Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 14 - Chiến Tranh Mang Đến Tin Tốt

Chương 74 - Uẩn nhưỡng căm hận

0 Bình luận - Độ dài: 2,702 từ - Cập nhật:

Đối với hiện tại tôi mà nói...

Nếu như không có cậu, hẳn là tận thế a.

Người phụ nữ khoác áo vải thô dắt tay cô bé đi trong con hẻm đổ nát không mục đích. Khắp nơi đều là mương nước bốc mùi, những người không nhà không cửa sống tạm trong những căn lều gỗ dựng tạm bợ. Đàn quạ đen xoay quanh trên đầu thỉnh thoảng còn có thể rơi xuống những chiếc lông đen, khiến nơi vốn đã dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi này càng thêm một tia chẳng lành.

"Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy ạ?"

"...Đi một nơi sẽ có người thích con."

"Mẹ không thích con sao?"

"Mẹ đương nhiên thích con a, thế nhưng a, mẹ không thể vĩnh viễn thích con được đâu."

Nói xong, người phụ nữ dẫn cô bé đến trước cửa xe ngựa ở lối ra con hẻm, nhỏ giọng nói chuyện với người phu xe bên cạnh vài câu. Và người phu xe sau khi cẩn thận quan sát cô bé mấy lần, có chút thỏa mãn đưa một cái túi đầy ắp cho người phụ nữ.

Đó là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy mẹ nở nụ cười rạng rỡ như thế, hạnh phúc như bức vẽ trong truyện cổ tích, như công chúa nhỏ nhìn thấy hoàng tử cưới mình vậy.

"Thật sự là quá tốt..."

Người phụ nữ vỗ vỗ vai cô bé, đẩy cô bé đến trước mặt người phu xe.

"Con thật là hạnh phúc a, người này sẽ mãi mãi thích con, được người khác yêu thích thì thật là ngọt ngào, thật hạnh phúc a, đó chính là điều mẹ thường nói với con... Yêu đó nha."

"Hương Khả Nhi."

"Chaos! Chaos! Chaos!"

Giống như điên dại gào thét, nhìn thấy KilouSaori ở gần trong gang tấc, vị Ma Thần thứ chín mới nhậm chức này - Hương Khả Nhi Solomon liền như phát điên mà nhào về phía họ. Rõ ràng quyền năng là phá hủy lực gần như không phải "Thời gian", nhưng cô ấy lại như cũ lựa chọn cầm trong tay quạt xếp cận chiến.

Mà đối thủ của cô ấy, là năng lực "Quỷ" được tách ra từ trên người Kilou.

Thân mang khải giáp hạng nhẹ của võ sĩ khi lâm trận, trên mặt mang theo Quỷ Diện dữ tợn, bên hông mang theo hai thanh quỷ đao, phần nào giống hiệp khách trong tiểu thuyết Kim Dung, hoặc đại danh thời chiến quốc Nhật Bản. So với Hương Khả Nhi mặc trang phục kỹ nữ, gần như nửa trắng trợn, Kilou được vũ trang toàn thân bây giờ dường như càng có uy hiếp.

Nhưng mà trên thực tế, Kilou lại là người bị buộc liên tục lùi về phía sau...

"Ngô! Saori, cô có phải đã làm gì cô ta rồi không a? Ánh mắt, còn có hành động của cô ta, đơn giản chính là như dã thú giận không kìm được a!"

Kilou vừa lùi lại vừa hỏi Saori trong cơ thể.

Cậu ấy rất sợ đánh nhau với kẻ điên, bởi vì kẻ điên thì sẽ không để ý đến vết thương, cho dù tay chân gãy hết cũng sẽ dùng răng cắn chặt cậu.

"Không có ấn tượng, tôi chỉ biết cô ta là người hầu của Posarnaga, ngay cả Ma Tướng cũng không tính là."

Posarnaga...

Kilou đối với cái tên này có một cảm giác déjà vu khó hiểu, quả nhiên sao, thời gian đã từng thật sự bị quay ngược lại rồi. Và trong đoạn thời gian không tồn tại do quay ngược lại đó, mình và Posarnaga còn có vị trước mắt này đã từng xảy ra xung đột sao? Hơn nữa đệ cửu Ma Thần đột nhiên thay người, theo lý thuyết... chẳng lẽ mình có liên quan đến cái chết của Posarnaga?

Răng rắc!

Kilou đợi đúng thời cơ rút đao chặn quạt xếp trong tay Hương Khả Nhi.

Quỷ đao có thể nói là một trong những vũ khí sắc bén nhất thế gian này, nhưng dù vậy, thanh quạt xếp kia vậy mà không bị mình chém đứt!?

"Chaos!!!"

Hương Khả Nhi đột nhiên trọng tâm dời về phía trước, dựa vào trọng lượng cơ thể đè về phía Kilou, lối đánh không muốn sống này lại ẩn ẩn có chút khống chế cậu ấy!

Đáng chết...

Kilou đột nhiên vặn cổ tay.

Vi Đà Tâm Lưu - Nghịch Lên Lầu

Phốc thử!

Khuôn mặt Hương Khả Nhi lập tức bị quỷ đao sắc bén cắt thành hai nửa!

Đây là kỹ năng phản công được sử dụng khi bị kẻ địch áp chế. Tsugaki đã ủy thác toàn bộ sức mạnh của Quỷ Diện cho mình, việc phục chế loại kiếm kỹ của Quỷ Tộc này đối với cậu ấy quả thực là hạ bút thành văn, căn bản không cần nghiên cứu thông thấu, ý niệm vừa động kiếm kỹ liền đã phát ra.

Nhưng mà...

Rõ ràng có thể nhìn thấy óc và hộp sọ trắng tuyết qua vết cắt dọc, nhưng chỉ trong chớp mắt, Hương Khả Nhi liền hoàn hảo không chút tổn hại mà tiếp tục vung quạt xếp nhào về phía Kilou!

Gặp quỷ!

Kẻ này chẳng lẽ cũng là bất tử sao?

"Tỉnh táo lại đi, đó là 'Quay lại', nếu là Ma Thần nắm giữ 'Thời gian', tự mình quay lại đến 'Thời gian' trước khi chết, đối với cô ta mà nói cũng hẳn là dễ như trở bàn tay a..."

Saori nhắc nhở.

Thật sự là khó giải quyết a...

Mình sở dĩ chậm chạp không có ý định công chiếm thành Warren Bell, cũng là vì có tin đồn nơi đó có một vị Ma Thần cường đại trấn giữ, làm không tốt mình sẽ thất bại ở đó, lại không ngờ lại là Ma Thần "Thời gian" từng khiến mình có chút đau đầu trước đây.

Tuyệt đối không thể để cô ta phát động "Thế giới quay lại", bằng không kết quả thành bại sẽ bị nghịch chuyển ngay lập tức!

Xếp hạng của Ma Thần không hoàn toàn dựa vào thực lực, còn có tính thực dụng, bởi vì "Thời gian" không có chút sát thương lực nào, cho nên mới xếp hạng thứ chín, nhưng nếu nói về mức độ xử lý phiền phức, e rằng chỉ đứng sau Ma Thần thứ nhất!

"Đã như vậy..."

Kilou cũng đã có kế hoạch trong lòng, dù sao chiến đấu sinh tử mình cũng đã trải qua không ít, xử lý loại chuyện khó giải quyết này cũng coi như là thành thạo.

Rất đơn giản...

Chỉ cần cậu vẫn "Quay lại", thì tôi vẫn "Chém" cậu!

Ẩn Lang Bí Truyền - Phi Qua Vi Thủy

Kỹ năng liên trảm nhanh chóng trong truyền thuyết, nổi tiếng khắp cổ kim với việc vung đao chém qua một bãi cỏ nhỏ, khi rút ra thì trên người không dính một cọng cỏ hay một cành cây nào. Không giống với Himisha Sắc Thi với cú chém ngàn nhát tấn mãnh, chiêu này chú trọng sự liên tiếp không ngừng, cuồn cuộn không ngừng vung chém!

Hương Khả Nhi vừa "Quay lại" xong còn chưa kịp thích ứng với cơ thể được dựng lại, liền bị trảm kích của Kilou lần nữa cắt thành từng mảnh nhỏ. Cảnh tượng máu me có thể sánh với lò sát sinh, không ngừng truyền đến âm thanh xé rách của lưỡi đao khi cắt vào nhục thể.

Nhưng mà...

Chịu đựng được đau đớn như thế, Hương Khả Nhi lại không hề hiển lộ ra chút nào sợ hãi, thậm chí biểu cảm trên mặt cũng không có một chút chuyển biến nào.

Không đau chút nào a.

Bởi vì...

"Xem như kỹ nữ mà nói, giá cả hình người và không phải hình người thực sự khác biệt một trời một vực nha, mua được con từ mẹ con thật là một vụ mua bán không lỗ."

"Cái đó..."

Hương Khả Nhi dọn dẹp quần áo vương vãi trên mặt đất, phát hiện chúng bị cái gọi là "khách nhân" thô bạo xé rách làm hỏng, trên mặt đã lộ ra vẻ đáng tiếc.

"Bác ơi, chuyện này... khi nào mới kết thúc ạ?"

"Ừm?"

Người phu xe kiếm tiền quay đầu nhìn về phía Hương Khả Nhi trong xe ngựa, lông mày không khỏi nhíu lại.

"Con đang nói gì vậy a, ta cho con ăn, cho con mặc, con hơi báo đáp ta một chút thì có gì đâu a? Hay là con định đào tẩu khỏi đây, nói trước nhé, ngoại trừ chỗ ta thì không có nơi nào có thể tiếp nhận loại người như con đâu."

"Không, không phải..."

Hương Khả Nhi đi đến sau lưng người phu xe, nhẹ nhàng kéo góc áo của hắn.

"Bác không phải đã hứa với con là sẽ mãi thích con sao? Nhưng tại sao con lúc nào cũng phải ở cùng với những người khác đâu, hơn nữa cơ thể lúc nào cũng rất đau, ngực cũng rất khó chịu, bác ơi, chuyện này thật là hạnh phúc sao?"

Người phu xe sau khi nghe ngẩn người trong chốc lát, lại lộ ra nụ cười ấm áp, lập tức nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Hương Khả Nhi, thay cô ấy chải lại mái tóc tán loạn.

"A, con là nói cái này nha."

"Thực ra, Hương Khả Nhi..."

"Cái đó, chính là cái gọi là yêu nha."

Ái?

"Đau đớn gì đó, chỉ là một phần của yêu thôi nha, con chỉ là còn chưa thích ứng phần hạnh phúc đến muộn này mà thôi, chờ con từ từ quen đi sau đó, liền sẽ biết... Đây chính là yêu, là thứ mà các cô gái trẻ tuổi nói trong miệng, tình yêu đó nha."

Hương Khả Nhi nhỏ tuổi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt người bác.

A, vẫn như trước đây mà nở nụ cười ôn nhu với tôi, bác quả nhiên sẽ không lừa người a.

Thì ra...

"Đây chính là cái gọi là Yêu mà mẹ nói trong miệng a."

"Đây chính là, cảm giác của tình yêu nha."

Đau đớn, đau đớn, khó chịu, buồn nôn, nôn mửa, ngạt thở...

Những cảm giác này hóa ra, cũng là một phần của yêu nha ~

Hương Khả Nhi, thật đúng là hạnh phúc nha.

"Ha ha? Loại đồ vật đó sao lại là yêu đâu?"

Người phụ nữ ưu nhã cầm quạt xếp từ trên cao nhìn xuống Hương Khả Nhi, giống như đang nhìn một đống uế vật. Cô ấy dùng quạt xếp che miệng mũi, mặt mũi nhăn chặt vô cùng khó chịu.

"Cái này tính là cái thứ gì? Vốn là định thanh lý những con giòi bọ kỹ nữ đang mua bán phi pháp trên địa bàn của tôi, cái thứ này cũng coi là kỹ nữ sao? Không hề đẹp chút nào đâu."

"Cậu thường ngày tiếp đãi cũng là thứ rác rưởi gì vậy a?"

Nhưng mà những lời nhục mạ này trong mắt Hương Khả Nhi lại như một lời tán tụng, cô ấy trưởng thành trong hoàn cảnh đen tối này, một số thứ đã ăn sâu vào đáy lòng, tính cả tam quan cũng bị vặn vẹo dữ dội, đã mất đi cảm giác của một người bình thường.

Cô ấy chỉ nhìn xem người phụ nữ xinh đẹp nhất mà mình từng thấy kể từ khi sinh ra, chậm rãi bò đến trước mặt cô ấy, nắm lấy mắt cá chân cô ấy và nở nụ cười làm người ta sợ hãi.

"Cô cũng đến để cho tôi yêu sao?"

"Nhưng cô rõ ràng xinh đẹp như vậy, hẳn là sẽ có không ít tình yêu a? Tại sao còn muốn tới đây để cho tôi yêu đâu?"

Sách!

Ma vật xinh đẹp cầm quạt xếp tặc lưỡi, định không quản cô ấy mà mặc cho cô ấy tự sinh tự diệt.

Nhưng mà...

"Đi đi, Posarnaga, vị tiểu thư này cũng đáng thương lắm, cô liền thu nhận cô ấy đi a?"

Đó là một giọng nam ôn nhu.

"Ai, tôi nói cậu a, không muốn thứ gì thì đừng nghĩ nhặt về nhà a, phố hoa của tôi đâu phải là trạm tiếp nhận cho loại người này a? Cậu biết đó là giấc mơ từ nhỏ của tôi mà..."

Ma vật xinh đẹp quay đầu hướng về phía người sau lưng bất đắc dĩ oán giận nói.

"Ha ha, thật là một kẻ không dứt khoát đâu, không sao rồi không sao rồi, cậu cứ kinh doanh phố hoa của cậu đi, vị tiểu thư này cứ giao cho tôi xử lý. Tất cả mọi người đều là những người khốn khổ đi ra từ ngõ nghèo, có thể giúp đỡ một cái tôi tự nhiên là muốn giúp một tay, cho nên... Cậu cũng tới giúp tôi, đúng không?"

Sách!

Hôm nay là lần thứ hai tặc lưỡi.

Lập tức, vị Ma vật xinh đẹp kia cúi người nắm lấy tay Hương Khả Nhi, không ngần ngại chút nào cánh tay đầy ô uế và bẩn thỉu kia.

"Thời gian a, quay lại a."

Đó là một cảm giác chưa từng có, Hương Khả Nhi chỉ cảm thấy cơ thể dường như không còn đau đớn như vậy nữa.

"Chỉ có thể khôi phục lại mức độ này, chắc chắn không thể giống hệt như trước đây, bất quá, tôi sẽ từ đầu dạy dỗ con thế nào là mỹ lệ, thế nào là yêu. Đây là hoa đạo mà phụ nữ chúng ta mới nên hiểu, tôi sẽ từ đầu uốn nắn con thật tốt."

"Cùng với, con hãy nhớ kỹ cho tôi, tên tôi là Posarnaga, từ giờ trở đi, con sẽ gia nhập vào phố hoa của tôi, và tôi sẽ cung cấp che chở cho con. Con vì tôi mà làm việc đến chết, tôi cũng sẽ bảo vệ con đến chết, đây mới là một loại tình yêu, biết không?"

Điện hạ...

Điện hạ ôn nhu như vậy, dù đã trải qua nỗi đau mất đi người yêu, cũng muốn tiếp tục thủ hộ lấy cô ấy và phố hoa cùng thành phố của cô ấy, một điện hạ xinh đẹp và kiên cường như vậy.

Các người, các người lại dám cướp cô ấy từ bên cạnh tôi!!!

Ba!

Lưỡi đao của Kilou cắt dọc vào bàn tay đang dâng lên của Hương Khả Nhi, dọc theo xương ngón tay một đường chém tới cánh tay, nhưng cô ấy lại không hề tránh lui, ngược lại trợn to đôi mắt giận dữ, nhìn chằm chằm Kilou!

Các người đều nhất định phải trả giá lớn!

Lũ tiện nhân, các người tự xưng là Chính Nghĩa, cho nên, chỉ cần là dưới danh nghĩa Chính Nghĩa, các người liền cảm thấy bất luận hành vi hèn hạ nào cũng có thể được tha thứ sao!?

Không...

Các người mới là ác.

Các người đã cướp đi tất cả của tôi, mới là kẻ cực ác!!!

Nguy rồi!

Kilou bị Hương Khả Nhi cản trở khiến đòn tấn công sau này bị gián đoạn.

"Thời gian a, đình trệ a."

Thời gian lần nữa bị đứng im, và khi nó lần nữa di động...

Phân thân của Kilou nhận được sức mạnh "Quỷ", liền bị xé thành mảnh nhỏ!

Tôi chán ghét ác nhân.

Chỉ có trí tưởng tượng khô cằn và cảm xúc.

Vẫn còn sống trên thế giới này với hình dáng con người.

Tôi cũng không thích thiện nhân.

Bởi vì họ sẽ tha thứ cho loại ác nhân này.

Họ sẽ coi sự tha thứ là một hành vi cao thượng, khiến người ta buồn nôn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận