Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 14 - Chiến Tranh Mang Đến Tin Tốt

Chương 133 - Bệnh biến

0 Bình luận - Độ dài: 2,023 từ - Cập nhật:

Bị lừa rồi...

Trốn ở một nơi không ai có thể nhìn thấy, Solomon nghiêng đầu, thông qua góc nhìn của những con rối thờ ơ lạnh nhạt quan sát mọi thứ đang diễn ra. Ngón tay anh ta vô thức cào vào cổ.

Tê lạp! Tê lạp!

Ngứa quá à.

Móng tay sắc bén vạch nát da thịt, vết thương đầm đìa bắn ra huyết dịch dị sắc.

Thật mong muốn... Thật mong muốn...

Một đối thủ hoàn hảo ưu tú như vậy, thật mong muốn tự tay vặn gãy cổ cô ấy mà.

Sách!

Tất cả đều do Azathoth, em gái không thành khí kia. Nếu cô ấy không ra đời thì tốt rồi, nếu cô ấy không chia đi quyền năng của mẹ thì tốt rồi, vậy tôi đã có thể hoàn hảo khống chế được năng lực của mình, đem đám người xâm lăng này... ngược sát đến không còn một mảnh!

À à à...

Ngứa quá à.

“Ngô ân...”

KilouTsugaki đồng thời mở hai mắt ra.

“Thật là chóng mặt, rất muốn nôn. Loại truyền tống khoảng cách xa này hao tổn tâm thần quá.”

Tiếng lòng của Kilou không ngừng muốn phàn nàn, thế nhưng cậu lại không thể không duy trì hình tượng nghiêm túc của mình, chỉ có thể cố nén tránh bại lộ, dù sao... mọi người đều đang nhìn mà.

“Oa, cậu tỉnh rồi à ~”

Nhìn thấy Kilou thức tỉnh, Vera liền hùng hục tiến lên trước, suýt chút nữa thì dúi mặt vào sống mũi Kilou.

Cô ấy duỗi ra bốn ngón tay cười đùa tí tởn hỏi.

Một mùi thoang thoảng nhàn nhạt xộc thẳng vào mũi...

“Cậu có tỉnh táo không đó? Đầu óc không có vấn đề gì chứ? Đây là mấy ngón tay vậy? Kilou đồng học ~”

“... Áp quá gần rồi.”

Kilou xòe bàn tay ra bao lại khuôn mặt tươi cười của Vera, nhẹ nhàng đẩy ra phía sau. Vera giống như con thuyền nhỏ lật nghiêng mà đổ về phía sau.

“Nha à ~ Là Kilou đồng học bình thường, lạnh lùng vô tình nha ~”

Cô ấy còn cố ý tăng thêm âm điệu của mấy chữ “lạnh lùng vô tình”.

Anh...”

Kilou!?”

Một bên HildeMerlin đang thần sắc khẩn trương, một người trong ngực ôm đầy mười mấy chai ma dược cao cấp, một người tay trái cầm hộp thuốc chữa bệnh tay phải cầm băng vải kìm cầm máu. Dường như chỉ cần cơ thể của Kilou xuất hiện một chút mao bệnh, các cô ấy liền chuẩn bị “quyết đoán” mà cho cậu ấy trọn vẹn “điều trị đại bảo kiện”.

Chỉ có điều...

Hilde dường như là vô tình hay cố ý né tránh ánh mắt của Kilou.

Xem ra ngày hôm qua một bạt tai mặc dù khiến cô ấy tỉnh táo, nhưng dường như cũng khiến cô ấy sợ hãi. Tối hôm qua cô ấy thậm chí rất tự giác dời khỏi giường chiếu, một mình đắp chăn lông ngủ ghế sô pha đi. Hơn nữa càng chết là, Kilou sáng sớm khi tỉnh lại phát hiện trên đầu giường vậy mà bày đầy ròng rã một chồng giấy dày.

Trên đó viết đầy những lời xin lỗi.

“...”

Không thể mềm lòng đâu, Kilou...

Thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh, cậu đã thất bại trong gang tấc một lần rồi, không thể lại lần nữa đi vào vết xe đổ.

“Khụ khụ, tôi không sao, không cần lo lắng.”

Đúng vậy...

Dù sao nhìn thấy người trước mắt đập nát đầu của mình, cho dù là đã thông báo trước, cũng khó tránh khỏi sẽ gây ra một chút xung kích về thị giác và tâm linh mà? Nhưng mà rõ ràng đã yêu cầu, nếu như cảm thấy khó chịu thì tạm thời rời đi trước, thế nhưng là... Lại không có một người nào chọn lựa chọn này.

Là mọi người đều đang lo lắng cho tôi sao?

Cô... cô ô...

Trốn ở nơi hẻo lánh nhất, Galuye chắp tay dựa vào góc tường, thông qua tiếng giậm chân đều đặn, để che giấu đi sự “hưng phấn” sắp không kìm chế được trong miệng mình. Đồng thời thả lỏng bàn tay phải phía sau, các ngón tay ghim sâu vào huyết nhục cánh tay trái, ý đồ dùng đau đớn để duy trì sự “tỉnh táo” của bản thân.

Nổ... Nổ đầu đó ~

Hơn nữa còn là nhìn người tôi thích nhất nổ đầu, loại cảnh tượng huyết nhục văng tung tóe, tiếng xương cốt ma sát, sinh cơ lặng yên chết đi, đơn giản chính là một “tác phẩm nghệ thuật” khiến người ta muốn ngừng mà không được mà. Đây là “chuyện xấu” tôi chưa bao giờ trải nghiệm qua, thì ra...

Lại kích thích đến vậy sao.

Trái tim, đang cuồng loạn không thôi mà...

Duy chỉ có Yaya dường như chuyện không liên quan đến mình, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ những đàn chim bay đi.

Chỉ có điều...

Thật sự chỉ có vậy thôi sao?

“... Không có phát hiện ra sao?”

Thực ra cô ấy vẫn luôn vụng trộm dùng kính cửa sổ phản quang để canh chừng phản ứng của Kilou. Là một kẻ biến thái đã thành thục nghệ thuật nhìn trộm, không, một Long Tộc như cô ấy đã sớm nắm giữ bí quyết dùng ánh mắt còn lại để nhìn người mà không bị người trong cuộc phát hiện.

Đến nỗi cái gọi là vật cô ấy không bị phát hiện...

Là một nhúm sợi tóc bị cô ấy nắm chặt trong lòng bàn tay!

Đợi đến khi tất cả mọi người đều không còn chú ý đến phía cô ấy nữa, cô ấy lúc này mới hài lòng thưởng thức sợi tóc trong lòng bàn tay, phảng phất như đang xem xét một thứ trân bảo hiếm thấy nào đó. Trong con mắt màu vàng lộ ra vẻ cảm động hoàn toàn không thuộc về một “thiếu nữ ba không”.

Cuối cùng, đã thu thập được...

Tóc thứ năm nghìn hai trăm sáu mươi mốt của Ngự chủ.

Thêm cả lông ở X và lông ở Y của Ngự chủ trước đây, Yaya đã “thu hoạch tương đối khá” rồi ~

Loại bỏ những thứ bị người khác cố tình hủy diệt, thà đi theo còn hơn nhặt về, những gì còn lại của Ngự chủ...

Toàn bộ lông tóc, cũng đã nằm trong tay Yaya rồi.

Yaya, quả nhiên mới là người đặc biệt nhất.

Tình yêu của Yaya dành cho Ngự chủ...

Mới là nồng nhiệt nhất, sâu sắc nhất, và bất diệt nhất.

Nhưng mà không hề hay biết...

Một đôi đồng tử xanh thẳm lạnh nhạt không pha lẫn bất kỳ cảm xúc “tạp chất” nào, dường như đối với mọi thứ trên thế gian đều cảm thấy vô vị chán nản, đang ở góc chết tầm mắt của tất cả mọi người, âm thầm dòm ngó tất cả những điều này. Ánh mắt đó phảng phất như đang nói...

Tôi đều nhìn thấy tất cả, nhưng mà... Tôi đối với các cậu, không có chút nào hứng thú.

“Đúng rồi đúng rồi ~”

Đang lúc Kilou ổn định tâm thần để hóa giải loại cảm giác hôn mê kia, Vera lại đột nhiên cười ha hả hỏi.

“Vừa rồi cái đó rốt cuộc là cái gì vậy?”

“Chính là cậu ‘phốc thử’ mà đập nát đầu mình, tiếp đó óc à, huyết dịch à ‘ào ào’ chảy ra ngoài, nhưng người cậu lại ‘vù vù’ xuất hiện ở chỗ khác, tiếp đó lại...”

“Dừng lại! Cậu đây là cái gì quái dị từ tượng thanh vậy?”

Kilou vội vàng chặn lại.

Ài hắc hắc ~

Vera làm mặt quỷ lừa dối cho qua, cũng không trả lời thẳng vấn đề của Kilou.

“Được rồi, kỳ thực nguyên lý cũng không phức tạp...”

May mắn mà có cô ấy.

Kilou vô ý thức vỗ vỗ đầu Merlin bên cạnh, nhưng đột nhiên lại ý thức được mình đang giả bộ lạnh lùng mà, sao có thể làm ra hành vi thân mật như vậy chứ, cho nên vội vàng thu tay lại. Còn Merlin suýt chút nữa cho là Kilou muốn cầu hôn mình, thiếu chút nữa thì tại chỗ nhào tới cậu ấy.

“Khụ khụ!”

Kilou thông qua ho khan để làm dịu đi sự lúng túng.

“Bởi vì trên người tôi có được Nữ Đế Maxie chăm sóc ‘Bán Bất Tử’, mặc dù cần thông qua việc hòa nhập với Saori để kích hoạt, nhưng cũng nhờ vậy mà trở thành một ưu thế của tôi.”

Lại thêm...

“Cũng bởi vì, tôi là nhân loại.”?

“Chỉ cần trong lúc Bất Tử cắt bỏ đi một vị trí nào đó của tôi, thì dù cho tách ra khỏi Saori, chúng cũng vì nắm giữ đặc tính ‘Bất Tử’ mà có thể tồn tại một khoảng thời gian. Và trong thời gian này, chỉ cần tôi và Saori một lần nữa đồng hóa, là có thể điều khiển những bộ phận tổ chức này từ xa, nghịch hướng tạo ra một tôi hoàn toàn mới.”

“Thế nhưng là anh trai, vậy anh vì sao lại muốn... tự làm mình bị thương chứ?”

Hilde đặt câu hỏi, dù sao cái cảnh tượng tự tàn kia thật sự là quá máu tanh...

Nói đến đây Kilou lại có chút lúng túng.

“Được rồi, bởi vì mặc dù có thể tái sinh một tôi hoàn toàn mới, nhưng mà hạt nhân của Saori lại không thể truyền tống sang bên kia. Ngay cả phân thân của cô ấy đều cần định kỳ thu hút ma lực của Saori mới có thể sống sót, cho nên tôi chỉ có thể triệt để truyền tống ý thức của mình sang đó, mới có thể để cỗ thân thể kia trong thời gian ngắn nắm giữ thực lực gần như toàn thịnh.”

Bởi vậy...

“Chỉ có xóa đi ý thức hiện tại của tôi, tôi mới có thể xuyên đi xuyên lại giữa những bộ phận bị cắt đứt kia. Mà để đảm bảo tinh thần của tôi trong lúc này không bị ảnh hưởng quá nhiều... chính là dựa vào sự hiệp trợ của Tsugaki.”

“...”

Tsugaki nhắm mắt không nói một lời.

“Sẽ không bị phát hiện sao?”

Galuye điều chỉnh tốt tâm tính hỏi.

“Cho nên tôi mới nói may mắn mà có tôi là nhân loại đó.”

Kilou nhếch miệng cười, cùng Saori cùng nhau giơ lên một cử chỉ “A”, lần này lại là biểu thị chúc mừng hành động thuận lợi.

Ma thần thứ s sáu Kalashok có thể quan trắc được sóng ma lực của Saori, nhưng mà, cô ấy lại không để ý đến tôi, hoặc có lẽ là, cô ấy không nghĩ tới trong cái túi gấm trên người những binh lính kia, lại là tổ chức của tôi.”!?

“Có lẽ là bởi vì ngạo mạn, có lẽ là bởi vì khinh miệt. Ma thần dường như đối với loại nhân loại chỉ có thể dựa vào sức mạnh của Saori như tôi mà chẳng thèm đếm xỉa tới, cho rằng đã mất đi Saori thì tôi chính là một nhân loại yếu ớt bé nhỏ. Mà cái này theo bọn họ nghĩ là yếu điểm đáng khinh bỉ nhất của tôi...”

“Nhưng cũng trở thành ưu thế xuất kỳ bất ý của tôi!”

Tôi, sẽ chấp nhận sự yếu đuối của mình.

Đồng thời lợi dụng chúng, lợi dụng sự không đáng chú ý của tôi, trở thành cái răng độc chí mạng nhất cắn vào cổ các cậu!

Tôi nhất thiết phải ở đây làm ra thay đổi...

Bởi vì kẻ thù của tôi, không chỉ là Ma thần, mà còn là toàn bộ thế giới tàn khốc, mang đến bất hạnh cho mọi người!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận