• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-400

Chương 293: Cách để hợp thành một

2 Bình luận - Độ dài: 2,183 từ - Cập nhật:

Một trận bão ập đến. 

Yu Daon bước lên trước và né tránh nắm đấm của thứ kia, trong khi Jang Chaeyeon ở phía sau thì sử dụng niệm động lực để đánh bay nó đi. 

-Bùm!

“Oái! Thứ đó giận giữ lắm—”

-Bộp!

Trước khi Yu Daon có thể nói xong, thứ kia đã giáng một đấm vào mặt cô ấy, và đầu của Yu Daon biến mất. 

“—đấy nhỉ!”

Tất nhiên, chỉ vậy giây sau đó, đầu cô ấy đã quay trở về ban đầu như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 

“Chúng ta đã khiến nó tức giận rồi, nhưng bây giờ thì làm gì đây?”

Và mỗi lần con quái vật tấn công, Aileen đang đứng bên cạnh tôi cũng nhanh nhẹn chặn lấy những đòn tấn công nguy hiểm bằng súng của mình. 

“Chúng ta làm gì đây?”

Chúng tôi đã đưa một cuộc chiến không thể xác lập được xuống thành cùng cấp độ. 

“Chúng ta phải liều mạng chiến đấu để chiến thắng”

Chúng tôi chỉ đơn giản là phải đối đầu trực diện với thứ kia thôi. 

Tôi có nên sử dụng Chí mạng luôn bây giờ không?

Không, hãy đợi thêm chút nữa. 

Tôi chỉ có một cơ hội duy nhất. 

Nếu thất bại lúc này thì đúng là thảm họa lớn. 

“Vậy nên những người khác mới nói về Phòng Nhân sự như thể mấy người là những kẻ điên mà”

“Chỉ cần cô nói ra đó là người nào, cô Song Ahrin sẽ trực tiếp đi tẩm quất não cho họ”

“Tôi không phải kiểu người như vậy!”

Song Ahrin hét lên trong khi nhìn tôi, và cô ấy quấn chỉ xung quanh cánh tay đang bay đến và bẻ nó.

“Cứ tiếp tục như này thì có thể sẽ làm được đấy”

Jang Chaeyeon tiến đến chỗ tôi.

Thực sự xúc động quá đi.

Chúng tôi, từ lâu đã luôn thua khi đối đầu trực diện, giờ đây đã có thể dồn dị thể quản thúc đến mức này.

Nếu cứ tiếp tục như này, chúng tôi thực sự sẽ có thể an toàn cách ly…

…Tôi đâu cần nghĩ đến cả việc đó.

Tôi thuộc Phòng Nhân sự mà.

“Được rồi. Lần này phải chắc chắn kết thúc…Trước hết hãy kết thúc thứ đó nào”

Việc cách ly thì Ahn Sanghyun sẽ tự lo liệu.

Rốt cuộc đang tiến triển tốt thì tên đó lại lăn đi đâu vậy chứ?

Jang Chaeyeon gật đầu và vươn tay ra trước lời của tôi, và cùng với một áp lực khổng lồ, thứ kia bị đập xuống đất.

-Ah…ư…

“Haha! Đây là cái giá phải trả vì đã không để ý đến ác ý không đáy của con người đấy biết chưa!”

“Uầy, đúng là rác rưởi mà”

Song Ahrin chỉ vào thứ kia và cười, còn Aileen thì lẩm bẩm như thể bị bất ngờ.

“Này! Nếu nghĩ đến những gì thứ này đã làm với nhân loại—”

Vào khoảnh khắc Song Ahrin đang chỉ tay vào thứ kia—

-Bựt!

Âm thanh thứ gì đó đứt gãy vang lên.

Như tiếng đứt chỉ vậy.

Tôi vội vã ngẩng lên.

Sợi chỉ tím mà chỉ mình tôi có thể nhìn thấy được đang phất phơ trong không trung, và cứ như vậy, nó di chuyển như làm trái với ý chí của tôi,

“Cô Ahrin, cẩn thận…!”

Rồi sợi chỉ cứ vậy mà cắm thẳng vào Bướm Mẹ.

Và rồi Song Ahrin dừng lại như thể bị hỏng.

“Cô Ahrin…!”

Kẻ phản bội

Trước khi tôi có thể nói xong, Song Ahrin đã nhìn tôi và nói với giọng lạnh lẽo.

Đã tin tưởng, tại sao lại có thể làm việc này—

“Hây!”

Trước khi Song Ahrin có thể nói xong, Yu Daon đã chạy đến, siết chặt nắm đấm, và đánh vào gáy cô ấy.

-Bộp!

Cùng với một âm thanh kinh khủng, Song Ahrin giữ lấy gáy mình.

“Ah…!”

“À, vẫn chưa ngất nhỉ!”

-Bộp!

Yu Daon lại mạnh bạo đánh vào đầu Song Ahrin một lần nữa.

Con, con người điên rồ…!

“Hừm!”

-BỘP!

Gư…!

Yu Daon hít một hơi sâu, lùi người về sau, rồi đấm thẳng vào gáy của Song Ahrin một lần nữa.

Đồng thời, Song Ahrin ôm đầu mình và ngã xuống ngay lập tức.

“...!”

Và sợi chỉ rơi ra.

“Phù! Tận ba đòn thì đúng là hơi vất vả nhỉ!”

Yu Daon giơ nắm đấm của mình lên như thể chẳng có chuyện gì.

“Này, Song Ahrin, không sao chứ…?”

Aileen tròn mắt đi đến chỗ cô ấy.

“Hừ…!”

Cơn đau đầu dữ dội như lần trước lại ập đến đầu tôi.

“Ưm…!”

Jang Chaeyeon nhíu mày trong khi ôm đầu mình, và cô ấy nhìn tôi.

“Tôi đang nghe thấy gì đó”

“Cô nghe thấy cái gì?”

“Sự bất mãn? Cảm giác bất công? Hay là gì đó buồn bã”

Biểu cảm của Jang Chaeyeon càng lúc càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Cô ấy không ngừng nhìn xung quanh như thể đang nghe thấy ảo giác.

“Thứ đó đang hét lớn gọi anh là kẻ phản bội”

“Cô Chaeyeon, cô có ổn không?”

“...Không”

Biểu cảm của Jang Chaeyeon đang càng lúc trở nên nghiêm trọng hơn nữa.

Cô ấy giơ tay ra, và ngay lập tức, tôi nghe thấy một tiếng nổ tung ở bên cạnh mình.

“Xin, xin lỗi”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm với vẻ mặt hoang mang và hơi cúi đầu xuống.

“Vừa rồi, có gì đó…”

Aileen và tôi trao đổi ánh mắt.

Nếu cứ tiếp tục như này thì sẽ hơi rắc rối đây.

“Tôi có nên đánh gục cô không?”

Yu Daon, đang đứng nghe cạnh đó, giơ tay lên, và Jang Chaeyeon, đã giơ tay về phía không trung, gật đầu.

“Làm vậy đi”

“Vâng, thế thì…”

“Đừng đánh”

“Tôi sẽ siết cổ”

Và rồi không nghe tôi nói, Yu Daon đi vòng ra sau Jang Chaeyeon và bắt đầu siết chặt lấy cổ cô ấy.

“Gư…”

Chẳng bao lâu sau đó, Jang Chaeyeon cũng ngất đi và gục xuống.

“...Phù!”

Yu Daon thở ra một hơi sâu.

“Hai người họ có hơi kỳ lạ nhỉ!”

“...Hai người không sao chứ?”

“Tôi vẫn ổn!”

Cô ấy thực sự không sao chứ?

Tôi nhìn Yu Daon đang mỉm cười và Aileen đang nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Hiện tại cũng chẳng thể làm gì được.

“...Kim Jaehun, có gì đó bất thường”

“Có vẻ là vậy”

“Đúng rồi, tôi có ngửi thấy mùi ngọt lịm”

Yu Daon và Aileen đi đến gần tôi, và tôi chỉ có thể gật đầu trước lời của cô ấy.

“Cô Aileen có ổn không?”

“Tôi ổn. Đúng là có thể nghe thấy gì đó, nhưng cũng chẳng có gì lọt vào tai tôi cả”

“Lạ thật đấy. Là bởi vì cô Aileen không có năng lực nào sao?”

“...Cũng có thể là bởi vì tôi có tinh thần mạnh mẽ mà”

Aileen lẩm bẩm như thể lòng tự trọng của cô ấy bị tổn thương bởi lời nói của Yu Daon, và Yu Daon lắc đầu.

“Không đâu, tôi thì không có tinh thần mạnh mẽ này! Nhưng do là tôi vẫn ổn, có vẻ vấn đề không nằm ở tinh thần đâu!”

“Cái đây đáng để tự hào lắm đấy nhỉ”

-Bằng!

Aileen bắn súng chặn Bướm Mẹ đang cố lao tới.

Tôi phớt lờ cuộc nói chuyện giữa hai người họ và nhìn Bướm Mẹ đang đứng trước mặt mình.

Dựa trên tình hình hiện tại, không, thứ đó chắc chắn là vấn đề.

Nếu nhìn lại vào những gì vừa xảy ra, Phương thức của Song Ahrin đã bị ‘chiếm đoạt’ theo đúng nghĩa đen và kết nối với Bướm Mẹ bất chấp ý chí của tôi.

Jang Chaeyeon cũng nói là đã nghe thấy gì đó.

Nhưng tại sao Yu Daon và Aileen thì vẫn ổn?

Tôi sờ cái đầu đang đau nhói của mình và trầm tư, rồi lại nhìn Bướm Mẹ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Bướm Mẹ]

[Tuổi: Được tạo ra 20 năm trước]

[Đặc trưng: Ký sinh]

[Khả năng: Ký sinh]

[Tiểu sử: Đã được nếm trải mùi vị của sự phản bội và lừa đảo, thứ này đã phó mặc bản thân cho cơn giận giữ không thể kiềm chế]

[Điểm yếu: Đây không phải một con trưởng thành hay thể hoàn chỉnh. Nếu có con bài tẩy, hãy để dành]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đây không phải một con trưởng thành hay thể hoàn chỉnh.

Hơn nữa là nếu có con bài tẩy thì hãy để dành.

Nói cách khác, nó đang khuyên tôi không nên sử dụng Chí mạng ngay bây giờ.

Vấn đề là…

-Vút!

-Rắc!

Yu Daon đứng trước nhận lấy cú đấm, và một âm thanh kỳ quái phát ra từ cánh tay của cô ấy, nhưng cô ấy không để tâm gì và nhìn tôi.

Tôi không nghĩ ra được cách nào để hạ gục thứ này chỉ với hai người họ cả.

“Không được rồi, cô Aileen”

“Ừm”

“Ba người chúng ta sẽ đánh bại thứ đó”

“...Anh biết là bom không có tác dụng mà đúng chứ?”

Aileen nói với giọng bối rối trước lời lẩm bẩm của tôi, và tôi gật đầu đáp lại câu hỏi của cô ấy.

“Đúng vậy, nhưng chúng ta vẫn phải làm”

“Thật sự muốn phát điên mà”

Aileen thở dài não nề và cầm súng lên.

Làm sao thì chúng tôi mới có thể giết thứ kia?

Tôi suy nghĩ về điều đó một lúc.

“Anh cứ từ từ suy—”

Yu Daon quay lại nói, và một cái lỗ ngay lập tức được khoan vào giữa ngực cô ấy.

“—nghĩ nhé!”

Nhưng cô ấy vẫn hét lên như chẳng có chuyện gì và nhìn chúng tôi.

“Tôi thì không có vấn đề gì cả!”

“Hãy làm nhanh nhất có thể nào”

Tôi nhìn Aileen, và cô ấy cũng nhìn tôi gật đầu.

Khi tôi giải thích cho Aileen những gì mình đã nhìn thấy, điểm yếu của thứ kia, và trạng thái hiện tại của tôi, Aileen gật đầu.

“Tôi hiểu rồi”

“...”

“Nghĩa là thứ kia không chỉ có một mạng nhưng anh lại chỉ có một viên đạn”

“Đúng vậy”

“...Khó rồi đây”

Aileen nhíu mày.

“Nếu không thể giết được bây giờ…Không phải chúng ta nên giết thứ đó khi nó đã trở thành thể hoàn chỉnh sao?”

“Cũng không sai, nhưng”

Chúng tôi cũng không biết điều kiện để thứ kia trở thành thể hoàn chỉnh là gì, và lỡ như khi đó nó lại còn trở nên nguy hiểm hơn thì sao?

“...Điều đó cũng đúng”

Aileen gật đầu sau khi nghe những gì tôi nói.

-Rầm!

“Oái!”

Yu Daon lăn tròn trên mặt đất đến chỗ chúng tôi rồi đứng dậy.

“Tôi, tôi xin lỗi. Thứ đó mạnh hơn tôi nghĩ”

Cô ấy lắp bắp và lắc đầu, và vào khoảnh khắc đó, một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi.

Cứ cho là vậy đi, tại sao Yu Daon và Aileen vẫn bình thường?

Tôi nhìn Aileen.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Aileen]

[Tuổi: 21]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Kể từ khi gặp bạn, cô ấy đã sống quên hết tất cả mọi thứ. Đó là vũ khí, tấm khiên, và cũng là một lời nguyền]

[Điểm yếu: Hiện tại cô ấy vẫn không khác gì một người bình thường]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

…Chẳng biết nữa.

Tôi rời mắt khỏi cửa sổ trong suốt và nhìn Yu Daon.

 “Cô Daon”

“Vâng?”

“Khi nãy cô đã nói là cô có ngửi thấy mùi ngọt lịm đúng không?”

“Đúng…vậy?”

Phưn phưn, cô ấy ngửi mùi.

“Thế còn tôi thì sao?”

“Anh Jaehun…có mùi của anh Jaehun thôi?”

“Thế còn cô Daon thì có mùi gì?”

“Tôi, tôi sao?”

Cô ấy lẩm bẩm với vẻ bối rối và giơ tay mình lên để ngửi.

“Chỉ có mùi ngọt lịm thôi…mùi ngọt lịm? Từ tôi sao?”

Cô ấy lẩm bẩm với vẻ mặt hoang mang.

“Tại sao…”

Cô ấy lẩm bẩm nhìn tôi.

Tôi cũng hiểu được phần nào rồi.

“Cô Daon”

Tôi nhìn Yu Daon.

“Vâng, vâng…?”

Yu Daon nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

“Xin hãy đưa tôi ra”

“Vâng?”

Tôi nhìn Yu Daon đang làm vẻ mặt hoàn toàn chẳng hiểu gì rồi quay sang Aileen.

“Cô Aileen sẽ bắn súng cùng tôi khi tôi đi ra”

“Giải thích đi. Anh phải giải thích đã chứ”

Aileen thở dài.

“Giải thích ấy à”

-...

Tôi nhìn Bướm Mẹ.

Hiện tại thì nó là con mẹ.

Nếu vậy thì nó chắc hẳn phải có con.

Đứa con đó, như thứ kia đã nói khi nãy, sẽ là vua.

Và người sẽ trở thành vua chính là tôi.

“...Tôi sẽ trở thành vua, vậy nên cô Daon phải đưa tôi ra đấy”

Cả hai người họ nhìn tôi với biểu cảm như đang nói rằng ‘Anh ta lại nói mấy lời điên rồ nữa rồi’.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Hmmm hmm, ra vậy. Chẳng hiểu gì cả
Xem thêm