• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-400

Chương 301: Thăng chức

5 Bình luận - Độ dài: 2,661 từ - Cập nhật:

“Hây!”

Khi Trưởng Chi nhánh mở cửa với giọng vui tươi, tôi lại nhìn thấy dáng vẻ của Kim Wanwoo giờ đây đã trở nên quen thuộc sau khi thấy vài lần.

Chính xác hơn thì là bộ não của Kim Wanwoo.

Và bên cạnh hắn ta là một chồng giấy cao như núi.

“Bọn ta đã moi ra được thông tin đến một mức nào đấy”

“Cô bảo là đã moi được tất cả rồi mà”

“Đúng là bọn ta đã moi ra được hết, nhưng đó không phải là tất cả”

Cái lời nói vô lý gì đây?

Khi tôi nhìn Trưởng Chi nhánh như vậy, cô ấy liền gãi má nhìn tôi với vẻ mặt xin lỗi.

“Khác với việc thông tin được trích xuất ra thành video như nhiều người thường nghĩ, thông tin sẽ được lấy ra dưới dạng tiểu thuyết”

“Vâng”

“Và trong đó còn có cả các suy nghĩ cùng quan điểm cá nhân nữa”

“Nghĩa là nó rất lộn xộn nhỉ”

“Ngoài ra cũng có thể lẫn cả thông tin không đúng sự thật nữa”

Trưởng Chi nhánh gật đầu rồi cầm lấy tờ giấy ở trên cùng.

Tại sao lại cứ phải dùng giấy vậy nhỉ?

“Giờ thì nếu cậu nhìn vào đây…”

“Có lý do nào để dùng giấy thay vì máy tính không vậy?”

“Cậu Kim Jaehun thực sự nghĩ rằng dị thể quản thúc không sử dụng internet à? Hoặc là chúng không biết hack à?”

Có vẻ là cũng cần phải cẩn trọng ngay cả với chuyện đó.

Khi tôi gật đầu, Trưởng Chi nhánh liền mỉm cười.

“Nhờ có cậu, bọn ta đã có được rất nhiều thông tin”

Trưởng Chi nhánh đưa cho tôi tờ giấy ở trên cùng.

“Cũng có cả thông tin về mặt trăng nữa đấy”

“...Hắn ta đã ngăn chặn nó như nào vậy?”

“Hắn không thể ngăn chặn nó”

“Vâng?”

Nếu hắn không ngăn chặn được nó thì sao đây?

“Cũng bởi vậy, bất cứ khi nào sự kiện mặt trăng xảy ra, hắn sẽ luôn bỏ mặc tất cả mọi người và biến mất”

“...”

Hoàn toàn chẳng có tí tinh thần trách nhiệm nào cả.

“Dù sao thì, ta đã tìm thấy khá nhiều điểm thú vị từ trong đó”

“Điểm thú vị mà cô nói là…”

“Thứ này, theo một cách nào đó, chính là sổ ghi lỗi sai của Cục Quản thúc”

Sổ ghi lỗi sai.

Đó là một phương pháp tôi chỉ dùng trong một thời gian ngắn khi còn là học sinh.

Khi phát hiện ra một đáp án sai, tôi sẽ tìm hiểu xem lý do tại sao lại sai rồi viết vào sổ.

Bằng cách đó, tôi sẽ có thể tránh làm sai cùng một lỗi và hơn thế là những lỗi tương tự.

“Ký ức của hắn ta luôn đi cùng với sự diệt vong, trong suốt hàng nghìn lần”

“...”

“Và, bằng những cách chẳng thể nào tưởng tượng nổi, hắn đã ngăn chặn sự diệt vong, và cũng đã trải qua nó”

“Vậy thì tương lai không có hắn ta sẽ còn khó khăn hơn rồi”

Nếu hồi quy giả đã ngăn chặn đã sự diệt vong biết mất, vậy thì bây giờ sẽ không còn người nào làm việc đó nữa.

Chẳng lẽ chúng tôi đã giết hắn một cách vô ích rồi sao?

“Không, điều đó không đúng đâu”

Trưởng Chi nhánh lắc đầu như thể câu hỏi của tôi là sai.

“Nếu đã biết đến phương pháp thì việc ngăn chặn vấn đề sẽ luôn dễ dàng mà”

“...À”

“Đúng vậy”

Trưởng Chi nhánh gật đầu và mỉm cười trước lời lẩm bẩm của tôi.

“Bọn ta cũng đã hoàn thành việc bố trí sẵn tại những điểm cần thiết rồi. Cũng không khó đến vậy nên là chắc cũng sẽ ngăn chặn được nhanh chóng thôi”

“Việc đó…may quá rồi”

Nghĩ về điều đó, công nhận là nếu đã biết phương pháp thì người làm có là ai cũng chẳng quan trọng thật.

Trong khi tôi đang thở phào nhẹ nhõm, Trưởng Chi nhánh nói tiếp.

“Nhưng ta còn muốn nói cho cậu về một điều nữa”

“Cô đang nói về điều gì vậy?”

Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào tôi trước câu hỏi của tôi.

“Nếu lục lọi trong ký ức của kẻ đó, có một người ở bên cạnh hắn ta nhiều nhất vào thời điểm diệt vong. Cậu nghĩ đó là ai?”

“...”

Do cô ấy đang hỏi tôi câu một câu như vậy, đáp án đã quá hiển nhiên.

“Là tôi nhỉ”

“Đúng vậy”

Trưởng Chi nhánh gật đầu trước câu trả lời của tôi.

“Phần lớn thời gian, cậu Kim Jaehun đều ở đó”

“...”

“Và sau cùng, cũng có vài lần hắn có mâu thuẫn với cậu Kim Jaehun, hoặc cũng có những lần cả hai hoàn toàn không có dính líu gì đến nhau”

“Ra vậy”

“Điều bất ngờ là cậu Kim Jaehun dường như luôn ở lại đến cuối cùng, dù cho có hành động với Kim Wanwoo hay là ngay cả sau khi hắn ta rời đi”

“...”

“Cậu luôn là người tiên phong ngăn chặn sự diệt vong, và khi bị phản bội, cậu trở thành điểm tựa của tất cả mọi người cho đến cuối cùng và giúp ngăn chặn sự diệt vong”

“Tôi sao?”

“Đó là những gì hắn nói mà?”

Trưởng Chi nhánh đưa tôi một tờ giấy, và tôi bắt đầu đọc nó.

<Ánh sáng đỏ, không khí biến mất và Aileen, Kim Jaehun.>

<Nỗ lực thất bại và thử lại. Đánh giá tình hình thất bại>

<Từ bỏ và rời đi.>

“...Cái gì đây?”

“Là biến cố mà Kim Wanwoo đã nhìn thấy đấy?”

Tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì cả.

Khi tôi nhìn Trưởng Chi nhánh với vẻ mặt bối rối, cô ấy liền mỉm cười gật đầu.

“Cậu chắc hẳn là đang không hiểu gì cả nhỉ? Việc đó cũng dễ hiểu mà. Dù vậy, Cục Quản thúc cũng có một phòng ban chuyên trách việc trích xuất thông tin, và họ đang chăm chỉ giải mã những thông tin này và đưa ra chỉ thị đấy”

“Việc đó may thật, nhưng mà…”

Thế thì tại sao cô lại gọi tôi đến?

Khi tôi nhìn Trưởng Chi nhánh như vậy, cô ấy lại mỉm cười.

“Dù ngay từ đầu đã như vậy, nhưng ban lãnh đạo của Cục Quản thúc đã bắt đầu dành nhiều sự quan tâm hơn nữa cho cậu Kim Jaehun rồi”

“...”

“Họ đã quan tâm từ trước rồi mà. Cậu đã giải quyết các vấn đề nan giải và vụ việc khó nhằn khắp nơi, và đấy. Cậu được cũng được ưu ái mà, đúng chứ?”

Trưởng Chi nhánh lấy ra sổ hướng dẫn từ trong túi, lắc lắc rồi cất vào lại.

“Bên cạnh đó, cậu đã luôn ở với hồi quy giả trong ký ức của hắn mà”

“...Vậy, mấy người đang định làm gì?”

Một cảm giác bất an tự nhiên trào lên trong tôi.

Nếu cần thiết, những người đó có thể sẽ bắt tôi để sử dụng, hoặc là bắt tôi làm nhưng công việc vất vả hơn—

“Đừng căng thẳng như vậy chứ”

Và rồi, Trưởng Chi nhánh vội vàng vẫy tay.

“Vậy nên, ban lãnh đạo của Cục Quản thúc đã đưa ra một quyết định như này”

“...Vâng”

“Nó cũng có liên quan đến bài kiểm tra cậu đã làm lần trước”

Bài kiểm tra tôi đã làm lần trước…

“Cái Trưởng phòng sao?”

“Đúng vậy”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười gật đầu.

“Bây giờ, bọn ta định sẽ trao cho cậu Kim Jaehun quyền hạn, quyền truy cập thông tin, và những tiện ích khác ở cấp độ Trưởng phòng. Dù vậy, bọn ta đã quyết định sẽ không trao cậu quyền hạn của Trưởng phòng”

“Tại sao?”

“Bởi vì có vẻ là cậu sẽ không thích điều đó”

“Đúng vậy”

Cục Quản thúc hiểu rõ tôi thật đấy.

“Vậy nên trong tương lai, cậu cũng hãy cùng Cục Quản thúc—”

“Nhưng tôi không có lý do gì để chấp nhận cả, đúng chứ?”

Bảo tôi làm những công việc còn vất vả hơn nữa trong tương lai sao?

Bây giờ tôi đã làm một đống việc rồi, và nếu còn chạm trán với nhiều biến cố hơn nữa, tôi thực sự có thể sẽ chết đấy.

Không, tôi đã sẵn sàng để chết bất cứ lúc nào khi bị kéo vào biến cố rồi, nhưng ngay cả khi như vậy.

“...Hừm”

Trưởng Chi nhánh thoáng bối rối trước câu hỏi của tôi.

“Ta đã nói là sẽ không có ý nghĩa gì rồi mà…Vậy thì ta có nên nói rằng cậu từ chối không?”

“Vâng, xin hãy làm như—”

Trong khoảnh khắc, một suy nghĩ khác đột nhiên nảy lên trong đầu tôi.

Đúng như cô ấy nói, tôi không cần thiết phải bị cuốn vào những biến cố như này nữa.

Tôi đã có quá đủ rồi.

Nhưng…

“Khoan đã”

“Ừm?”

Tôi giơ tay chặn Trưởng Chi nhánh đang cẩn thận cầm điện thoại lên.

“Vậy thì tôi có thể truy cập vào thông tin đến mức nào?”

“...Ừm…”

Trưởng Chi nhánh chớp mắt trước câu hỏi của tôi.

“Cũng không thể nói là tất cả, nhưng cậu có thể truy cập vào toàn bộ ngoại trừ những thông tin thực sự không nên biết”

“Những thông tin thực sự không nên biết là…”

Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào tôi trước câu hỏi của tôi.

“...Cậu Kim Jaehun. Trên thế giới này có quá nhiều thông tin mà sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng về mặt xã hội nếu người dân biết về nó”

“...”

“Một ví dụ đơn giản, nếu phát hiện ra rằng có một thứ gì đó nằm dưới con sông mọi người thường đến chơi, hay là vũ trụ thực ra không phải như ta nghĩ, cuộc sống sẽ chỉ trở nên mệt mỏi hơn thôi”

“...”

“Như vậy, bọn ta có thể cho cậu quyền truy cập vào tất cả thông tin ngoại trừ nhưng cái có biết cũng không giúp ích được gì cho đời sống”

Nói cách khác, tôi có thể truy cập vào tất cả ngoại trừ những thông tin tuyệt mật.

Trong khoảnh khắc, khuôn mặt của em gái hiện lên trong tâm trí tôi.

“Vậy thì…Trưởng Chi nhánh”

“Ừm”

“...Không biết cô đã bao giờ nghe nói về một người phụ nữ sở hữu năng lực giống tôi chưa?”

“Ừm…”

Trước câu hỏi của tôi, Trưởng Chi nhánh nghiêng đầu chớp mắt, rồi nhắm mắt lại như thể đang nhớ ra gì đó với khuôn mặt nghiêm túc.

“Không, ta không biết”

“Vậy sao”

Nói cách khác, em gái của tôi ở đây, hoặc là ở thế giới này, hoặc là ở khoảng thời gian này, nhưng dù là gì đi chăng nữa, con bé là một người không tồn tại ở đây.

Nếu là như vậy…

“Vậy thì tôi sẽ làm”

“Ừm?”

Trưởng Chi nhánh đang bấm điện thoại liền mở to mắt nhìn tôi trước câu trả lời của tôi.

“Thật sao?”

“Vâng”

“Ừm, vậy thì ta rất biết ơn, nhưng…tại sao?”

“Tại sao Trưởng Chi nhánh lại hỏi vậy sau khi đã đề nghị chứ?”

“Không, nhưng ta đã nghĩ là cậu Kim Jaehun sẽ không bao giờ chấp nhận mà”

Trưởng Chi nhánh lắc đầu trước câu hỏi của tôi.

“Thế sau cùng thì là tại sao vậy?”

“Nhiệm vụ của cấp dưới là nghe lời cấp trên mà”

Trưởng Chi nhánh nở một nụ cười cay đắng trước lời của tôi.

“Dù sao thì, cậu Kim Jaehun từ giờ sẽ nhận được chế độ đãi ngộ ở cấp độ Trưởng phòng. Ta cũng sẽ thông báo việc này cho bên kia”

“Không, tôi sẽ rất biết ơn nếu cô không làm vậy”

“Cậu không muốn bị kéo vào các biến cố, đúng chứ?”

“Đúng vậy”

Trưởng Chi nhánh gật đầu cười trừ trước lời của tôi.

“Được rồi. Mà cũng không thay đổi nhiều lắm đâu. Cậu cứ đến làm như thường thôi”

“Công việc cũng như vậy sao?”

“Ừm. Tất nhiên, mức lương của cậu sẽ tăng lên”

“Tăng lên bao nhiêu vậy?”

“Là…”

Trưởng Chi nhánh thì thầm con số với tôi.

“...Tận ngần ấy sao?”

“Cậu đang đặt cược tính mạng để làm việc này mà, vậy nên ít nhất cũng phải kiếm được tiền chứ. Mau kết hôn sớm đi. Như vậy thì vợ con của cậu sẽ được hạnh phúc”

“Thế còn Trưởng Chi nhánh…”

“Hửm”

“Tôi xin lỗi”

Phải ha.

Tôi đã quên mất sự thật rằng một người đã sống một mình trong hàng trăm năm giờ đây có thể sẽ gặp khó khăn khi sống với người khác.

“Được rồi”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười vẫy tay không sao rồi hơi cúi đầu với tôi.

“Được rồi, vậy thì ta sẽ đưa cậu cái này”

Và cô ấy đưa tôi một cái điện thoại thông minh.

“Ừm, đây là…”

“Nó là cơ sở dữ liệu của Cục Quản thúc. Cậu có thể xem qua nếu muốn. Phần lớn đều đã ở trong sổ hướng dẫn nhưng cái này sẽ thuận tiện để xem qua những cuộc phỏng vấn và phụ lục hơn”

“Ra vậy”

Tôi cất điện thoại thông minh Trưởng Chi nhánh đưa cho vào trong túi.

“Vậy thì sau này cũng mong cậu giúp đỡ trong tương lai. Có vẻ là lần sau đến làm thì cậu sẽ lại phải đi đâu đó đấy”

“...Giờ đây cô còn thông báo luôn rồi à”

“Dù vậy thì công việc lần nãy cũng sẽ không khó đến vậy đâu. Theo ta thấy thì nó sẽ đơn giản thôi nếu xét đến những gì Phòng Nhân sự đã trải qua”

“...Tôi hiểu rồi”

Tôi gật đầu, rời mắt khỏi Trưởng Chi nhánh vẫn đang mỉm cười.

“Và những thông tin này sẽ ngay lập tức được chuyển vào cơ sở dữ liệu của cậu Kim Jaehu—”

“Không”

“Hả?”

Thông tin trong đầu của hồi quy giả.

Thành thật mà nói, đó là những thông tin sẽ chỉ khiến tâm trạng của tôi thêm nặng nề khi biết thôi.

Ngoại trừ một cái.

“Cô có thể giữ lấy tất cả ngoại trừ thông tin về Nhà thờ”

“...Nếu đó là điều cậu Kim Jaehun muốn”

Trưởng Chi nhánh nhún vai.

“Xong rồi đấy”

“Bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?”

“Ừm. Cẩn thận trên đường về nhé, và gặp lại sau!”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười vẫy tay, và tôi cũng quay người đi và rời khỏi phòng.

Thăng chức, và quyền hạn được tăng lên.

Và em gái tôi.

“...”

Đầu tôi chỉ càng lúc càng đau hơn.

***

Sau khi nói với ba người kia là không có chuyện gì, chúng tôi chia tay đi về.

Và rồi, ngay khi vừa về đến nhà, tôi đã kiểm tra điện thoại ngay lập tức.

Nhà thờ, Nhà thờ…

<Ghi chép của Cục Quản thúc - Nhà thờ>

Trong căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại là đang rọi vào mắt tôi.

Khi tôi nhấn vào màn hình, thông tin bắt đầu hiện ra.

<Nhà thờ là trụ sở của Lý trí hiện hữu.>

<Điều này có nghĩa là…>

Tôi vẫn đang táy máy với điện thoại của mình cho đến tận lúc mặt trời mọc.

Cho đến khi tôi nhận được tất cả những thông tin đó.

Vài ngày sau, khi kỳ nghỉ của tôi kết thúc,

“Ta đã nhận được liên lạc từ đài truyền hình”

Trưởng Chi nhánh đã gọi đến ngay lập tức.

“Ta nghĩ là cậu có thể sẽ phải đi làm ở đài truyền hình đấy”

“...”

Ah, buồn ngủ quá đi.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

TRANS
Anh này có nhiều cơ quá nên chán sống nhỉ? Hoặc là đâm đầu vào chỗ chết trong lúc làm việc, hoặc khịa người có khả năng đấm thủng bầu trời
Xem thêm
Cà khịa Sếp mọi lúc mà không sợ bị đòn:)) Đúng là mc
Xem thêm
bị đòn thì méc trưởng bộ phận :))))
Xem thêm
TRANS
tfnc
Xem thêm