Nguyền Kiếm Cơ
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 13 - Takamagahara

Chương 278 - Lily Và Uesugi Rei Trong Động Núi Tuyết

0 Bình luận - Độ dài: 1,541 từ - Cập nhật:

“Lily, có muốn đi xem những ngọn núi tuyết kia không.”

“Hả?”

Uesugi Rei nhìn ra những ngọn núi tuyết mênh mông đối diện vách núi, nói: “Tuy mỗi lần chị đều ở đây ngắm nhìn, nhưng lại chưa từng thật sự đến đó, xem thử trong những ngọn núi tuyết rốt cuộc có những gì.”

Nói như vậy, Lily cũng có chút tò mò. Xung quanh Hanachirusato đều là những nơi huyền kỳ, e là cũng ẩn chứa nguy hiểm. Nhưng đối với Lily và Uesugi Rei mà nói, tự nhiên không thành vấn đề.

“Ừm.” Lily vui vẻ gật đầu.

Hai người phi thân lên. Lily và Uesugi Rei mỗi người đều khoác một chiếc áo choàng lông thú màu trắng, bay vào trong màn gió tuyết mênh mông.

Không lâu sau, hai người với tốc độ bình thường đã bay đến giữa những ngọn núi tuyết. Nơi đây tuy là ban đêm nhưng cũng một màu trắng xóa pha chút lam tím mờ ảo của sắc đêm, tuyết bay đầy trời. Nếu là người tu hành tầm thường đến đây rất dễ bị lạc đường. Nhưng Lily thân là chủ nhân của Hanachirusato, tự nhiên có thể cảm nhận được phương vị của Hanachirusato.

Ngắm nhìn cảnh sắc đêm tuyết, Lily không khỏi tán thán, “Nơi này thật đẹp, đẹp một cách tráng lệ, đẹp một cách cao khiết, đẹp một cách tĩnh lặng…”

“Lily, chị vẫn luôn nghĩ, có thể như thế này cùng em đi trong tuyết nguyên.”

Đột nhiên, Uesugi Rei lấy ra một cây sáo, khẽ thổi một tiếng. Một con hắc mã khổng lồ, chân đạp mây tuyết màu xám, hí vang, từ phía xa bay đến.

“Nioh?” Lily giật mình. Con ngựa này mình đã rất rất lâu không gặp rồi.

Hiện nay dưới sự nuôi dưỡng bằng các loại bảo vật của Uesugi Rei, Nioh cũng đã đạt đến cảnh giới Bắc Đẩu.

“Lên!”

“Hả?”

Uesugi Rei không nói hai lời, kéo Lily lên ngựa, để cô ngồi phía trước mình.

“Cảm, cảm giác này…” Bị hai tay của Uesugi Rei vòng qua eo, điều khiển dây cương của ngựa, sau lưng lại bị cơ thể của Uesugi Rei áp sát. Cảm giác này tựa như đã từng quen biết.

Không khỏi khiến Lily nhớ lại cảnh cùng chị Uesugi cưỡi ngựa rong ruổi trong rừng núi Đông Quốc. Lúc đó mình yếu đuối biết bao, bất lực biết bao… nghĩ đến những gian khổ và hiểm cảnh năm đó, mắt Lily không khỏi ươn ướt.

Uesugi Rei mạnh mẽ giật dây cương, cùng Lily cưỡi trên lưng Nioh, thúc ngựa phi nước đại trong tuyết nguyên. Gió tuyết mặc sức thổi vào mặt hai người. Lily trong lòng cảm động, dần dần cảm thấy vòng tay của chị Uesugi vô cùng ấm áp.

Hắc mã lao nhanh trên tuyết nguyên, đạp qua sườn núi trắng xóa, nhảy qua vách đá dựng đứng, chạy qua cây cầu treo đóng băng, phi nước đại trên đỉnh núi, hệt như đang lao nhanh giữa bầu trời sao tuyết phủ. Lily ngắm nhìn cảnh sắc này cũng cảm thấy lòng say đắm.

Hắc mã chạy vào sâu trong núi tuyết, đến trước một hang động.

Uesugi Rei dùng thần lực dò xét, nói: “Lily, bên trong động thiên này không có yêu vật, cũng không có nguy hiểm, chúng ta vào trong nghỉ tạm chút nhé.”

“Ừm.” Lily gật đầu.

Hai người xuống ngựa, để Hắc Mã Nioh canh giữ ở cửa hang, hai người thì vào trong hang. Đây là một hang động hoang sơ, nguyên thủy, dường như chưa từng có ai đến.

Uesugi Rei vung tay, một đạo thần lực băng tinh hóa thành một chiếc liềm, bay ra ngoài chém không ít củi gỗ. Những củi gỗ này tự mình bay vào, chất thành đống, đốt lên lửa trại. Tuy bên ngoài hang vẫn là gió tuyết ngập trời, nhưng bên trong hang động rất nhanh đã trở nên ấm áp.

Lily và Uesugi Rei đều cởi áo choàng ra.

Lily nhìn ra ngoài hang, trận tuyết lớn như bông xé, trong lòng lại rất thoải mái: “Sao chị biết em thích cảm giác này.”

Lily rất thích cảm giác du ngoạn đại thiên thế giới này, đặc biệt là cùng các chị em ở trong một căn nhà gỗ trên núi hoặc trong hang động an toàn, ấm cúng, nghe tiếng gió thổi mưa rơi, tuyết bay bên ngoài.

“Bởi vì trong lòng chị, em gái vẫn luôn là một người thơ mộng và lãng mạn mà.” Uesugi Rei nói bên cạnh Lily.

“Chậc… chị mới là người giỏi nhất trong việc tạo ra sự lãng mạn trước mặt con gái phải không? Chẳng lẽ trước đây chị cũng đã từng dẫn dắt các cô gái trẻ khác lãng mạn ở xứ tuyết rồi?” Lily cố ý hỏi.

“Kể từ sau khi gặp em thì không còn nữa.”

“Vậy có nghĩa là trước khi quen em đã có rồi á?”

“He he he, nếu không phải chị vẫn luôn huấn luyện, quản giáo nữ kỵ binh nhà Uesugi, có được kinh nghiệm chung sống với nhiều cô gái, lúc gặp em sao có thể thong dong như vậy được chứ?”

“Thì ra là nữ kỵ binh nhà chị à…”

“Sao vậy? Em gái hình như đang thở phào nhẹ nhõm à?”

“Chị Uesugi, em đâu còn là con nít nữa, sao lại để ý những chuyện cỏn con này, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”

“Phải đó, dường như cứ mỗi một thời gian không gặp, bé Lily lại tăng thêm một tầng sức quyến rũ khác nhau.”

“Em? Có sao?” Lily hỏi.

“Ví dụ như…” Uesugi Rei nhẹ nhàng nâng tay Lily lên, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay như tuyết tựa ngọc, lòng bàn tay ấm áp của Lily: “Bàn tay như thế này, khiến người ta không thể nào tưởng tượng được là dùng để cầm kiếm, lại còn có thực lực kinh người như vậy. Tinh tế như vậy, mềm mại như vậy… đây đâu phải là bàn tay cầm kiếm, rõ ràng là trời sinh để cho chị tỉ mỉ ngắm nhìn phải không?”

“Chị đừng có khen em nhiều như vậy, ngón tay của chị cũng rất dài, rất thon mà, chẳng lẽ giống như là để cầm kiếm sao?”

“Đúng vậy, ngón tay của chị rất dài đó, em gái có thích không?” (:v)

“Hả?” Lily nghe xong mặt đỏ bừng, lại giả vờ nói: “Ngón tay của con gái thon thả, dài tự nhiên là đẹp rồi, có ai mà không thích chứ?”

“Nói cũng phải.” Uesugi Rei đặt ngón tay của Lily trước mắt, ngắm nghía từng ngón một, đặc biệt là ngón giữa và ngón trỏ, tỉ mỉ ngắm nghía, “Chị cũng thích ngón tay của em gái mà.”

(Ô mai ca… tôi tưởng là giữa và át út mới phổ biến chứ nhề)

Lily dịu dàng một chút, từ từ rút tay mình về.

“Tại sao em gái luôn thích mặc váy ngắn vậy?”

“Chuyện này… chắc là để tiện cho việc hoạt động?”

“He he, câu trả lời của em thật thú vị, em tự mình mặc váy ngắn mà lại còn nói chắc là vì? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân không thể cho ai biết khác sao?”

“Đâu có nguyên nhân gì khác đâu.”

“Ví dụ như, để khoe đôi chân đẹp của mình chẳng hạn. Chẳng lẽ em gái không thích để người khác xem sao?”

“Đương, đương nhiên là không rồi! Đám yêu ma, hùng thần, đàn ông đó từng đứa một đều dùng ánh mắt dâm tà nhìn em, chỉ khiến em chán ghét thôi!”

“Vậy còn, phụ nữ thì sao?”

“Chuyện này…” Lily lại ngại ngùng không trả lời được.

Uesugi Rei nhẹ nhàng vén mái tóc dài của Lily lên, đưa lên chóp mũi hít nhẹ.

“Ừm… tóc của em gái thơm thật đó, cảm giác này như lụa là, đen bóng như vậy… tràn đầy nét quyến rũ của phụ nữ.”

“Chị, khen thì khen, đừng có nói bên tai em như thế, làm cho em có chút…”

“Có chút gì rồi?”

“Không có gì cả.” Lily quay người lại, nhìn Uesugi Rei, ánh mắt trên dưới đánh giá, “Chị à, nếu muốn nói về tóc, tóc của chị mới gọi là đẹp đó.”

Lily nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc bạc của Uesugi Rei: “Tựa như ngân hà rút tơ, ánh sao dệt chỉ… dài như vậy…”

Không ngờ, lời này cũng khiến Uesugi Rei cũng đỏ mặt, hô hấp dồn dập.

“Chị, chị sao vậy?”

“He he, Lily bé bỏng của chị quả nhiên đã trưởng thành rồi, trước đây đều là chị khen em, nhưng mà hôm nay em cũng biết khen ngợi chị rồi sao?” Uesugi Rei mặt mày hồng hào, nhìn Lily.

“Ủa? Chẳng lẽ chị Uesugi cũng biệt ngại sao?”

Uesugi Rei đột nhiên phóng khoáng nâng cằm Lily lên, nhưng thần trí vẫn có chút kích động, “Chị cũng là một người phụ nữ chính gốc đó, đã là phụ nữ thì làm gì có ai không biết ngại ngùng chứ?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận