Trương Hằng biết rõ chuyến ra khơi đầu tiên có ý nghĩa thế nào đối với một thuyền trưởng mới, huống chi lúc này cậu và Hàn Nha Hào đã trở thành tâm điểm bàn tán khắp đảo Nassau.
Từ khi cậu trở về đảo, có hàng trăm cặp mắt không ngừng dõi theo nhất cử nhất động của cậu. Một chiến hạm hùng mạnh dưới trướng một thuyền trưởng trẻ măng, trông qua thì giống như một cái bánh ngọt nóng hổi thơm lừng, đang chờ bị xâu xé từng miếng.
Vậy nên, ngay trước khi thả neo, Trương Hằng đã bắt đầu nghĩ đến khả năng tệ nhất. Cậu không nghi ngờ lòng trung thành của Billy cùng đám thủ hạ, chí ít sau chuyện kho báu của Kidd thì mười sáu người kia trong thời gian ngắn chưa thể phản cậu. Nhưng việc những người đó bị kẻ khác lợi dụng là khả năng không thể không đề phòng.
Đặc biệt khi tin tức về chiếc tàu nước hoa và tàu Duffy đồng thời xuất hiện, mà cả hai lại trùng hợp nằm trên một hải trình hẻo lánh, Trương Hằng lập tức thấy có điều chẳng lành. Nhất là khi liên tưởng đến thái độ hống hách của Liên minh Hắc Thương trước đó, cậu đã sớm dự liệu chuyến ra khơi đầu tiên này tuyệt đối sẽ không êm ả.
May thay, cậu vẫn còn một con bài chưa lật. Karina cũng giống cậu là một kẻ ngoại lai trên hòn đảo này. Sự trỗi dậy của Liên minh Hắc Thương chẳng khác gì một cơn đại họa giáng xuống đầu cô, người đang muốn kế thừa nghiệp cha, tiếp tục con đường đổi chiến lợi phẩm lấy tiền chuộc. Lúc này đây, Karina cần một con tàu như Hàn Nha để cung cấp hàng hóa, còn Trương Hằng lại cần một người như cô để chuyển hóa những chiến lợi phẩm cậu đoạt được ngoài biển thành tiền mặt.
Khác với Billy và đám người kia, Trương Hằng chưa bao giờ có ý định hợp tác với Liên minh Hắc Thương. Không chỉ bởi vì đằng sau tổ chức ấy là cái bóng của Fraser, mà còn vì rất ít người trên đảo nhận ra mối nguy hiểm thực sự mà cái liên minh mới thành lập kia đang mang lại. Một khi tất cả tuyến buôn bán ở Nassau bị thâu tóm, đám hải tặc trên đảo sẽ không đơn thuần mất đi quyền mặc cả.
Một thuyền trưởng hải tặc được chọn làm thuyền trưởng, có thể là vì gan dạ, vì sức mạnh, hay vì kinh nghiệm… Nhưng rốt cuộc vẫn là vì hắn có thể đem về chiến lợi phẩm. Mà nếu không thể đổi được những thứ đó thành tiền, thì đó không còn là chiến lợi phẩm nữa, mà chỉ là đống sắt vụn vô giá trị. Nói cách khác, nếu Liên minh Hắc Thương độc chiếm hết mọi đường buôn, chỉ cần từ chối thu mua chiến lợi phẩm của một con tàu nào đó, họ có thể dễ dàng khiến thủy thủ lật đổ thuyền trưởng.
Một khi quyền sinh sát ấy rơi vào tay giới thương nhân, địa vị giữa hải tặc và thương nhân cũng sẽ hoàn toàn đảo ngược.
Đó là điều Trương Hằng tuyệt đối không thể để xảy ra. Dĩ nhiên, những thuyền trưởng khác chưa chắc không nhận ra điều này, nhưng điều kiện mà Liên minh Hắc Thương đưa ra quả thực quá hấp dẫn: giá thu mua cao hơn thị trường, lại còn chỉ áp dụng khi thuyền trưởng hiện tại còn tại vị. Nói cách khác, nếu đám thủy thủ muốn tạo phản, họ sẽ phải tính luôn khoản tiền chênh lệch họ sẽ mất đi.
Điều này khiến vị trí của những thuyền trưởng được củng cố hơn bao giờ hết. Còn hậu quả sau đó ư? Chuyện của tương lai. Làm hải tặc vốn đã là nghề sống nay chết mai, mấy ai buồn nghĩ tới ngày mai?
Nhưng Trương Hằng thì không thể nhìn ngắn như vậy. Nhất là khi sự tồn tại của Liên minh Hắc Thương đã trực tiếp cản trở bước tiến của cậu. Sự xuất hiện của Karina mở ra cho cậu một khả năng khác.
Billy và Dufresne không mấy tin tưởng Karina, bởi vì cô non kinh nghiệm, lại không có gốc rễ gì trên đảo, nhưng Trương Hằng thì nghĩ ngược lại. Trong chuyện chọn đối tác, cậu muốn mình là kẻ nắm quyền chủ động. Có trong tay một kênh buôn bán hoàn toàn chịu sự kiểm soát của bản thân, đủ sức biến hàng cướp bóc thành tiền mặt một cách ổn định điều đó mang ý nghĩa chiến lược sống còn đối với một thuyền trưởng như cậu.
Karina, trong giai đoạn hiện tại, là lựa chọn phù hợp nhất mà cậu tìm được. Nhưng trước tiên, cô phải chứng minh được năng lực của mình.
Mặt trời lặn, Hàn Nha Hào thả neo ngoài khơi Đảo Nước Ngọt một hòn đảo nhỏ chưa tới hai mươi héc-ta, không người ở.
Những hòn đảo như vậy ở vùng biển Caribe nhiều không đếm xuể, phần lớn thậm chí còn chẳng có tên. Đảo này được gọi là Đảo Nước Ngọt chỉ vì đoàn thuyền của Magellan từng ghé qua đây trong chuyến hải hành vòng quanh thế giới. Hồi đó, đúng lúc trời đổ mưa to, họ hứng được một lượng nước ngọt đủ dùng.
Sau này, không ít người bị cái tên ấy đánh lừa, nhưng thực tế trên đảo chẳng có lấy một giọt nước ngọt nào. Khi sự thật được phơi bày, hòn đảo vốn đã hoang vu lại càng thêm tiêu điều.
Hàn Nha dừng cách đảo không xa. Trương Hằng dẫn theo Annie, Billy và hai người nữa, chèo một chiếc xuồng nhỏ đổ bộ lên bờ.
Bọn họ nhảy khỏi xuồng mắc cạn, bước chân lên lớp cát mịn và đi tới chỗ rặng dừa. Trương Hằng nhanh chóng phát hiện dấu vết con người, liền dừng lại, rồi huýt sáo theo ám hiệu đã hẹn. Chẳng bao lâu sau, một bóng người hiện ra từ trong rừng.
Trương Hằng thoáng ngạc nhiên. Cậu nhớ rõ đã dặn Karina cho một thuộc hạ ra đây đưa tin, không ngờ lại là đích thân nữ thương nhân xuất hiện.
Trông cô ta khá chật vật, có vẻ đã sống trên đảo được một hai ngày rồi. Dù con tàu đưa cô ta tới đây có để lại đủ đồ ăn thức uống, thì việc một người phụ nữ sống sót đơn độc ở nơi hoang đảo như thế này đã là chuyện không dễ dàng gì.
Vừa thấy Trương Hằng, Karina liền xúc động. Con tàu chở cô đến đảo đã quay về Nassau từ lâu, mà đảo này lại chẳng nằm trên tuyến hàng hải nào đáng kể. Nói cách khác, nếu Trương Hằng không tới đón, rất có thể cô ta sẽ chết mục xác tại đây.
Nữ thương nhân run rẩy nói: “Tôi đã điều tra theo yêu cầu của anh. Có một con tàu mà chắc chắn anh sẽ hứng thú nửa tháng trước nó khởi hành từ Bắc Carolina, chở đầy hạt gia vị.”
“Hạt gia vị?” Trương Hằng nhướn mày.
“Phải, là nhục đậu khấu từ Quần đảo Gia vị. Chiếc tàu đó vốn định quay về châu Âu. Nghe nói ở London, giá trị của thứ hàng này chẳng khác nào vàng ròng.”
“Chúng ta cách nó bao xa?” Trương Hằng hỏi ngay.
“Tôi đã hỏi thuyền trưởng tàu vận chuyển, ông ta bảo với tốc độ tàu của anh, nếu gió thuận thì mười mấy ngày là bắt kịp.”
“Lên thuyền đi.” Trương Hằng không nói thêm một lời nào, xoay người đi thẳng về phía xuồng nhỏ.
Billy thì vẫn còn ngẩn ra vì thông tin chấn động vừa rồi. Cho đến khi cả nhóm sáu người lên xuồng, Trương Hằng mới lên tiếng giải thích: “Tôi đã nhờ cô Karina giúp một tay, dùng các mối quan hệ ở Boston để điều tra xem trên hải trình của chúng ta có mục tiêu nào đáng để ra tay hay không.”
“Nhưng… chẳng phải cô ta đang ở Nassau à?” Billy tròn mắt.
"Cô ấy đã trở về Boston ngay sau khi chúng ta nói chuyện xong hôm đó. Tôi chọn nơi này làm điểm hẹn vì đây là hòn đảo hoang gần Boston nhất trên tuyến đường của chúng ta. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng hiệu suất làm việc của cô Karina quả thực rất đáng kinh ngạc. Thời gian tôi dành cho cô ấy rất gấp, và việc cô ấy có thể đến đây nhanh như vậy đồng nghĩa với việc cô ấy chỉ ở lại Boston chưa đầy một ngày."


0 Bình luận