Mục tiêu nhiệm vụ: Khám phá Thần đang ngủ say】

【Tốc độ thời gian: Không giới hạn】

【Kích hoạt khả năng của vật phẩm mặt nạ vô danh khi ở trong phó bản】

【Tên : Mặt nạ “Fukurokami”】

【Chức năng : Ổn định tinh thần】

“Ra là thế.”

Trương Hằng nhẹ nhàng bước qua cánh cổng đã mục nát, hướng về khu tế lễ bị bỏ hoang. Cậu biết lần này, rất có thể lại là một đêm không yên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận