Quyển 14 - Chiến Tranh Mang Đến Tin Tốt
Chương 56 - Trên thân buộc chặt xiềng xích
0 Bình luận - Độ dài: 2,239 từ - Cập nhật:
"À, cứ như vậy rời đi đâu ~"
Nhìn chằm chằm bóng lưng Kilou không nói tiếng nào rời đi, "tạp ngư" nghiêng đầu chu môi nói, cảm thấy tiếc nuối.
Nàng ta ngược lại không phải là không phát giác ra khí tức uể oải tỏa ra từ người Kilou, vẻ mặt ủ rũ cúi đầu đó dường như là đã chịu một cú sốc nặng nề nào đó, đoán chừng bây giờ nhất định rất khó chịu, nói không chừng còn có ý định tự tử nữa. Mặc dù nguyên nhân không rõ, chỉ có điều à...
「 Vậy thì có liên quan gì đến mình đâu 」
"Tạp ngư" nhếch miệng lộ ra nụ cười đáng sợ.
Chung tình? Thương hại? An ủi?
A ha ha...
Tiếc thật, tôi nhưng không muốn hướng về phương diện đó mà phát triển hứng thú đâu ~
Tôi nhưng là ma vật a?
Cái gọi là ma vật nha, nhưng là không có cái gọi là "tâm" đâu a?
"Ô hô hô ~ Thật hy vọng cậu ấy tiếp theo cũng đừng suy nghĩ kết thúc bản thân đâu, dù sao đây chính là một khối đá mài dao khó có được mà ~"
"Tạp ngư" vừa hát bài ca dao không rõ tên, vừa gãi mũi, khoan thai tự đắc đi ngược hướng với Kilou.
Nhưng mà...
「 Vừa rồi chủ đề của các ngươi, ta cũng cảm thấy rất hứng thú a 」!?
"Tạp ngư" bỗng nhiên trừng lớn mắt, đồng tử vì chịu kinh hãi cực độ mà đột nhiên co lại bằng lỗ kim!
Ong ong ong ~
Từ trên vai nàng ta, một con phi trùng ngay cả mắt thường cũng khó mà phát hiện đang chấn động cánh, bay về phía góc hành lang tối tăm nhất, và ở nơi ánh sáng không thể chạm tới đó, Saori đang dựa vào bên tường, đưa ngón tay lên. Con phi trùng đó đang bất động đậu trên đầu ngón tay nàng ta, đồng thời dần dần hòa làm một thể với nàng ta.
Đôi đồng tử màu cổ kim giấu trong bóng tối kia, đang không bám vào bất kỳ tình cảm nào mà nhìn chằm chằm nàng ta.
Giống như đối đãi một con súc vật chờ làm thịt...
"Vương... Vương, thì ra người ở đây sao?"
Vẻ nhàn nhã trên mặt "tạp ngư" trong nháy mắt sụp đổ, mồ hôi lạnh cũng không nhịn được chảy ra từ sau lưng.
Ngày xưa, hình thức chung sống của nàng ta và Saori rất hiền hòa, bởi vì Saori căn bản không muốn để ý đến nàng ta, nàng ta đối với thủ hạ tin cậy cũng áp dụng thái độ thả lỏng. Nhưng hiện nay lại hoàn toàn khác biệt, bất kể là khí chất, hay thái độ, Saori lúc này đều khiến nàng ta cảm thấy vô cùng xa lạ.
Dường như mình đang đối mặt với một con mãnh thú Hồng Hoang, một Quái Vật đích thực!
À, thì ra là thế à...
"Ta đương nhiên ở đây mà."
Saori dùng giọng nói lạnh như băng đáp lại.
"Ta vẫn luôn ở đây mà."
「 Ta làm sao có thể bỏ mặc Kilou hắn, một lần nữa từ tầm mắt của ta, từ sự giám sát của ta mà biến mất đâu 」
"Ô hô hô..."
"Tạp ngư" chỉ có thể miễn cưỡng nhếch miệng cười trừ.
"Vương người, người thật sự rất coi trọng cậu ấy đâu."
Bá!
Gần như trong khoảnh khắc, thanh Tàn Phá Đao treo bên hông "tạp ngư" liền bị Saori cướp đi. Bản thể của nàng ta, chân thân của nàng ta bị Tsugaki kiềm chế trong lòng bàn tay Kilou, vô số xúc tu từ sau lưng Saori nhô ra, ghì chặt lấy thanh đao kia.
"À, đương nhiên rồi..."
「 Ta nhưng là người coi trọng cậu ấy nhất trên đời này, dù sao cậu ấy nhưng rất dễ vỡ đây này, không bảo vệ tốt mà nói, yếu ớt cậu ấy nhưng là sẽ xuất hiện những vết nứt không hoàn mỹ 」
「 Giống như thế này 」
Ken két!
Xúc tu bỗng nhiên co vào cuộn lại, Tạp Ngư Đao bắt đầu phát ra tiếng vỡ vụn gần như sụp đổ, còn bản thân "tạp ngư" cũng xanh cả mặt, đau đớn quỳ rạp xuống đất, mồ hôi xen lẫn nước bọt nhỏ xuống trên mặt đất, đau đớn không chịu nổi.
Nàng ta muốn khẩn cầu Saori thủ hạ lưu tình, thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, liền đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng gần như không có khoảng cách với mình, đôi mắt trên đó đang nhìn chằm chằm nàng ta, dường như có thể xuyên thấu qua ánh mắt "tạp ngư" mà nhìn thẳng vào Linh Hồn nàng ta.
Khiến người ta run rẩy...
"Ngươi muốn nhận rõ lập trường của mình a, 'tạp ngư'."
「 Ngươi và hắn trong lòng ta địa vị, nhưng là căn bản liền không ở cùng một cấp bậc. Đối đãi ngươi, ta liền từ từ Tàm Thực, nhấm nháp tâm tình của ngươi cũng không có chứ, trên người ngươi, ta liền một giây cũng không muốn lãng phí. Bây giờ, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy ta đối đãi hắn đặc biệt đến thế, đặc biệt đến nhường nào sao 」
Có thể, đây chính là tình yêu mà mọi người vẫn nói đến đó à?
「 Ngươi, căn bản là không sánh được, mùi vị của hắn đâu a 」
Saori buông lỏng những xúc tu kia, còn "tạp ngư" cũng như trút được gánh nặng mà co rúm trên mặt đất, miệng lớn thở dốc gấp gáp.
"Bây giờ, đem lời vừa rồi của các ngươi, lại cho ta nhắc lại thật kỹ, cẩn thận một lần đi?"
"Nhân lúc sự kiên nhẫn của ta còn chưa cạn kiệt..."
"Tạp ngư" gật đầu đáp lại.
À, thì ra là thế à...
Thì ra chúng ta, mới là kẻ vẫn luôn bị chăn nuôi, đợi đến khi không cần thiết nữa, liền sẽ lập tức bị "thức ăn" và "tiêu hao"...
Những con súc vật chờ làm thịt đó à.
"Hibiscus! Hibiscus cậu ra đây cho tôi!"
Kilou sau khi trở về phòng mình, bỗng nhiên đóng cửa phòng lại liền điên cuồng mà hướng về phía không khí phẫn nộ quát.
Hiếm hoi có được tâm trạng bình phục, nhưng lại lần nữa bị bao phủ bởi vẻ lo lắng...
Vẻn vẹn chỉ dựa vào một ảo giác phán đoán, ngay cả căn cứ cơ bản nhất cũng không có, thậm chí còn chưa thể thành lập, lại chạm tới cấm kỵ sâu nhất trong nội tâm Kilou, khối mềm mại nhất đó, nhưng tuyệt đối không thể bị đụng vào, bị lôi ra làm bất kỳ trò đùa nào trong ký ức.
「 gia đình cậu ấy 」
"Hibiscus! Trả lời tôi! Cậu rốt cuộc là ai!"
Tôi lại rốt cuộc là ai?
Lửa giận trong lòng cậu ấy không có chỗ phát tiết, điên cuồng gõ bốn phía vách tường, mãnh liệt đấm chiếc giường mềm mại, ý đồ đem tất cả sự bạo lực mà mình từ trước đến nay đều khinh thường, toàn bộ đều phát tiết ra ngoài!
Cậu ấy không thể tin được, cũng không thể tin tưởng.
Nếu như nói, cảnh ngộ của mình khi ở địa cầu, cảnh gia đình ba mẹ đã liều mạng tạo dựng, ngay cả cô em gái ruột của mình, cũng là "món quà" Hibiscus ban tặng cho mình, sự thật này khiến cậu ấy cảm thấy bị lừa dối sâu sắc. Vậy thì còn có cái gì, là sự phản bội mà cậu ấy không thể chấp nhận được nhất đâu?
Đó chính là...
ký ức về gia đình.
Nếu lời của "tạp ngư" không ngoa, kết hợp với đủ loại huyễn tượng không hiểu xuất hiện từ trước đến nay của mình, cùng với những hành vi của Hibiscus, "Lou" mà nàng ta vẫn luôn nói là ai? Vì sao nàng ta lại nói mình còn chưa phải là hắn ta? Vì sao nàng ta lại nói mình còn chưa nhận ra "nàng" chân chính?
Tôi thật sự đã từng quen biết, vị Thần Minh đó, Hibiscus đó sao?
Mục đích của màn trò chơi này, chân tướng của thế giới này...
Tất cả mọi thứ này, đáp án cuối cùng đều tụ tập ở một điểm, nhưng cậu ấy dù thế nào cũng tuyệt đối không thể chấp nhận được!
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào...
Tôi là con của ba mẹ, là anh trai của Kily, là những người bạn tốt, bạn xấu kia, là học sinh nghịch ngợm trong mắt giáo viên, đồng thời, tôi cũng là anh trai của Hilde, là bạn bè của Merlin và các cô ấy, là học sinh của cô Yaiba, tôi là con người, tôi tuyệt đối không phải cái gì quái vật, tuyệt đối không phải... cái thứ Thần Minh chó má coi mạng người như cỏ rác a a a!
Những ký ức của tôi với gia đình, tuyệt đối không phải giả tạo! Đều là thật sự đã xảy ra!
Tôi không phải...
Áp lực trầm tích bấy lâu nay cuối cùng bùng nổ, Kilou cảm giác mình bây giờ đã sắp phát điên rồi, đầu óc loạn thành một nùi, tim đập sắp xông phá ngực, tốc độ máu chảy tăng tốc như muốn nổ nát mạch máu.
Nhưng mà tiếng gầm thét của cậu ấy, tiếng gọi Hibiscus, căn bản không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
Thật giống cái thứ Thần Minh đùa bỡn vận mệnh thế nhân đó, cái dáng vẻ đó thật khiến người ta buồn nôn...
"Đồ khốn nạn!"
Kilou chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến thế, cũng không còn cách nào duy trì lý trí, phát điên mà tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.
Cuối cùng, cậu ấy tìm được một cây kéo.
Nhìn xem mũi kéo sắc bén, Kilou cắn răng một cái, điên cuồng đại thịnh trong mắt!
Lập tức, cậu ấy đem lưỡi kéo đâm về phía cổ mình, tính toán dùng quyết tâm liều chết của mình để bức Hibiscus ra. Cậu ấy giờ phút này đã bị cảm giác tội lỗi này giày vò đến sắp phát điên, ngay cả hậu quả của việc làm như vậy là gì cũng không kịp cân nhắc, lý trí của cậu ấy cũng đã bị nghiền nát thành tro trong chân tướng tàn khốc.
Nhưng mà...
Mũi kéo dừng lại cách cổ cậu ấy mấy tấc, nhưng không phải do Hibiscus làm.
Mà là, nàng ta.
「 Tại sao lại làm như vậy chứ 」
Kilou kinh ngạc quay đầu, đôi mắt màu tím mị hoặc đó, khuôn mặt lạnh lùng như băng đó đang nằm trên vai cậu ấy nhìn thẳng cậu ấy.
Những dải băng đó ngăn cản hành vi tự mình hại mình của cậu ấy, khiến cơ thể cậu ấy không thể động đậy.
"Cậu chẳng lẽ quên rồi sao?"
「 Cậu đã thề, mệnh của cậu đã không còn chỉ thuộc về một mình cậu nữa, tại sao lại có thể tự tiện mà tìm chết như vậy chứ, không thể làm như vậy được đâu, Kilou 」
Nàng ta nhẹ nhàng nâng lấy khuôn mặt dở khóc dở cười của Kilou, trán chạm trán với cậu ấy.
"May mà tôi sớm cảm giác được cảm xúc hỗn loạn của cậu, kịp thời ngăn cản cậu, nếu không thì cũng quá tệ rồi."
「 Chết một mình gì đó, quyền lợi như vậy cũng không thể nhường cậu một mình chiếm hữu đâu, quá không công bằng 」
「 Cậu có ý nghĩ như vậy thì nói sớm một chút đi 」
Nàng ta đột nhiên hội tâm nở nụ cười, dường như là tìm được tri kỷ vậy.
Nhưng mà nơi sâu thẳm trong đôi đồng tử kia, cùng với phần miệng đang cười toe toét, chỉ có sự đen kịt như Tuyệt Vọng, dường như muốn hút cả ý thức của Kilou vào trong đó!
「 Chúng ta, có thể cùng nhau, vô luận làm gì, tôi đều sẽ cùng cậu cùng nhau 」
「 Cho dù là chết 」
Đây là nỗi sợ hãi mà Kilou chưa từng nếm trải.
Khi phẫn nộ rửa trôi lý trí, để phẫn nộ chiếm giữ trong lòng, cậu ấy mới phát hiện chân tướng tàn khốc dưới sự dịu dàng của mình.
Thế giới này, quả nhiên quá không bình thường...
Bây giờ nụ cười của Tsugaki, khóe miệng nhếch lên cùng đôi mắt hơi híp lại, cậu ấy thấy đang từ từ trùng hợp với thân ảnh Hibiscus. Không chỉ là nàng ta, mỗi một người phụ nữ đã từng mỉm cười với mình trong ký ức, thân ảnh của các cô ấy đều đang trùng điệp với Hibiscus, cứ như thể trong suốt thời gian sống nhiều năm ở thế giới này, thực ra...
Hibiscus nàng ta, vẫn luôn ẩn mình bên cạnh mình!!!
Sụp đổ...
Cậu ấy bắt đầu chất vấn ký ức của mình, tất cả mọi thứ của mình.
Dường như muốn phát điên!


0 Bình luận