Bờ sông.
Thành thật mà nói, bờ sông chỉ là bờ sông thôi, ở đó có thể có thứ gì cơ chứ?
Khi còn nhỏ, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ đến đó cùng bạn, đôi lúc là đi chơi với gia đình, và kể cả khi đang học đại học, tôi cũng sẽ trải thảm ở đó để ngồi uống rượu.
Ngay cả bây giờ cũng vậy.
Tôi bước đi giữa đám đông xì xào.
May mắn thay, chúng tôi đã tránh được việc phải mặc vét, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi có thể né tránh ánh mắt của những người xung quanh.
“...”
“...”
“...”
“...”
Một tổ hợp kỳ lạ.
Ba người phụ nữ và một người đàn ông, hơn nữa tất cả đều đang tỏa ra một bầu không khí huyền bí.
Có khi thà mặc vét để nổi bật một cách rõ ràng còn tốt hơn.
“Không phải những người xung quanh đang nhìn chúng ta hơi nhiều à?”
Ba người kia mỗi người đáp lại một kiểu trước lời lẩm bẩm của tôi.
“Vậy sao? Tôi cũng không biết nữa…Cảm giác vẫn như mọi khi mà?”
“Ừm. Họ chỉ nhìn như khi nhìn những người khác thôi”
Yu Daon và Jang Chaeyeon nói rằng không biết rõ.
Và còn…
“Tất nhiên là vì tôi xinh đẹp rồi. Vốn dĩ con người phải xứng đáng với ngoại hình của mình mà”
Song Ahrin ngẩng cằm lên nói đầy tự tin.
“Có hơi khó chịu đấy”
“Này, cái gì cần thừa nhận thì phải thừa nhận đi chứ. Ngoại hình của tôi cũng không hề thua kém bất cứ ai đâu đúng chứ?”
Cũng không sai.
Khi tôi gật đầu trước lời của Song Ahrin, cô ấy liền nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tại sao lúc này anh lại gật đầu hả?”
“...Vậy thì, tôi có nên nói là cô xấu xí không?”
“Không, không phải như vậy…”
Cô muốn tôi làm gì cơ chứ?
Ngược lại, Jang Chaeyeon và Yu Daon đang nhìn Song Ahrin như thể đang nhìn một người kỳ quặc.
“Hóa ra chính bản thân cô ấy cũng nghĩ là mình xinh đẹp à”
“Đúng là kỳ quặc…”
“Tôi có thể nghe thấy hết những gì hai người đang nói đấy, nên là im đi”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi dùng một tay che mặt.
Một bờ sông bình thường.
Ít nhất từ bên ngoài thì nó trông như vậy.
“Từ đây thì chúng ta phải đi đâu?”
“Lối vào Bờ sông ở đằng kia”
Jang Chaeyeon giơ tay lên và chỉ vào một cây cầu.
Một cây cầu dẫn đến một công viên đảo nhỏ mà sẽ phát sáng màu cầu vồng vào ban đêm. [note79774]
Jang Chaeyeon đang chỉ vào câu cầu đó.
“Ở bên đó sao?”
Tôi đâu phải chỉ mới đến đó lần một lần hai đâu?
Jang Chaeyeon gật đầu rồi hít một hơi sâu.
“Phù. Đi thôi”
Rốt cuộc thì điều gì có thể khiến cô ấy căng thẳng đến vậy chứ?
Tôi nhìn Jang Chaeyeon đang không thể buông lỏng sự căng thẳng và nhớ lại những gì Aileen nói.
‘Bờ sông sao?’
‘Ừm’
Aileen gật đầu trước lời của tôi.
‘Ai cơ?’
‘Không phải là ai. Nghe nói tất cả các phòng ban được coi là có chút năng lực đều đã được phái đến Bờ sông rồi đấy?’
‘Không, vậy thì tại sao lại gọi chúng tôi chứ?’
‘Anh thực sự hỏi vậy vì không biết à?’
‘...’
‘Dù sao đi nữa, tôi cũng đã phản đối việc này, nhưng do đây là quyết định của Trưởng Bộ phận, không ai có thể chống đối cả’
Trưởng Bộ phận.
Rốt cuộc thì tại sao ông lão đó, người có vẻ chỉ có toàn những suy nghĩ chẳng thể nào hiểu được, lại triệu tập tất cả các phòng ban chứ?
Tôi nhìn Jang Chaeyeon và Song Ahrin trong khi sắp xếp suy nghĩ của mình.
“Hai người đã từng đến Bờ sông bao giờ chưa?”
“Một lần rồi”
“Tôi cũng một lần cùng với cô ta”
Hai người họ trả lời ngắn gọn rồi không nói gì nữa.
Vẻ mặt của họ trông như thể họ thực sự không muốn nghĩ về chuyện đó vậy.
“Đó là một nơi như nào?”
“...”
“...”
Cả hai vẫn giữ im lặng mà không đáp lại.
“Tôi xin lỗi. Tôi đã khiến cả hai nhớ lại những ký ức tồi tệ chẳng để làm gì rồi”
Đây là lỗi của tôi.
Tôi hơi cúi đầu xuống, và hai người họ đảo mắt xung quanh rồi bắt đầu đi về hướng cái cầu trước.
“...Tôi sẽ chỉ anh cách để đi vào”
Song Ahrin hắng giọng một cái rồi nói tiếp.
“Băng qua cây cầu này, nhưng mà phải bước đi trong khi đặt tay lên lan can bên phải”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Tất nhiên là không rồi. Nếu cứ đi tiếp, anh sẽ cảm thấy chóng mặt. Khi ấy hãy nhắm mắt lại. Tuyệt đối không được mở mắt cho đến khi cơn chóng mặt trở nên trầm trọng hơn và anh cảm thấy buồn nôn”
“Và sau đó thì sao nữa?”
“...Và sau đó anh sẽ đến nơi”
Song Ahrin điềm tĩnh trả lời và quay lại nhìn ba người chúng tôi.
“Để tôi làm mẫu cho xem”
Rồi cô ấy đặt tay lên lan can bên phải và bắt đầu bước đi.
Bước chân của cô ấy dần trở nên loạng choạng.
Không lâu sau đó, cô ấy gần như phải dựa vào lan can trong khi bước đi, rồi khi loạng choạng một cái,
“...”
Cô ấy biến mất như khói.
“Đó là cách ta đi vào”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm với giọng điềm tĩnh rồi nhìn tôi và Yu Daon.
“Tôi sẽ đi theo sau cùng nên là hai người đi trước đi”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì…”
“Tôi sẽ đi trước”
Yu Daon giơ tay lên rồi sải bước dài.
Giống như Song Ahrin, cô ấy đặt tay lên lan ban bên phải, nhắm mắt lại vừa bước đi vừa ngân nga.
Yu Daon bước đi mà không loạng choạng dù chỉ một bước rồi cứ như vậy mà biến mất y như vậy.
“Vậy thì tôi đi đây”
“Ừm. Cẩn thận nhé”
“Jang Chaeyeon vẫy tay, và tôi đặt tay lên lan can bên phải.
Tôi từ từ bước đi cùng với một cảm giác lạnh lẽo.
Sau khi bước đi không biết đã được bao lâu, tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Cảm giác như thể đang có ai đấy đang lay mạnh đầu tôi vậy.
Tôi vô thức nhíu mày trước cảm giác đó, và cơn chóng mặt càng lúc càng trở nên trầm trọng hơn.
Làm sao mà Yu Daon có thể chịu đựng cơn chóng mặt này và bước đi bình thường được vậy?
Trong khi sự tôn trọng của tôi với Yu Daon đang ngày càng lớn dần, cơn chóng mặt đã trở nên trầm trọng đến mức tôi không thể nào chịu đựng được nữa.
Cùng lúc đó, tôi mở mắt.
“...”
“Anh đến rồi”
“Anh đến nơi rồi!”
Giọng nói của Song Ahrin và Yu Daon vang vào tai tôi, nhưng tôi còn chẳng có tâm trí để đáp lại.
“...Cái gì đây?”
Tôi nhìn khung cảnh ở trước mặt mình.
Thế giới đã bị lộn ngược.
Dưới mặt đất, tôi có thể nhìn thấy vô số người đang cười đùa nói chuyện.
Vậy nhưng khi tôi hướng mắt nhìn lên trên,
“...”
Ở đó là vài cái cây khô lác đác đây đó, nhưng mặt đất lại đang co đập.
Tôi hạ tầm mắt nhìn xuống chân mình.
Một cảm giác mềm nhũn, và một khối thịt màu hồng.
Cảm giác như là…
“...Ở trong dạ dày?”
“Phải ha. Đây là bên trong dạ dày của một sinh vật nào đó sao?”
Yu Daon gật đầu đáp lại lời lẩm bẩm của tôi, còn Song Ahrin thì chau mày như thể cảm thấy khó chịu.
Và rồi Jang Chaeyeon xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“...Khó chịu quá”
Cô ấy chau mày trong khi nhìn không gian xung quanh.
“Đây là đâu?”
“...”
Jang Chaeyeon im lặng một lúc trước câu hỏi của tôi rồi từ từ nói.
“Đây là ‘Bờ sông’”
“...Nơi này sao?”
Một nơi kỳ quái như này?
“Còn những người khác thì sao?”
“Bây giờ chúng ta phải đi tìm họ”
Song Ahrin lẩm bẩm và bắt đầu bước đi.
“...”
“...”
“...”
“Cảm giác như thể thứ gì đó đang nảy tưng tưng vậy. Lạ thật đấy”
Ngoại trừ Yu Daon đang nhảy tưng tưng xung quanh, ba người chúng tôi chỉ bước đi trong im lặng.
“Nhưng mà anh Jaehun này”
“Ừm”
“Không phải cái này có cảm giác gì đó quen thuộc sao?”
“...Quen thuộc ấy hả?”
Khi tôi nhìn Yu Daon trước câu hỏi của cô ấy, cô liền gật đầu.
“Tôi cảm giác như mình đã từng trải qua ở đâu đó rồi…”
“...Tôi thì không rõ lắm”
“Vậy sao? Hừm hừm…”
Trong khi tôi đang nhìn Yu Daon đang một mình nhảy nhảy và lẩm bẩm,
-Ruỳnh…!
Chúng tôi đều dừng lại khi mặt đất bất ngờ rung chuyển trong khoảnh khắc.
“Có vẻ là chúng ta sắp đến nơi rồi”
Song Ahrin lẩm bẩm rồi đi lên dẫn đầu.
-Vút!
Khung cảnh trước mắt chúng tôi đột nhiên thay đổi.
Mặt đất vẫn vậy, nhưng trần nhà và các bức tường xuất hiện, và tất cả những bức tượng đều được tạo nên từ thứ những khối thịt màu hồng đang ngọ nguậy.
Và có khoảng mười mấy người đang nhìn về phía chúng tôi.
“...Gì đây, người mới sao?”
“Là người của bên nào vậy?”
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy họ đấy. Chắc không phải là dân thường bị lạc vào đâu nhỉ?”
“Làm sao có chuyện dân thường đi vào đây được chứ”
Những người đang tròn mắt nhìn chúng tôi và rì rầm, tất cả đều có những vết thương trên khắp cơ thể hoặc vẻ mặt hung tợn, nên ít nhất thì họ trông không giống người bình thường.
Ngay khi tôi định bước lên trước để nói chuyện, một ai đó liền gọi tên tôi.
“Cậu Kim Jaehun!”
Một giọng nói quen thuộc.
“Anh Ahn Sanghyun?”
Ahn Sanghyun đang vẫy tay chào tôi với một nụ cười.
“Quả nhiên là Trưởng Chi nhánh đã gọi mọi người tới! Ngay cả tôi cũng chỉ đang chờ xem khi nào thì Phòng Nhân sự mới đến đó!”
“Phòng Nhân sự ấy hả?”
“Phòng Nhân sự á?”
“Mấy người đó bị điên rồi sao?”
Những người xung quanh bắt đầu xì xào.
Có vẻ là những tin đồn về phòng ban của chúng tôi vẫn chưa lan truyền đến các chi nhánh khác.
“...Mọi người đều đã đến đủ cả rồi chứ?”
Và rồi, như để làm lắng xuống giọng nói của những người ở đây, giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Tất cả mọi người đều không nói gì nữa, và một người đàn ông bước ra.
Đó là một người đàn ông đang đội mũ.
Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của ông ấy rõ ràng do là đã bị vành mũ che đi
“Chắc hẳn là mọi người đã rất vất vả để đến được đây”
Sau khi nhìn xung quanh một lượt, ông ấy từ từ nói tiếp
Tôi nhìn lên đầu ông ấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Oh Jemin]
[Tuổi: 52]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: Ý chí kiên cường]
[Tiểu sử: Ông đã vượt qua bao khó khăn chỉ với lòng dũng cảm]
[Điểm yếu: Lòng dũng cảm to lớn cũng chính là sự liều lĩnh. Điều này sẽ khiến ông phải trả giá bằng mạng sống của mình]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Ta là Oh Jemin, nhân viên được điều động tới của Phòng Cách ly Chi nhánh Gangnam. Ta đã được Trưởng Bộ phận giao nhiệm vụ đến đây để truyền đạt tình hình”
Một giọng điệu kỳ lạ mà các đại đội trưởng thường dùng.
“Hiện tại đã có một hiện tượng dị thường được phát hiện ra tại Bờ sông”
“...”
Cơ thể của Song Ahrin bên cạnh tôi sững lại.
“Đó là lý do nhân sự từ bốn chi nhánh đã được triệu tập lần này. Bởi vì một biến cố giống như sự kiện Chung cư Ngày mai có thể sẽ xảy ra một lần nữa”
Ông ấy quay lại và nhìn xung quanh.
Những khối thịt màu hồng vẫn đang co đập.
“Vậy nên, nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là xác định vị trí của dị thường sẽ xảy ra lần này, ngay lập tức đảo ngược nó, và sau đó là sơ tán khu vực xung, xung, xung, xung”
Đột nhiên có chuyện gì xảy ra vậy?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông, và ông ấy bắt đầu vặn vẹo cơ thể của mình theo nhiều hướng.
“Xung, xungxungxungxungxung”
Người đàn ông bắt đầu liên tục thốt ra những từ giống nhau trong khi các khớp xương trên cả cơ thể ông ấy bị bẻ gập một cách quái dị.
Tôi nhanh chóng rút súng của mình ra, và Yu Daon đứng trước mặt chúng tôi.
“Xungxungxungxungquaquaquaqua”
Cơ thể của ông ấy bắt đầu bẻ gập theo các hướng, đồng thời, những người xung quanh cũng bắt đầu di chuyển.
“Là Ô nhiễm!”
“Tất cả mau tránh ra nhanh!”
Ô nhiễm?
Tránh ra?
Trước khi tôi có thể nghĩ về điều gì, cơ thể của tôi đột ngột bị kéo về sau, và mái tóc trắng của cô ấy tung bay.
“Cô Chaeyeon! Ném tôi đi!”
“Hiểu rồi”
Và cùng với giọng nói rạng rỡ của Yu Daon, Jang Chaeyeon vung tay, và mái tóc đen của cô ấy bay lên trong không trung.
“Đođođođođođođó!”
Giờ đây, cơ thể của người đàn ông đã bẻ gập quái dị đến mức khó có thể coi là con người, và rồi một người đã bay thẳng đến đó với cây dùi trong tay.
Là Yu Daon.
“Xìiiiiii!”
Và khi cây dùi đâm vào cổ của thứ đó, một thứ chất lỏng màu đen phun ra.
“Không được!”
Một ai đó hét lớn.
“Nếu bị Ô nhiễm thì người đó cũng sẽ chết đấy!”
Đồng thời,
-Rắc!
Cơ thể của Yu Daon bị bao phủ trong thứ chất lỏng màu đen bắt đầu vặn vẹo theo cách tương tự.
-Rắc, rắc rắc…
Cơ thể của cô ấy bẻ gập vô số lần, liên tục vặn vẹo rồi lại trở về bình thường.
Việc đó cứ tiếp tục diễn ra như thể có ai đó đang nhấn nút tua nhanh rồi tua ngược lặp đi lặp lại.
Và rồi không lâu sau đó.
“...Phù!”
Yu Daon nhìn chúng tôi với khuôn mặt dính đầy thứ chất lỏng màu đen.
“Thật may là tôi đã đi nhỉ!”
Cô ấy mỉm cười rạng rỡ.


7 Bình luận