Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 14 - Chiến Tranh Mang Đến Tin Tốt

Chương 88 - Mê Người Độc Ngủ Đông

0 Bình luận - Độ dài: 2,136 từ - Cập nhật:

Trong căn phòng u ám, thiếu nữ đang cắm đầu lục soát thứ gì đó.

Cạch đương!

Thiếu nữ vô ý làm đổ một chiếc hộp gỗ, từ bên trong lăn ra một món nông cụ phủ đầy bụi. Trên đó có dấu vết sử dụng rất rõ ràng, được làm khá thô ráp, nhìn là biết hàng vỉa hè giá rẻ, không hiểu sao lại được đặt trong một chiếc hộp tuyệt đẹp như vậy.

“Đây là...”

Thiếu nữ tiến lên nhặt nó, cầm trong tay cẩn thận ngắm nghía. Hồi ức xưa cũ cũng giống như thủy triều cuồn cuộn ùa về.

nghĩ tới...

Đó từng là khoảng thời gian bốn phía chạy nạn, và anh trai trốn đông trốn tây, cố gắng tránh né ánh mắt của người khác, sống tạm trong bóng tối. Mặc dù so với cuộc sống giàu có bây giờ, sự gò bó và túng quẫn khi đó thật sự thê thảm đến mức không muốn nhớ lại, nhưng thiếu nữ vẫn cảm nhận được chút ấm áp nhàn nhạt mà khoảng thời gian đó mang lại cho .

Hạnh phúc...

Nếu có thể, tôi thật hy vọng đời này không cần bị Tinh Linh Tộc tìm thấy.

Như vậy, tôi có thể cùng anh trai sống mãi mãi, sẽ không bị bất cứ ai quấy rầy. Chỉ có hai chúng tôi, mãi mãi, mãi mãi bên nhau.

Vuốt ve món nông cụ cũ kỹ này, cảm nhận những đường vân thô ráp, thiếu nữ dứt khoát chọn nó làm vũ khí phòng thân mang theo đến Dị Ma Giới. Không phải vì nó tốt hay dễ dùng, mà vì khi vuốt ve tay cầm này...

Tôi có thể nhớ lại cảm giác khi xưa nắm tay anh trai.

“Tốt quá rồi, cái này... Vậy là có thể đem anh, cất giữ thật kỹ rồi.”

Thiếu nữ cầm con dao chặt củi, quay người mỉm cười thì thầm vào góc phòng không một bóng người phía sau.

Và ở nơi đó...

Là một cánh tay gãy đang được phong ấn trong chiếc hộp trong suốt!

Đó là tàn chi duy nhất của Kilou bị thất lạc ở hiện thế khi cậu bị 「Bát Thi」 phong ấn. Vốn dĩ nó sẽ nhanh chóng hư thối, nhưng sau khi được thiếu nữ cẩn thận xử lý, nó lại được bảo quản nguyên vẹn. Và đây đã trở thành chỗ dựa tinh thần và tâm linh duy nhất của thiếu nữ.

“...”

Thiếu nữ trầm mặc nhìn đoạn tàn chi rất lâu, rồi chậm rãi lấy nó ra khỏi hộp.

Xột xoạt!

Xột xoạt!

Thiếu nữ nắm chặt phần khớp cổ tay, điều khiển cánh tay bị đứt nhẹ nhàng vuốt ve trên đỉnh đầu mình, cảm nhận xúc cảm ngón tay ma sát giữa những sợi tóc. Quen thuộc mà hoài niệm, dù cảnh tượng kỳ lạ như vậy có gọi là kinh dị cũng không hề quá đáng, nhưng thiếu nữ vẫn đắm chìm trong hạnh phúc của riêng mình.

Nó mang lại cho tôi sự yên tâm duy nhất...

“A, anh trai...”

Hilde thích anh nhiều nhất, cho nên, anh mau về đi.”

Chuôi dao chặt củi kia!?

Khi thấy Hilde móc vũ khí ra, Kilou không khỏi im lặng. Hình dáng quen thuộc, chất liệu rẻ tiền, cùng với những vết nứt cũ kỹ trên đó, đều kéo cậu về với hồi ức quá khứ.

Đây không phải, là cái tôi dùng để chặt củi ngày trước sao...

Trước đây, khi Hilde đến Warren Caesar, cố ý mang tất cả đồ đạc trong căn nhà gỗ cũ nát đi, đặc biệt là một số công cụ từng sử dụng. Chúng được tỉ mỉ cất giữ, nhiều đến mức Kilou cũng không nhớ rõ có bao nhiêu.

Không ngờ con dao chặt củi này cũng còn ở đây!?

“Ê ê ê, không khí này có vẻ hơi không ổn lắm nha? Mọi người bận rộn vất vả nửa ngày rồi, hay là tôi nghỉ một lát?”

Tuy nhiên, câu lẩm bẩm này của Kilou nhanh chóng bị nhấn chìm trong sự ác ý mà các thiếu nữ dành cho nhau.

Và đột nhiên...

Bóng của Kilou dưới chân lập tức hóa lỏng, cậu thoát ly khỏi sự bao bọc của cánh chim Galuye, chìm vào trong “cái bóng” của mình.

Biến cố đột ngột này khiến tinh thần vốn đã căng thẳng của các thiếu nữ tại chỗ lập tức bị kéo lên đến đỉnh điểm gần như sụp đổ, như muốn phá vỡ giới hạn.

Là ai!?

“Nấc! Cho nên tôi đã sớm nói, cậu không có lựa chọn nào khác đâu.”

Saori ợ một cái, chui ra từ “cái bóng”, khinh miệt quét mắt nhìn các thiếu nữ tại chỗ.

giấu Kilou ở đâu?”

Merlin nhìn chằm chằm Saori. Là kẻ bại dưới tay mình ngày xưa, vốn không cần đề phòng đến mức này.

Tuy nhiên, trực giác của lại nói với mình...

Kẻ này, đã không thể so sánh với khi đó, thậm chí lúc nào cũng đang trở nên mạnh mẽ, tốc độ tiến hóa khó tin, giống như một quái vật thực sự.

“Tôi không giấu đâu, tôi chỉ bảo vệ cậu ấy ở nơi cậu ấy nên ở thôi.”

Saori chỉ chỉ vào bụng mình nói.

Phanh!

Một viên đạn ma thuật xuyên thẳng qua bụng Saori, để lại một lỗ thủng.

“Đã biết ở đâu rồi thì móc ra đi.”

Vera tay nâng Ma Súng, trên mặt sớm đã không còn nụ cười thường ngày.

“Chẳng lẽ chưa từng có ai dạy , không nên ăn lung tung những thứ không nên ăn sao? Sẽ đau bụng đấy...”

“...”

Saori cúi đầu nhìn vết thương trên bụng mình trầm mặc chốc lát, sau đó, ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười tà ác dữ tợn.

“Xin lỗi nha, tôi là quái thai vô tính sinh sôi mà, không có người nhà cũng không có bạn bè, những đạo lý này thật sự chưa từng có ai dạy tôi đâu. Bất quá, tôi ngược lại cũng biết chút thứ cơ bản nhất, ví dụ như...”

「Đối với kẻ trộm, phải đánh gãy tay chân của ả」

Bành!

Những xúc tu màu đen to lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất, còn Saori thì đứng trên đó quan sát các thiếu nữ dưới chân. Biến dị này cũng rất nhanh thu hút sự chú ý của nhóm Thần Tộc gần đó, bọn họ nhìn con quái vật màu đen cao vút, một nỗi sợ hãi tự nhiên sinh ra từ tận đáy lòng.

Chúng ta muốn chinh phạt...

Bóng tối thần đại, chính là loại quái vật này sao!?

“Mặc dù cậu ấy cố ý dặn tôi, muốn cùng các hợp tác giải quyết tranh chấp, tôi ngược lại cũng không quan trọng, dù sao tôi chẳng có chút hứng thú nào với đám sinh vật cấp thấp như các cả. Nhưng mà... Muốn tôi thỏa hiệp, thì phải thể hiện được thực lực tương xứng, đủ để tôi thừa nhận mới được.”

Saori tạo thành một cái vương tọa trên đỉnh xúc tu cao nhất, ngồi vắt chân quan sát các thiếu nữ trên mặt đất, khí chất nữ vương áp đảo phủ trời lấp đất ập tới.

“Các , đủ tư cách sao?”

“Đừng quên, đây là Dị Ma Giới, là sân nhà của tôi, quốc gia của tôi. Còn các ... Mới là kẻ khiêu chiến.”

Không sợ chết, thì cứ việc bò lên đây!

“Oa a, đây là cái kiểu gì vậy?”

Kilou nhìn địa điểm quen thuộc này nhịn không được chửi bới.

Khi cậu nhìn thấy không gian u ám này cùng với mặt đất mềm mại và bức tường phía sau, cậu biết, mình bây giờ đang ở trong bụng Saori. Kẻ này lại nuốt chửng cậu, trở về nơi cũ rồi. Hay là cứ viết luôn lên đây “Kilou đã từng du lịch qua đây” cho xong.

làm cái trò quỷ gì vậy? Nhốt tôi lại là sao hả?”

Vì đang ở trong cơ thể Saori, nên Kilou trên thực tế cũng có thể nói chuyện với từ xa.

“Ôi chao, tôi đây không phải là để cậu nghỉ ngơi thật tốt ở đây sao? Cậu vừa mới trải qua một trận kịch chiến mà.”

Giọng Saori truyền đến từ hư không.

bớt đi, có phải lại đi đánh nhau không!?”

Kilou chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Saori bây giờ đang định làm gì.

“Tôi thề nha, lần này tôi không làm gì cả, chỉ là muốn trấn áp nhuệ khí của các cô ấy thôi. Dù sao vừa rồi các cô ấy cũng quá đắc ý quên mình, thậm chí ngay cả lời cậu nói cũng không nghe. Những kẻ ích kỷ nghịch ngợm thì phải dạy dỗ... giáo dục một chút chứ.”

Saori còn cố ý tạo ra một con rối giống hệt mình trong không gian này, kiên nhẫn giảng giải cho Kilou.

Cậu mệt mỏi quá rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt một chút đi.”

Mệt mỏi?

Saori vừa nhắc nhở, Kilou lúc này mới cảm thấy cơ thể dâng lên cảm giác mệt mỏi.

Trước đó vì lo lắng chuyện của Hilde và các cô ấy, vậy mà lại khiến cậu quên mất tình trạng cơ thể mình. Bây giờ mới phát hiện cảm giác mệt mỏi này suýt chút nữa không kéo cậu suy sụp, bây giờ ngay cả đứng thẳng cũng có chút khó khăn.

Còn Saori thì rất tri kỷ vòng ra sau lưng Kilou, giúp cậu xoa bóp đôi vai cứng đờ.

“Được rồi, đừng cố chấp nữa, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đã nha?”

“Thế nhưng là...”

“Không nhưng nhị gì hết rồi, tôi có chừng mực mà. Trước đây cậu không phải cũng giáo huấn các cô ấy một lần rồi sao? Lần này cứ để tôi làm thay nha?”

Saori chậm rãi nói.

“Yên tâm đi, tất cả cứ giao cho tôi xử lý. Cậu không cần suy nghĩ gì cả, không cần làm gì, cứ yên lặng ở lại đây là được rồi.”

「Tôi, sẽ thay cậu xử lý mọi thứ」

Có lẽ là Kilou thật sự quá mệt mỏi, hay là thủ pháp của Saori quá mức điêu luyện, đại não của Kilou trong giây lát lại rơi vào khoảng không, không lập tức phản bác , mà đắm chìm trong sự dịu dàng thoải mái này.

Chắc là, không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Dần dần, thủ pháp của Saori trở nên càng thành thạo.

Thậm chí đến cuối cùng, Kilou cũng có chút mê muội bản thân trong sự thoải mái dễ chịu này, không khỏi bắt đầu nghi ngờ học được kỹ thuật xoa bóp siêu phàm này từ đâu? Cái dị Thế Giới này còn có sư phụ mát xa lợi hại như vậy sao? Ngày khác giới thiệu cho tôi biết một chút đi?

“Bởi vì tôi rất nhàm chán mà, dù sao chờ đợi là thứ khô khan nhất...”

Rõ ràng là tiếng lòng của Kilou, Saori lại giống như đã sớm biết mà nói.

“Cho nên tôi thường xuyên học một chút những thứ hỗn tạp để làm phong phú bản thân. Có thể khiến Kilou cậu thoải mái dễ chịu như vậy, tôi cảm thấy rất vinh hạnh nha.”

Ừm, cô vất vả rồi...

“...”

“...”

“...”

Trong chớp mắt, tinh thần Kilou liền từ chiếc giường ấm áp thoải mái rơi xuống sông băng u ám, toàn thân đều bị cái lạnh thấu xương bao trùm. Mạch máu bị đóng băng, máu huyết bị ngưng đọng. Cảm giác trái ngược lâu như vậy, cậu đã bao lâu không thể nghiệm qua?

Cái cảm giác đó, như đối mặt vực sâu, chỉ sai một bước liền vạn kiếp bất phục.

Tuyệt vọng...

Cậu bỗng nhiên quay đầu.

Vẫn là khuôn mặt quen thuộc của Saori, thế nhưng, khóe miệng lại mang theo một nụ cười nhàn nhạt nhưng “quen thuộc”.

Không có thiện ý, không có ác ý, cái gì cũng không có.

Từ trong nụ cười đó, căn bản không thể nhìn rõ được chút ý đồ nào, cứ như thể nụ cười này của chỉ là giả vờ, để bản thân trông... gần gũi hơn với người bình thường một chút.

!?”

“Đã lâu không gặp, có nhớ tôi không nha?”

Saori” mỉm cười hỏi Kilou.

Kilou...”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận