Nguyền Kiếm Cơ
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 13 - Takamagahara

Chương 41 - Truyền Thừa Thần Vị

0 Bình luận - Độ dài: 2,413 từ - Cập nhật:

Quả nhiên, sau một đêm ca múa, các tướng lĩnh giải tán, thần Ame-no-Tajikarao say khướt sải bước lớn đi vào, bóng đen đè nặng về phía Lily, khiến Lily trong lòng sợ hãi. Gã này uống nhiều rồi sẽ không nổi hứng sau cơn say chứ?

Không ngờ, thần Ame-no-Tajikarao không hề nhân lúc say rượu mà động tay động chân với Lily, mà loạng choạng nói: "Ta đã thông báo cho cấp trên, vài ngày sau, đội áp giải của Pháp Thiên Điện sẽ đến, áp giải ngươi đi. Tenin-no-Mikoto nữ điện hạ, sẽ đích thân thẩm phán ngươi."

"Áp giải ư?" Sắc mặt Lily bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lóe lên một tia sắc bén, "Bất kể là đội áp giải thế nào, mình hẳn là có thể giải quyết... đến lúc đó sẽ có cơ hội trốn thoát. Vậy thì mấy ngày này, càng không nên mạo hiểm, cứ chờ bị áp giải, sau khi rời xa Thành Amaoshiro, tự khắc có cơ hội."

Rầm! Thần Ame-no-Tajikarao đột nhiên ngã xuống bên cạnh Lily, vì say rượu mà ngủ say sưa. Nhưng bàn tay to lớn đầy sức mạnh đó, vẫn nắm chặt lấy sợi xích trói Lily.

"Gã này! Lại say rượu ngủ quên rồi à?"

"Có nên nhân cơ hội trốn thoát không nhỉ?"

"Không."

Lily đâu có ngu ngốc đến vậy. Với trí thông minh của thần Ame-no-Tajikarao, đương nhiên không phải là giả say. Lúc ông ta tỉnh táo còn chưa từng dùng thủ đoạn quá đáng với Lily, hà cớ gì phải chơi trò quỷ quyệt này?

Chỉ là...

Nếu Lily cho rằng một vị Đạo Thần, tùy tiện say rượu là sẽ giống như người thường, ngủ như heo chết, vậy thì cũng quá mất trí rồi. Đạo Thần dù có say, cũng có thể cảm nhận được dao động xung quanh. Nhưng, nếu là gã thô lỗ này, thì cũng khá là khó lói...

Nhưng bây giờ tìm cách trốn thoát rủi ro quá lớn. Ông ta xử trí mình theo luật pháp, nếu mình bỏ trốn không thành, vô cớ chọc giận ông ta, lại một lần nữa rơi vào trạng thái cuồng bạo, vậy thì hậu quả không thể lường được.

"Chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn... Dù sao xem tình hình, thần Ame-no-Tajikarao cũng sẽ không làm gì mình." Lily thầm nghĩ.

Trong một Phi Sơn ở rìa không phận Thành Amaoshiro.

Bishamonten lúc này đang đứng trong mưa, nhìn dòng thác trắng xóa tung bay.

Con gái của bà, Uesugi Rei, lúc này đang ở trong một hang động sau thác nước.

Uesugi Rei lúc này chỉ mặc một bộ nội y nhỏ hẹp màu xanh lam, ngồi khoanh chân trong động, để cho cơ thể mình, cố gắng tiếp xúc thân mật với đại thiên thế giới.

Đây là Takamagahara, linh lực vốn đã nồng đậm, tuy bây giờ có hơi hoang vu, hỗn loạn, nhưng môi trường tu luyện cũng tốt hơn Yomi-no-kuni rất nhiều, so với nhân gian lại càng mạnh hơn gấp trăm ngàn lần!

"Rei-chan, trước tiên con phải đột phá cảnh giới Cao Thiên, đây là mấu chốt để con có thể kế thừa thần vị của ta. Đây là thần vị Đạo Thần, cảnh giới Cao Thiên chỉ cần có thể dung hợp vào thần vị này, là có thể trở thành Đạo Thần!"

(Clm buff kinh vl, Shimizu với Rei toàn nhảy 1 phát từ Bắc Đẩu lên thẳng Đạo Thần, chỉ có Ayaka t là cày chay ne)

"Con bây giờ đã sớm có được tư chất để đột phá Cao Thiên rồi, chỉ là dọc đường đầy hiểm nguy, chưa từng có cơ hội. Thể chất, tu luyện bí pháp, đạo của hai chúng ta, bây giờ gần như hoàn toàn tương đồng, ta sẽ dạy con pháp môn đột phá mà huyết mạch Bishamonten đã truyền lại qua các thế hệ, dùng nó để đột phá, hiệu quả tốt nhất, gần như không có bình cảnh."

"Con hãy mau chóng đột phá. Tuy nói đột phá này là nước chảy thành sông, nhưng rốt cuộc cần ba ngày hay mười ngày, nửa tháng, thậm chí ba tháng, cũng khó nói. Tâm chí, quyết tâm và ngộ tính của con đã hoàn toàn kế thừa từ ta, không có vấn đề gì, chủ yếu là xem vào tạo hóa của chính con."

Bishamonten đã dặn dò Uesugi Rei như vậy, trước tiên đột phá cảnh giới Cao Thiên, sau đó, là có thể bắt đầu nghi thức truyền thụ thần vị.

"Mấy ngày nay, ta muốn truyền thụ bí pháp cho nữ nhi, các ngươi tăng cường tra xét Thành Amaoshiro, hễ có tin tức, lập tức bẩm báo. Nhưng bất luận thế nào, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ!" Bishamonten đã dặn dò quân kháng chiến Thiên Nữ như vậy.

Còn Uesugi Rei thì toàn lực dựa theo bí pháp của Bishamonten, đột phá cảnh giới Cao Thiên.

Thiên phú của Uesugi Rei, lại thêm bí pháp phù hợp nhất với tộc của họ do chính Bishamonten truyền thụ, việc này vốn là nước chảy thành sông. Nhưng, tình hình hiện nay nguy cấp, lúc này, tâm cảnh mới là thử thách lớn nhất đối với Uesugi Rei.

Vì Lily, phải đột phá! Phải mau chóng đột phá!

Nhưng càng vội vàng, càng phải thành công, thì ngược lại càng không thể nóng vội. Dù có lo lắng cho Lily đến đâu, lúc này cũng phải để tâm cảnh của mình trở về con số không, hoàn toàn hòa nhập với trời đất, tình như lửa, tâm cảnh lại như băng.

Chỉ có như vậy, mới có thể đột phá thành công.

Tình cảm sâu đậm, sự lo lắng của Uesugi Rei dành cho Lily không cần phải nói, nhưng tâm cảnh của cô, cũng vượt xa những người tu luyện tầm thường. Dù trong tình huống người mình yêu nguy cấp như vậy, tâm cô vẫn có thể như nước lặng, vẫn không có chút tạp niệm, vẫn có thể ung dung khống chế tất cả.

Phẩm chất tâm lý này, thực sự là trong số các chị em, cũng có thể nói là xuất sắc nhất.

Tình thế nguy cấp như vậy, lại không hề ảnh hưởng đến việc đột phá của Uesugi Rei.

Cô chỉ dùng một ngày hai đêm, đã hoàn thành việc đột phá.

Khi luồng khí tức Cao Thiên lăng lệ từ trong hang động lan tỏa ra, trong mắt Bishamonten, cũng lộ ra ánh mắt vui mừng.

"Không hổ là con gái của ta! Nhanh hơn ta tưởng, thiên phú, tâm cảnh của đứa trẻ này không thua kém ta năm xưa, không, có lẽ còn cao hơn. Lily cô ấy không phải là nữ tử tầm thường, muốn chiếm được trái tim của một nữ tử như vậy, do dự được mất, tâm cảnh không ổn là tuyệt đối không được. Mà đứa trẻ này, lại sở hữu tâm cảnh mà phụ nữ gần như rất hiếm có thể có được, có thể khống chế tất cả, có thể chịu đựng mọi hậu quả!"

Bishamonten tung mình nhảy lên, lướt qua mặt nước, tiến vào trong thác nước.

"Mẹ." Đã trở thành một Thiên Nữ Cao Thiên, Uesugi Rei vẫn mặc bộ nội y nhỏ màu xanh lam đó, quỳ phục trước mặt Bishamonten hành lễ, nhưng xung quanh cơ thể lại lan tỏa thần lực băng tinh.

"Làm rất tốt, Rei, tuy mẹ cũng rất thương con, muốn con nghỉ ngơi một chút, nhưng tình hình của em Lily, lại không cho phép chúng ta trì hoãn. Vậy thì bây giờ, mẹ sẽ truyền lại thần vị Bishamonten, cho con."

Uesugi Rei ngẩng đầu, ánh mắt màu lan u tối lấp lánh: "Con gái có một việc không rõ, nếu mẹ truyền lại thần vị cho con, vậy thì mẹ... sẽ thế nào ạ?"

Trong mắt Uesugi Rei, tràn đầy lo lắng.

Bishamonten ánh mắt thanh thản mà dịu dàng: "Con gái ngoan, mẹ biết con đang lo lắng điều gì, yên tâm đi, ít nhất, tính mạng của mẹ sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào cả."

"Vậy... sẽ có ảnh hưởng gì ạ?" Uesugi Rei ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng. Đây là mẹ ruột của cô cơ mà! Sao có thể không lo lắng?

"Tình huống này, từ xưa đến nay hiếm có, một Đạo Thần, thần vị là căn bản, là cốt lõi thực lực của Đạo Thần. Một Đạo Thần chỉ cần còn sống, tuyệt đối sẽ không để mất thần vị của mình, chỉ có khi Đạo Thần bị giết chết, mới có thể bị người khác đoạt đi thần vị. Dù như vậy, cũng có Đạo Thần chọn cách tự bạo thần vị trước khi chết, thà chết chứ không để kẻ địch có được. Như vậy, Thiên Đạo này sẽ trở thành Thiên Đạo vô chủ, những người khác ai tu luyện đột phá trước, có thể nhận được thần vị một lần nữa."

"Mẹ tự mình truyền lại thần vị, thì sẽ thế nào ạ?" Uesugi Rei lo lắng quỳ gối tiến lên, vịn vào đôi chân dài của Bishamonten.

"Rei-chan à, mẹ đã nói rồi, không cần lo lắng. Đạo Thần không muốn truyền lại thần vị, nguyên nhân không nói cũng biết, nhưng không có nghĩa là chủ động truyền lại sẽ có nguy hiểm. Đương nhiên, nếu ta truyền lại thần vị, vậy thì mẹ cũng sẽ mất đi đạo thần lực, nhưng Linh Cung, Tinh hồn của mẹ vẫn còn. Từng là Đạo Thần thì Tinh hồn cấp bậc Đạo Thần sẽ không yếu đi, ít nhất cũng có thực lực trên cả Cao Thiên tuyệt đỉnh, dưới Đạo Thần yếu nhất. Huống chi, cơ thể của ta vẫn là cơ thể Đạo Thần, điều này không bị ảnh hưởng." Bishamonten vuốt tóc, tai của Uesugi Rei nói.

Uesugi Rei, bị mẹ vuốt ve dái tai như vậy, cũng có chút đỏ mặt vì nhạy cảm.

"Mẹ, tại sao lại phải truyền thần vị cho con. Con bây giờ không nhận thần vị thực lực cũng đã tăng mạnh, mẹ còn am hiểu chiến đấu của Đạo Thần hơn con, lại có kinh nghiệm và bí pháp, tại sao mẹ không tự mình hồi phục thần lực dẫn chúng con đi công phá Thành Amaoshiro. Các Thiên Nữ không phải nói, mẹ năm xưa còn có thể nhỉnh hơn thần Ame-no-Tajikarao một bậc sao."

Bishamonten bất lực lắc đầu: "Rei-chan à, mẹ cũng là một nữ chiến thần có tôn nghiêm vô thượng, từng uy chấn Takamagahara, sao lại không muốn trở lại đỉnh cao năm xưa. Nhưng, mẹ vốn đã bị trọng thương trong trận đại chiến thượng cổ, lưu lạc nhân gian, không có bảo vật để hồi phục, ngàn năm qua đã để lại bệnh căn, tích tụ thành tổn thương không thể đảo ngược. Sau khi bị giam vào ngục, thần Ame-no-Tajikarao tuy chính trực, không để cho đám hùng thần kia lăng nhục mẹ, nhưng, Tenin-no-Mikoto và đám nữ thần bỉ ổi kia, lại có thể dùng các loại thủ đoạn độc ác với mẹ."

"Họ thường xuyên dùng các trận pháp ác độc, tà khí hút đi thần lực của mẹ, phá hoại Linh Cung của mẹ. Bây giờ... dù có dùng bất cứ bảo vật nào, dù ngay cả Amaterasu-Ōmikami đại nhân có dùng Cam Lộ Dương Quang cũng không thể chữa lành được vết thương trong Linh Cung của mẹ... Đừng nói là các Thiên Nữ không lấy ra được bảo vật giúp mẹ hồi phục, dù có, cũng căn bản không thể trở lại thực lực năm xưa..."

"Mẹ không thể trở thành tồn tại cấp bậc quân thần được nữa, cũng không còn khả năng chiến đấu với thần Ame-no-Tajikarao. Như vậy, trống rỗng chiếm giữ thần vị Bishamonten... chỉ càng khiến mẹ thêm đau khổ."

Nói rồi, trong mắt bà lấp lánh những giọt lệ của sự khuất nhục, hối hận, không cam lòng, cơ thể kiều mỹ trưởng thành không ngừng run rẩy.

Bị giam cầm bao nhiêu năm, đây là một nữ quân thần một thời tung hoành Takamagahara! Trong số các Thiên Nữ, ngoài đại thần Tsukuyomi-no-Mikoto, còn ai, dám đối đầu với Bishamonten năm đó?

Cái gì mà Wakarai, cái mà Bát Lôi Thần, trước mặt Bishamonten lúc đó, ngay cả chó cũng không bằng! (Clm, so sánh tục thật, tự nhiên bị lôi đầu lên chửi)

Nhưng bây giờ... không còn khả năng tái lập huy hoàng đó nữa.

Sao có thể không đau lòng?

Uesugi Rei, là người có thể hiểu rõ nhất tâm trạng của mẹ lúc này, cô quỳ gối, ôm lấy đôi chân dài của mẹ, tựa vào bụng dưới của mẹ. Nơi đây, dù sao cũng là nơi cô đã được sinh ra, vẫn còn hoài niệm như vậy.

"Mẹ đã không còn khả năng hoàn toàn phục hồi nữa rồi, Rei-chan, nhưng con thì khác. Con còn trẻ, có một cơ thể chiến đấu tốt nhất tràn đầy sức sống, có tư chất, có thiên phú của mẹ và thậm chí là tâm cảnh vượt qua cả mẹ, có một tình cảm và chấp niệm vô cùng mãnh liệt, nóng bỏng. Con nhất định có thể làm được. Chỉ cần có được thần vị, thực lực của con chắc chắn có thể đột phá mạnh mẽ, dù tạm thời chưa thể đạt được trạng thái đỉnh cao của mẹ năm xưa, cũng đủ để uy chấn Takamagahara, ít nhất đã có khả năng chống lại thần Ame-no-Tajikarao! Con phải hiểu, điều này không chỉ liên quan đến hai mẹ con chúng ta, mà còn liên quan đến tính mạng và tôn nghiêm của Lily cô nương! Mà truyền thần vị cho con, là cơ hội duy nhất của chúng ta bây giờ!" Giọng của Bishamonten tuy bi tráng, nhưng không có một chút do dự nào.

"Mẹ..." Uesugi Rei ôm Bishamonten cảm nhận mùi hương và sự ấm áp của bà, "Có lẽ, trong hoàn cảnh đó mà sinh ra con, cũng đã khiến cơ thể của mẹ, tuyết thượng gia sương (kiểu: họa vô đơn chi). Mẹ đã đem tinh hoa cả đời mình, truyền hết cho con gái... Mẹ!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận