Nguyền Kiếm Cơ
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 13 - Takamagahara

Chương 229 - Tamamo-no-Mae Và Lão Giả Áo Trắng

1 Bình luận - Độ dài: 2,462 từ - Cập nhật:

Chín cái đuôi của Tamamo-no-Mae không ngừng run rẩy, đều đã ướt sũng. Cô thi triển pháp thuật, hong khô nước biển.

Nhìn bộ hòa phục nhăn nhúm của mình, cô cũng cảm thấy không vui. Thấy nơi này tuy huyền kỳ nhưng giống như một hòn đảo không người, cô liền thay y phục ngay tại bờ biển, phô bày thân thể ngọc ngà cao ráo, trưởng thành mà lại yêu kiều của mình.

Thế gian đồn rằng Tamamo-no-Mae đã mê hoặc mấy đời quân vương. Cô quả thực có sức hấp dẫn đó, nhưng đây đều là lời đồn sai lệch. Cứ thấy con hồ ly nào có dáng vẻ gợi cảm, yêu mị, cử chỉ phóng đãng một chút là liền quy chụp là hồ ly tinh mê hoặc đàn ông, điều này thực sự quá võ đoán.

Tamamo-no-Mae thích con gái.

Tuy cũng đùa giỡn vài mỹ nam, để mỹ thiếu niên phụng sự mình này nọ, nhưng đó chỉ giới hạn ở sự phụng sự giữa chủ nhân và nô bộc bình thường, không hề có loại quan hệ đó. Dĩ nhiên, Tamamo-no-Mae một là không quan tâm đến lời đồn, hai là cũng không cảm thấy xấu hổ. Cô không chơi với đàn ông không phải vì thứ trinh tiết nực cười nào đó, mà đơn thuần là không có hứng thú.

“Aizzz… rất lâu rất lâu rồi không được gặp các nữ võ sĩ xinh đẹp…” Tamamo-no-Mae cảm thấy có chút cô đơn.

“Mà này, đây rốt cuộc là đâu vậy?”

Tamamo-no-Mae, đã ở cảnh giới Hoàng Tuyền, thi triển thần lực dò xét.

“Hửm?”

Không thể tưởng tượng nổi, không khí trên hòn đảo này dường như đều mang một sức mạnh ràng buộc khó có thể tưởng tượng. Thần lực dò xét của Tamamo-no-Mae vậy mà lại hoàn toàn bị áp chế, căn bản không thể thi triển.

“Hòn đảo này quả nhiên thần kỳ!” Tamamo-no-Mae kinh ngạc nói.

Không thể dùng thần lực dò xét, lão nương đây dùng hồ lực dò xét!

Tamamo-no-Mae trực tiếp lấy ra quạt giấy và chiếc ô hoa lấy được từ Nam Man, che chiếc ô hoa kiểu Tây sặc sỡ nhưng không mấy hợp với hòa phục, bắt đầu dạo chơi dọc theo bãi biển.

“Cảnh sắc nơi đây thật là kỳ lạ.” Vừa đi vừa cảm thán.

Thực tế, tuy thuyền đã lật, nhưng các loại đồ tốt do người Nam Man hoặc thổ dân, quý tộc cúng dường, hoặc là trực tiếp lừa gạt mà có được đều nằm trong nhẫn không gian của Tamamo-no-Mae. Còn có một bức tranh sơn dầu khổng lồ do một đại sư cung đình Nam Man vẽ cho cô, tên là “Ngọc Tử Phu Nhân Tương”. Tamamo-no-Mae định bụng sau khi quay về sẽ tìm một nơi treo lên. Phong cách vẽ đó vô cùng chân thực, còn giống người thật hơn cả người thật, lại có vài phần truyền thần, hoàn toàn khác với loại tranh ukiyo-e nhấn mạnh ý cảnh kia. Ngoài ra, còn có một cái khung tranh làm bằng vàng ròng, nạm rất nhiều đá quý.

“Nắng rực rỡ thật, nhưng gió biển thổi cũng rất thoải mái, có điều không thể để bị rám nắng được.” Tamamo-no-Mae dạo bước, cũng bị cảnh tượng như một kỳ nghỉ trên bãi biển thu hút.

Dọc theo bãi cát trắng, Tamamo-no-Mae uốn éo vòng eo, thong dong bước đi, đi mãi… đi được khoảng nửa vòng quanh đảo thì thấy phía trước trong biển có một vị lão giả.

Lão giả cao ba mét, thân hình cường tráng, mặc một bộ bạch y mộc mạc, tóc tai bạc trắng buông xõa, râu dài bạc trắng, trên trán đeo một chiếc vòng cũ kỹ màu đồng, làn da lộ ra vẻ ngăm đen do ở ngoài gió biển lâu ngày. Lão giả chân trần đứng trong làn nước thủy triều, dường như đang nhặt sò ở trong biển.

“Ủa? Lại có người sao?”

Tamamo-no-Mae đi tới, chào hỏi: “Này, xin chào.”

Lão giả không lập tức để ý đến Tamamo-no-Mae, nhặt thêm vài con sò bỏ vào giỏ rồi mới bước lên bờ. Lão giả nhìn Tamamo-no-Mae, nói: “Cô nương, cô từ đâu đến?”

Tamamo-no-Mae vừa nghe tiếng cô nương, trong lòng không khỏi vui vẻ: “He he he, rất ít người gọi ta là cô nương đó, chẳng lẽ ta trẻ đến vậy sao?”

Gương mặt cương nghị, tang thương của lão giả tuy đầy nếp nhăn nhưng lại vô cùng có lực, ánh mắt sáng quắc, mạnh mẽ mà sâu thẳm.

“Trong mắt ta, phụ nữ thế gian ai cũng rất trẻ.”

“A?” Tamamo-no-Mae có chút không vui, “Cứ tưởng ông đang khen ta trẻ, ra là đang khoe mẽ tuổi tác à? Ông già đến mức nào vậy?” Tamamo-no-Mae trên dưới đánh giá lão giả.

Lão giả nhìn ra xa xăm: “Còn già hơn cả vùng đất tận cùng của đại dương, còn lâu đời hơn cả những vì sao trên trời.” (Izanagi?)

“Ủa? Lão già này sao mà nói chuyện kỳ quái dữ vậy? Nhìn thân thể còn rất khỏe mạnh mà.”

Tamamo-no-Mae lại hỏi: “Ông có gia đình không? Sao đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn một mình ở đây nhặt sò?”

“Ta… ai…” Lão giả thở dài một tiếng: “Ta từng có rất nhiều người thân.”

“Từng có? Họ đều chết cả rồi sao?”

“Cô nương này, nói chuyện sao mà vô lễ vậy.” Lão giả không muốn để ý đến Tamamo-no-Mae, quay người bỏ đi.

“Này, đợi đã, đây là đâu vậy?” Tamamo-no-Mae đi theo, “Ông một mình sống trên hòn đảo hoang này sao?”

Lão giả không để ý, cứ một mình đi vào khu rừng trên đảo. Tamamo-no-Mae cũng lẽo đẽo theo vào.

Đêm đến, lão giả bắt đầu nướng hàu ở một khoảng đất trống tựa lưng vào sườn núi, dưới một gốc cây cổ thụ kỳ dị.

“Lão già này chắc không phải là sống một mình đã lâu, tính tình trở nên quái đản rồi chứ? Cô nam quả nữ, một mình trên đảo hoang, để ta mê hoặc ông ta thử, bắt ông ta nói ra tình hình nơi đây.”

Nói rồi, Tamamo-no-Mae cố ý mở rộng ngực áo hơn một chút, để lộ ra hai nửa vòng tròn đầy kiêu hãnh, bước những bước đi yêu kiều, đi tới trước mặt lão giả đang nướng hàu mà đi vòng quanh, toàn thân tỏa ra yêu mị ý.

Yêu Mị Thiên Đạo và Mị Thiên Đạo không hoàn toàn giống nhau, nó càng yêu diễm hơn, khiến người ta điên cuồng hơn, hẳn là thuộc về hướng yêu đạo tương ứng với Mị Thiên Đạo.

Tuy nhiên, lão giả mặt lại không đổi sắc mà ăn những con hàu mọng nước.

Tamamo-no-Mae không khỏi kinh ngạc, Lão giả này sớm đã biết không phải là người phàm, nhưng mà quả thật sâu không lường được! Yêu Mị Đạo của ta, thần minh cũng sẽ vì nó mà điên cuồng, lão giả này lại không hề động lòng á?

Đột nhiên, lão giả nuốt một con hàu to béo, gân xanh trên trán nổi lên, hai mắt trợn tròn.

“Không ổn! Chắc chắn là vị tiên nhân này đã nhìn thấu sự mê hoặc của mình, muốn động thủ rồi. Tình hình không rõ, đây là địa bàn của người ta, mình vẫn nên mau chạy thì hơn!” Tamamo-no-Mae định bỏ chạy.

Đột nhiên, lão giả co giật một trận, ngã xuống đất, nằm đó mặt đỏ bừng lên trông vô cùng đau đớn!

“Hả? Ra là chỉ bị nghẹn thôi sao?”

Tamamo-no-Mae đi tới, dùng ô thúc mạnh vào bụng lão giả, cuối cùng cũng khiến ông ta nôn ra được.

“A, phù phù phù… vừa rồi nguy hiểm thật, không cẩn thận là ăn nhiều quá.”

“A ha ha ha ha, lão già à ông thật thú vị đó.” Tamamo-no-Mae che miệng cười. Với sự sâu không lường được không bị mê hoặc của lão giả này, sao có thể bị nghẹn được, chắc là một mình trên đảo hoang ở lâu rồi nên trở nên càng kỳ quặc hơn.

Lão giả đứng dậy, cầm một con hàu nướng: “Đây, cô nương ăn đi.”

“Hể? Ta không thích ăn thứ này đâu.”

“Ăn đi, cô nương trôi dạt trên biển đã lâu, ăn vào sẽ có lợi.”

Tamamo-no-Mae nhận lấy con hàu, ăn xuống. Quả nhiên, cảm thấy cơ thể vô cùng sảng khoái, ngay cả tu vi cũng có chút tăng cường.

Quả nhiên, lão già này không phải là hạng tầm thường!

Lão giả nhìn đôi tai hồ ly lông xù trên đầu Tamamo-no-Mae.

“Cô nương, cô là yêu hồ à?”

“He he, ông không phải là mới phát hiện ra đó chứ?” Tamamo-no-Mae trong lòng tự nhủ.

“Đúng vậy, ta chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ.”

“Cửu vĩ sao… cô nương cũng là sinh linh do trời đất tạo hóa à, chẳng trách có thể trôi dạt đến đây.”

“Lão già, tại sao ông lại một mình ở đây? Với thực lực của ông, lên trời xuống đất e là cũng không khó nhỉ?”

“Lên trời? Xuống đất? He he he… khó thì không khó, nhưng mà…”

Lão giả lại không nói nữa, đi về phía bờ biển.

“Lão già này sao vậy?” Tamamo-no-Mae có chút phàn nàn đi theo sau.

Đến bên bờ biển đêm sắc mênh mông, lão giả đi lên vách đá, nhìn ra biển trời vô tận, cảm thán nói: “Tam giới này rộng lớn như vậy, mà lại không có chỗ dung thân cho ta.”

“Ồ? Ông không phải là cãi nhau với vợ con, bị đuổi ra khỏi nhà đó chứ?”

Lão giả toàn thân run rẩy, không khỏi ôm lấy ngực, thần sắc trở nên vô cùng đau đớn.

“Này, lão già, ta thuận miệng nói thôi, ông đừng coi là thật. Nếu vô ý nói trúng rồi, ông xem như nể mặt ta vừa cứu ông, tha cho ta đi?” Tamamo-no-Mae vội nói.

Một lúc lâu sau, lão giả mới bình tĩnh lại, “Haizzz…”

“Lão già, ông một mình ở đây chẳng phải là tiêu dao tự tại sao, tại sao lại cứ thở dài thườn thượt vậy?”

“Haizzz…”

Lão giả lại một lần nữa thở dài, “Ta đang thở dài cho tam giới mịt mùng này, Thiên Đạo sắp sụp đổ, chúng sinh sẽ phải đối mặt với tai họa và nạn đói chưa từng có.”

“Ông có thể nhìn thấu tam giới Thiên Đạo, hẳn là bản lĩnh phi phàm, tại sao không đi cứu vớt thế nhân? Lại ở đây thở dài thườn thượt? Chẳng lẽ nướng hàu có thể nướng cho tam giới hồi phục hòa bình được sao?”

Lão giả quay người, nhìn Tamamo-no-Mae, “Yêu hồ cô nương cô trách phải lắm. Chỉ là, dù ta muốn làm gì đó cũng là lực bất tòng tâm. Ta không thể nào quay về tam giới được nữa…”

“Thì ra là vậy…” Tamamo-no-Mae nhìn chăm chú lão giả, càng nhìn càng cảm thấy lão giả sâu không lường được, e là tầng thứ của ông ta vượt xa sức tưởng tượng của mình. Mà lão già này rõ ràng vẫn còn canh cánh trong lòng về tam giới, lại vì một nguyên nhân nào đó mà không thể quay về.

“Lão gia gia, ông không về được tam giới, ta có thể giúp ông mà. Ta chính là đang trên đường quay về nhân gian đó.” Tamamo-no-Mae lộ ra ánh mắt hồ mị, con ngươi sáng lấp lánh.

“Ồ? Cô nương muốn về tam giới? Cô thật sự nguyện ý giúp ta?”

“Đúng vậy, ông có chuyện gì muốn làm mà bản thân lại không thể tự mình làm, tiểu nữ tử nguyện ý làm thay.”

“Cô nương, người ta đều đồn hồ yêu giảo hoạt, cô lại lương thiện như vậy.”

“A ha ha ha ha, đó là dĩ nhiên rồi, ta là Cửu Vĩ Yêu Hồ, sao có thể so với đám hồ ly tinh hạ đẳng đó được chứ?” Tamamo-no-Mae cười không khép được miệng, vội dùng quạt che mặt, làm ra vẻ thục nữ.

“Ừm…” Lão giả gật đầu: “Nhân gian ngày nay tai họa liên miên, đêm đen kéo dài, lượng lớn hoa màu cây trồng khô héo. Cứ thế này, nhân loại yếu đuối e là sẽ tuyệt diệt. Điều ta xót xa nhất chính là điểm này. Nếu phàm nhân đều chết đói cả, vậy tiên nhân còn có ý nghĩa gì?”

“Ừm, chuyện này thì ta rất nguyện ý giúp ông. Dù sao, Tamamo-no-Mae ta trước đây ở nhân gian, thích nhất là làm việc thiện, mỗi lần cướp của người giàu chia cho người nghèo, cứu giúp vạn dân khổ nạn, nội tâm của ta đều sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.” Tamamo-no-Mae nói, mặt đỏ lên, như thể thật sự rất hạnh phúc.

“Cô nương, cô thật quá lương thiện. Nếu là yêu hồ bình thường, ta chắc chắn không tin. Nhưng cô vừa rồi một chút cũng không ghét bỏ ta, còn giúp ta, dùng chiếc ô xinh đẹp tinh xảo như vậy để cứu ta, cũng không sợ làm bẩn. Tấm lòng của cô quả thực lương thiện, ta tin cô.”

“He he…” Tamamo-no-Mae trong lòng chỉ muốn cười. Chiếc ô đó vốn là lừa gạt mà có được từ Nam Man Quốc.

“Chỉ là… ta tuy có lòng nhưng cũng không có sức cứu giúp thiên hạ chúng sinh?” Tamamo-no-Mae nói với ánh mắt kiều mị nhìn lão giả, quạt giấy phe phẩy.

“Đúng rồi, cô nương vừa hay là yêu hồ…”

Lão giả dường như nhớ ra điều gì đó, ông nói: “Từ rất lâu trước đây, ta ở trên đảo cũng không rõ là bao nhiêu năm rồi, tam giới một trận hạo chiến, một vị hồ tộc nữ thần vẫn lạc… từ đó, nhân gian liền từ từ đi đến nạn đói, đất đai dần dần khô cằn…”

Lão giả từ trong ngực áo lấy ra một bức tượng hồ ly nhỏ, trong suốt như pha lê, tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo. Khoảnh khắc bức tượng đó xuất hiện, mắt Tamamo-no-Mae cũng sáng rực lên.

“Ai ngờ, trời đất vận chuyển, nhiều năm sau, Thần vị của vị hồ tộc nữ thần này lại rơi vào hòn đảo hoang này. Tuy lúc đó đã bị vỡ, nhưng lão phu rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã sửa lại chút rồi.” Lão giả nhìn bức tượng hồ ly nhỏ bằng vàng trên bàn tay to lớn của mình nói.

(Sửa cả thần vị thì kinh rồi…)

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Lạm phát sức mạnh kinh thật :))) trước khi lily xuất hiện cả ngàn năm thế giới con người mấy ai đến được bắc đẩu đâu, tới được thì đúng đỉnh cao, mà từ khi lily xuất hiện mấy con vợ lần lượt mạnh lên theo cấp số nhân, tamamo no Mae cũng kiểu cả ngàn năm dừng ở bắc đẩu là mạnh nhất heian, bùm phát trong chắc tầm 1 năm lên thành cao thiên r lên hẳn thần, đúng là mấy con vợ đã mạnh sẵn r vì dù sao cũng là kiểu chuyển sinh của thần mà, nhưng chỉ khi lily xuất hiện mới mạnh lên ảo ma như này
Xem thêm