Quyển 14 - Chiến Tranh Mang Đến Tin Tốt
Chương 147 - Kiếp
2 Bình luận - Độ dài: 2,086 từ - Cập nhật:
"Arus, cậu thằng ngu hỗn đản!"
Đây là câu nói đầu tiên của loạn khi cậu ta mở mắt gầm thét sau khi tỉnh dậy từ giấc ngủ mê.
Đây là......
"Cậu đã tỉnh?"
Một bên toàn thân đều quấn đầy băng vải, đang nằm trên giường bệnh, Goul nâng mí mắt mệt mỏi nói nhỏ.
"...... Goul, cậu lại bị đánh tan sao?"
Vò loạn nhào nặn còn có chút ngất đi ánh mắt, trên người Arus, nơi mùi thơm cơ thể nồng nặc nhất chính là trong đôi giày không thông khí mà cô ta mang. Chỉ cần hít vào một ít là người ta sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu, ngay cả "Thích Ứng" của loạn cũng không cách nào phản ứng lại.
"Đúng vậy, tôi không có vận may như cậu, còn có thể 'Phục sinh' thêm một lần......"
Goul một mặt cười khổ, trên khuôn mặt vốn đã khô héo vẫn như cũ bao phủ sắc màu của Tử Vong.
Chờ đã, phục sinh?
Hắn ta trong nháy mắt hồi tưởng lại lời nói của Arus khi cô ta xuất hiện, "Sử dụng 'Quay lại', ma lực của Hương Khả Nhi bị rút đi hơn phân nửa", điều này cũng đại biểu cho việc, mình đã bị đám tiểu quỷ kia đánh chết "một lần", cho nên, chính mình mới có thể ......
"Sách!"
Loạn khó chịu tặc lưỡi sau, lập tức đứng dậy khoác áo định rời khỏi đây.
"Cậu muốn đi đâu?"
"Đương nhiên là đi tìm Hương Khả Nhi. Lão tử không nợ cô ta cái gì, ngược lại là cô ta quấy rầy sự hăng hái của tôi!"
"...... Nếu như cậu muốn đi tìm cô ta thuyết giáo thì hẳn là đã không còn kịp rồi."?
Ý gì......?
Goul đem tất cả thông tin mình biết đều nói cho loạn, bao gồm cả chuyện Hương Khả Nhi bị phong ấn và Kalashok bị bắt sống, ngay trong khoảng thời gian hắn ta hôn mê.
"......"
Loạn nghe xong, khuôn mặt bình tĩnh, cả khuôn mặt đều chìm vào bóng tối, biểu cảm không rõ.
Lập tức, hắn ta vẫn như cũ lựa chọn đẩy cửa ra rời đi.
"Chờ đã, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Solomon còn chưa có chỉ thị bước tiếp theo đâu."
"Lão tử làm chuyện gì không cần người khác chỉ giáo!"
Loạn nặng nề đóng cửa lại.
Hành tẩu trên hành lang buồn tẻ, trên mặt loạn nổi gân xanh, phảng phất như nhận lấy nhục nhã, phẫn nộ chiếm cứ cả khuôn mặt hắn ta!
"Cậu nếu cứ như vậy chết tôi cũng không nói gì, dù sao tôi ngay cả ân sư cũng dám giết, chớ nói chi là ân nhân cứu mạng. Báo ân chỉ là kẻ yếu tìm cớ cho sự vô năng của mình, nhưng cậu lại còn thoi thóp sống sót, đây không phải là...... Khiến tôi thiếu cậu cái gì không!?"
"chaos đáng chết!"
Hắn ta từ trong túi quần móc ra nửa bức chân dung, phong tỏa người nào đó phía trên.
"...... Tôi thì sẽ vì đạt tới mục đích, mà không từ thủ đoạn."
"Không ~ Muốn ~ Rồi ~"
Vera đùa giỡn tính khí giống như huy động tứ chi, cho dù là bộ vị bị Hương Khả Nhi chém bị thương vẫn đang trong quá trình hồi phục, chỉ hơi loạn động đều sẽ khiến vết thương vỡ toác, nàng cũng phải tùy hứng như vậy.
Chỉ thấy nửa người trên của nàng cởi chỉ còn lại một chiếc áo ngực màu lam nhạt ôm sát người, từng mảng lớn da thịt bóng loáng nhẵn nhụi bại lộ ra ngoài, xương quai xanh cùng cái rốn nhìn một cái không sót gì, mà Kilou đang ở một bên cầm khăn lông ướt thay nàng lau sạch lấy cái gì đó.
"Nước lạnh quá! Sẽ tổn thương đến má nhạy cảm của tôi!"
"...... Thật không có cách nào với cậu, Yaiba, có thể giúp tôi dùng nhiệt độ cơ thể cậu làm nóng một chút không?"
Kết quả Vera lại bắt đầu tùy hứng nói.
"Cái gì nước cũng không cần!"
"Cái cô này rốt cuộc chuyện gì vậy?"
Kilou đã bắt đầu cau mày, tiểu tổ tông này sao lại lắm điều kiện thế, khó phục vụ thế này!?
"Kilou bạn học cậu thật sự coi tôi là người thường sao? Người ta thế nhưng là Ngư Ai cao quý, người · cá · công · chúa đấy! Giống má như thế riêng tư chỗ, có thể sử dụng nước thông thường thấm ướt sao?"
Vera làm bộ giải thích nói.
"Sao? Má cậu vẫn là làm bằng vàng hay sao? Nạm vàng rồi à?"
"Đồ ngốc a, đương nhiên là dịch thể rồi, dịch thể!"
Vera cường điệu nhắc nhở chữ "Dịch thể", lập tức hướng về phía kilou hé miệng, khoảng cách gần đến mức cậu ta thậm chí đều có thể nhìn rõ cái lưỡi nhớt nhát béo mập cùng số lượng răng của cô ta, mà cái lưỡi kia đang như khiêu khích mà "câu dẫn" kilou luồn tay vào trong.
"Ha ha?"
"Cho nên khăn mặt là không được rồi, dùng nước bọt của tôi dính đầy ngón tay, cậu lại đem bàn tay tiến vào má của tôi để lấy dị vật ra đi ~ Phải nhẹ một chút đó, nơi đó dù sao thế nhưng là một trong những vị trí riêng tư nhất của người ta, rất nhạy cảm nha ~"
Y......
Nhưng mà trên mặt kilou cũng chỉ có sự khinh bỉ.
Bẫy, cái này đúng là bẫy mà!
Chính mình sở dĩ vì đám người thừa kế này mà lại là băng bó, lại là chải lông vũ, lại là xử lý phiền não, chính là bởi vì chính mình cảm giác tội lỗi. Dù sao các cô ấy sẽ phải chịu thương thế như vậy tất cả đều là bởi vì mình đã đưa các cô ấy đến tiền tuyến nguy hiểm nhất, đối đầu trực diện với Ma Thần, mà chính mình nhưng lại không cách nào kịp thời đuổi tới, thậm chí còn suýt nữa vĩnh viễn mất đi các cô ấy.
Hắn muốn làm chút đền bù......
Vì chuộc tội.
Nhưng Vera cô ta hiển nhiên là được đằng chân lân đằng đầu rồi, làm loại mờ ám này để làm gì đây? Ai mà biết dọn dẹp xong má cho cậu rồi mình có bị lừa không chứ!?
Nhưng cậu ta vẫn thật tình không biết.
Chính mình thực ra sớm đã bước vào những "ngọt ngào cạm bẫy" được những người này tỉ mỉ bố cục rồi.
Phải biết, đối với Thánh Tộc mà nói, cho dù là bạn bè thân thiết nhất cũng không cho phép khác giới chải vuốt lông vũ cho mình. Hoặc là gọi đồng giới giúp đỡ, hoặc là để bạn lữ giúp. Khi Galuye đưa ra "phiền não" này, kilou chưa quen thuộc tập tục Thánh Tộc thực ra đã mắc bẫy rồi.
Còn về Vera......
Chỉ cần nghĩ cũng biết "má" cái thứ này căn bản không phải người ngoài bình thường có thể chạm, cho nên kilou lúc này mới do dự mãi, lo lắng có bẫy.
Nhưng kỳ thật, "cạm bẫy" của Vera sớm nhất có lẽ có thể truy tố đến sau sự kiện "Ma vật mê cung bạo tẩu", chính là tại khi Merlin mang theo cậu ta bị trọng thương đi ra mê cung, Vera đã chôn xuống "phục bút" khi cung cấp trị liệu cho cậu ta.
Nước bọt......
Không tệ, lúc đó nước bọt của nàng để trị liệu cũng không phổ thông.
Nước bọt của Nhân Ngư là dược liệu trị liệu tốt nhất được tạo ra từ ma pháp hệ Thủy tinh khiết nhất, nhưng trên thực tế, theo truyền thống của Nhân Ngư Tộc mà nói, nước miếng của bọn họ sẽ không dùng để chữa trị người ngoài, trừ phi, hắn là một kẻ cực kỳ đặc biệt, cực kỳ quan trọng đối với bản thân.
Bởi vậy, kỳ thực từ đó trở đi......
Kilou đã khơi gợi được hứng thú của Vera, cũng đã được "khâm định" là người quan trọng.
Đương nhiên, Vera từng lảng vảng trước ngưỡng cửa tử vong rồi được cứu trở về, đã càng thêm "say mê" cậu ta. Mời cậu ta đến giúp đỡ thanh lý má, thực ra cũng là một loại tín hiệu ẩn dụ, giấu giếm để ngăn ngừa bị những kẻ kia phát hiện tin tức.
Có hứng thú hay không......
Tới tìm tòi trên người của tôi những bộ phận "bí mật" hơn đâu?
Cũng tỷ như tôi......
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"
Kilou lắc đầu cự tuyệt việc dùng tay mình để thanh lý má cho Vera, chỗ đó nhìn đã thấy nhớt nhớt dính dính, thật sự là không có hứng thú đi đụng vào a, cảm giác còn dính hơn cả bản thể của Saori......
Không nhìn Vera "Ài sao có thể như vậy má của tôi thật là khó chịu a" lên tiếng, kilou cũng cuối cùng là nhắm đầu mâu vào Kalashok đang tỉnh giấc. Cậu ta nhất định phải nắm chặt cơ hội moi ra một chút tin tức, giúp đỡ chính mình, giúp đỡ các cô ấy trở lại cái đoạn thường ngày ấm áp lâu ngày không gặp đó.
Chính mình, phải làm......
"Cậu nói một chút những gì biết đi, bằng không thì, liền để Saori cũng phong ấn cậu!"
Lấy năm ngả tách ra lên đường, một chi của liên quân Thần Tộc.
"Ngô, thật hoài niệm bữa trưa của kilou nhỏ bé a......"
Yaiba uể oải nghiêm mặt khóc lể, lương khô thật sự là khó nuốt, huống chi còn không có uống rượu.
"Gì? Thằng nhóc đó còn có thể làm đồ ăn?"
Kaka ở một bên trợn to hai mắt, hỏng rồi, con người kia nắm giữ kỹ năng đã bắt đầu phát triển thành một người đàn ông tốt toàn năng sao? Yaiba đã bị cậu ta làm cho mê mẩn, cứ tiếp tục như vậy, đại tỷ cũng sớm muộn sẽ bị cậu ta hạ gục, loại chuyện này không cần đâu mà!
"À ha ha ~ Ăn nhiều một chút nha ~"
Một bên Kōtekusu thì đem lương khô của mình chia sẻ cho hai con mèo con đang treo ở trên cổ áo mình.
Một con đen nhánh và một con thuần trắng, phối hợp rất đặc biệt......
"Tiểu thư, cũng cho tôi ăn một chút đi?"
Matera thì ở một bên nịnh hót nói, mong chờ được cho ăn, lại bị Kōtekusu cho không nhìn thấy.
Đoạn đường này đại quân của bọn họ là thảnh thơi nhất, tiến lên cũng chậm chạp nhất. Không phải nói nhân viên phân phối đông đảo, mà là bởi vì số đông thành viên cũng là Quỷ Tộc, cho nên không khí "lười biếng" tràn ngập khắp toàn bộ quân đội, huống chi đại tướng của bọn họ có ba phần tư cũng đều là Quỷ Tộc......
Cái này có thể xuất phát cũng là kỳ tích.
Kaka cũng không nhịn được chửi bới, vương tại sao lại phân phối tôi vào đội ngũ "quỷ lười" này chứ?
Cuối cùng thì, mình có thể chống đỡ được không?
Nhưng mà thật tình không biết......
"Hừ, chính là cô ta sao?"
Đứng trên đỉnh núi nào đó, loạn đem bức họa trong tay cùng chi quân đội này so sánh.
Cuối cùng ánh mắt hắn ta, dừng lại ở trên người Yaiba......
"Sư phụ của Chaos sao? Hẳn là một người thích hợp."
Trong một khoảnh khắc, Yaiba và một đám người đều phát giác được sát ý không hề che giấu kia!
Ai!?
Oanh!
Trên con đường tiến tới của đại quân, một hố sâu cực lớn đột nhiên xuất hiện, bụi đất bay lên cuốn bay những binh sĩ đi đầu.
Mà loạn, liền xuất hiện ở chính giữa cái hố!
"...... Sư phụ sao? Thật đúng là một từ khiến người ta hoài niệm a."
Khóe môi hắn ta lộ ra nhe răng cười tàn nhẫn.
"Hy vọng, cô có thể khiến tôi tận hứng chút a!"


2 Bình luận