Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 14 - Chiến Tranh Mang Đến Tin Tốt

Chương 108 - Khóc thét

0 Bình luận - Độ dài: 2,196 từ - Cập nhật:

Tôi, cũng không đáng giá bị các cậu yêu.

——————

Bức tường đen cao vút ngăn cách trong ngoài, bản thể của Kilou ngồi xếp bằng bên ngoài bức tường đen, một mặt duy trì sự ổn định của bức tường, một mặt điều khiển ý thức phân tán, tránh để lúc "Lây nhiễm" bộc phát dính líu đến những người quan trọng bên cạnh mình.

“Cần phải giao đổi sao?”

Trên vai Kilou, Saori chia ra một khối cầu đen nằm phía trên.

“Hô, vẫn còn được...”

“Cậu không hề tiến hành huấn luyện phân ly ý thức, ngàn vạn phải cẩn thận, đừng để quan hệ ý thức chủ - thứ bị lẫn lộn.”

“A ha ha, cuối cùng cảm giác cậu giống như Mẹ của tôi ở bên tai lải nhải đâu.”

“Cái đó cũng không đuổi kịp bà nội Mẹ của cậu.”

KilouSaori cứ thế thông qua những câu nói đùa nhẹ nhõm để chậm rãi vượt qua quãng thời gian gian nan nhất này.

Và không biết qua bao lâu...

“Ân!?”

KilouSaori đều là cả kinh, giống như là trong tường Kuro xảy ra chuyện gì rất không ổn.

Không, chờ đã...

Làm sao sẽ biến thành dạng này!?

Kilou trừng to mắt, đồng tử co thắt lại tràn ngập sợ hãi, còn trong cơ thể anh, Saori cũng triệt để ngồi không yên, đám người kia thế mà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, làm loại hành động hạ lưu này, đừng tưởng rằng Kilou anh thương tiếc các cậu, các cậu liền có thể muốn làm gì thì làm a!

Nhưng chuyện đến nước này thì đã muộn, sự thật đã được định đoạt.

“Nguy rồi...”

Trên trán Kilou lập tức đầy mồ hôi, trái tim càng là đập thình thịch.

Tôi rõ ràng, còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng a...

Saori, cậu mau trốn!”

Cái lạnh rợn tóc gáy trong khoảnh khắc thấm qua sống lưng anh, ý thức được tình thế đang dần Thất Khống Kilou lập tức thất thanh hô lớn.

Nhưng khi anh quay đầu lại...

Saori đã một tay níu lấy cằm Kilou, ép buộc anh mím môi, lập tức, cô ấy liền hôn lên!

Nói đó là hôn cũng không chính xác.

Bởi vì vậy càng giống như là một loại hành vi hút máu con mồi của dã thú. Kilou chỉ cảm thấy răng sắc bén cắn vào môi mình, thô bạo mà lỗ mãng, chỉ là đang không ngừng khơi thông tâm tình của mình thôi!

“Tính cách của tôi, cũng không cho phép chính mình chậm hơn người khác nửa bước...”

Hai người phân ly sau, Saori dùng đầu lưỡi liếm láp lấy răng nanh thủng thẳng nói.

“Mặc dù rất khó chịu, nhưng ít ra lần này là tôi thắng, dù sao ý thức chủ của cậu vẫn còn ở lại chỗ này...”

......

......

......

Đương!

Toàn bộ Thế Giới quy về xám trắng.

Vạn vật phảng phất bị đông cứng trong không khí, đứng im bất động, trong cái Thế Giới này không có bất kỳ tạp âm, chỉ có Kilou anh thở dốc kịch liệt, cùng với bộ não hỗn loạn không chịu nổi.

Vì cái gì a...

Tôi rõ ràng đã đè nén tình cảm của mình, từng bước một như giẫm trên băng mỏng cẩn thận từng li từng tí đi đến hôm nay, vì sao lại trong một cái chớp mắt toàn bộ bị bại a? Tôi cố gắng kiên trì cho tới hôm nay, chính là vì loại kết cục phá diệt này sao? Tôi thậm chí... Cũng không có dù là một lần, đi nhìn thẳng vào tình cảm của mình a!

“Bởi vì cậu quá tham lam a.”

!?

Thanh âm kia liền tựa như tiếng chuông tuyên án lúc Tử Thần giáng lâm, mỗi lời mỗi lời, đều tựa như đang nắm trái tim anh, khiến anh hô hấp khó khăn, toàn thân lạnh buốt.

Cô gái chân trần giẫm trong hư không, thân mặc áo đầm màu trắng đang treo ngược trên không trung nhìn Kilou.

“Cũng không muốn mất đi cái gì, lại muốn toàn bộ nhận được, kết cục như vậy không phải đáng đời sao?”

Cho tham lam người Hủy Diệt...

Đây là, lời nói từ Thần!

Mộc... Cẩn...”

Lại một lần nữa gặp mặt, chỉ là Kilou cũng không hy vọng hai người gặp mặt theo cách này.

“Buổi sáng tốt lành, Kilou đồng học, tiếp đó...”

Hibiscus nghiêng đầu mỉm cười, vẻ tươi cười thanh đạm đó khiến người ta như gặp gió xuân, nhưng đối với Kilou lại chỉ có sự thê lương lạnh lẽo như mùa đông giá rét.

Vĩnh Biệt

“Màn trò chơi này...”

Chỉ thấy Hibiscus chậm rãi giơ hai tay lên, làm ra tư thế sắp vỗ tay.

Vô luận hai tay đó chắp trước ngực sau đó sẽ phát sinh cái gì, Kilou cũng không dám suy nghĩ, anh sợ cái Đại Giới đó mình không chịu đựng nổi, thậm chí là sẽ... Làm anh mất đi hết thảy!

“Dừng tay a a a a a a!”

Kilou gần như tuyệt vọng gầm thét xông về phía Hibiscus.

May mắn Saori cũng không hoàn toàn thoát ly thân thể anh, mà năng lực đứng im thời gian của Hibiscus hình như cũng không thể phân ly bọn họ, cho nên anh lúc này có năng lực, so với trước đây, ít nhất lần này... Anh có năng lực, có thể thủ hộ thứ mình muốn bảo vệ!

Không còn là... Bất lực!

Cầu khẩn vô dụng, cùng điên rồ là không có cách nào giải nghĩa đạo lý, chỉ có chiến đấu!

Ma nhận · Không minh

Trường đao màu đen cũ kỹ ngưng kết trong lòng bàn tay Kilou, anh dồn toàn lực khu động cơ thể, thậm chí không cần chớp mắt đã tiếp cận đến trước người Hibiscus, lưỡi đao màu đen vạch phá không khí, nhanh đến phảng phất ngay cả ánh sáng cũng có thể chặt đứt.

Có thể chặt đứt quang lại như thế nào?

Nó có thể chạm tới Thần Minh sao?

Sáng loáng!

Hibiscus đối mặt lưỡi đao sắc bén chém về phía cổ mình, vẻn vẹn chỉ là đưa ngón trỏ ra, trong thời gian ngắn ngủi hơn cả một cái chớp mắt, cô ấy chỉ dùng một ngón tay, liền chặn đứng một kích toàn lực của Kilou! Mà đao của Kilou, lại không nhúc nhích chút nào.

“!!!”

“Cậu trở nên mạnh hơn, nhưng điều này cũng không hề đại biểu, tôi liền trở nên yếu đi nha.”

Hibiscus chậm rãi uốn lượn đầu ngón tay, ngón trỏ cô ấy nhẹ nhàng chạm vào thân đao màu đen.

Phốc thử!

Không minh trong nháy mắt tan rã, mà tổ chức Saori trên người Kilou cũng rụng hết, hoàn toàn không chịu sự khống chế của anh.

!?

Đã như vậy...

Kilou còn nghĩ dựa vào hiểm yếu chống trả, anh không muốn để cho tất cả kết thúc như vậy.

Tất nhiên Saori bị ngăn chặn lại, mình còn có đòn sát thủ cuối cùng!

Anh từ trong túi miệng móc ra một cái ma vật hạch tâm, tinh thể trong suốt đủ mọi màu sắc trong cái Thế Giới xám trắng này lập lòe tia sáng nguy hiểm mà trí mạng, đây là hạch tâm Saori thu thập được, xem như thủ đoạn cuối cùng, Kilou muốn lần nữa để cho ma lực hỗn loạn trong cơ thể, từ đó để cho "những thứ đó" trong cơ thể mình bạo tẩu, từ đó...

Phát động đủ để đánh lui Tiallet, đánh lui Thần Minh Binh Giải!

Thề sống chết liều mạng thủ đoạn cuối cùng, Kilou đã không quản được sau lần này chính mình lại biến thành dạng gì, anh nói cái gì cũng phải ngăn cản cái Thế Giới này hướng đi Hủy Diệt, anh không thể... Để cho những người anh yêu cứ như vậy Tiêu Thất, anh không thể nào tiếp thu được, loại kết cục Tuyệt Vọng đó anh quyết không thể chấp nhận!

Cho dù là muốn tôi chết!

Nhưng đúng lúc Kilou định nuốt những hạch tâm Trí Tử Lượng kia vào lúc...

Hibiscus cũng đã xuất hiện ở trước mặt anh!

Không còn kịp rồi...

Ba!

Hibiscus chắp tay trước ngực, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

!!!!!!

Không cần...

Tôi không muốn kết thúc như vậy, không cần...

Trong đồng tử Kilou tràn đầy tuyệt vọng như sụp đổ, nếu như nói anh đối mặt với Địa Ngục cũng không lộ ra biểu cảm như vậy, vậy lần này... Anh thật sự tuyệt vọng.

Van cậu

Tôi cho tới bây giờ cũng không muốn cầu viện Thần Minh...

Bởi vì chỉ có Bất Hạnh.

Có thể sau lần Yaya đó, lần này... Van cậu, nếu như cậu muốn giết tôi, giày vò tôi, đều tùy cậu, tôi không có bất kỳ lời oán giận.

Nhưng mà van cậu...

Buông tha gia đình tôi, buông tha những người này a, bọn họ là vô tội.

Hibiscus.

“Bang bang! Sinh nhật vui vẻ, Kilou đồng học ~”

Nhưng khi Hibiscus vỗ hai tay xuống, lần nữa dang tay ra, không có gì xảy ra cả.

Không có Hủy Diệt, không có Địa Ngục, cũng không có Tuyệt Vọng.

Đặt trước mặt Kilou, chỉ có một cái bánh sinh nhật, cùng với những ngọn nến cắm đầy phía trên.

Đó là chiếc bánh kem dâu tây mình thích nhất...

“Lần trước đi ra lúc liền quên nói cho cậu, mặc dù cậu ở cái Thế Giới này cũng có sinh nhật, nhưng quả nhiên... Sinh nhật chân chính của cậu vẫn chỉ có mình tôi biết a.”

“Ha ha, nghĩ như vậy tôi còn thực sự là đặc biệt đâu.”

Hibiscus lộ ra vẻ mặt vui sướng, gương mặt tươi tắn hết sức đáng yêu.

...... Ài?

Kilou ngây người đứng sững tại chỗ.

Trên mặt, là một vẻ mặt phức tạp khó mà dùng ngôn ngữ hình dung...

Có nghi hoặc, có tuyệt vọng còn chưa tiêu tán, cũng có vui sướng sống sót sau tai nạn, càng có, hy vọng nhỏ bé.

Phức tạp hơn thế "thứ đó" hội tụ tại trên cùng một gương mặt, nhìn xem, vô cùng làm người đau lòng... Cùng với quỷ dị, nếu muốn chính xác hình dung, ân, cũng không sai biệt lắm chính là biểu cảm của người điên a?

“Ân? Thế nào?”

Hibiscus ghé sát mặt đến trước mặt Kilou, không hề bận tâm, trong đồng tử không có chút nào tình cảm ba động.

“Cậu chẳng lẽ là đang suy nghĩ Thế Giới muốn Hủy Diệt? Cậu thật là hư a...”

Kilou đồng học, tôi chỉ là đang trêu chọc cậu thôi ~”

Cậu, còn chưa có thua đâu

Trong số những người đó, cậu, đã sắp tìm được tôi

Hibiscus nghiêng đầu, khóe miệng vặn vẹo hiện ra nụ cười nhe răng tà ác chưa từng có, giống như ác ma.

Trò chơi, tiếp tục

“A, phải mau chóng ăn bánh gato đâu, nến muốn tắt rồi.”

“Ước một tâm nguyện a, Kilou đồng học ~”

Kèm theo Hibiscus nhẹ giọng ngâm xướng bài hát sinh nhật vui vẻ, khóe mắt Kilou cuồng loạn mà chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm chiếc bánh sinh nhật tỏa ra mùi hương ô mai, cùng với những ngọn nến đang cháy, phảng phất là triệt để nhận rõ một hiện thực nào đó, anh... Bật cười.

Cười... Mười phần Ác Tâm.

Bức tường Kuro, sụp đổ.

Tất cả mọi người bị vây trong đó đều được giải phóng, khôi phục tự do.

“Ngô? Kết thúc?”

Yaiba hoạt động thân thể hơi cứng ngắc, liếc nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Kilou, định cùng anh than phiền một chút chuyện vừa rồi.

Nhưng mà cô ấy chờ đợi, lại là một cái ôm đột ngột của Kilou!

!?

Anh trong vòng tay Yaiba gào khóc, khóc đến Tê Tâm Liệt Phế, giống như một đứa trẻ vậy...

Mặc dù, anh trong mắt Yaiba chính xác vẫn còn là con nít.

Mà trong tiếng khóc này, chẳng hiểu sao, Yaiba phảng phất nghe được một sự nhẹ nhõm và giải thoát không rõ.

Không có người biết anh đã trải qua cái gì.

Chỉ là, anh hiện tại, mặc dù đang khóc, lại là vui đến phát khóc mà đang khóc.

“Ngoan rồi ngoan rồi ~”

Yaiba cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy rất rõ ràng, tiểu anh hùng này vẫn luôn bận rộn khắp nơi cứu vớt "Thế Giới của anh", giống như là cần một cái có thể ỷ lại, đủ để cho anh an tâm trấn an đâu.

“Không khóc không khóc, nước mắt là trân châu a.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận