Quyển 14 - Chiến Tranh Mang Đến Tin Tốt
Chương 33 - Huyễn
0 Bình luận - Độ dài: 2,768 từ - Cập nhật:
Gặp thấy, thấy không phải thật gặp
Ngửi nghe thấy, nghe thấy không phải thật ngửi
"Đây là phòng tắm, nước lúc nào cũng có sẵn, muốn tắm lúc nào cũng được nha."
"Cái kia nhưng là..."
Dùng chút thủ đoạn nhỏ để giữ kilou lại, Saori dẫn cậu ấy đi thăm cung điện của mình, có chút kiêu ngạo giới thiệu những thành tựu của cô ấy trong Dị Ma Giới những ngày qua. Hơn nữa, không thể không khen một câu, Saori thật sự rất có sức sáng tạo.
"Đây đều là cậu sáng tạo?"
kilou đưa tay vuốt ve những đường vân trên kiến trúc này. Mặc dù phong cách màu đen hơi đơn bạc, nhưng chỉ cần dùng màu sắc thêm chút tô điểm thì đó chính là phong cách rất có vận vị châu Âu trung cổ. kilou không nhớ mình có dạy cô ấy những thứ này.
"Chỉ là cái vỏ bên ngoài thôi..."
Nhưng nói về nơi đây, không hiểu sao trên mặt Saori lại thoáng qua vẻ cô đơn. Cô ấy cũng đưa tay ra vuốt ve những văn lộ kia, có chút chán nản nói.
"Tôi cũng không am hiểu sáng tạo, chỉ là cứ bắt chước thôi. Vô luận nhìn xem có rõ ràng đến đâu, cuối cùng đều chỉ bất quá là đồ giả mạo mà thôi, không thể trở thành thật sự."
A, cô ấy còn để ý cái này à...
Không biết có phải vì đồng hóa mà ra không, kilou ngược lại có thể hiểu được cảm giác này của Saori.
Bản thân Chaos vốn là sinh vật Dị Thường đản sinh từ Tử Vong và Hư Vô. Mặc dù có thể dung hợp tất cả, có thể trở thành tất cả, nhưng vô luận loại nào đều không thuộc về mình, cuối cùng chỉ là bắt chước. Dù cố gắng chứng minh thế nào cũng bất quá chỉ là chứng cứ giả tạo tái nhợt bất lực, từ đầu đến cuối đều không thể trở thành chính phẩm.
"Thôi, đừng buồn như vậy nữa."
kilou ngược lại thân thiện vỗ vỗ vai Saori, thấm thía khuyên giải nói.
"Liên quan đến điểm này, hai chúng ta chẳng phải cũng rất giống nhau sao? Cậu cũng biết, tôi rất yếu gà rồi, vô luận cố gắng thế nào, kết quả là nếu như không nhờ vả sức mạnh của người khác thì đơn giản là chẳng làm nên trò trống gì, căn bản là không thể đi đến hôm nay, không chừng đã "đánh rắm" ở đâu rồi. Cho nên nha..."
"Nếu như ngày nào cửa hàng muốn bày đồ giả, cậu không ngại, có thể để lại cho tôi một chỗ trống không?"
Như vậy, tôi cũng tốt ở bên cạnh cậu...
Câu nói này không đơn thuần là nói cho Saori nghe, đồng dạng cũng là lời an ủi của kilou dành cho chính mình.
Cậu ấy sợ cô độc mà.
Thật sự rất sợ, rất sợ... Giống như cậu ấy trước đây nói, đi đến bước này hôm nay, bây giờ, cậu ấy thật sự sợ, sợ mất đi tất cả này.
Bịch!
Saori một bước dài nhào lên liền đem kilou cẩn thận ôm vào trong lòng, không ngừng đem khuôn mặt cọ xát vào người kilou.
"Nha ~ tiểu kilou cậu vẫn tri kỷ như vậy đó, thật muốn ăn hết cậu nha ~"
"Không bằng bây giờ liền cùng tôi hòa làm một thể đi?"
Đều tại cậu, giữa chúng ta tương tính đơn giản quá thích hợp, trừ cậu ra, những người khác nhìn xem đều không phải là ngon miệng như vậy nữa nha.
Nếu như chúng ta có thể trở thành vĩnh viễn không chia lìa nhất thể lời nói...
Vậy thì tuyệt đối là có một không hai cổ kim Tối Cường a!?
"Ách, đừng cọ xát mà, dừng lại đi, quái ác tâm, đừng hồ nháo a!"
kilou đơn thuần cho rằng đây chỉ là lời nói đùa của Saori, cái gì có ăn hay không, mình nhìn có ngon miệng đến vậy sao? Thật không sợ ăn hỏng bụng à...
"Đúng rồi, trên người tôi có phong ấn, cậu có cách nào giúp tôi xử lý không?"
Sau khi giới thiệu xong cung điện của Saori, kilou liền đưa ra vấn đề khẩn yếu nhất lúc này. Dù sao cái cơ thể nữ tính này mình thật sự là dùng không quen, cũng không phải ghét bỏ cơ thể của Saori rồi, chỉ là cảm thấy có chút quá chán ghét.
"Ngô, cái này sao..."
Saori nghe vậy lập tức đưa tay ra, ngón tay đặt trên làn da kilou, dò xét đưa tổ chức của mình vào trong cơ thể kilou.
Nhưng mà...
Ba!
Bị trực tiếp bắn ra!?
Không chỉ có thế, bề mặt da thịt của kilou còn lập lòe vô số chú văn mịt mờ mà chặt chẽ, hiện lên ngay trên tầng da, khiến cậu ấy trông giống như một tòa pháp trận di động.
Đây là!?
"Rất khó giải quyết đó, tôi lúc đầu liền đã thử qua, nó là chú văn hiến tế đặc biệt chuyên môn để phong ấn Chaos, chỉ sợ hy sinh hết sinh mệnh còn hơn mười mấy cái đơn giản như vậy, ngay cả tôi cũng không cách nào nhanh chóng phá giải hết đâu."
"A!"
Sắc mặt Saori lúc này đột nhiên biến đổi, chân mày hơi xẹp xuống nhìn về phía xúc tu trên cánh tay phải kilou, ngữ khí cũng mất đi vẻ tùy tính bình thản vừa rồi.
"Rõ ràng đều có tôi ở bên cạnh, lại còn sẽ bị đánh lén nha, xem ra cá thể và cá thể cũng không thể đánh đồng đâu."
Trong lời nói cực kỳ móc mỉa và châm chọc.
Thậm chí ngầm tức giận.
"..."
Mà hiếm thấy, lần này Saori ký sinh trong cơ thể kilou cũng không lập tức đáp trả, mà là lựa chọn trầm mặc.
Cô ấy cũng biết, kẻ tội đồ gây ra tất cả chuyện này, thực ra chính là mình.
Nếu như mình không phải bị cái huyễn cảnh kia vây khốn mà nói, có thể tất cả đều sẽ không...
Ba!
kilou lại đột nhiên chặn ngang một cước, ngón trỏ uốn lượn, trên trán Saori bật một cái đầu sụp đổ.
"Ài?"
"Từ vừa mới bắt đầu tôi chỉ muốn nói là, cậu đối với mình cũng quá không thương tiếc đi? Dù nói thế nào cũng là bản thân chia ra từ bản thể, cậu làm sao còn cùng chính mình bóp lại rồi? Trong mắt tôi các cậu đều là Saori, không nên cãi nhau được không?"
Mà kilou cũng tiện thể giải thích về cuộc chạm trán của mình với "Bát Thi", cùng với lý do mình xuất hiện ở nơi này.
"... Được rồi được rồi, tôi biết lỗi rồi."
Saori xoa trán một cái. Nếu đổi lại là người thường mà dám giáo huấn mình như vậy, cô ấy cũng sẽ khiến người đó nửa đời sau hối hận vì đã sống trên cõi đời này, nhưng đây là kilou mà, cũng không có gì thật sự tủi thân.
Dạng này a...
Mình sở dĩ sẽ bị huyễn thuật vây khốn, là bởi vì có nhân loại tâm sau, cũng liền nhiều hơn một cái đến từ nhược điểm nhân tính sao?
Có bỏ thì có phải, ngược lại cũng không tệ...
"Bát Thi sao? Đã rất lâu không nghe qua tên đó. Tôi nhớ trước đây tôi đã đem bọn họ triệt để nghiền xương thành tro, để cho bọn họ vĩnh viễn tiêu thất trên thế giới này mới đúng, không có lý do phục sinh nha."
"Trừ phi..."
Trừ phi?
kilou nhíu mày, Saori có liên tưởng đến điều gì không?
"Ha ha, xem ra bên Thần Tộc, cũng không có đất đặt chân của cậu nữa nha, có người rất muốn diệt trừ cậu nha."
Nói đến đây, biểu cảm trên mặt Saori không khỏi trở nên dữ tợn đáng sợ.
Có chút ý tứ nha...
Tôi còn chưa có dự định ra tay với các người, các người ngược lại là trước tiên đánh lên chủ ý tiểu kilou của tôi nha?
Cứ như vậy muốn chết phải không?
"Saori? Saori!"
kilou cũng bị biểu cảm mà Saori lộ ra dọa sợ. Từ một phía nhìn qua, cô ấy giống như phát hiện con trai mình giấu bài thi không điểm, đã chuẩn bị móc ra "bảy thất lang" để lại cho con trai một tuổi thơ khó quên, giống như một bà mẹ nghiêm khắc như hổ cái!
"... Ha ha, không có việc gì rồi, tôi chỉ là nhớ tới chuyện vui thôi. Tôi lại dẫn cậu đi nhìn một chút tay sai của tôi nhé?"
Mà đang lúc Saori dự định mang theo kilou đi tới đại sảnh cung điện, ở hành lang góc rẽ, lại vừa vặn gặp một người.
Một phân thân của Saori mặc trang phục nữ bộc kiên nhẫn quét dọn bụi bặm trong hành lang!
"A."
kilou hơi sững sờ.
"A?"
Saori mặc trang phục nữ bộc cảm giác được bản thể tới gần, vốn định hành lễ cúi đầu, lại vừa vặn liếc thấy kilou bên cạnh cô ấy, hốc mắt có chút mở ra.
"kilou..."
Phanh!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Saori trực tiếp không biết từ chỗ nào móc ra một khẩu shotgun, hướng về phía đầu của Saori mặc trang phục nữ bộc chính là một viên đạn. Chỉ thấy trên vách tường giăng đầy vết đạn khủng khiếp, mà Saori mặc trang phục nữ bộc cũng hóa thành một bãi dịch nhờn màu đen, trở về trên người Saori.
"Ài?"
Sự kiện xảy ra nhanh, khiến kilou đều không thể phản ứng lại.
"Đi thôi ~"
Trên mặt Saori dính đầy dịch nhờn màu đen bắn tung tóe, cầm trong tay khẩu shotgun mỉm cười.
"Không không không! Chờ một chút, cậu vừa mới có phải hay không đã bắn bể đầu một cái phân thân của chính mình?"
"A ha ha, cô ấy sử dụng thời gian quá dài, cũng là lúc nên thọ hết chết già rồi nha."
"Ách, cái đó cũng không đến mức dùng súng a..."
"Được rồi được rồi, đi nhanh một chút đi, ở đây một lát sẽ có người tới xử lý."
"Đừng vội vã như vậy nha! Trước cậu thế nhưng đã đồng ý tôi phải phái người cùng Thần Tộc thương lượng, cậu chưa quên chứ?"
"Đã phái đi ra rồi ~"
Dưới sự nài ép lôi kéo của Saori, kilou bị động rời khỏi mảnh "giết người" hiện trường.
Hoffman là một chiến sĩ Thú Nhân Tộc tận tụy. Chức trách chính của cậu ấy là trấn giữ tuyến phòng thủ phía bắc của đại bản doanh Thú Nhân Tộc, ngăn chặn ma vật hoặc Thần Tộc có ý đồ xấu đối với Thú Nhân Tộc quấy nhiễu.
Ở đây được trang bị máy dò ma lực khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất của Thú Nhân Tộc ở tuyến ngoài, cùng với thiết bị cảm ứng sinh mệnh.
Bất kỳ ai tính toán che giấu dấu vết của mình, vượt qua tuyến phòng thủ này đơn giản là chuyện "Nghìn Lẻ Một Đêm". Huống chi ở đây còn đóng quân hơn một ngàn binh sĩ phòng thủ tinh nhuệ, chỉ cần không phải đầu óc bị hư, không có ai dám xông qua tuyến phòng thủ này.
Cho nên ở đây ngược lại thành chỗ an toàn nhất...
Chỉ là, ngay trong ngày hôm nay.
"Đội trưởng Hoffman, cảnh báo vang lên!"
Hoffman vốn đang nhàn rỗi, nghe được tin tức có người xâm lấn, lập tức hứng thú, nhấc khẩu Ma Súng và dao quân dụng bên cạnh lên, hỏi phụ tá của mình.
"Có ý nghĩa đó, cuối cùng cũng có con mồi đi tìm cái chết. Nó từ đâu tới? Trên trời, vẫn là dưới mặt đất, vẫn là lén lút xông vào? Ha ha, vô luận là loại nào, hôm nay cũng là ngày xui xẻo nhất của nó."
Tôi đã bùng cháy rồi!
"Không, đều không phải, đội trưởng Hoffman..."
Nhưng mà, chỉ thấy tên phụ tá kia ấp úng nói.
"Kẻ địch, kẻ địch là từ cửa chính đi tới!"
... Ha ha?
Mà ở một bên khác...
"A ~ Vương ngài thật đúng là tàn nhẫn đó, điều động người ta đến loại địa phương này, còn nói cái gì "không chết cũng đừng trở về" loại lời vô tình đó, thật là, thật là..."
Chỉ thấy tại cổng chính tuyến phòng thủ Thú Nhân Tộc, một ma vật có cánh chim màu sắc như loài Feza đang ngậm ngón tay vào miệng, một tay khác thì ôm chặt trước ngực, nhăn nhó tự nhủ.
Bị đối xử thô bạo như vậy...
Để người ta đều phải ướt đẫm rồi.
"Cái kia, đó là cái gì đồ vật?"
Đứng ở đằng xa trên chòi canh, Hoffman tay cầm ống nhòm nhìn thấy tình hình này xong trợn mắt há hốc mồm.
Ma vật sao?
Tiến hóa trạng thái hình người như vậy, chẳng lẽ là Ma Tướng, không, là Ma Thần sao?
Nhưng quan trọng hơn là, gia hỏa này rõ ràng là nữ tính, làm sao lại giống con giòi bọ không ngừng giãy giụa cơ thể vậy, lại thêm cái vẻ mặt đỏ bừng kia, nhìn xem quái ác tâm!
"Đội trưởng, chúng ta nên làm như thế nào?"
"Còn muốn tôi nói? Đối phương thế nhưng là ma vật nha, không cần lưu tình, trực tiếp khai hỏa!"
Vừa nói xong, xạ thủ bắn tỉa đang chờ lệnh ở đằng xa lắp viên ma đạn chí mạng vào khẩu Ma Súng chuyên dụng. Chỉ riêng viên đạn này cũng đủ để sánh ngang uy lực của ma pháp trung giai, đối phó một ma vật hình người không hề phòng bị là quá thừa.
Phanh!
Ngọn lửa phun tung tóe, trên trán của ma vật biến thái kia trong nháy mắt liền thêm ra một lỗ máu!
Từ phía sau thậm chí có thể nhìn thấy toàn bộ não của cô ấy đều bị viên đạn từ sau gáy bắn ra...
Lạch cạch!
Ma vật kia cứ vậy rất dễ dàng được giải quyết.
"... Rất yếu."
Hoffman cũng ngây người. Một ma vật yếu ớt dễ dàng bị giải quyết như vậy lại dám xông vào tuyến phòng thủ này sao? Mạng của ma vật cũng không phải là mạng sao?
"Thu đội."
Hoffman chán nản ra lệnh, cậu ấy vốn cho rằng mình hôm nay có thể đại triển thân thủ.
Mà ngay lúc ánh mắt mọi người từ thi thể ma vật kia dời đi, đến khi người lính cuối cùng đang nhìn chằm chằm thi thể cô ấy chớp mắt một cái.
Tôi có thể qua đó không?
Lời thì thầm rợn cả tóc gáy vang lên từ sau lưng Hoffman!
Cái...
Bằng tố chất và trực giác chiến sĩ, cậu ấy quả quyết móc ra con dao quân dụng bên hông, không chút lưu tình chém về phía người phía sau lưng mình.
Phốc thử!
Rất lưu loát cắt đứt cái đầu người, nhưng sự hoảng sợ trong mắt Hoffman vẫn chưa tan biến.
"Sao lại là cô ấy?!"
Cô ấy không phải đã chết rồi sao...
Hoffman nhìn về phía thi thể yên tĩnh nằm dưới đất ở xa xa. Hai cỗ thi thể có dung mạo và thân thể hoàn toàn giống nhau, ngoại trừ kiểu chết khác biệt ra, hoàn toàn chính là cùng một người!
Nhưng mà, cái này sao có thể?
Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mà khi tất cả sự chú ý của mọi người đều bị hai cỗ thi thể kia hấp dẫn, tại một góc nào đó chưa bao giờ được chú ý tới, ma vật kia một lần nữa hiện thân. Lần này cô ấy không bị bất kỳ ai phát hiện, rất thoải mái vòng qua tuyến phòng thủ được Thú Nhân Tộc gọi là nghiêm ngặt nhất.
Cô ấy vừa thổi sáo vui vẻ, vừa đi về phía đại bản doanh của Thú Nhân Tộc.
Mang Vương Thần Dụ đến cho Thần Tộc!


0 Bình luận