Nguyền Kiếm Cơ
Luo Jiang Shen, Carrot Sauce
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 13 - Takamagahara

Chương 61 - Khói Lửa Ngập Trời, Cố Đô Heian

0 Bình luận - Độ dài: 2,261 từ - Cập nhật:

Bích Lạc Thành, từ từ tiến về đích đến mới.

Lily đến đại điện của Izanami.

"Ara~, con gái à, hôm nay ăn mặc mát mẻ thế?" Izanami khoác một chiếc haori màu đỏ, nhìn thấy Lily trong bộ trang phục quần ngắn hiếm thấy, lại càng làm nổi bật đôi chân tròn trịa thon dài kia. Bà có vẻ rất hứng thú, đứng dậy đi về phía Lily.

Lily vô cùng xấu hổ: "Đâu có đâu ạ, con vừa mới luyện kiếm xong, mẫu thân đại nhân đột nhiên gọi con..."

Izanami đi đến bên cạnh Lily, nhẹ nhàng cảm nhận khí tức tỏa ra sau khi vận động của Lily, vén tóc của Lily lên, rồi lại để chúng từ từ rơi xuống.

"Không phải đã nói với con rồi sao, gọi là mama." Nói rồi Izanami, không nặng không nhẹ vỗ lên mông Lily một cái.

"Con đó, có phải lại lớn hơn rồi không?"

"Hả? Gì ạ?"

Ánh mắt của Izanami lướt qua Lily từ trên xuống dưới, lại không nói rõ, xoay người đi, trở lại giường ngồi xuống, cầm lấy tẩu thuốc, hỏi: "Lần này đi Takamagahara phiêu lưu, hẳn là rất gian nan, phải không?"

"Vâng ạ." Lily quỳ phục nói.

"Không bị người ta bắt nạt chứ?" Izanami vừa nghịch tẩu thuốc.

"Không có ạ."

"Xì, hà cớ gì phải giả ngốc, con gái của ta, thông minh như vậy. Ta chỉ hỏi cho có thôi, nghe nói con ở Takamagahara bị người ta bắt tận hai lần, là bị ai bắt? Có bị làm gì không?"

"Không có gì ạ."

"Con còn dám lừa ta sao, lại đây."

"Hả?"

"Mama gọi con lại đây."

Lily bất đắc dĩ, đến bên cạnh mama.

Định quỳ xuống, nhưng Izanami lại ngăn cô lại, "Đừng, cứ đứng như vậy đi, để mama xem xem."

Nói rồi, Izanami đặt tẩu thuốc xuống, một tay ôm lấy eo của Lily, kéo Lily về phía mình, chiêm ngưỡng vòng eo trắng ngần, phẳng lì của Lily ở khoảng cách không thể gần hơn.

"He he he, hiếm thấy con mặc kiểu áo hở rốn này đó, cũng không tệ đâu."

Izanami áp mặt vào bụng dưới của Lily, hít sâu cảm nhận khí tức trên người cô, lại bất giác men theo eo đến đùi, bắt đầu mò mẫm.

"Con gái yêu quý của ta... mama thương con, yêu con lắm đó, con có biết không?"

(thêm tag được rồi ấy nhỉ)

"Mama..." Nếu đã là mama yêu thương mình, Lily sao có thể nói không được?

"Lại đây, nằm lên đùi mama."

Vừa rồi còn yêu thương như vậy, mà lời vừa dứt, Izanami đã nắm lấy tay Lily, đè cô lên đôi chân thon dài của mình.

"Mama? Sao đột nhiên lại như vậy? Người định làm gì vậy ạ?" Lily mặt đỏ nói.

"Con gái không ngoan, ở bên ngoài làm bậy, lẽ nào mama không nên dạy dỗ con sao?"

"Mama!" Lily xấu hổ vô cùng, còn có chút tức giận, "Con có làm bậy đâu!"

"Nói! Tại sao con lại lừa mama!"

Nói rồi, Izanami không chút khách khí một tát đánh lên cặp mông cong vút của Lily.

"Lily đâu có lừa người..."

"Con còn không thừa nhận sao? Muốn mama đánh mạnh hơn phải không? Mau nói! Bị mấy người bắt, bị đối xử thế nào, khai thật đi!" Izanami nghiêm nghị nói.

Lily không còn cách nào, đành phải đem chuyện mình bị Taira no Furako bắt giữ, bị đối xử thế nào… khai toàn bộ, bao gồm cả việc sau đó rơi vào tay thần Ame-no-Tajikarao.

"Cái gì? Con thật sự bị hùng thần bắt giữ sao? Con, không lẽ đã bị chúng bắt nạt rồi chứ!"

"Không có, thần Ame-no-Tajikarao rất tuân thủ đạo nghĩa, huống chi Lily cũng có hậu thủ, sao có thể để chúng chiếm tiện nghi được."

"Vậy thì còn được, nếu không, mama nhất định sẽ xông lên Takamagahara đòi lại công đạo cho con!"

Tuy nói vậy nhưng cũng chỉ là lời nói lúc tức giận, Izanami không có cách nào đích thân xông lên Takamagahara.

Nhưng Đại Ngự Thần của Takamagahara, nếu muốn xuống đây gây chuyện với Izanami, e rằng cũng không dễ dàng như vậy, mà chắc cũng không dám.

"Được rồi, mama tin con lần này."

Lily thở phào nhẹ nhõm, đang định đứng dậy, lại bị Izanami một tay nắm lấy hai cánh tay bẻ quặt ra sau eo, đè chặt lên đầu gối bà.

"Mama hỏi lại con, con và mẹ con nhà Bishamonten kia, đã trở về Bích Lạc Giới như thế nào?"

"Hả?" Lily nghe vậy, tim lập tức đập thình thịch, không biết phải trả lời thế nào.

"Không, không có gì cả, chỉ, chỉ là vận dụng một số bí pháp, tình cờ đã trở về."

"Sự việc đã đến nước này, còn muốn giấu mama sao? Con, cái đồ tiểu dâm nữ này, mấy hôm nay mama không trừng phạt, yêu thương con tử tế, con càng ngày càng vô pháp vô thiên phải không?"

Izanami cũng không biết là tức giận hay là yêu thương, tóm lại, có lẽ là cả hai loại tình cảm đều có. Nhưng, dù thế nào, sự nghiêm khắc của bà cũng là thật.

Muốn giữ được chiếc quần ngắn của mình khi đang nằm dưới mama, e là rất khó.

"Tiền bối... cứu... cứu Lily với..." Lily thật sự cảm thấy đã lớn thế này, còn vì chuyện này mà bị mama dạy dỗ quá mất mặt, bèn cầu cứu Tiền bối.

"Hừ, tuy bình thường chị cũng không vừa mắt lắm với cách làm của bà già đó, nhưng lần này à, chị phải nói, đánh hay lắm!"

“Ể!?”

Lily biết, Izanami cũng không phải thật sự trừng phạt cô, nếu không với thực lực của bà, vậy thì sẽ đáng sợ đến mức nào chứ. Nhưng, đôi khi Lily thà để Izanami thật sự ra tay với mình, như vậy cũng tốt hơn là bị trách phạt một cách xấu hổ như thế này.

"Xem con đi, còn dám ra ngoài làm bậy nữa không!"

Bốp! Bốp! Bốp!

Lily nhắm chặt hai mắt, sắc mặt đỏ bừng. Đối với việc mình đã làm, Lily không muốn giải thích, bất kể lý do gì, mình cũng đáng bị phạt. Dần dần, bị mama trừng phạt nặng, Lily lại cảm thấy an tâm, cảm thấy mình không còn tự trách nữa, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Đây tuyệt đối không phải là Lily có khuynh hướng kỳ lạ, cô không thích bị đối xử như vậy, nhưng, sự trách phạt như vậy, khiến cho nội tâm cô, được cân bằng.

Sau khi trừng phạt xong, Lily nằm trong lòng Izanami, Izanami yêu thương nhìn cô: "Không phải mama muốn trừng phạt con, mà là yêu thương con, lo lắng cho con, vì tốt cho con, con hiểu không?"

"Vâng ạ. Lily hiểu rồi." Lily cũng không hoàn toàn là trái lòng, nhưng sự đã đến nước này, phạt cũng đã bị phạt rồi, có gì cũng đã bị xem hết rồi, còn có thể nói gì nữa cơ chứ.

"Lily, không giận mama chứ?"

Lily lắc đầu: "Chỉ làm, sau này… xin người đừng trừng phạt Lily ở tư thế này nữa. Con không còn là con gái nhỏ..."

"Xì, con dựa vào đâu mà nói mình không phải là con gái nhỏ? Chứng minh cho mama xem đi." Izanami cố ý nhìn vào lồng ngực nhô cao và...

"Con không có ý đó..."

"Không có? Rốt cuộc có phải không? Có phải là con gái nhỏ không, mama đích thân đến kiểm tra một chút, là biết ngay!"

"Hả? Không, không muốn đâu!"

Tuy chỉ là kiểm tra, nhưng cũng quá triệt để rồi.

Lily kéo lại chiếc quần ngắn của mình, bất đắc dĩ ngoan ngoãn đứng một bên.

"Lily, mama sẽ toàn lực giúp con. Mama dạy dỗ con, kiểm tra con, đều là vì yêu con, quan tâm con, con có biết không?"

"Lily hiểu ạ." Lily mặt đỏ chấp thuận.

"Lily."

"Mama?"

"Không có gì... lại đây, quỳ xuống, châm thuốc cho mama đi."

Izanami vắt chéo chân, Lily quỳ xuống, Izanami đưa tẩu thuốc về phía trước mặt Lily.

Heian-kyō, đêm nay, khói lửa ngập trời, nối liền với những đám mây đen giăng kín.

Bên cạnh hoàng cung Heian-kyō, trong một dinh thự u tịch, đổ nát, lạnh lẽo.

Một cậu bé xinh đẹp, nhìn qua đều tưởng là một cô gái, đang ngồi trước cánh cửa trượt đã mở, nương theo ánh trăng thỉnh thoảng lộ ra từ trong mây trong sân, đang trang điểm trước một tấm gương, tô son môi còn đậm hơn cả con gái.

"Đây đều là gương cổ, là bảo vật quý giá nhất của Kagami-Onna trong truyền thuyết. Trẫm, nếu là con gái thì tốt rồi." Cựu thiên hoàng, vừa bị phế truất một tháng trước, nguyên thân vương Narinaga, đã từng được Lily cần vương, ảo tưởng quay về hoàng quyền. Nhưng rất nhanh, Pháp hoàng mang theo đại quân Kyushu, tái xuất, lại phế truất cậu ta.

Thiếu niên tự buông thả, chỉ có thể chìm đắm vào việc trang điểm cho bản thân.

"Trẫm à, nếu là con gái, vậy thì đã có thể gia nhập Kagami-Onna, cùng chị Lily chiến đấu rồi nhỉ? Dù trẫm thiên phú không cao, làm sai chuyện, cùng lắm là bị chị Lily trừng phạt là được." Thân vương Narinaga lắc đầu, sắc mặt trắng bệch dưới ánh trăng.

Tấm gương cổ của Kagami-Onna này chỉ là một tấm gương giả, lúc cậu ta làm thiên hoàng vì nhớ nhung Lily mà có được. Bây giờ sân trong lạnh lẽo, ngay cả chậu than cũng không có, thiếu áo thiếu mặc, một đời thiên hoàng bị ngược đãi đến mức này, chỉ có tấm gương cổ này, cậu ta đã liều mạng giữ được.

Sự nghiệp thiên hoàng ngắn ngủi của cậu, tuy cũng có không ít đại thần khuyên cậu ta cưới vợ, nhưng thiên hoàng Masayoshi không có hứng thú với phụ nữ. Nếu nói có hứng thú, thì người duy nhất cậu ta say mê, chính là người chị Lily đã cứu cậu ta không chỉ một lần.

Cậu ta cứ tưởng làm thiên hoàng, là có thể tùy tâm sở dục, có thể cưới chị Lily làm hoàng hậu, nào ngờ, đây căn bản là một giấc mơ không thể thực hiện. Cậu ta bây giờ, ngay cả quyền bước ra khỏi cái sân này cũng không có.

"Ô hô hô hô hô!" Một đám công khanh hết thời, đi vào trong dinh thự này, nhìn thấy dáng vẻ giả gái của cựu thiên hoàng, người nào người nấy đều che mặt chế giễu cậu ta.

"Chẳng trách, làm hoàng đế được mấy tháng đã bị người ta lật đổ! Lại là một kẻ biến thái như vậy."

"Thật không thể nhìn nổi, không thể nhìn nổi đấy!"

"Lẽ nào triều đại Heian này, thật sự đã đến hồi kết rồi sao?"

"Hạ tiện! Vô sỉ! Đường đường là cựu thiên hoàng, không có lòng đoạt lại giang sơn, lại trốn ở đây giả gái! Quả thực chỉ là, mầm họa của thiên hạ đại loạn!"

"Mầm họa!"

"Mầm họa! Đi chết đi!"

Từng công khanh một phất tay áo trách mắng.

Đột nhiên, một vị công khanh cởi giày ném vào đầu thiên hoàng.

"Đánh hắn!"

"Đánh!"

Một đám công khanh vẻ mặt như ma quỷ vây lên.

"Dừng tay! Trẫm, trẫm là thiên hoàng! Các ngươi, dám vô lễ!"

"Hê hê hê hê hê, mặc đồ của con đàn bà lẳng lơ, còn dám tự xưng là thiên hoàng? Mất mặt hoàng tộc chúng ta!"

"Cắt tóc của hắn đi! Xem hắn làm sao đóng giả đàn bà! Thứ biến thái này!"

Các công khanh cùng xông lên.

"Đừng, đừng mà! Dừng tay!" thân vương Narinaga sợ hãi, khóc lóc kêu la, cánh tay mềm mại ngay cả những công khanh vô dụng kia cũng không chống lại được.

Mái nhà đổ nát một trận vang lớn, lượng lớn ngói rơi xuống, dọa cho các công khanh lần lượt ngã ra bốn phía, gào thét.

Chỉ thấy, một thiếu nữ mặc bộ trang phục kunoichi gợi cảm, thanh tanto thẳng trong tay lóe sáng, từ trên mái nhà nhảy xuống.

"Thiên hoàng bệ hạ! Hoshi Murasaki đến cứu giá!"

Nhìn thấy kunoichi, nhìn thấy linh lực tỏa ra từ toàn thân cô làm cho lá rụng trong nhà bay lượn, các công khanh sợ hãi, như những cô hồn dã quỷ mà bỏ chạy tán loạn.

"Hoshi, Hoshi Murasaki?" thân vương Narinaga kéo cổ áo mình che đi bờ vai trắng ngần, run rẩy, ngón tay đặt bên môi sợ hãi nhìn.

"Vâng. Xin bệ hạ khởi giá, Hoshi Murasaki sẽ hộ tống ngài, rời khỏi nơi này!" Hoshi Murasaki trong lòng đối với vị cựu thiên hoàng yếu đuối như con gái này, cũng không có chút thiện cảm nào, thậm chí có chút xem thường.

"Ayaka đại nhân... rốt cuộc người đang ở đâu... tuy Hoshi Murasaki không chắc chắn, một hoàng thất như vậy còn đáng để cứu vớt hay không, nhưng, Hoshi Murasaki dù gì cũng là người hầu của người, người không có ở đây, Hoshi Murasaki sẽ thay người tận trung vậy."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận