Nguyền Kiếm Cơ
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 13 - Takamagahara

Chương 205 - Tranh Sủng

0 Bình luận - Độ dài: 2,402 từ - Cập nhật:

Lily nghiêng người tựa vào bệ cửa sổ trong phòng, nhìn ra ao nước bên ngoài.

Cô thầm nghĩ, hôm nay là đêm đầu tiên ở Hanachirusato, hẳn là sẽ có người đến tìm mình chứ nhỉ?

Thế nhưng, đợi một lúc lâu cũng không có chị em nào ghé qua.

“Không biết, chị Shimizu và Tiền bối, có phải đã bắt đầu đánh cờ rồi không nhỉ.”

“Đánh cờ ư? Có gì thú vị sao?”

Lily càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Đánh cờ?

Chị Shimizu là một người phụ nữ khó nắm bắt như vậy, hơn nữa, lại còn chủ động một cách bất ngờ… Tiền bối thì lại luôn thích dùng sự dịu dàng để thao túng mọi thứ. Đúng rồi, thao túng mọi thứ, chẳng lẽ chị ấy cũng muốn thao túng cả chị Shimizu sao?

Thao túng thế nào?

Đêm tối mời gọi, hai cô gái ở một mình…

“Thôi, không phải chuyện của mình.”

Lily nằm úp xuống sàn, vùi mặt vào vòng tay, mái tóc dài xõa tung.

“Hay là đi tắm trước đã.”

“Có lẽ tắm xong, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.”

Lúc này, tại sân vườn bên cạnh, Kính Hoa Trạch.

Dưới trăng bên hoa, Shimizu mặc một bộ hòa phục màu đen điểm xuyết những cánh bướm ảo ảnh màu vàng kim, trông có phần trang trọng. Tiền bối thì mặc một bộ trang phục màu trắng với viền cổ áo và lớp lót trong màu đỏ, có phần tương tự vu nữ phục nhưng lại sang trọng, lộng lẫy hơn nhiều.

Tiền bối còn cài trâm vàng trên tóc, vô cùng tôn quý, mỹ lệ. Chỉ là trong một buổi tối thư nhàn thế này, trông có vẻ hơi quá trang trọng.

Hai người, cứ như vậy ngồi đối diện nhau trong gian nhà lớn đang rộng mở cửa, chơi cờ.

Là cờ vây.

“Nghe nói kỳ nghệ của Ayaka cũng rất cừ, lần sau ta cũng muốn cùng em ấy luận bàn một phen.” Tiền bối nói.

“He he he, Tiền bối đại nhân à, nếu muốn chơi cờ, tốt nhất đừng nên tìm chị ấy.” Shimizu vừa nói, vừa đặt một quân cờ đen xuống.

Shimizu làm việc phóng khoáng, không theo quy tắc. Tuy Tiền bối đã tuyên bố muốn mọi người gọi mình là Kagamishin, và phần lớn các chị em đều tuân theo, nhưng Shimizu vẫn gọi chị là Tiền bối. Kagamishin đại nhân này cũng không để tâm chuyện này.

“Ồ? Lợi hại đến vậy sao?” Tiền bối dùng những ngón tay thon dài kẹp một quân cờ trắng như ngọc, có chút chần chừ.

“Kỳ nghệ của Ayaka, trong toàn cõi triều đại Heian, e là chỉ có Kỳ Thánh mới có thể so bì. Đó là một cao thủ Thập đẳng tuyệt đỉnh thực thụ đó. Chị em chúng ta chỉ là chơi cho vui, đấu với chị ấy thì còn gì thú vị nữa đâu.” Shimizu nói.

“He he he, nói như vậy, ta lại càng muốn xem thử, trình độ tuyệt đỉnh của nhân gian là như thế nào.” Tiền bối cười nói.

Shimizu không nói gì thêm, lẳng lặng cùng Tiền bối chơi cờ, lắng nghe tiếng ống tre trúc đổ nước thỉnh thoảng vang lên ngoài sân vườn.

Một lúc sau, Shimizu lên tiếng: “Kỳ nghệ của chị thật sự cao siêu, tinh diệu, chỉ là, dường như có chút thiếu chiến ý thì phải?”

“Em cũng vậy thôi. Em rất có thiên phú về cờ vây đó, nhưng xem cách em đi quân, chẳng phải cũng có chút lơ đãng sao? Hay là, đang nghĩ đến ai đó à?” Tiền bối nói.

“Tiền bối đại nhân đêm nay muốn ‘sủng ái’ em, em đâu dám nghĩ đến người phụ nữ khác? Chỉ cần Tiền bối đại nhân đừng nhìn em mà đứng núi này trông núi nọ là được rồi.”

“He he he, xem em nói kìa. Vậy em nghĩ, nếu ta đứng núi này trông núi nọ, trong lòng ta còn có thể có ai nữa?” Tiền bối ngẩng đầu, nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc dài trước ngực.

“Tâm tư của Tiền bối đại nhân sâu xa như vậy, em làm sao nhìn thấu được? Trái lại, Tiền bối đại nhân vừa nói em lơ đãng, vậy sao không thử đoán xem, em bây giờ đang nghĩ gì đi?” Ngón tay Shimizu nhẹ nhàng ấn quân cờ đen lên bàn cờ nhưng không rời đi, những ngón tay ngọc thon dài không ngừng vuốt ve con cờ nhỏ.

Ánh mắt Tiền bối để ý thấy điều đó, khí tức hơi trầm xuống, nói: “Em nhất định là đang nghĩ, nếu hôm nay em cùng ta chơi cờ đến sáng, người nào đó có tức giận không nhỉ, phải không?”

“Người nào đó ư? He he he, vậy người mà Tiền bối đại nhân đang nghĩ đến, cũng là cùng một người sao?”

“Hừ, đừng tưởng ta không biết. Trong nội đình Hanachirusato này, đa số các chị em, dù miệng không nói, trong lòng chẳng phải đều đang nhớ nhung người nào đó sao? Đâu như ta, trông thì như gia chủ, nhưng thực ra chỉ là vật trang trí mà thôi.” Tiền bối có vài phần u oán nói.

“Ủa? Chẳng lẽ, Tiền bối đại nhân thấy cô đơn rồi sao? Nếu không muốn hạ mình đi tìm người nào đó, em có thể làm thay đấy nhé?” Vừa nói, ngón tay Shimizu bắt đầu vẽ vòng tròn vuốt ve con cờ nhỏ.

“Làm thay ư? Không phải thật tâm, sao phải gượng ép ra vẻ quan tâm làm gì?”

“Xem Tiền bối nói kìa, em thật sự rất quan tâm đến Tiền bối đó chứ. Phụng sự chị gái của em và bé Lily, đó là bổn phận của em mà.” Shimizu cười duyên, ánh mắt như nước nhìn Tiền bối, vẻ ngoài ngoan ngoãn, nhưng trong mắt lại ẩn chứa vài phần trêu chọc.

Tiền bối điềm nhiên cười, “Nghe qua, ta cũng có vài phần cảm động đấy. Mà này, em rốt cuộc có đi cờ không, còn định sờ đến bao giờ vậy?”

“Aiya, ngại quá đi mất.” Shimizu làm bộ ngượng ngùng rồi rụt tay lại.

“Cuối cùng em cũng chịu nói ra tên người trong lòng rồi. Nhưng Shimizu này, ta phải nói cho em biết, ta không phải Lily đâu đấy. Tâm tư của em ta còn không rõ sao? Nếu muốn tùy tiện chơi đùa, ở chỗ ta, em có thể sẽ phải hối hận đấy.”

“Chị lại hiểu lầm em rồi, em thật tâm muốn phụng sự chị mà, sao lại gọi là tùy tiện chơi đùa chứ? Chẳng lẽ Tiền bối đại nhân, trông như tam cung lục viện, nhưng thực ra nội tâm lại rất chuyên nhất?” Ánh mắt Shimizu lóe lên vẻ yêu mị.

“Đi đi đi, cái gì mà tam cung lục viện. Còn nói bậy nữa là ta phạt đấy.”

“Em lỡ lời, em biết sai rồi, chị tha tội cho em. Nhưng mà, em chỉ quen phạt người khác thôi, bị người khác phạt là tư vị gì, thỉnh thoảng cũng có chút mong chờ.”

Tiền bối dừng tay, nhìn khuôn mặt kiều diễm, chiếc cổ trắng ngần và phần ngực thấp thoáng của Shimizu, dừng lại một lúc, rồi điềm nhiên cười, “Thôi vậy, không phải là ta không có cách trị em, chỉ là ta không muốn thay đổi em. Lỡ như em thức tỉnh phải sở thích kỳ quái nào đó, người nào đó thật sự sẽ đau lòng lắm đấy.”

“Ủa, lại là người nào đó nữa, Tiền bối đại nhân thật đúng là quan tâm em ấy quá nhỉ. Nếu đã vậy, sao không gọi em ấy đến thị tẩm, em đây tự nhiên sẽ biết điều mà cáo lui.”

“Im miệng! Sao em ba câu không rời tam cung lục viện, thị tẩm thế hả? Cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện này thôi à, có phải thật sự muốn ép ta trừng phạt em không?” Tiền bối cầm quân cờ lên, ném mạnh vào trong hũ, giọng điệu có phần nghiêm khắc.

“Em không dám ạ.” Shimizu cảm thấy mình đùa với lửa cũng gần đủ rồi, nếu còn tiếp tục, e là thật sự sẽ bị Tiền bối nghiêm khắc dạy dỗ. Trong số các chị em, chỉ có thủ đoạn của Tiền bối là Shimizu có vài phần e sợ. Cô le lưỡi, ngoan ngoãn nhận sai.

Lily tắm xong, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút. Cô mặc một bộ yukata màu xanh lam, có lẽ cũng là để thể hiện tâm trạng của mình lúc này. Cô dạo bước trong sân vườn, nhìn về phía mái nhà sau rặng cây lớn cách đó không xa, bên kia bức tường. Nơi đó chính là sân vườn của Tiền bối.

Không biết, Tiền bối và Shimizu bây giờ chơi cờ thế nào rồi?

Chắc không phải là không hề chơi cờ đâu nhỉ…

Thôi, không nghĩ nữa. Một bên là Tiền bối, một bên là Shimizu, mình có thể làm gì đây? Kể cả họ thật sự có làm gì, mình cũng có thể làm gì chứ?

Lily quay vào trong nhà, lại thấy Shiu đang ở đó.

Dù sao Lily cũng vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn vương vài phần hơi ẩm ửng hồng.

“Shiu?”

“Chủ nhân, có khách đến thăm ạ.”

“Khách? Ai vậy?”

Dù sao, chắc cũng không phải là Shimizu và Tiền bối rồi, hứ… có là họ cũng không thèm gặp! Chẳng lẽ là chị Ayaka, hay là chị Uesugi... Tuy lúc này, họ đến chắc chắn là để an ủi mình, nhưng... trong lòng Lily tuy cũng khá mong đợi, lại cảm thấy có chút phiền muộn.

“Khách đã đợi ở trà thất rồi ạ.”

“Ừm, ta sửa soạn một chút rồi sẽ đến.”

Lily soi gương chải chuốt lại một chút, trông vẫn có vài phần phóng khoáng, tùy ý. Cô bước nhanh qua hành lang dưới mái hiên, đến trà thất.

Mở cửa ra nhìn, không ngờ lại là Ansa.

Là một trong tam đại tướng lĩnh của Hắc Thiên Nữ. Nhưng do biểu hiện xuất sắc của Ryuki cộng thêm việc Shimizu cơ bản không quản sự, nên trên thực tế Ryuki mới là người quản lý điều hành của Hắc Thiên Nữ. Địa vị của Ansa bây giờ có phần thấp hơn Ryuki một chút.

Ansa có một mái tóc dài uốn lượn màu hồng. Trong ba tướng lĩnh Hắc Thiên Nữ, y phục của cô là hở hang nhất, thân hình cũng gợi cảm nhất.

Lúc này, cô cũng đang mặc một bộ yukata màu hồng đào đậm hơn màu tóc, phần ngực áo mở rộng. Xem ra cũng vừa mới tắm xong không lâu. Nếu chỉ xét về kích thước, ngực của Ansa còn khoa trương hơn cả Lily. Nhưng có lẽ là quá khoa trương, hơi quá một chút.

“Ansa tiểu thư?” Lily chưa từng nói chuyện riêng với cô ấy, tại sao cô ấy lại đến thăm vào đêm khuya thế này?

Ansa cung kính hành lễ với Lily. Điều này khiến Lily, người đã bị cho ra rìa cả ngày, tìm lại được một chút tự tin của một nữ vương. Cô vuốt một lọn tóc dài, sau khi tắm gội tỏa ra hương thơm ẩm ướt, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Lily đóng cửa lại, ngồi xuống trước mặt Ansa. Lát sau, Shiu bưng trà vào, rồi lại đóng cửa đi ra.

“Ansa tiểu thư, sao lại nghĩ đến tìm tôi vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?” Lily vừa rót trà cho Ansa và mình, vừa hỏi.

“Chuyện đó... quả thật là... có chút chuyện, trong lòng bất an, cũng không biết nên tìm ai thương lượng. Thế là, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đến làm phiền Lyn-hime Điện hạ một chút.” Giọng Ansa trong trẻo mà quyến rũ.

“Ở đây đâu phải đại điện, không cần khách sáo như vậy đâu, gọi tôi là Lily được rồi. Cứ coi như chúng ta là chị em tâm sự, không phải là được sao?” Lily cười nói.

“Thật sao ạ?” Ánh mắt Ansa lóe lên vẻ cảm động.

“Ừm hửm.” Lily dịu dàng gật đầu. “Chỉ là, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hiện giờ ở Hanachirusato, mọi việc đều nghe theo Kagamishin Thần chủ, sao không đi tìm chị ấy?”

“Chuyện này... duy chỉ có chuyện này là không thể đi tìm ngài ấy được!”

“Tại sao?”

Ánh mắt Ansa né tránh, trên mặt ửng hồng, nói: “Ansa... muốn thỉnh giáo Lyn-hime, à không... tôi, không biết tôi có thể xưng hô chị em với ngài không?”

“He he, dĩ nhiên rồi, chúng ta vốn là chị em mà. Chị lớn tuổi hơn, cứ gọi tôi là em gái được rồi. Chị Ansa có chuyện gì muốn hỏi em sao?”

Sắc mặt Ansa càng lúc càng hồng, rõ ràng là một người trưởng thành như vậy, nhưng trông lại có vài phần ngây thơ. “Chị... chị muốn hỏi Lily, làm thế nào mới có thể được Kagamishin đại nhân sủng ái?”

“Hả?” Thân thể mềm mại của Lily run lên, chủ đề bất ngờ này khiến cơ thể cô nóng bừng lên, lại có vài phần khó hiểu. “Chị, chị nói gì vậy?”

“Lily em biết mà, chị và Ryuki, Ginshi nữa, cũng được phân chia sân vườn, tuy có xa hơn, nhỏ hơn một chút, nhưng dù sao cũng là một thành viên của Hanachirusato dưới sự cai quản của Kagamishin Thần chủ. Hôm nay, ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi chị thấy Kagamishin Thần chủ... chị đã, đã bị khí chất của ngài ấy thu hút sâu sắc. Nhưng lại không biết phải làm thế nào... Lily, sau này chị em chúng ta đều là những người phụ nữ phụng sự Kagamishin đại nhân, em lại được Kagamishin đại nhân hết mực yêu chiều, cho nên... chị có nhiều chuyện không hiểu, muốn đến thỉnh giáo trước một chút.”

“Chị, chuyện này...”

Cái gì vậy chứ? Lily bị Ansa hỏi đến mức ngẩn cả người, hoàn toàn không biết phải đáp lời ra sao.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận