Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 14 - Chiến Tranh Mang Đến Tin Tốt

Chương 78 - Hủ Hóa

0 Bình luận - Độ dài: 2,109 từ - Cập nhật:

Viện quân Thần Tộc bị trọng thương...

Tin tức này rất nhanh đã truyền về đến đại bản doanh của mỗi Thần Tộc, và ngay khi họ nghĩ đến việc người thừa kế của mình vẫn còn ở trong liên quân đang bị tổn thương, họ liền lập tức tập hợp chi thứ hai của liên quân, dự định đến trợ giúp. Thế nhưng, Ma Tộc lại nhận được tin tức từ hoàng tử của họ trước tiên.

"Lão tử còn chưa có chết đâu, tất cả mọi người đều tại chỗ chờ lệnh, tuyệt đối đừng tới!"

"Thế nhưng là..."

"Đi mẹ nó thế nhưng là, lời tôi nói không dùng được có phải không? Đối phương có thủ đoạn tấn công tầm xa không nhìn phòng ngự, các cậu tới nhiều hơn nữa cũng là chịu chết, tất cả đều cho lão tử đừng động!"

Fitzine bóp chặt lấy tinh thể truyền tin, quay đầu nhìn về phía sau lưng một mảnh hỗn độn của hạm đội, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Chết tiệt!

Mặc dù đã sớm nghe nói chiến lực của cao giai Ma Thần khác biệt hoàn toàn với cấp thấp, nhưng cái này cũng đã xem như khác biệt một trời một vực rồi! Chỉ một cú chém, đã phá hủy mấy chục chiếc tàu chiến cấp trăm mét của Thú Nhân Tộc. Cho dù có làm ẩu, cũng cho tôi một chút chừng mực đi chứ...

"Khụ khụ! Cậu vẫn rất có tinh thần đấy chứ?"

Giọng Fitch vừa mới nói chuyện với Fitzine phát ra từ bên dưới một mảnh vụn tàu chiến đổ nát, nghe vào có chút yếu ớt.

Fitzine dùng hết sức mới đẩy chúng ra, vừa định mỉa mai một câu rằng các nhà khoa học không phải nhân viên chiến đấu thì ngoan ngoãn núp ở phía sau, nhưng những gì đập vào mắt cậu ta sau đó lại là hai khúc cơ thể dập nát!

"Cô..."

"Ha ha, mặc dù từ góc độ khoa học tôi không thừa nhận vận may, nhưng xem ra là... cậu may mắn hơn một chút đấy."

Fitch bị chém ngang thân, cố hết sức nâng đôi mi mắt mệt mỏi, lộ ra nụ cười ngây thơ, chân thành.

Bỏ qua cái dục vọng nghiên cứu bệnh hoạn kia, Fitch kỳ thực cũng coi như là một cô gái rất đáng yêu. Nhưng một sinh mệnh uyển chuyển như vậy, lại lập tức sắp tan biến ngay trước mắt Fitzine, kết thúc tại thế giới xa lạ này.

"Mẹ nó! Cô tỉnh lại đi chứ!"

"Tôi đã dốc hết sức mà bài tiết adrenalin rồi, nhưng thật đáng tiếc, đau quá..."

Vốn dĩ đối với sự tan biến của một sinh mệnh xa lạ, một kẻ ở địa vị cao như Fitzine hẳn là không động lòng. Dù sao với tư cách là hoàng tử, thần dân của cậu ta mỗi ngày đều chết đi, nếu ngay cả cái này cũng không thể chấp nhận, thì nói gì đến việc kế thừa vương vị chứ?

Thế nhưng là...

A a a! Quả nhiên rồi, là bởi vì tội ác trước đây nên muốn chuộc tội sao, hay là bị ảnh hưởng một cách vô tri vô giác rồi? Fitzine ơi Fitzine, cậu nhưng là một tên ác ôn đấy, sao lúc này lại không thể bình tĩnh lại được chứ?

Thế nhưng, tôi, quả nhiên không thể trơ mắt nhìn xem gia hỏa này cứ thế chết đi được...

"Lại cố gắng thêm một chút đi! Tôi lập tức chữa lành cho cô!"

Nói rồi, Fitzine liền sử dụng ma pháp chữa trị lên vết thương của Fitch, nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy, đừng nói là ma pháp, cho dù là sử dụng cấm thuật cũng đã là lực bất tòng tâm rồi. Huống hồ Fitzine chưa từng học qua cấm thuật này, bây giờ làm những điều này... bất quá cũng chỉ là vô ích thôi.

Chết tiệt! Chết tiệt!

Cả đời này mình đều làm tổn thương người khác, nhưng bây giờ thậm chí ngay cả vết thương của một cô gái cũng không chữa khỏi được sao?

"Đừng như vậy nữa, tiết kiệm chút ma lực còn phải giữ lại đối phó tiếp theo đấy, tôi... không sao rồi."

Fitch lại ngược lại an ủi Fitzine.

"Ít nhất nói hay đấy! Cô dáng vẻ này nơi nào xem như không sao chứ!?"

Fitzine vừa định phản bác Fitch, nhưng vừa cúi đầu xuống, lại phát hiện hai tay của mình lại đang đặt tại một mảnh mềm mại lại trắng như tuyết. Cậu ta thậm chí còn không dám tin lại thử mấy lần, xác nhận xúc cảm này là thật sau, cả người cậu ta cũng ngẩn ra.

"Ấy da da ~ Tôi thấy cái gì đây?"

Đúng vào lúc này, tiếng cười trộm đáng ghét của Vera từ bên cạnh truyền đến, thậm chí còn lóe lên một trận bạch quang!

"A ~ Tin tức lớn đây, hoàng tử Ma Tộc đói khát đã ra tay với nữ nhà khoa học đáng yêu của Thú Nhân Tộc rồi, đây tuyệt đối lại là tiêu đề trang nhất ngày mai đấy ~"

Vera mặc bộ giáp cơ bạc trắng, cầm trong tay máy ảnh đặc chế của Thú Nhân Tộc, vừa cười vừa nói.

Fitzine người đều đờ ra...

Cái này, đây là tình huống gì?

"Ừ, thu thập được số liệu ma lực của Ma Tộc rất khả quan đấy chứ, xem ra bị lừa thoáng qua cũng không lỗ đi."

Fitch vỗ mông phủi tro, khỏe mạnh đứng dậy.

Ài?

"Hi hi, cậu bị người ta trêu rồi, Fitzine đồng học nha ~"

Vera ở một bên không tim không phổi cười nhạo nói.

"Gia tộc của Fitch chủ yếu nghiên cứu công nghệ nano, đồng thời tự biến mình thành vật thí nghiệm số 0, rót vào cơ thể quá nhiều 'nanobots'. Loại vết thương vừa rồi không thể giết chết cô ấy đâu, chỉ vài phút là có thể tu bổ lại rồi."

"A ha ha, cho nên tôi đều nói tôi không sao rồi."

Fitch ở một bên phụ họa.

"Cô đùa giỡn tôi!?"

Fitzine nghe vậy vừa sợ vừa giận, quai hàm đều đỏ lên vì tức. Đám Thú Nhân Tộc này có phải đều có chút vấn đề tâm lý không, đều thích trêu chọc người khác như vậy sao?

Còn chưa đợi cậu ta tiếp tục truy vấn, Vera trước tiên điều khiển cơ giáp rời đi điểm rơi vỡ của hạm đội, bay về phía bầu trời không biết đi đến phương nào. Fitzine thậm chí còn chưa kịp lấy lại những bức ảnh "phỉ báng" kia, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà rơi vào tay cô ta nhược điểm.

Con cá thối đáng chết đó!

"Đừng nóng giận nữa, là cậu hiểu lầm trước mà, tôi xin lỗi cậu có được không ~"

Fitch ở lại tại chỗ nói.

Nhưng lại chỉ đổi lấy ánh mắt tràn ngập sát ý của Fitzine, đồng thời bị thô bạo đẩy ra.

"Tránh xa tôi ra một chút, cô..."

Thế nhưng, Fitzine còn chưa nói xong, Fitch lại đột nhiên nhón chân lên, khẽ hôn một cái lên gò má cậu ta.

"Trước hết coi như làm lời xin lỗi nhé, tôi phải nhanh chóng trở về phân tích đòn tấn công không rõ nguyên do kia cùng ma lực của Ma Tộc. Lần gặp mặt sau tôi sẽ đền bù cậu thật tốt nha ~"

"Cũng xin cậu hãy dâng lên cho tôi càng nhiều mẫu vật nhé."

Nhìn Fitch rời đi, Fitzine đưa tay ra sờ lên gò má mình.

"......"

Ngay lập tức...

Tê lạp!

Cậu ta lại trực tiếp dùng móng tay, sống sờ sờ cào rách chỗ bị Fitch hôn qua. Vết thương máu chảy dầm dề cùng huyết nhục bị xé rách không ngừng chảy máu, sau đó cậu ta mới bất động thanh sắc dùng ma pháp chữa trị để vết thương khôi phục.

"Đi mẹ nó..."

Fitzine tặc lưỡi nói.

"Mấy loại phụ nữ có bệnh như các cô, tôi muốn tránh càng xa càng tốt. Tôi cũng không giống cái tên hỗn đản kia, tự tìm cho mình những phiền phức không cần thiết. Lão tử tôi... nhưng là một người bình thường đấy."

"Hô..."

Nhìn hạm đội Thú Nhân Tộc rơi xuống từ không trung, Jack vung chém ra một đao kinh khủng kia thở dài nói.

"Thế này, ít nhất các cậu cũng sẽ không lại đến quấy rầy."

"Xin lỗi nha, người ta nhưng mà rất đáng ghét nha, cậu càng không thích chuyện gì, tôi lại càng muốn làm đấy ~"

Charles nghe tiếng bỗng nhiên ngẩng đầu, đúng lúc thấy bộ giáp cơ màu bạc đang lơ lửng trên bầu trời.

Đó là...

Charles hai con mắt híp lại.

"Cô làm thế nào tìm được tôi, phạm vi lớn như thế tấn công, không nên nhanh như vậy..."

Bên trong cơ giáp, Vera chỉ chỉ đầu mình, khẽ cười nói.

"Đừng coi thường tôi chứ, đại thúc."

"Tôi mặc dù tính cách rất tệ, nhưng nói thế nào cũng coi như là thiên tài đấy chứ. Đảo ngược suy diễn ra chỗ ở của cậu cũng không khó đâu ~"

"Ma Thần thứ hai, Jack Solomon."

Jack lập tức trừng lớn vành mắt. Mình đã từ trong tầm mắt của các Ma Thần biến mất mấy trăm năm rồi, theo lý thuyết hẳn là không mấy người còn nhận ra mình mới đúng, thế nhưng gia hỏa này...

Dù sao khả năng đọc tâm của Vera cơ bản không ai có thể đề phòng, huống hồ lại là đối với các Ma Thần hoàn toàn không biết gì cả.

Thế yếu rồi...

Và trong lúc Vera dự định từ trong trí nhớ lâu đời của Jack lấy ra phần thông tin liên quan đến năng lực của hắn, kèm theo tiếng lòng xâm nhập, biểu cảm nham hiểm vốn có trên mặt cô dần dần trở nên âm trầm, cuối cùng thậm chí chuyển thành mặt không biểu cảm, lạnh lùng đến đáng sợ.

Chưa bao giờ thể hiện bản thân thật sự trước mặt những người khác, vào lúc này lại...

"Dạng này a..."

Nàng lầm bầm.

"Vốn dĩ định chơi đùa với cậu một lúc, nhưng mà như vậy xem ra, đã không thể bỏ mặc cậu sống sót như vậy được nữa."

Nếu không, sẽ gặp mặt lại.

Đến lúc đó...

Nàng chậm rãi giơ tay lên, cánh chim phía sau bộ giáp cơ màu bạc trắng 「Thần Tịnh Thảo Diệt」 toàn bộ triển khai, hỏa lực mạnh mẽ sắp trút xuống!

「Cậu và vợ cậu, sẽ bị tổn thương sâu sắc」

「Kẻ tôi yêu thích nhất đó」

"Tới!"

Charles nắm chặt chuôi đao vừa rút ra từ hốc mắt trống rỗng phía trước, dự định chém ra một đao nữa.

Nhưng trong lúc hắn đang tập trung tinh thần đề phòng Vera phía trước, lại không để ý đến cái bóng đang chậm rãi bạo động bất an phía sau mình.

Ngay lập tức...

Phốc thử!

Một cây đao bổ củi từ trong cái bóng màu đen bắn ra, trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực Charles từ phía sau!

Vẫn còn một kẻ nữa!?

Mãi đến khi bị tấn công, Charles mới phát giác ra cái khí tức âm tàn giống như rắn độc này. Thì ra mình vẫn luôn là con mồi bị săn, mà đối phương thì vẫn luôn ẩn giấu khí tức, trốn trong bóng tối canh chừng mình.

Charles siết chặt cây đao bổ củi.

Lúc nào...

Tại sao trước đây chưa bao giờ phát hiện ra? Là mình quá lâu không lên chiến trường sao?

Nhưng mà không quan trọng, chỉ cần lõi không bị thương mình liền không sao. Hơn nữa may mắn thay có lần tấn công này, mình có thể vững vàng kiềm chế lại hai người phía trước và phía sau. Dù sao khoảng cách gần như vậy, bộ giáp cơ màu bạc trắng kia hẳn sẽ không làm tổn thương đồng đội mà lựa chọn công...

「Hi hi」

Tiếng cười lạnh rợn tóc gáy phát ra từ bên trong 「Thần Tịnh Thảo Diệt」.

Làm người ta rùng mình!

「Thần Tịnh, toàn bộ bắn phá」

Vera lạnh lùng hạ mệnh lệnh.

「Cho dù là 'không cẩn thận' giết chết công chúa Tinh Linh kia, cũng không sao cả đâu」

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận