Cơ thể của người đàn ông giật nảy lên.
“Anh, anh, anh Jaehun…!”
Yu Daon đang giữ lấy cơ thể của anh ấy, còn Song Ahrin và Jang Chaeyeon thì chỉ đang thẫn thờ nhìn người đàn ông.
“Đây, đây là…anh ta bị tẩy não rồi sao?”
“Cô bảo là anh ấy có rào chắn tinh thần cơ mà”
“Là rào chắn nên vẫn có thể bị xuyên thủng chứ. Dù sao thì…đợi chút…”
Song Ahrin run rẩy đặt ngón tay của mình lên thái dương của người đàn ông.
“...Không được…”
“...”
“Tôi không nghe được…”
Cô ấy lẩm bẩm với giọng thất thần và nhìn ba người kia.
“Tôi cũng không biết nữa. Thực, thực sự phải làm gì đây…”
Từ đầu thì đó đã là một hành động chẳng thể nào hiểu nổi.
Một hành động xảy ra quá đỗi đột ngột.
“Tôi, tôi thực sự…không biết nữa…”
“...”
Giọng của Song Ahrin lẫn vào cả tiếng khóc, và Yu Daon nhìn người đàn ông với vẻ mặt đờ đẫn.
Và, chỉ có hai người vẫn im lặng từ đầu đến giờ.
“Chắc hẳn phải có lý do nào đó”
“Ừm”
Đó là Jang Chaeyeon và Aileen.
“Anh ấy không phải kiểu người sẽ tự sát chẳng vì lý do gì”
“Đúng vậy”
Giọng của Jang Chaeyeon run rẩy, và Aileen cũng nói trong khi nhắm chặt mắt.
Cả hai người họ đều có vẻ đang không còn minh mẫn.
Khi cả bốn người họ đang phủ nhận hiện thực theo cách riêng của mình,
“Ưm”
Người đàn ông mở mắt.
***
Nhiều người sẽ nói rằng tôi bị điên cho mà xem.
Không, thật lòng đấy, ngay cả tôi cũng nghĩ rằng đây là một lựa chọn mà chỉ có người điên mới làm.
Bởi vì tôi đã làm một việc điên rồ như nhét một con ký sinh trùng vào cơ thể mình chỉ đơn giản là với lý do cái cửa sổ trong suốt kia đã cho biết điểm yếu và do tin vào một lời của sổ hướng dẫn mà.
Tôi mở mắt.
Những gì tôi đã nhìn thấy giống như một cuộn phim của một bộ phim cũ vậy.
Như đang vẽ ra quá trình một con sông được hình thành, mọi thứ bắt đầu hợp lại thành một.
Thứ ở sau cái cầu thang và bức tường.
-Ahhhh…!
Nó hét lên, và tôi cuối cùng cũng đối mặt với ‘Giấc mơ của Bươm bướm’ thật sự.
Được rồi, tôi cần phải mau chóng báo chuyện này cho đồng đội của mình.
Tôi đặt tay lên say gáy và nhận ra rằng mình không cảm nhận được gì.
Hóa ra là không thực sự cắm con ký sinh trùng vào cổ.
Mắt tôi mở to.
Đúng như dự đoán, trần nhà màu xám của căn hầm chào đón tôi.
Tôi hơi hướng ánh mắt lên và nhìn thấy một sự rung động.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Căn hầm]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Để có thể hiểu được một điều không thể hiểu được, chính bản thân cũng cần phải trở thành một người không thể hiểu được]
[Điểm yếu: -]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Được rồi.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Canh bạc đã thành công mỹ mãn.
Dù cho quá trình có như nào đi chăng nữa, điều quan trọng chính là kết quả đã tốt.
Tôi nên mau chóng nói cho những người khác biết về sự thật này—
“Bắt lấy anh ta!”
“Hự!”
Ngay khi tôi vừa mở mắt, một ai đó đã đấm mạnh vào vùng thượng vị của tôi.
“Này, ngươi, ngươi là ai hả! Nói mau không giết giờ!”
Trước khi tôi có thể xem xét thượng vị đau nhói của mình, một ai đó đã giữ lấy cổ và chân tôi rồi nhấn vào thượng vị của tôi.
“Khoan—”
“Nôn ra ngay!”
“Từ, hự…”
Một ai đó đang đè mạnh xuống thượng vị của tôi.
Cơn đau như thể bị đè xuống bởi một tảng đá khổng lồ vậy.
“Đợi…khụ…khụ…!”
Khi tôi còn chẳng thể hét lên và chỉ có thể rên rỉ trước bàn tay đang nhấn vào thượng vị của mình,
“Ah, không có vết sẹo!”
Một giọng nói có vẻ là của Yu Daon đang lần mò cổ tôi vang lên.
Đồng thời, ai đó buông cổ của tôi ra, và chỉ khi ấy thì tôi mới có thể thở được.
“Hà…hà…hà…”
-Cạch!
Trước khi tôi có thể điều chỉnh lại nhịp thở của mình, một nòng súng đã được chĩa vào ngay trước mắt tôi, và Aileen hỏi tôi với giọng lạnh lẽo.
“Tên”
“Kim, Kim Jaehun…”
“Tuổi”
“Hai mươi…bảy…”
“Tên tôi?”
“Ai, Aileen…”
“Làm sao mà anh quen biết được tôi?”
“Từ sự kiện…Công viên giải trí…”
“Sở thích của anh là gì?”
“Tôi đã bao giờ nói về cái đó đâu…”
“...Có vẻ là thật đấy?”
Nòng súng được rút khỏi trước mắt tôi, và Aileen nhìn những người khác.
“...Việc đó có hợp lý không vậy?”
“Nghe không hợp lý thật nhưng mà”
“Có nên thử cởi đồ anh ấy ra xem không?”
Jang Chaeyeon giơ tay lên như định xé toạc cổ áo tôi, và tôi vội vã lên tiếng.
“Khoan đã! Khoan đã! Cho tôi thời gian để giải thích đi! Làm ơn đấy!”
Tôi biết là mình đã làm sai rồi mà, nhưng mà tôi thực sự sẽ chết nếu cứ tiếp tục như này đấy.
Cả về mặt thể chất lẫn xã hội.
Bốn người họ buông tôi ra với vẻ mặt hoài nghi, và chỉ khi ấy thì tôi mới có thể giải thích.
Về những gì tôi đã thấy được với mắt mình, rồi là những lập luận mà tôi đã suy ra và kết quả tương ứng.
“Nhìn, nhìn này”
Tôi chỉ vào chỗ cái xô, và bốn người họ hướng mắt về đó.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào bức tường đang rung động rồi lại nhìn tôi.
“Cái đó là gì?”
“Là lối ra đấy. Lối ra!”
“Chịu đòn đi tên này”
Song Ahrin nói với giọng lạnh lùng và bắt đầu án mạnh vào bụng tôi, và những người khác cũng bắt đầu tùy hành hạ tôi.
Jang Chaeyeon liên tục ấn vào chân tôi, Aileen chọc vào bên sườn, còn Yu Daon thì rụt rè nhất đang chọc vào má tôi.
Tôi không biết như này có được gọi là hành hạ hay không, nhưng sau cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài hét lên xin hàng.
“Ah, tôi xin lỗi mà! Tôi đã làm sai rồi!”
“Làm sai cái gì?”
Jang Chaeyeon hỏi với giọng lạnh lùng trong khi nhìn tôi.
“Tôi đã tự ý hành động mà không thảo luận trước!”
“Tại sao anh biết rồi mà vẫn làm hả?”
“Tôi đã nghĩ là mình sẽ bị ngăn cản nếu thảo luận…!”
Tất nhiên là Yu Daon sẽ bước lên trước và tự nhận việc cho con ký sinh trùng vào người mình, và dù cho tôi có bằng cách nào đó ngăn được Yu Daon đi chăng nữa, những người khác cũng sẽ bước lên tự mình làm việc đó.
Tôi không nghĩ việc đó là đúng.
Mặc dù tôi đã suy nghĩ về việc này và hành động, nhưng đây không chỉ đơn giản là đang đặt cược mạng sống mà còn có thể dẫn đến những cái kết tàn khốc hơn cả cái chết, vậy thì làm sao mà tôi có thể giao phó việc này cho những người khác được chứ.
“Nếu anh đã thảo luận với chúng tôi thì chắc hẳn đã có người khác làm việc đó rồi”
“Đó chính là điều tôi không thích đấy!”
Cả bốn người họ thoáng giật mình trước lời của tôi.
Họ hiểu điều tôi muốn nói rồi sao?
Tận dụng khoảnh khắc cánh tay đang giữ chặt tôi lỏng ra, tôi vội vã đứng dậy tại chỗ.
“Dù, dù sao thì, tôi biết rồi nên chúng ta đi mau thôi”
Thật lòng mà nói, khoảng tầm tám…không, bảy phần…là lỗi của tôi.
Cảm giác có hơi đau đầu, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.
Tôi từ từ vươn tay ra trong khi nhìn bức tường đang rung động.
Ngay khi cánh tay của tôi vừa đi vào, bức tường đang rung động như ảo ảnh liền biến mất.
“Thấy chưa. Là lối đi này”
“À, phải rồi đấy. Đi đi”
“Được rồi”
Tôi chỉ có thể đi vào trong trước lời nói đầy gai góc của Song Ahrin.
Lần này không phải là một lối cầu thang dẫn xuống căn hầm hay gì cả.
Đó là một hang động khổng lồ.
Trong bóng tối mà trần hang chỉ vừa đủ để thấy được,
-Ahhhh…
Âm thanh đó đang vọng đến càng lúc càng lớn hơn.
May mắn thay, tất cả những gì tôi đã nhìn thấy đều chỉ là một lời nói dối, vậy nên tôi cũng không còn phải làm một tên điên đi nhét một con sâu vào cổ mình nữa.
Nhưng nếu những gì tôi đã nhìn thấy là đúng…
“Đợi đã. Tất cả mọi người hãy im lặng”
Bốn người họ liền làm nhỏ lại tiếng bước chân của mình trước lời của tôi.
Dù sao thì đây cũng là một nơi nguy hiểm mà.
“Hướng này”
Nếu Ahn Sanghyun đã đến đây thì đáng ra đã phải có một vết trượt dài lớn rồi, nhưng do là tôi hoàn toàn không nhìn thấy cái gì như vậy, có vẻ là anh ta đã không đến đây.
Thế thì anh ta đã đi đâu được chứ?
Tự nhiên lại cảm thấy bất an rồi.
Tôi cố rũ bỏ nỗi bất an đang trào lên trong mình và từ từ chậm rãi tiến vào trong.
Không lâu sau, một ngọn nói khổng lồ xuất hiện trước mắt tôi.
“...Cái gì kia?”
Song Ahrin lẩm bẩm, và khi Yu Daon bịt miệng cô ấy lại, cô liền kêu ‘ưm’ một cái và làm vẻ mặt xin lỗi.
Nhưng mà cũng không trách được.
Khi nhìn thấy một thực thể nằm ngoài khả năng nhận thức của con người, bất cứ ai cũng sẽ ngạc nhiên thôi.
Không phải vì thứ kia to lớn hay gì cả.
Vấn đề là những gì nằm bên dưới thứ đó.
“...Xác chết…”
Aileen lẩm bẩm.
Đúng như cô ấy nói.
Có vô số những cái xác ở trên mặt đất.
Đến mức bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng có thể nhận ra rằng đã có một cuộc thảm sát khủng khiếp xảy ra.
Và chỉ có một người đang đúng trên tất cả những cái xác đó.
Nên gọi thứ đó là một người hay một con búp bê đây?
Thứ đó cảm giác như là một ‘con người hoàn hảo’ vậy.
Một con người hoàn hảo hoàn toàn vô cảm.
Một khuôn mặt với sức hút trung tính mà chẳng thể nào biết được là đàn ông hay phụ nữ.
Nếu chỉ nhìn đến đó, có lẽ tôi đã nghĩ rằng đây là một dự án tân nhân loại nào đó rồi.
“...”
Đấy là nếu như thứ đó không có một cặp cánh mọc ra từ sau lưng.
Mà chúng lại còn giống như cánh bướm nữa chứ.
Yu Daon và tôi nhìn nhau.
Đó là một con trưởng thành.
Nhưng nó có hơi khác với con trưởng thành mà chúng tôi biết.
Nó không nhỏ đến vậy.
Và nó cũng trông giống quái vật hơn chút.
Con quái vật mà chúng tôi đã nhìn thấy thì phải như vậy.
Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm vào thứ kia, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Bướm Mẹ]
[Tuổi: Được tạo ra 20 năm trước]
[Đặc trưng: Ký sinh]
[Khả năng: Ký sinh]
[Tiểu sử: Nó đã chờ đợi trong một thời gian dài. Chờ đợi một con mồi mới xuất hiện]
[Điểm yếu: Chờ đợi không có nghĩa lý gì cả. Nguồn nguyên liệu là vô tận]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong khi tôi đang đọc cửa sổ trong suốt một lúc và chìm vào suy nghĩ,
-...Ahhhh…
Thứ đó mở miệng.
Và rồi, một tiếng gầm rú kinh khủng, khác xa so với vẻ ngoài của nó, lại vang lên.
-Phụt!
Đồng thời, vô số cái xác ở phía dưới nổ tung.
-Bùm! Bùm! Bùm!
Những đám mây máu phân tán ra xung quanh giống như pháo hoa nổ,
-Kéeee!
Rồi những con quái vật bò ra cùng với một tiếng hét.
“...Đây là…”
Bỏ tay Yu Daon đang bịt miệng mình ra, Song Ahrin nhìn tôi với vẻ kinh hoàng.
Và tôi gật đầu trong khi nhìn cô ấy.
Đúng như những gì cô ấy đang nghĩ.
Đây là nơi ấp trứng.
-Phụt…!
Những đám mây máu lại nổi lên lần nữa, và vô số những con ấu trùng lúc nhúc bò ra ngoài.
“Gư…”
Aileen chau mày trong khi nhìn cảnh tượng đó, và Jang Chaeyeon cũng ngoảnh mặt đi.
Một cảnh tượng khó ai có thể nhìn nổi.
Bởi vì nó thực sự khủng khiếp về nhiều mặt.
“Thứ đó…Làm sao thì chúng ta có thể giết nó?”
“...”
Điểm yếu của thứ đó thật sự, gì ấy, nó thậm chí còn chẳng cho tôi biết.
“Sẽ có cách nào đó thôi”
Vấn đề là sau sự kiện Quan sát giả thì tôi chẳng còn điểm Chí mạng nào cả.
Sau cùng thì vẫn phải kiếm Chí mạng thôi.
“...”
Tôi phớt lờ Yu Daon đang chỉ vào bản thân và nhìn thứ đó.
Nó chắc hẳn là muốn Yu Daon.
Đưa Yu Daon theo có thực sự đúng không?
Dù có là bây giờ thì tôi cũng phải đưa cô ấy quay về—
-Xoạt…
Vô số những con sâu bướm và quái vật đứng dưới thứ kia, và nó im lặng nhìn xuống tất cả những con quái vật.
Và rồi, nó chỉ vào mắt mình.
Mắt?
Chẳng lẽ nó đang nói về tôi sao?
Tôi thực sự là một mối đe dọa đến mức đó à?
“...Đây chỉ là một suy nghĩ mà tôi vừa mới nảy ra thôi”
Và rồi, Song Ahrin, đang nhìn cảnh tượng đó, nắm lấy tay áo tôi.
“Chỉ là nếu như”
“...”
Lũ quái vật di chuyển và tiến đến gần thứ kia.
Nó đưa ra một mảnh vải.
“...”
Sau vô số lần đi làm nhiệm vụ, hầu hết quần áo của tôi đều đã bị sờn rách.
Đó là vì chúng không được đặt làm đặc biệt giống với của Yu Daon.
Lũ quái vật từ từ đến gần và cúi đầu xuống như thể đang ngửi mùi mảnh vải.
“Mục tiêu của thứ đó không phải là Tóc Đen…”
“...”
Song Ahrin cẩn thận nói tiếp.
“Mà là anh thì sao?”
Đồng thời, vô số con quái vật quay phắt đầu về phía chúng tôi.


8 Bình luận