Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 14 - Chiến Tranh Mang Đến Tin Tốt

Chương 86 - Vô Tưởng Trống Rỗng

0 Bình luận - Độ dài: 1,817 từ - Cập nhật:

"Ấy da da? Sao lại không có tinh thần thế kia, tối qua ngủ không ngon à?"

"Sẽ không phải là... cậu tối qua lén lút 'tự xử' đấy chứ? Tôi hiểu tôi hiểu, dù sao cũng là một thiếu niên đang tuổi 'huyết khí phương cương' mà, nha ha ha, đừng giận nhé, tôi đây không phải đang cổ vũ động viên cậu sao? Cậu nhìn xem bây giờ có phải tinh thần hơn vừa nãy nhiều không, cậu nói đúng không, Kilou đồng học?"

"Ài? Cái sandwich tôi vừa cho cậu có vấn đề gì à?"

"A ~ tôi quên nói với cậu, tôi đã thêm siêu cấp vô địch ớt ma quỷ cay vào trong đó rồi nha, miệng cậu không sao chứ? Nhìn xem hình như to hơn vừa nãy vài vòng a, ai nha nha, tôi sai rồi, tới, uống chút nước bọt của tôi để trị liệu này?"

"Kilou đồng học."

"Ấy ấy, Kilou đồng học, cậu có thừa đồ lót không?"

"Tôi hôm nay đến trường suýt nữa muộn, lúc tỉnh dậy mới phát hiện hôm nay tôi thực sự 'để trống' bên dưới ài, lần này không lừa cậu đâu, bây giờ tôi phía dưới còn lạnh buốt này, thật sự không trêu cậu đâu, không tin cậu sờ thử xem? Ài? Tại sao lại như biến thái đè mép váy tôi thế, cậu nhìn một cái đi ~"

"Ha ha ha ~"

Vera trong ấn tượng, lúc nào cũng lấy việc trêu đùa mình làm vui.

Là một kẻ điên tính cách cực kỳ ác liệt, không có chút ranh giới đạo đức hay sự kiềm chế nào. Càng là chuyện điên cuồng kích thích thì nàng càng phải làm, càng là chuyện trái ngược lẽ thường, không hợp logic thì nàng cũng càng phải làm. Nàng và Fitzine đơn giản giống như hai thái cực của một khái niệm 「Ngạo Mạn」...

Nhưng chỉ có Kilou và một số ít người mới biết.

Đó chẳng qua chỉ là một giả tượng mà Vera tạo ra cho người khác, là một trò đùa cấp thấp nhất, cũng là thú vị ác độc nhất mà thôi. Nàng dùng vẻ hoạt bát để đóng gói bản thân trở thành một tiểu ác ma tưởng chừng không chê vào đâu được, thế nhưng, bên trong thì... đã sớm thủng trăm ngàn lỗ.

Dù là đã tẩy đi một lần ký ức, cho dù có lặp lại vô số lần, nhưng năng lực độc tâm tương tự lời nguyền kia vẫn như đỉa đói đeo bám nàng, sẽ đem tất cả ác ý thuần túy nhất trên thế gian này, không chút tô vẽ, trần trụi phơi bày trước mắt nàng. Điều này không liên quan đến ý chí cá nhân, nàng không thể khống chế được, cuối cùng chỉ có thể bước theo gót.

Đây là vận mệnh không thể trốn tránh, có lẽ, thật sự như nàng nói vậy a...

Chỉ có Tử Vong, mới có thể để cho mình giải thoát a?

Mà bây giờ, trong tình cảnh bốn phía không người, Vera cuối cùng cũng đã tháo xuống lớp ngụy trang ngoài cùng, từng chút một bóc trần bản thân, để lộ ra cái tôi yếu ớt kia. Đây là Vera chân thật nhất mà chỉ có Kilou một mình nhìn thấy qua.

"... Cái gì thế này, hóa ra là cậu à."

"Kilou đồng học."

Cuộc gặp gỡ với Kilou không như nàng dự đoán, không mang đến niềm vui như được cứu rỗi.

Có lẽ phần mê mang này, đã ăn mòn nàng đến mức bất lực chống cự rồi chăng?

"Vera? Cậu ở đây làm gì?"

Câu hỏi của Kilou không nhận được lời đáp lại từ Vera.

Nhưng nàng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt, mặc dù trông vô cùng miễn cưỡng...

"Thực ra, mỗi lần gặp cậu, tôi đều rất vui, xuất phát từ tận đáy lòng."

... Ài?

Vera từ từ dắt lấy hai tay Kilou, để hai lòng bàn tay của cậu chắp lại thành hình hứng nước. Trong lúc Kilou nghi hoặc chăm chú nhìn, nàng vuốt sợi tóc màu xanh lam rủ xuống sau tai, từ từ cúi đầu xuống.

"Bởi vì, cậu là một thằng ngốc mà."

"Dù là không cách nào đọc tâm cậu, nhưng nét mặt cậu cũng đã đem suy nghĩ của cậu toàn bộ đều bại lộ ra, tôi căn bản không cần cố ý sử dụng năng lực. Khi đó tôi liền nghĩ... A, thì ra đọc hiểu tâm tư một người còn có thể đơn giản như vậy a?"

"Thì ra, tôi có thể không cần chịu đựng cơn đau đầu, liền có thể đơn giản như vậy thoải mái mà hiểu rõ một người a."

Ngay lập tức, chất lỏng trong suốt từ miệng Vera tuôn ra...

Rất nhanh liền tụ tập trong lòng bàn tay Kilou thành một vốc nước trong suốt, thanh tịnh!

"Thằng ngốc..."

Vera bất đắc dĩ cười khổ nói.

"Mặc dù không biết là ai khiến cậu sốt ruột như thế, nhu cầu cấp bách tìm kiếm người có thể chữa trị nàng, nhưng nếu như cậu không ghét tôi mà nói, liền dùng nó đi trị liệu người kia a, đây chính là nước bọt của tôi, đủ sức sánh vai ma dược đó nha, mang theo nó... Trở về chữa trị vị đó, người mà cậu thực sự đang quan tâm a."

"Lần này, tôi thật sự không tiếp tục lừa cậu đâu."

Tôi chỉ là...

Tôi chỉ là hy vọng, có thể gây nên thêm một chút chú ý của cậu thôi.

Cậu là người đầu tiên tôi gặp, không cách nào bị độc tâm, thật thú vị. Chờ tôi muốn bắt chuyện với cậu lại phát hiện, đối với suy nghĩ người khác sớm đã ghi nhớ trong lòng mình, cũng không biết nên làm thế nào để ở chung với kẻ không thể độc tâm được.

Mặt nạ đeo lâu, tôi sớm đã quên cái tôi ban sơ đó, dần biến mất theo trí nhớ của đa số người...

Vera có chút lưu luyến không rời mà buông lỏng cổ tay Kilou.

Có lẽ là khó mà lại tiếp nhận phần đau đớn đó, nàng tạm thời lại đưa cho Kilou một điều kiện kèm theo.

"Chờ cậu bên kia đều xử lý xong sau đó, có thể, trở lại bồi tôi trò chuyện một chút không?"

Cái biểu cảm đáng thương đau khổ kia, đâu còn vẻ hoạt bát những ngày qua, chỉ còn lại sự cầu khẩn khốn khổ và mong chờ mà thôi.

Ngàn vạn, đừng ghét bỏ tôi...

Ngoại trừ cậu, trên thế gian này tôi thậm chí ngay cả gia đình mình cũng không thể tin tưởng. Ngoại trừ cậu, thế gian này đã không còn nơi nào, là bến đỗ tâm linh mà tôi có thể sống được. Năng lực độc tâm mất tác dụng có lẽ sẽ khiến tôi luống cuống tay chân, thế nhưng nếu như...

Bị cậu ghét bỏ triệt để, tôi thực sự không biết, làm sao mà sống tiếp đây.

Kiểu rên rỉ vô cớ của Vera, có lẽ đối với người khác trông có vẻ rất làm bộ, đột nhiên không hiểu bi thương, lại đột nhiên không hiểu cầu khẩn. Ngày xưa cái thái độ bắt nạt người của cô ấy chạy đi đâu rồi? Tính cách chuyển biến nhanh như vậy, cái nào mới thật sự là cô ấy?

Nhưng Kilou biết mà...

Cậu ấy chính là biết mà, bởi vì, đây là bí mật duy nhấtVera cùng với mình cùng chia sẻ.

Hoa lạp!

Kilou không nói lời gì liền đem "nước bọt" mà Vera khó khăn lắm mới tụ tập được đổ xuống đỉnh đầu nàng, khiến nàng lần nữa trở nên ướt nhẹp.

"Lần này hai ta coi như hòa nhau."

Có lẽ đúng như Vera nói, mình là một tên ngốc, làm nửa ngày cũng không hiểu rõ nguyên nhân Vera lại ra nông nỗi bất lực như vậy. Nhưng cậu ấy vẫn hết sức rõ ràng trách nhiệm của mình, từ ban đầu ở trong căn phòng bệnh đó, khi gặp Vera sau khi bị xóa ký ức và những lời đã nói, là cậu ấy biết mình nên đối xử như thế nào với thiếu nữ tính cách cực kỳ tồi tệ này.

"Cậu, cậu chờ một chút..."

Đúng như Vera nói, Kilou muốn làm gì đều viết lên mặt.

Nàng là người đầu tiên nhìn ra ý đồ của cậu ấy.

Ba!

Kilou không nói lời gì tiến lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vera, ôm lấy eo nàng, hạ thấp trọng tâm, phần eo bỗng nhiên dùng sức liền nhấc Vera rời khỏi mặt đất, không cho nàng cơ hội phản kháng, trực tiếp vác nàng lên vai!

"Bớt nói nhiều lời đi! Suýt nữa quên mất cậu cũng biết trị liệu, bây giờ thời gian không đợi người..."

Kilou bước chân nhanh hơn, cũng may trải qua tôi luyện nên thân thể ứng phó với thể trọng như Vera cũng thành thạo.

"Nắm chặt! Tôi phải tăng tốc!"

Nói rồi, Kilou liền vác Vera, trong phế tích của tòa thành đổ nát này đi đi lại lại, phóng về phía Hilde.

Và dọc theo con đường này...

"Cái này coi như là bắt cóc phi pháp đó, Kilou đồng học."

"Nói nhảm, chuyện cứu người sao có thể tính là bắt cóc được?"

"... Hơi ôn nhu một chút không tốt sao? Ví dụ như dùng kiểu ôm công chúa gì đó."

"Khí lực của tôi rất nhỏ, ôm cậu chạy xa như vậy tôi sẽ mệt lả."

"Tại sao cậu phải làm như vậy?"

"Cậu không phải có thể nhìn ra suy nghĩ của tôi sao? Cậu không đoán được à?"

"Đôi khi Kilou đồng học cậu biểu hiện quá ngốc, tôi không nhìn ra được."

"Hắc, vậy cậu cứ coi như là... tinh thần hiệp sĩ của tôi đang bùng cháy đi. Tôi à, thì sẽ không bỏ rơi một vị nhu nhược đáng yêu nữ tử nào đâu. Tôi nói, cậu có vấn đề gì, cũng có thể tới tìm tôi, dù tôi giúp không được gì, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu."

"... Như vậy, Kilou cậu, có nguyện ý cùng tôi kết hôn không?"

"Ha ha ha! Loại đùa giỡn này tôi đã miễn dịch rồi, cậu không đùa được tôi đâu!"

Thế nhưng, cái đó rõ ràng, không phải là nói đùa a...

Tôi là nghiêm túc.

Kilou.

Câu này Vera tự lẩm bẩm, cuối cùng kèm theo gió, tan biến trong hư không trống rỗng, không có gì cả.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận