• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-400

Chương 291: Khắc sâu vào trong gen

3 Bình luận - Độ dài: 2,295 từ - Cập nhật:

-Bùm!

Tôi không thực sự nghĩ rằng Yu Daon sẽ thắng.

Vì tôi cũng đã tự mình nhìn thấy và trải nghiệm với thứ đó, và ít nhất thì với độ bền và sự nhanh nhẹn của một người bình thường, việc đánh bại con quái vật đó là gần như bất khả thi.

“...”

“...”

Sau khi quả bom phát nổ, từ trong đám mây bụi, cảm nhận như thể con quái vật đang nhìn mình, tôi liền rút súng ra.

Rốt cuộc là nó đã nhìn thấy gì để mà nhắm đến tôi, một biến cố như nào sẽ xảy ra lại khiến nó làm vậy.

Tôi nghĩ đến vô số viễn cảnh trong đầu, nhưng không cái nào là khớp với viễn cảnh tồi tệ nhất đó.

Nói cách khác, đây là một tương lai mà tôi không hề biết đến.

“...”

Trong thoáng chốc, hình ảnh vô số người đang chết dần trước con sông lướt qua tâm trí tôi,

“Chuyện gì đây…?”

Và rồi giọng nói thắc mắc của Song Ahrin đã kéo tâm trí của tôi về bình thường.

“Tại sao bọn chúng đột nhiên dừng lại hết rồi?”

Trước lời của cô ấy, tôi vội vàng nhìn xung quanh.

Tất cả những con quái vật đã dừng lại và đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Đa số đều đang nhìn về con quái vật có vẻ ngoài trung tính kia, nhưng vẫn có một vài con đang nhìn tôi và Yu Daon.

“Gư…”

Cùng lúc đó, Yu Daon loạng choạng đứng dậy tại chỗ.

Tôi sẽ không nói đến việc cô ấy đã ở đâu và đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy trước đó đâu.

“Ưm, ửm…”

Và Yu Daon, vừa mới tỉnh lại, cũng bắt đầu lần lượt nhìn tôi, các đồng nghiệp, và con quái vật với vẻ mặt hoang mang.

Ngay sau khi cô ấy nhìn quanh với vẻ mặt hoang mang,

-Ahhh…

Con quái vật đã im lặng từ đầu đến giờ mở miệng và một tiếng hét kinh khủng vang lên,

“...!”

Và một cơn đau đầu kinh khủng ập đến.

“Gư…!”

“Gì vậy, anh có sao không?”

“Chuyện gì đây…?”

“Thứ đó đang làm gì sao?”

Những người khác lo lắng nhìn tôi khi tôi loạng choạng giữ lấy đầu mình.

Giữa cơn đau đầu khủng khiếp đó, tôi chìm vào hoài nghi.

Chẳng lẽ thứ đó đang chỉ hướng đòn tấn công tinh thần vào một mình tôi mà không có những người khác sao?

Nếu không phải vậy thì…

“Gư…!”

Trước khi tôi có thể kiểm tra giả thuyết của mình, cơn đau đầu kinh khủng lại ập đến lần nữa.

Jang Chaeyeon nhanh chóng đứng lên như thể che chắn cho tôi, và những người khác cũng đứng bên cạnh tôi.

“Anh không sao chứ?’

“Gư…Mấy người…có nhìn hay nghe thấy gì không?”

“Nhìn…hay nghe thấy…”

Trước câu hỏi của tôi, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại và nhíu máy, rồi Song Ahrin thay mặt bọn họ nhìn tôi.

“...Nói ra thì có hơi đáng sợ, nhưng tôi không cảm thấy gì cả”

“...”

Tôi nhớ lại về suy nghĩ khi nãy của mình.

Hiểu biết của tôi về một thứ chưa rõ, và cả suy nghĩ của tôi.

Con Giấc mơ của Bươm bướm này chắc hẳn đã tiên đoán về một sự kiện trong tương lai, hoặc nó chắc chắn đã theo bản năng nhận ra được mối nguy hiểm ấy.

Như những con chuột chạy tán loạn trước khi con tàu chìm xuống, như những con chim bay đi khi sắp có động đất.

Nếu như có thể nói chuyện với thứ này, tôi thực sự muốn biết nhiều hơn về điều này.

Tôi cố kìm nén cơn đau đầu nhức nhối và nhìn thứ kia.

“...”

Nó chỉ đang nhìn tôi mà không nói gì.

Thành thật nào.

Tôi chẳng nhìn thấy cách nào để phá vỡ tình huống này cả.

Tôi có Chí mạng, vậy nhưng lại không biết khi nào thì nên sử dụng nó.

Giờ đây, Chí mạng đã chỉ còn là một cái tên vô nghĩa, mới động có tí mà đã bị đánh bật hoặc chẳng làm được gì trước những kẻ địch mà tôi không nhìn được, và đó cũng không chỉ là một hoặc hai lần.

Ngay cả tôi cũng muốn một cái Chí mạng cường hóa có thể xuyên thủng vô điều kiện mà.

“Tạm thời…chúng ta sẽ không chiến đấu”

Việc thứ đó đang không tấn công chúng tôi ít nhất cho thấy nó hẳn đã tìm được công dụng nào khác cho chúng tôi.

Dù có vẻ công dụng đấy chủ yếu nằm ở cơ thể của tôi thôi.

“Anh đấy, ‘Trong tình huống khẩn cấp thì tôi sẽ giao cơ thể của mình ra’. Anh đang định nói như vậy đúng không hả?”

“Tôi đâu có bị điên. Làm vậy thì tôi sẽ chết còn gì. Cô Ahrin nghĩ tôi là kiểu người sẽ dễ dàng giao cơ thể mình cho ký sinh trùng chắc?”

“...Đúng là hết nói nổi mà…”

Song Ahrin nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang, nhưng ngoài việc đó ra, thứ kia chỉ đang đơn thuần nhìn tôi mà không nói gì.

“...”

Tôi kìm nén cơn đau đầu và nhìn thứ kia.

“...Phù”

Khẽ thở ra, tôi tiến đến gần nó.

Trước hết hãy cứ thử giả vờ hợp tác đã.

Lỡ có chuyện gì thì cứ bắn là được.

Khi trông có vẻ nguy hiểm thì dùng Chí mạng.

Tôi chẳng làm gì phải sử dụng lẽ thường với một con quái vật không hiểu lẽ thường.

May mắn thay, những con quái vật đều tránh ra với mỗi bước đi của tôi.

Mới lúc nãy thôi chúng còn đang lao vào tấn công hung hăng đến vậy, thế mà giờ lại đột nhiên như này.

“Anh Jaehun…?”

Yu Daon bối rối nhìn tôi, và tôi đi lướt qua cô ấy rồi nhìn chằm chằm vào thứ kia.

Vẫn là khuôn mặt trung tính ấy.

Khóe mắt của nó lờ đờ, môi thì có vẻ hơi cong lên, không biết là đang mỉm cười hay vẫn vô cảm.

Khi tôi nhìn chằm chằm vào nó, con quái vật liền nhìn thẳng vào mắt tôi rồi đưa ra một miếng vải.

Là đang giao tiếp à.

“...Cái gì đây?”

-Ah…

Thứ đó đáp lại vẫn bằng giọng nói ghê rợn đó và đưa tôi miếng vải lần nữa, và tôi chỉ còn cách nhận lấy miếng vải nó đưa cho và mở ra.

“...Đây là một mảnh từ bộ com-lê”

Cũng không rõ đây có phải là từ bộ com-lê của tôi hay không, nhưng từ chất liệu và thứ giống như túi được gắn vào thì đúng là từ com-lê rồi.

“Cái đó đúng là của anh Jaehun”

Và Yu Daon gật đầu đáp lại.

“Nó có mùi của anh Jaehun”

“...Tôi cảm ơn”

Chẳng lẽ khứu giác của cô ấy bây giờ đang ở cấp độ Giấc mơ của Bươm bướm rồi à?

Không có cửa sổ trong suốt nào cả.

Tôi nhìn chằm chằm vào miếng vải thứ kia đưa cho rồi nhìn lại nó lần nữa.

Nó đang nhìn tôi.

Cửa sổ trong suốt lại xuất hiện lần nữa.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Bướm Mẹ]

[Tuổi: Được tạo ra 20 năm trước]

[Đặc trưng: Ký sinh]

[Khả năng: Ký sinh]

[Tiểu sử: Đây là đề nghị với con mồi mới. Hãy cùng hợp tác để sinh tồn. Hẳn là sẽ hiểu được điều đang nói]

[Điểm yếu: Giờ đây khi nó đã thức tỉnh lý trí vượt lên bản năng và trở nên giống với con người nhất, có lẽ đây chính là cơ hội lớn nhất]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiểu sử và Điểm yếu đã thay đổi.

Cảm giác cũng lâu lắm rồi tôi mới gặp được một kẻ địch có thể thay đổi cửa sổ trong suốt như này.

Đã từng có vài kẻ địch nói chuyện với tôi qua cửa sổ trong suốt.

Quả thực đó là một con số rất nhỏ.

Nhìn cảnh tượng này, tôi nhớ lại những con quái vật nằm ngoài lẽ thường đã từng nói chuyện qua cửa sổ trong suốt của tôi cho đến này, đa phần chỉ có Chủ Nghĩa Duy Mỹ và thứ gì đó bóng tối thuộc Cục Quản thúc, chung chung là như vậy.

Tuy còn vụng về nhưng vẫn có thể nói chuyện được ở một mức độ nào đó.

Do đây chỉ là một cảm giác bản năng nên giải thích cũng không được dễ cho lắm, nhưng nếu những con quái vật khác biết cách can thiệp vào cửa sổ trong suốt của tôi và cưỡng chế viết lên đó, vậy thì thứ này giống như là đang khó khăn học cách mở cửa sổ trong suốt vậy.

Có lẽ đó là bởi nó đã từng chiến đấu với tôi.

Có thể nói rằng tôi biết về nó bao nhiêu thì nó cũng biết về tôi bấy nhiêu nhỉ.

“...”

Dù vậy thì, điểm yếu của nó bây giờ lại ghi là ‘giờ đây khi nó đã thức tỉnh lý trí vượt lên bản năng và trở nên giống với con người nhất, có lẽ đây chính là cơ hội lớn nhất’.

Thế nghĩa là sao?

Ý là nó hiện tại đang nói chuyện với tôi bằng lý trí ấy hả?

Cho đến lúc này, nó chỉ đơn giản là ngấu nghiến mọi thứ theo bản năng thôi sao?

Hay là…

“...”

Một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu tôi tôi.

Con người không hề mạnh hơn các dị thể quản thúc.

Vậy nên những con người ở Cục Quản thúc mới luôn vất vả đến chết đi sống lại khi chiến đấu với những con quái vật như này.

Có loại thì không thể giao tiếp được, mà có được thì cũng chẳng hiểu lời nói hay lý lẽ nên cũng chỉ đành chịu thua.

Nhưng ngược lại, nếu như có thể nói chuyện được thì sao?

Thử cũng không mất gì.

[Sử dụng Phương thức]

[Phương thức: 1->0]

Một sợi chỉ màu tím nhô ra từ trên đầu Song Ahrin.

Và tôi không chút do dự cắm nó thẳng vào người mình.

“Hí!”

“...Sao đấy?”

Cùng lúc đó, Song Ahrin giật bắn mình và kêu lên một cách kỳ lạ, và Jang Chaeyeon nhìn cô ấy đầy khó hiểu.

“Không, không có gì đâu”

“...gì đâu?”

Jang Chaeyeon nheo mắt lại trước cách nói không tự nhiên của Song Ahrin, nhưng cô ấy cũng không nói gì thêm và lại quay về nhìn tôi và thứ kia.

Xin hãy suy nghĩ với tôi đi, Song Ahrin.

“Vậy thì ta có thể coi là ngươi có thể hiểu được lời nói đúng chứ?”

-...

Thứ đó nghiêng đầu rồi lại chỉ vào mảnh áo trong tay tôi.

Rồi nó gật đầu lần nữa.

“Được rồi, có thể hiểu được nhau. Ra vậy”

“...Tôi đi đây”

“Đi đâu đấy?”

“Đừng cản tôi lại”

Phớt lời cuộc trò chuyện giữa Song Ahrin và Jang Chaeyeon, tôi im lặng một hồi.

“Và ngươi đang đưa ra một đề nghị với ta”

-...

Thứ đó lại gật đầu.

“Nhưng nếu vậy thì ta không được gì cả”

-...

Nó chỉ lên trên đầu mình.

Thứ này có vẻ cũng biết là tôi có thể nhìn thấy cửa sổ trong suốt rồi à.

Cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Bướm Mẹ]

[Tuổi: Được tạo ra 20 năm trước]

[Đặc trưng: Ký sinh]

[Khả năng: Ký sinh]

[Tiểu sử: Nói rằng khi thế giới bị diệt vong, sẽ được tôn lên làm vị vua mới]

[Điểm yếu: Giờ đây khi nó đã thức tỉnh lý trí vượt lên bản năng và trở nên giống với con người nhất, có lẽ đây chính là cơ hội lớn nhất]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Được tôn lên làm vị vua mới.

“...”

“Đang có chuyện gì vậy?”

Và Song Ahrin giả vờ vô tôi đứng lên cạnh tôi.

“Cô Ahrin, cách cô nói chuyện…”

“Câm miệng đi Tóc Đen kia”

Song Ahrin ngắt lời Yu Daon và nhìn tôi.

Tôi chạm mắt với cô ấy.

May quá rồi.

Cô ấy đã biết việc tôi định sẽ làm.

Cô ấy nhìn con quái vật trước mặt với chút bất an, nhưng do là nó vẫn không nói gì, có vẻ là nó không nhận ra rằng giọng điệu của Song Ahrin kỳ lạ.

“Cô Ahrin. Tôi đã nhìn thấy thế giới này bị diệt vong”

“Cái…gì cơ…?”

Song Ahrin che miệng lại với vẻ mặt kinh hoàng, và tôi cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Vậy nên tôi sẽ ở lại đến cuối cùng vì nhân loại”

Trở nên giống như con người nghĩa là có cùng cách suy nghĩ giống với chúng tôi.

Giờ đây khi thứ đó đã trở nên giống con người nhất, nó lắng nghe những gì chúng tôi nói.

Từ khoảng năm 3000 trước công nguyên, những ghi chép về lừa đảo đã được để lại trên những tấm đất sét trong văn hóa nhân loại.

Nói cách khác, con người đã biết lừa đảo từ khoảng 5000 năm về trước.

Không, chắc hẳn còn phải từ trước đó nữa.

Điều đó có nghĩa là con quái vật này sẽ chẳng có cơ hội chiến thắng nào trước một giống loài đã khắc sâu lừa đảo và xảo trá vào trong gen trong suốt hàng nghìn năm.

“Xin hãy hy sinh bản thân vì tôi”

“Không, không được đâu!”

Song Ahrin làm một vẻ mặt cường điệu.

Được rồi.

Hãy thử chiến đấu như một con người nào.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

TRANS
Thông não chi thuật?:))
Xem thêm
Nếu là con người thì lừa được, thật là tư duy đỉnh cao:))
Xem thêm