Cái gì đến cũng đã đến.
Đó là cách duy nhất tôi có thể diễn tả tình huống hiện tại.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mục này.
Không, thay vào đó, dường như tôi đã nhìn thấy mục này lần đầu tiên vào cái ngày tôi bắt đầu theo đúng nghĩa là phải vật lộn tại Cục Quản thúc.
Thực chất, tôi cũng đã thử mở nó ra nhiều lần do tò mò, nhưng mục T sẽ trống không ngay từ đấu hoặc sổ hướng dẫn sẽ tùy tiện mở ra một trang khác.
Nói cách khác, mục này không phải là cái có thể xem trong trường hợp bình thường, và nếu xem được, đó là khi ta chắc chắn sẽ chết hoặc đang phải chịu một điều gì đó tương tự.
“...”
Tôi thoáng lo lắng trong khoảnh khắc.
Tôi có nên cứ chiến đấu mà không nhìn cái này không?
Liệu tôi có thể cứ vậy chấp nhận cái chết không?
Nếu cũng không phải vậy, ít nhất tôi nên gửi Song Ahrin đi—
Khoảnh khắc tôi nghĩ vậy, một thứ gì đó liền đánh mạnh vào tôi, và cơ thể của tôi bị đẩy lùi về sau.
“Hự…!”
“Tỉnh táo lại ngay!”
Song Ahrin, vừa đột nhiên đánh vào bên sườn của tôi, nắm lấy tay tôi kéo đi và hét lên với giọng tuyệt vọng.
“Chúng, chúng ta cần phải đi ngay!”
Ngay khi cô ấy vừa nắm lấy cánh tay của tôi,
-Két…
Cánh cửa phía sau mở ra và một thứ gì đó xuất hiện.
Đồng thời, Song Ahrin đã phải hít một hơi sâu sau khi nhìn thấy con quái vật cùng tôi.
“Hà, khụ…!”
Và rồi, cô ấy giữ chặt lấy cổ mình như thể đang bị nghẹt và liên tục hít vào thở ra một hồi.
Theo đó, tôi cũng nhìn về thứ ở phía sau cánh cửa,
“Khốn nạn”
Và đã ngay lập tức phải hối hận.
Đáng lẽ tôi đã không nên nhìn.
Có vô số con người ở trong một người.
Và còn theo một cách rất dị thường.
Gọi là một đống xác thì cũng không đúng lắm.
Ở dưới lòng bàn chân đáng ra phải chống đỡ cả cơ thể lại có những bàn tay được gắn vào đó, và ở nơi đáng lẽ phải có cái đầu thì lại đính vào một bàn tay với một con mắt ở trên đó, một dáng vẻ dị hợm.
Và đó vẫn chưa phải tất cả.
Ở nơi đáng ra phải là thân lại được thay bằng hai cái chân đang chống đỡ cái cổ đầy bấp bênh, và phần thân dưới lại chính là thân, khiến cho thứ kia giống như là đang lăn đến chỗ chúng tôi hơn là bước đi.
-Thụp…! Thụp…!
Mỗi khi lòng bàn tay run rẩy của thứ đó chống xuống đất, cơ thể của nó cũng lắc lư đầy chênh vênh.
Tôi nhìn chằm chằm vào thứ kia, và nó cũng nhìn lại tôi với con mắt được gắn vào bàn tay.
Phải giải thích như nào đây.
Đây không phải là một thứ không biết gì về con người và đang vụng về bắt chước con người.
Ngược lại mới đúng.
Thứ này đã được tạo ra bởi một kẻ quá hiểu rõ về con người.
Hiểu rõ đến mức mà kẻ đó đã cố tình lắp ráp mọi thứ với nhau một cách không tự nhiên để tạo ra cảm giác khó chịu.
Đó là ác ý thuần khiết.
Đồng thời, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
[Tên: Thứ đó]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Vì được tạo nên chỉ với một cảm xúc thuần khiết, nó quá hiểu rõ việc mình phải làm]
[Điểm yếu: Không có cách nào để đánh bại nó bên trong cuộn băng]
“...”
Không còn lựa chọn nào khác.
Suy nghĩ nào.
Sử dụng Chí mạng và giết thứ đó.
Vậy thì—
Trước khi tôi có thể hoàn thành suy nghĩ của mình, một ai đó đã nắm lấy tay tôi và bắt đầu chạy về hướng ngược lại.
“Anh còn ngơ ngác đứng đấy làm gì hả! Mau chạy nhanh đi!”
Song Ahrin gấp gáp hét lên trong khi nắm lấy tay tôi.
Đồng thời, thứ kia bắt đầu đuổi theo chúng tôi.
-Rầm!
Song Ahrin đá mở cánh cửa chạy ra ngoại, và tôi cũng đi theo cô ấy.
Phải rồi.
Trước hết hãy vừa chạy vừa suy nghĩ nào.
Tôi cũng không thể cứ vậy mà chết được.
Và dù có chết thì cũng phải làm tất cả những gì có thể rồi mới chết.
“Này, nghĩ nhanh đi! Cách để giết thứ kia!”
“Tôi đang nghĩ đây!”
Tôi ngoảnh lại trong khi chạy đi cùng Song Ahrin.
-Thụp…thụp…
Thứ đó vẫn đang đuổi theo chúng tôi ở một tốc độ không đổi, giữ nguyên khoảng cách giống như trước.
Khoảng cách giống như trước sao?
“...”
Một suy đoán chẳng lành thoáng lướt qua tâm trí tôi, nhưng tôi không nhất thiết phải nói nó ra.
Tôi chỉ vừa chạy vừa xoay người lại và tiếp tục suy nghĩ của mình.
Nơi này là gì?
Ở trong cuộn băng.
Vậy thì làm sao để thoát ra khỏi cuộn băng?
Từ đầu thì tại sao cuộn băng này lại được tạo ra?
Chủ Nghĩa Duy Mỹ sao?
Nếu không phải thì là một tổ chức mới?
Hay là Nhà thờ?
Chúng đang cố gắng làm gì bằng cách giết người?
Vấn đề là tôi chỉ càng lúc càng nảy sinh nhiều câu hỏi hơn chứ chẳng đưa ra được câu trả lời nào.
Tôi nghĩ ra đủ mọi suy nghĩ kỳ lạ trong đầu mình, nhưng vẫn không có cửa sổ trong suốt nào xuất hiện, như thế tất cả đều là câu trả lời sai.
“...Thứ đó vẫn đang đuổi theo phía sau…!”
Song Ahrin đang chạy hít một hơi sâu và hét lên.
Tôi quay lại nhìn thứ kia.
Nó vẫn đang đuổi theo chúng tôi, di chuyển một cách quái dị bằng lòng bàn tay trong khi vẫn giữ nguyên khoảng cách như trước.
“...”
Tôi quay đầu nhìn về trước.
Tôi không thể nào biết được khi nào thì con đường này sẽ kết thúc.
“Trước hết chúng ta hãy đi đến chỗ ngã rẽ đã”
“Cái gì? Anh nghĩ ra được gì rồi à?”
“Ừm, đại khái”
“Được rồi, nếu anh đã nói cụ thể là ngã rẽ thì chắc hẳn phải có lý do nào đó”
Trước lời của tôi, Song Ahrin thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục chạy với vẻ mặt đã thoải mái hơn trước.
Chúng tôi đã chạy được bao lâu rồi?
Tôi quay lại và kiểm tra khoảng cách lần nữa.
Dù vẫn chậm chạp, thứ đó đang đuổi theo chúng tôi mà không thu hẹp hay nới rộng khoảng cách.
Con mắt trên lòng bàn tay vẫn đang nhìn vào tôi như cũ.
Và đáng tiếc thay, cửa sổ trong suốt không đánh giá bất cứ giả thuyết nào của tôi là đúng.
“Đến, đến rồi…!”
Song Ahrin nhìn tôi trong khi thở hổn hển.
“Giờ, giờ thì làm gì đây…?”
“...”
Có lý do cho việc lần này tôi không nói bất cứ điều gì.
Bởi vì dù tôi có nói ra thì Song Ahrin cũng sẽ không lắng nghe.
“Hãy dựa lưng vào tường”
“...Tôi, tôi tin anh”
Song Ahrin dựa lưng vào tường, và tôi cũng dựa lưng vào tường rồi nhìn thứ kia.
“...”
“...”
Song Ahrin thở gắt như thể đang điều chỉnh lại nhịp thở, và thứ kia từ từ tiếp cận chúng tôi.
-Thụp…Thụp…
Như thể không có chuyện gì, thứ đó lại tiếp cận chúng tôi từ từ và nguy hiểm bằng hai tay.
Sau cùng, suy nghĩ của tôi đã đúng.
“...Từ đầu thì thứ đó đã đang chơi đùa với chúng ta”
“...Cái gì cơ?”
“Cô có nhận ra không? Thứ đó chưa từng cố thu hẹp hay nới rộng khoảng cách với chúng ta.
Kể từ khoảnh khắc đi qua cánh cửa và đuổi theo chúng tôi, thứ đó đã luôn giữ một khoảng cách không đổi giữa cả hai bên, ngoại trừ bây giờ.
“Nghĩa là ngay từ đầu thứ đó đã không coi chúng ta là một mối đe dọa”
“...”
Nghe vậy, Song Ahrin khẽ nhíu mày nhìn thứ kia, và cơ thể của nó giật bắn rồi ngã xuống.
“...Thứ đó là con người”
“Đúng vậy. Những bộ phận được tạo nên cũng là con người. Tẩy não có tác dụng sao?”
“Cũng…có tác dụng”
Cô ấy lẩm bẩm như thể đó là một chuyện nằm ngoài dự đoán.
“Đợt chút…”
Và rồi, cô ấy lại khẽ nhíu mày, và thứ đang ngã kia liền vùng vẫy đôi chân và ngã ngửa lên không trung.
“Nhìn kìa! Đang hoạt động đàng hoàng đấy!”
“Thật sao?”
Gì đây, Song Ahrin thực sự làm được rồi à?
Ngay khi tôi vừa nhìn Song Ahrin và cô ấy cũng nhìn tôi với vẻ mặt vui mừng,
-Uommm…
Cùng với một âm thanh quái dị, thứ đó đứng dậy tại chỗ.
“...Hở?”
Và, Song Ahrin ngơ ngác lẩm bẩm.
“Hả, hở? Chuyện gì đây? Rõ ràng là thứ đó vẫn đang bị tẩy não mà…?”
“...Có lẽ…thứ đó là con người nhưng cũng không phải con người”
“Anh đang nói nhảm gì vậy hả…!”
Song Ahrin dậm mạnh chân.
Nhưng tôi nghĩ là mình cũng hiểu được đại khái rồi.
Vốn dĩ trong tiểu sử cũng có viết là thứ đó được tạo ra rồi mà.
Nói cách khác, thứ đó đúng là con người nhưng lại không di chuyển bằng ý chí của mình.
Con mắt của thứ đó nhìn chằm chằm vào tôi như muốn xuyên thủng một lỗ.
Thứ đó chưa từng nhìn Song Ahrin dù chỉ một lần mà chỉ chăm chăm vào tôi.
Kìm lại tiếng thở dài chuẩn bị thoát ra, tôi nhìn Song Ahrin.
“...Cô Ahrin, xin hãy xem sổ hướng dẫn và tìm lối ra”
“Đợi đã, tôi sẽ thử lại—”
“Cô Ahrin”
Song Ahrin dừng lại trước lời của tôi và nhìn về đây.
“Dù cô Ahrin có ở đây bây giờ thì cô cũng sẽ chẳng giúp ích được gì cả”
Tất nhiên, có những người khác ở đây cũng chưa chắc là họ sẽ giúp được gì nhiều.
Nhưng nếu là họ thì chúng tôi vẫn có thể sẽ cầm cự được về mặt vật lý.
“...”
“Vậy nên, xin hãy đi và—”
“...Gọi Yu Daon và Jang Chaeyeon đến sao?”
Song Ahrin lẩm bẩm với một giọng đều đều.
“Đúng vậy”
Đột nhiên cô ấy lại gọi tên bọn họ sao.
Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi rồi cắn môi.
“Được rồi”
“Ừm, tôi cũng sẽ ở lại câu kéo thời gian thật tốt”
“...Tuyệt đối, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng có mà chết đấy”
“Ừm”
Và rồi, cô ấy chạy về phía bên trái.
“...”
Tôi rút súng ra để ngăn thứ đó trong trường hợp nó lao vào cô ấy, nhưng nó không thèm nhìn Song Ahrin mà vẫn dán chặt mắt vào tôi.
“Được rồi”
Xác nhận rằng Song Ahrin đã rời đi, tôi quay lại và tiếp tục chạy.
-Thụp…! Thụp…!
Lắng nghe tiếng bàn tay chống xuống đất, tôi chìm vào suy nghĩ.
Đằng nào thì tôi cũng đã biết về cái kết rồi mà.
Từ đâu thì tại sao lại khuyên tự tử?
Có hai lý do chính.
Thà chết còn tốt hơn, hoặc là không được để bị giết.
Dù là trường hợp nào đi chăng nữa, đó là lựa chọn cuối cùng để có thể tự tay kết thúc mạng sống của bản thân.
Và lý do sổ hướng mở ra trang đó cho tôi có thể là gì?
Để tôi có thể nghỉ ngơi thật thoải mái và chuyền gậy cho một tôi tiếp theo sao?
Cũng có thể đúng.
Nhưng có vẻ không phải là vậy.
“...”
-Lật phật!
Tôi mở sổ hướng dẫn.
Cũng không có lý do đặc biệt nào cả.
Tôi chỉ bất chợt nhớ lại lời mà đứa trẻ đó từng nói với tôi mà thôi.
Đứa trẻ đó, người đã luôn rưng rưng nước mắt và mắng tôi bất cứ khi nào tôi làm gì đó nguy hiểm, sẽ không dễ dàng từ bỏ tôi đến vậy.
Và hơn hết.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[T - Phương pháp tự tử]
1. Việc bạn đang nhìn mục này có nghĩa là bạn đã phán đoán rằng cái chết sẽ tốt hơn đối mặt với bất cứ mối nguy hiểm nào.
2. Hãy nhìn hình vẽ dưới đây. Bạn sẽ chết ngay lập tức.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Cái gì đây.
Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy,
Hình vẽ đã nhòe đi và biến mất.
“...”
Ngay sau đó, một mục mới xuất hiện trong sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[T - ]
3. Tớ để lại cho cậu vô số kinh nghiệm và tri thức, cùng với đó là trái tim của mình, tất cả đều vì thành công, siêu việt, và khai phá.
4. Lần này nhất định sẽ thành công.
5. 3.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Cái gì?
Đồng thời, sổ hướng dẫn phát sáng và mở ra một trang mới.
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng - Búp bê Gãi bụng - Ghi chép bởi Kim Jaehun Phòng Kế toán]
Trang giấy bay lên không trung và tan biến thành cát bụi,
[Bạn đã hiểu ra thông tin về Búp bê Gãi bụng]
[Chí mạng: 0->1]
Rồi một cửa sổ trong suốt xuất hiện.


3 Bình luận