Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 14 - Chiến Tranh Mang Đến Tin Tốt

Chương 156 - Dư tội

0 Bình luận - Độ dài: 2,314 từ - Cập nhật:

Treo cổ tự tử.

Đó là một loại cách chết vô cùng thống khổ, gánh chịu "chất lượng" tồn tại của bản thân lại trở thành "gánh vác" chôn vùi chính mình. Người chết sẽ mắt lồi ra, ánh mắt ngưng trệ, lưỡi thè ra ngoài, tứ chi vặn vẹo, hình dạng kinh khủng, đó là sự thảm thương và tuyệt vọng!

Thế nhưng, hiển hiện trước mắt kilou, lại chỉ có yên tĩnh và an lành.

Hilde treo lơ lửng giữa không trung, mặt lộ vẻ mỉm cười thản nhiên, phảng phất không chịu đựng bất kỳ đau đớn nào. Cô ấy chẳng qua chỉ đang làm một giấc mơ vĩnh viễn không tỉnh lại, duy chỉ có trong giấc mơ đó, cô ấy mới hạnh phúc.

"A... A a..."

kilou với suy nghĩ hỗn loạn từ trên giường rơi xuống, lảo đảo đi tới bên cửa sổ nhẹ nhàng gỡ cô ấy từ trên sợi dây thừng xuống, chỉ sợ sẽ làm bị thương cô ấy.

Không có hô hấp, cũng không có tim đập...

Cô ấy giống như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, lặng yên nằm trong vòng tay kilou.

"Tại sao, lại là thế này?"

Đôi đồng tử đen tùy tiện quay tròn trong hốc mắt, đại não trong nhất thời không cách nào xử lý thông tin, hoàn toàn dựa vào sinh mệnh thể đang miễn cưỡng chống đỡ tinh thần không bị sụp đổ, hơn nữa, hắn không thể sụp đổ, cũng không dám sụp đổ.

"Ài?"

Hắn chợt tỉnh ngộ, cái cảm giác không khí quỷ dị đó vẫn chưa tan đi.

Thật yên tĩnh... Thế giới bên ngoài, thật yên tĩnh.!?

Điều này khiến hắn sinh ra liên tưởng không tốt. Thời gian sẽ làm ký ức trở nên mờ nhạt khó chịu đựng, thế nhưng những cảnh khắc cốt ghi tâm lại đến chết cũng sẽ không bị lãng quên. Hắn không cách nào quên tất cả những gì hắn và Thần Minh đã gặp trong quán cà phê đó.

Khi đó, Thế Giới bên ngoài cũng yên tĩnh như vậy...

Yên tĩnh, khiến người ta rùng mình.

"..."

Trong căn phòng mờ tối, tia sáng không cách nào chiếu vào người kilou, điều này khiến toàn thân hắn bao phủ trong bóng tối đen như mực, giống như rơi vào vực sâu không ánh sáng. Mà đôi đồng tử đối diện trên bóng đen đó, lại tỉnh táo đến đáng sợ.

Dọc theo con đường này, ôm Hilde hắn đã nhìn qua vô số thi thể.

Toàn bộ đều là tự sát.

Nhưng hắn vẫn ôm lấy một tia chờ mong, bởi vì hắn từ đầu đến cuối tin tưởng vững chắc, kẻ đó... cô ấy chắc chắn có thể nhìn thấu trận "âm mưu" này, đây là điều cô ấy giỏi nhất mà. Nhưng thật đáng tiếc, đây cũng không phải là giả dối lừa người, mà là sự thật rõ ràng, chân thực!

"...Vera?"

Tí tách!

Tí tách!

Giọt nước từ vòi hoa sen nhỏ xuống trong bồn tắm, cô thiếu nữ nửa thân trần cứ thế mỉm cười, yên ổn nằm trong bồn.

Màu đỏ...

Màu đỏ tươi, từ một khe nhỏ li ti trên thân thể mảnh mai lan tràn ra ngoài, nhuộm đỏ cả căn phòng tắm, dường như là đã chảy hết giọt máu cuối cùng. Sắc mặt cô thiếu nữ trắng bệch đáng sợ, duy chỉ có nụ cười khẽ đó khiến cô ấy không còn bi thảm.

Nhưng kilou chỉ cảm thấy...

Cô ấy giống như một con cá chết chìm, đây, tuyệt đối không phải kết cục hoang đường mà cô ấy vốn có.

Đặt Hilde nhẹ nhàng lên giường mềm mại, lại cho Vera trùm áo khoác lên người, kilou lúc này mới chậm rãi đứng dậy.

"Chờ anh nhé, anh trai lập tức sẽ quay lại."

Mỗi lần đẩy cửa phòng, chiếu vào mắt cũng là kết quả tương tự.

Những thi thể mỉm cười chết đi, những thủ pháp tự sát muôn hình vạn trạng, tất cả mọi người đều không giãy giụa, đều dường như đang làm một giấc mơ hạnh phúc, vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.

Hay là nói...

Người đang mơ, thực ra là chính mình?

Bởi vì, ngay cả Merlin nắm giữ Bất Tử, cô ấy cũng không tỉnh lại. Duy chỉ có khi đã không còn ý chí sống, hiệu quả Bất Tử mới tiêu thất. Mà Merlin cô ấy tuyệt đối sẽ không... từ bỏ hy vọng sống sót. Thực ra người đang mơ là chính mình mới đúng không? Người không tỉnh dậy được, là chính mình mới đúng không?

"À, Tsugaki, cậu nói đúng không?"

"Cái này tất cả, cũng chỉ là một cơn ác mộng thuộc về tôi, đúng không?"

Không có trả lời.

Cô ấy cứ thế lặng yên ngồi xổm bên cạnh kilou, phảng phất là đang sám hối tạ tội vậy, cúi thấp nửa thân trên cắt đầu mình xuống, lại nâng trong tay đặt trên hai đầu gối. Máu tươi chảy lênh láng trên đất đâm đau mắt kilou, hắn đành phải nhìn chằm chằm phía trước, không dám dời một tia ánh mắt.

Và thanh quỷ đao mà Tsugaki dùng để tự sát, cứ thế lặng lẽ nằm bên cạnh tay hắn.

"Ha ha..."

"Nụ cười như vậy, thật sự rất không hợp với cậu a."

kilou chậm rãi nhặt lên quỷ đao của Tsugaki, nhìn lưỡi đao sắc bén. Từ trên thân đao phản chiếu lấy chính là khuôn mặt có chút bệnh trạng của mình, miễn cưỡng chống đỡ ý thức không tiếp tục sụp đổ, nhìn qua có chút điên điên khùng khùng, chật vật đến mức gần như khiến mình bật cười.

Đều đã chết... Tất cả mọi người đều chết.

Các người thừa kế, Nyny, Kaka, cho dù là Goetia trọng thương hôn mê cùng Yaiba cô giáo, tất cả đều chết hết. Toàn bộ Thế Giới phảng phất cũng chỉ có một mình tôi còn đang sống sót.

Còn có Saori... kilou cũng tìm được cô ấy, cô ấy hóa thành một vũng bùn đen sền sệt, cứ thế vô sinh khí trải phẳng trên sàn nhà. Bộ dạng đó ai sẽ liên tưởng đến cô ấy lại là thần đại bóng tối không ai bì kịp đâu? Cái Chaos duy ngã độc tôn trên trời dưới đất đó đâu?

Kỳ thực, đây chỉ là mộng a? Cái này nhất định là tôi, đang gặp một cơn ác mộng a!

kilou nắm chặt chuôi quỷ đao, đặt nó lên cổ mình.

"Có phải chỉ cần tôi chết trong mơ, liền có thể tỉnh lại không? Cái này tất cả, cái này không hợp lý tất cả, đều sẽ không còn tồn tại đâu?"

Không có ai có thể trả lời nghi vấn của hắn.

Nhưng hiện tại, hắn dường như chỉ có làm như vậy, mới có thể phủ định cái này tất cả!

Chỉ cần... tôi cũng tự sát chết đi...

"...Nói đùa cái gì a!!!"

Nhưng kilou lại đột nhiên mở miệng hướng về phía trần nhà không có vật gì giận dữ hét.

"Đây chính là Hiện Thực, là đẫm máu, vô cùng chân thực Hiện Thực, tôi biết, tôi không cách nào tê liệt chính mình như vậy, bởi vì đây chính là chân thực a!"

"Ngươi đang xem đó a, ngươi đang xem tôi đúng không!?"

Kẻ gây ra cái này tất cả!? Ngươi tuyệt đối, đang mong đợi tôi hỏng mất cứ thế đi đến bản thân tiêu vong a!? Rõ ràng hôm qua chống trả hưởng hạnh phúc, hôm nay dĩ nhiên đã thân ở Địa Ngục, ngươi là muốn dùng sự tương phản này để đánh tôi đúng không?

Giọng kilou gần như xé rách cổ họng, cũng đồng dạng xen lẫn nức nở.

"Tôi làm sao có thể... sẽ tự sát a!"

"Hilde và tôi có khế ước, cô ấy chết tôi cũng sẽ chết, nhưng tôi còn sống a, tôi còn êm đẹp còn sống a!"

Cô ấy tuyệt đối ý thức được điều gì... Biết rõ mình phải chết, cô ấy cũng vẫn làm ra sự giãy giụa của mình, giải trừ khế ước giữa tôi và cô ấy, mới vui vẻ chịu chết. Đến cuối cùng, trong nội tâm cô ấy như cũ để ý đến sự an nguy của anh trai. Khi chuyên chở thi thể của cô ấy tôi liền phát hiện, đôi tay của cô ấy đã liều mạng dốc hết toàn lực nắm chặt để giữ tuyệt đối thanh tỉnh, móng tay thân hãm vào máu thịt tạo thành vết thương! Cô ấy dù là đến cuối cùng... đều không nỡ anh trai mà cô ấy yêu thương a, liều mạng cũng muốn bảo vệ tôi mà!

"Tôi sao có thể để kẻ tiểu nhân hèn hạ như ngươi, đạt được như nguyện a..."

Câu nói cuối cùng này, kilou gần như cắn nát bờ môi, đem tất cả bi thương hóa thành phẫn nộ mới nói ra miệng!

Tôi thật vất vả mới có được cái này tất cả, sao có thể cứ thế để các người tùy ý đoạt đi a!?

Phốc!

kilou đột nhiên chuyển lệch lưỡi đao, đem quỷ đao thẳng tắp đâm vào bụng mình!

Tự sát? Không, không đúng! Phần đau đớn này, phần bi phẫn này, tôi muốn lấy răng đổi răng, lấy mắt đổi mắt... Gấp bội hoàn trả!!!

Quỷ đao, là Phá Ma Chi Nhận, vốn là lưỡi đao chỉ có Quỷ Tộc mới có thể sử dụng.

Nhưng cái này cũng không giống nhau...

Quỷ đao của Tsugaki, có hai chủ nhân, một là cô ấy, còn một cái khác... chính là kilou được cô ấy công nhận! Dù cho chủ nhân của nó đã chết từ lâu!

"Tới làm cái giao dịch a..."

Cố nén đau nhức, kilou hướng về phía miệng vết thương ở bụng tự nhủ.

"Đây không phải thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh! Ngươi, không có quyền phản kháng!"

Và mục đích kilou làm như vậy, tự nhiên chính là...

Thế Giới a, quay lại a

Đông! Đông! Đông!

"...Anh trai, anh không phải muốn cùng Hilde ngủ cùng nhau sao? Đột nhiên tới đây làm gì?"

Đêm khuya, kilou đột nhiên nắm tay Hilde gõ cửa phòng ai đó.

Dường như bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh khách đến thăm, rõ ràng là đêm khuya, nhưng chủ nhân của căn phòng lại vừa nghe tiếng gõ cửa không lâu sau đã mở cửa trả lời.

Galuye thân mang váy ngủ trắng làm từ lụa mỏng từ khe cửa thò đầu ra.

"Quấy rầy, đến trễ như vậy..."

"Là có chuyện rất quan trọng phải nói với tôi, đúng không? Vào đi."

Galuye liếc mắt liền nhìn ra dụng ý của kilou, rất dứt khoát liền mở rộng cửa phòng mình.

Tuy nói là tất cả đều giản lược, nhưng cách sắp đặt căn phòng của Galuye đơn giản đến mức khiến người ta có chút ngạc nhiên, ngoại trừ giường cơ bản nhất, cũng chỉ có một cái bàn và cái ghế.

Thắp đèn nến, dưới ánh nến hoàng hôn, dáng người Galuye mặc đồ ngủ mỏng manh hiển lộ không nghi ngờ, thậm chí có thể xuyên thấu qua vải áo nhìn thấy đường cong cơ thể cô ấy, nhưng kilou đã không còn hứng thú đi thưởng thức "tác phẩm" thuần mỹ nhất thế gian này.

"Tôi đi phòng bếp lấy cho kilou cậu chút trà, cậu trông tinh thần kém quá."

Nói xong, Galuye đơn giản búi gọn tóc tán loạn của mình, liền tiến vào phòng bếp đi lấy trà pha sẵn.

Vì không có ghế thừa, kilouHilde chỉ có thể ngồi trên giường Galuye.

Bên trên còn có hơi ấm nhàn nhạt...

"...Anh trai?"

Hilde lo âu nhìn xem kilou, đột nhiên hắn bị làm sao vậy?

Không hiểu sao, hắn nắm chặt tay mình thật mạnh, giống như là lo lắng giây tiếp theo mình liền sẽ chạy đi mất.

"Là xảy ra chuyện gì sao?"

"..."

kilou vốn định giấu giếm, nhưng đã trải qua nhiều như vậy hắn biết, có một số việc càng giấu diếm, lại càng khiến người bên cạnh thay mình lo lắng.

"Kỳ thực, Hilde, anh là từ không xa đem..."

"Trà, lấy ra rồi."

Galuye đột nhiên xuất hiện cắt đứt đối thoại của kilou.

"À, đa tạ..."

Nhưng lời vừa định nói ra khỏi miệng liền nghẹn lại trong cổ họng, kilou chậm rãi trừng lớn hai mắt, đồng tử cũng chầm chậm thu nhỏ.

Trong tay Galuye, căn bản không có chén trà và ấm trà.

Có, chỉ là một thanh Dao Bếp.!?

Ba!

Galuye mặt lộ vẻ nụ cười đáng sợ, đem chuôi Dao Bếp chống vào tường bên cạnh, lưỡi dao lạnh lẽo chỉ thẳng ra ngoài.

Lập tức...

Phốc thử!

Galuye đột nhiên nghiêng đầu, đem huyệt Thái Dương nhắm thẳng vào lưỡi dao sắc bén, lao tới.

Vẫn chưa xong... Dường như là lo lắng làm như vậy không đủ triệt để, cô ấy lại thay đổi trọng tâm nghiêng đầu ngược lại, rút đầu ra khỏi lưỡi dao, lập tức, một lần nữa hung hăng lao vào phía trên.

Một lần, lại một lần.

Phốc thử! Phốc thử! Phốc thử!

"Ha ha, ha ha ha..."

Trong miệng phát ra tiếng cười bệnh hoạn như vậy, Galuye cứ thế mỉm cười nằm xuống trong một vũng máu.

Tất cả đều xảy ra quá đột ngột, ngay trước mặt kilou...

Galuye, chết.

Kiểu chết này, và cái tương lai kia, giống nhau như đúc!!!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận