“Cái này khá là đáng mong đợi đấy nhỉ!”
Yu Daon mặc áo chống đạn cười tươi nhìn tôi.
Tương tự, tôi cũng mặc áo chống đạn và cầm súng lục trong khi nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
“Hahaha! Như này thực sự giống như là hổ mọc thêm cánh vậy!”
Ahn Sanghyun thì đang cười sảng khoái ở ghế phụ, còn Trưởng Chi nhánh thì đang cầm vô lăng lái xe.
Sao mọi chuyện lại thành ra như này nhỉ?
***
“Bốn người sao?”
“Phải. Bốn người”
Trưởng Chi nhánh gật đầu trước lời của tôi.
“Có nhất thiết phải mang ít người đến vậy không?”
“Ta đã nói rằng không có đủ người nhỉ, nhưng chính xác hơn thì phải nói là không có đủ người đạt điều kiện”
Trưởng Chi nhánh nhún vai đáp lại.
“Dù cho những người khác có tham gia đi chăng nữa, họ cũng sẽ chẳng thể thực hiện đúng vai trò của mình”
“...”
Đó là cấu trúc mà chỉ bốn người có thể đi vào thôi sao?
“Vậy nên chúng ta cần cậu Ahn Sanghyun và thêm một người nữa”
“Nếu là một người nữa…”
Liệu có phải một ai đó khác từ Phòng Cách ly không nhỉ?
Tôi không biết đó là ai, nhưng tôi mong là họ sẽ không quá thù địch với tôi như người đàn ông với khuôn mặt bị cháy xém lần trước.
“Người đó là ai vậy?”
“Cô Yu Daon”
“...Cô Daon sao?”
“Và người cuối cùng chính là ta!”
Trưởng Chi nhánh chỉ vào bản thân với một tiếng ‘tada!’.
“Cậu có nhận ra điểm chung của những người trong đội là gì không?”
Điểm chung là…
“Mấy người đều không nghĩ ngợi gì nhiều?”
“Nếu ta xoa nhẹ đầu cậu Kim Jaehun một cái thì cậu cũng sẽ nghĩ ít đi đấy”
“Tôi xin lỗi”
Trưởng Chi nhánh giơ nắm đấm lên với một nụ cười rồi lại hạ xuống sau khi tôi xin lỗi.
“Dù sao thì, như cậu có thể thấy, những người tập trung lần này đều rất mạnh”
“Có vẻ là vậy nhỉ”
Ahn Sanghyun bất khả xâm phạm khi lăn, Yu Daon bất tử, và đơn giản là Trưởng Chi nhánh.
Nhưng tại sao lại có tôi ở trong này?
“Tôi đâu có mạnh, Trưởng Chi nhánh”
“Đúng vậy. Nên là ba người bọn ta sẽ phải luân phiên để ý đến cậu Kim Jaehun”
“Nếu vậy thì thà tôi không đi chẳng phải sẽ tốt hơn à?”
Có lý do nào để nhất định phải đưa tôi theo và từ bỏ một thành viên quý giá khác sao?
“Cần phải có cậu Kim Jaehun ở đó”
“...”
Đại khái thì tôi hiểu rồi.
Còn cần đến cả năng lực thu thập thông tin, nhưng do cấu trúc đó về cơ bản là đe dọa nhiều đến cơ thể, có thể hiểu là Yu Daon, Trưởng Chi nhánh, và Ahn Sanghyun sẽ đi, còn việc thu thập thông tin sẽ được giao cho tôi và mắt của tôi.
“Vâng, tôi hiểu rồi”
“Cậu tự hiểu như này mà không cần ta phải giải thích đúng là tiện lợi thật nhỉ?”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười gật đầu.
“Nhưng ta không biết là những thành viên khác trong phòng có chịu ngồi yên hay không nữa”
Nếu Jang Chaeyeon và Song Ahrin biết được, họ chắc chắn sẽ làm ầm lên và đòi đi theo.
“Mà, thế thì cứ cho bọn họ đi theo là được”
Trưởng Chi nhánh cười rạng rỡ và đẩy vào lưng tôi, ý bảo rằng tôi hãy đi nói chuyện với họ.
Cũng vì vậy, tôi chỉ còn cách đi về Phòng Nhân sự và thuật lại cho những người khác tất cả những chuyện tôi đã trao đổi với Trưởng Chi nhánh.
Đúng như dự đoán, Jang Chaeyeon và Song Ahrin hoàn toàn không chịu ngồi yên và nhất quyết đòi đi theo cho bằng được sau khi nghe tôi nói.
“Không thể chấp nhận được. Đi với cái đứa chỉ có cơ thể cứng cáp còn não thì chẳng thấy đâu là biết sẽ gặp phải chuyện gì rồi còn gì!”
“Cơ thể của tôi mềm mại lắm đấy! Và đầu tôi cũng đâu có rỗng đến mức đó!”
“Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu đưa đi theo cái đứa còn chẳng hiểu được những lời kia hả!”
Song Ahrin chỉ tay vào Yu Daon, và Jang Chaeyeon cũng gật đầu.
“Cô ta thiếu sức mạnh. Tôi không nghĩ là cô ta có thể đối phó đàng hoàng với những kẻ địch đang lao đến”
“Tôi cũng có sức mạnh mà!”
“Tôi không nghĩ mỗi nắm đấm của con người là đủ đâu”
Cả hai người họ chẳng ai nghĩ đến chuyện lắng nghe tôi cả.
Yu Daon lo lắng nhìn tôi, và sau cùng, tôi chỉ có thể đứng ra.
“Trưởng Chi nhánh nói rằng hai người có thể đi theo nếu muốn”
“Được lắm, thế mới phải chứ”
“Đúng vậy”
“Hở…?”
Không như Song Ahrin và Jang Chaeyeon đang gật đầu với vẻ mặt đắc ý, Yu Daon nhìn tôi với vẻ mặt như thể thế giới đã sụp đổ.
Thì Trưởng Chi nhánh đúng là đã bảo tôi cứ đưa hai người họ theo nếu họ muốn mà.
“Cô ấy bảo là chúng ta sẽ khởi hành vào sáng mai, nên là hôm nay chúng ta về sớm chứ?”
“Ta đã bảo mấy đứa được tan làm đâu, tưởng cứ muốn về là về à?”
“Vậy Trưởng phòng cũng đi cùng với bọn em chứ ạ?”
“Nghỉ ngơi rất quan trọng mà. Đi xong rồi về an toàn nhé mấy đứa”
***
Cứ như vậy, mọi người đã tập trung đầy đủ, cơ mà...
“Thế hai người kia đâu rồi?”
“Đừng lo, hai người đó sẽ đến riêng ấy mà”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười dịu dàng trong khi nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
Song Ahrin và Jang Chaeyeon đã đi lên một xe khác và rời đi sau khi nói rằng sẽ tập trung để khởi hành.
Hai người đó đi đâu rồi nhỉ?
Do là có Trưởng Chi nhánh trong việc này nên tôi không nghĩ là họ đã đến một nơi kỳ lạ nào đâu.
“Vậy chúng ta đang đi đâu đây?”
“Ngoài Seoul”
“Chi nhánh Gangseo còn quản lý cả ngoài Seoul nữa sao?”
“Với tận bốn chi nhánh Cục trong một mảnh đất bé xíu như này, đương nhiên là sẽ phải đi lại nhiều rồi”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi với vẻ mặt như muốn hỏi tại sao tôi tự nhiên lại hỏi một điều như vậy.
“Thực chất, chỉ có mỗi hai chi nhánh Cục tại Châu Đại Dương. Một mình hai chi nhánh đó quản lý toàn bộ dị thể quản thúc ở đấy”
“Châu Đại Dương à…”
Không biết là ở Châu Đại Dương thì có những dị thể quản thúc như nào nhỉ?
“Haha, có vẻ là cậu đang tò mò về Châu Đại Dương nhỉ?”
Ahn Sanghyun, người chỉ cười tươi từ đầu đến giờ, lên tiếng.
“Cái này là tôi có nghe được qua lời đồn thôi, nhưng hình như là ở đó có Kangaroo Sát nhân đấy”
“Kangaroo Sát nhân sao”
“Phải. Ngoài ra còn có cả gấu koala di chuyển ở tốc độ âm thanh và chuột túi wallaby có thể rút súng ra từ trong túi để bắn nữa”
“...”
Có vẻ Châu Đại Dương cũng không phải là một nơi bình thường gì.
“Thế, chúng ta đang đi đâu đây?”
“Cũng vừa đúng lúc mấy người vừa nói về động vật nhỉ”
Trưởng Chi nhánh gật đầu và đạp chân ga.
“Chúng ta sẽ đến sở thú”
“Ôi, đây là lần đầu tiên tôi được đi sở thú đấy!”
“Hahaha! Thì ra là lần đầu tiên được đến sở thú! Thực sự đúng là khiến trái tim rộn ràng lên mà!”
Ahn Sanghyun cười sảng khoái và gật đầu trước lời của Yu Daon.
“Anh Jaehun, anh trông không khỏe lắm”
“Tôi không sao”
Đi chung với mấy người này thực sự khiến tôi cảm giác như thể mình bị hút cạn sức lực mà.
Đây chính là cảm giác khi đứng dưới ánh nắng chói chang mà không có bóng râm nhỉ.
“Chúng ta nghe chút nhạc nhé?”
Khi Trưởng Chi nhánh bấm nút trên xe, tiếng nhạc bắt đầu vang lên.
<Xuân thịnh vượng, muôn hoa nở thắm, muôn vật sinh sôi> [note77945]
<Bạn hữu ơi, thời tiết đẹp, ta cùng nhau đi ngắm cảnh non nước>
<Gậy tre guốc rơm, bầu rượu nhỏ, núi sông nghìn dặm; mỗi năm một lần, cúc đỏ phủ núi, sắc xuân ngập tràn>
<Đỏ thắm muôn sắc, tùng già trúc biếc, xanh xanh xào xạc; hoa thơm cỏ lạ nở rộ, trung hoa hồ điệp tỉnh mộng lặng lẽ bay đi>
Một bài hát cũ mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra vang lên trong xe.
“...Bài hát này là từ khi nào vậy?”
“Bài này ấy hả? Dù sao thì đây cũng là một bài hát thịnh hành khi ta còn trẻ mà”
Trưởng Chi nhánh nhún vai trả lời.
Cô ấy không có ý định giấu tuổi của bản thân nữa rồi.
“Haha! Một sở thích tao nhã thật đấy, đúng là Trưởng Chi nhánh có khác!”
Ahn Sanghyun cười lớn, và Trưởng Chi nhánh thoáng lườm anh ta trước khi lại mỉm cười nhìn tôi.
Tôi cũng khẽ liếc nhìn Yu Daon để đề phòng cô ấy sẽ nói gì đó, nhưng bất ngờ là cô ấy chỉ chống cằm ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cô Daon”
“À, vâng. Anh Jaehun!”
Khi tôi gọi cô ấy, Yu Daon lập tức quay lại nhìn tôi.
“Không có gì đâu. Tôi chỉ gọi thử thôi”
“Thật là”
Yu Daon khẽ mỉm cười và lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cứ như vậy, chúng tôi hướng đến sở thú trong khi lắng nghe bài hát Trưởng Chi nhánh đã bật lên.
***
“Sở thú đã đóng cửa sao?”
Trưởng Chi nhánh dừng xe lại, và Yu Daon, đang nhìn ra ngoài, lẩm bẩm như thể nhìn thấy thứ gì đó lạ lùng.
“Đúng vậy. Nó đã đóng cửa rồi”
Trưởng Chi nhánh gật đầu.
“Đây là nơi xảy ra hiện tượng dị thường sao?”
Nếu vậy thì chẳng phải Phòng Ứng phó nên đến đây thay vì Phòng Cách ly à?
“Đây không phải là nơi xảy ra hiện tượng dị thường. Nó không có quy luật nào cả”
Nói vậy, Trưởng Chi nhánh mở cửa xe.
Tôi theo Trưởng Chi nhánh mở cửa xe đi xuống rồi nhìn tấm biển ở trước mặt mình.
<Sở thú Tình yêu>
Tấm biển rỉ sét xanh mốc đung đưa theo gió, phát ra những tiếng cót két.
“Sở thú này trông như đã ở đây được mấy thập kỷ rồi vậy”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười trước lời lẩm bẩm của tôi.
“Đúng chứ? Nhưng mà nó chỉ vừa mới xuất hiện ngày hôm qua thôi”
“...Hả?”
Nó chỉ mới xuất hiện ngày hôm qua?
Một sở thú cũ như này sao?
Với tấm biển gỗ mục rữa và những song sắt rỉ sét kia?
“Nó chỉ vừa mới xuất hiện ngày hôm qua, và ta có nghe được là dân thường đã bị kẹt lại trong đó khi làm một cuộc thám hiểm tâm linh”
“...”
“Tất nhiên, dù dân thường không bị kẹt bên trong đi chăng nữa, chúng ta vẫn sẽ phải điều tra nơi này, lý giải tại sao nó lại xuất hiện, và mang đi bất cứ đối tượng nguy hiểm nào”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười và nhìn lên.
“Lý do ta mang theo những người có thế mạnh về thể chất là…”
“Cô đã khảo sát qua từ trước với drone hoặc máy móc”
Trưởng Chi nhánh gật đầu.
“Ta đã để ý được một vài thứ nguy hiểm”
Cô ấy bước đến trước cánh cổng sắt khổng lồ đang bị khóa.
“Để lấy một ví dụ đơn giản thì—”
Cô ấy mở cánh cổng sắt.
Cánh cổng mở ra với tiếng cọt kẹt kinh khủng, và một thứ gì đó khổng lồ xuất hiện.
Một con gấu?
Ta có thể gọi thứ đó là một con gấu không vậy?
Nói nó là một thứ gì đó khoác trên mình lớp da gấu có khi còn đúng hơn.
Tôi nhanh chóng rút khẩu súng lục ra, và cùng lúc đó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Gấu Woongi đáng yêu]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Gấu Woongi đáng yêu của Sở thú Tình yêu luôn khóc nhè khi không ở gần mẹ]
[Điểm yếu: -]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Trưởng Chi nhánh, cẩn thậ—!”
Tôi vội vã đặt tay lên cò súng, và cùng lúc đó, cái chân trước khổng lồ của con gấu vung xuống đầu Trưởng Chi nhánh với một tốc độ đáng kinh hoàng.
Và rồi…
Trưởng Chi nhánh hơi nghiêng đầu tránh chân trước của con quái vật rồi gõ nhẹ vào mũi nó như thể đang gõ cửa…
-Vù!
Và con gấu bay ngược về sau với một tốc độ kinh khủng, biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.
“Có những thứ nguy hiểm như này đó?”
“...”
“Lần nào nhìn thấy cũng đúng là rất đáng kinh ngạc mà”
“Nào nào, chúng ta mau đi nhanh thôi”
“Ôi…Hồi trước tôi có đọc được trong sách rằng sức mạnh đến từ kinh nghiệm nhưng lại không hiểu ý nghĩa của nó là gì. Còn bây giờ thì tôi nghĩ là mình hiểu được rồi!”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười nhìn chúng tôi đang không nói nên lời, nhưng trước lời của Yu Daon, nụ cười của cô ấy cũng cứng lại và rạn nứt.


14 Bình luận