Im lặng.
Những người khác đang nhìn chúng tôi.
Người thì mang vẻ mặt sợ hãi, người thì khuôn mặt hiện lên sự hứng thú, và người thì…
“Quả nhiên là ngôi sao đang lên của Chi nhánh Gangseo mà”
“Cảm ơn vì lời khen, nhưng chúng tôi chỉ là Phòng Nhân sự thôi”
“Không phải là Phòng Ứng phó Nhân sự và Vấn đề Dị thể quản thúc à?”
“Chỉ là Phòng Nhân sự thôi”
Tôi miễn cưỡng né tránh được khỏi những ánh mắt đầy áp lực đang nhìn tôi như thể đang nhìn một người phi thường nào đó và nhìn xung quanh.
“À, người đó là Jang Chaeyeon. Tôi đã nghĩ là không có nhiều người sở hữu mái tóc trắng như vậy mà”
“Jang Chaeyeon của Chi nhánh Gangdong đó hả? Tại sao cô ấy lại ở trong Phòng Nhân sự của Chi nhánh Gangseo?”
Những người khác đang xì xào bàn tán trong khi nhìn Jang Chaeyeon,
“Kia là Song Ahrin”
“Uầy, thật kìa. Là Chó Điên Song Ahrin”
“Tôi tưởng cô ta đang ở bên trung ương cơ mà, bị giáng chức rồi à?”
“Nhưng nếu đã làm trực thuộc Chi nhánh Trung ương thì cô ta đáng lẽ đã phải rất thành công chứ nhỉ. Tại sao…?”
Và những người cũng xì xào bàn tán trong khi nhìn Song Ahrin.
“Nhưng mà hai người kia là ai?”
“Tôi không biết, nhưng mà người phụ nữ tóc đen kia ít nhất không có vẻ gì là một người bình thường. Cẩn thận thì hơn”
“Người đàn ông đó cũng chỉ đang đứng yên thôi nhưng anh ta lại đang trò chuyện vui vẻ với Tên Điên Chi nhánh Gangseo. Chắc hẳn đầu óc cũng không bình thường giống vậy”
Rồi cả những người đang thì thầm trong khi nhìn tôi và Yu Daon nữa.
“Biệt danh của anh Ahn Sanghyun là Tên Điên Chi nhánh Gangseo à?”
“Haha, tôi đã được đặt cho cái biệt danh đó trước đây. Họ đúng là những người tốt mà, đặt biệt danh như vậy cho một người chưa từng gặp bao giờ”
Anh ta thực sự thấy biết ơn việc này à.
Tôi rời mắt khỏi Ahn Sanghyun, đang ngượng ngùng nói với khuôn mặt xấu hổ, và nhìn ba người kia.
“Gư”
“Còn sống không đấy?”
“Tôi đâu có chết được?”
“Thôi không nói nữa”
Song Ahrin đang nói chuyện với Yu Daon.
“...Nhìn gì?”
Và Jang Chaeyeon đang đe dọa những người khác với ánh mắt lạnh lùng.
Có vẻ là họ đã nhanh chóng biết được Phòng Nhân sự là ai rồi.
“Nào!”
Và rồi, một ai đó vỗ tay.
Kỳ lạ thay, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
Một người phụ nữ nói tiếp với giọng vui tươi.
“Như mọi người có thể nhìn thấy, đã có người chết do Ô nhiễm rồi đấy! Tất cả hãy mau mau đi giải quyết vấn đề nào! Tìm kiếm nguồn gốc của Ô nhiễm, và khi tìm thấy, hãy trực tiếp giải quyết nó hoặc sử dụng bộ đàm đã mang theo để báo cho những người khác về tình hình!”
Người phụ nữ nói lớn như thể việc một người vừa chết chẳng có gì là to tát.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu xuất phát thôi!”
Và rồi, những người khác bắt đầu tản tản ra theo từng tốp nhỏ sau khi nghe thấy lời của người phụ nữ.
“Người phụ nữ đó vẫn còn à”
“Cô biết người đó sao?”
Song Ahrin lẩm bẩm như thể đang bực bội, và khi tôi bối rối nhìn cô ấy, cô liền gật đầu.
“Khi tôi và Tóc Trắng đến đây lần đầu tiên, cô ta cũng đã điều hành như này, dù là khi ấy không có ai chết cả”
“Giờ nghĩ lại, ngay cả giọng của cô ta cũng vẫn y hệt như vậy”
Jang Chaeyeon gật đầu trước lời của Song Ahrin, và Song Ahrin cũng khẽ nhíu mày.
“Chẳng lẽ cô ta cũng là một sinh vật sống lâu mặc da người như Trưởng Chi nhánh Gangseo à?”
“Trưởng Chi nhánh là con người mà?”
“Con người? Thứ đó ấy hả?”
Thứ đó à.
“Cô ấy đúng là con người”
Cô ấy đơn giản chỉ là một người hơi đặc biệt thôi.
Nếu xét theo logic của cô ấy thì ngay cả Yu Daon cũng đâu phải con người.
Song Ahrin hơi mở to mắt nhưng rồi ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy và nhìn tôi.
“Dù sao đi nữa, bây giờ chúng ta phải làm như người đó nói thôi”
“...”
Jang Chaeyeon khẽ nhíu mày như thể khó chịu trước lời nói của Song Ahrin.
“Chính xác thì chúng ta phải làm gì?”
“...Chủ yếu tại khu vực Bờ sông thì các hiện tượng dị thường phải nói là xuất hiện tràn lan”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi bước đi.
“Thông thường, các hiện tượng dị thường sẽ chỉ xuất hiện rồi biến mất ngay trong Bờ sông…nhưng đôi khi sẽ có những hiện tượng dị thường phát triển lớn đến bất thường”
Cô ấy lảng mắt đi trong thoáng chốc.
“Nếu cái đó trở nên quá lớn, nó sẽ nổ bùm một cái và đe dọa đến cuộc sống hàng ngày của mọi người”
Cô ấy lẩm bẩm với vẻ mặt cay đắng, dần dần bước đi nhanh hơn.
“Vậy nên chúng ta cần ngăn chặn nó thật nhanh chóng để không phải nhìn thấy cảnh tượng như vậy xảy ra”
“Được rồi”
Biến cố tại Chung cư Ngày mai hiện lên trong đầu tôi.
Những người đã chết đều vô tội, và thủ phạm cũng chẳng phải là con người.
Có lẽ đây chính là nghĩa vụ mà những người làm việc ở một nơi như này phải giải quyết.
“Đúng vậy”
Như thể đọc được biểu cảm trên mặt của tôi, Song Ahrin vỗ nhẹ vào vai tôi và bước đi.
“Hãy làm những gì chúng ta có thể làm nào”
“...”
Giọng nói của cô ấy cay đắng đến kỳ lạ, và Jang Chaeyeon nhìn thẳng về trước với vẻ mặt vô cảm sau khi nghe những lời đó.
“Vậy thì chúng ta phải làm gì đây?”
“Chúng ta phải làm gì ấy hả?”
Song Ahrin nhìn chúng tôi.
“Cứ đi thôi”
***
Bước đi trên mặt đất được tạo nên từ những khối thịt ở đây giống như là bước đi trên một vũng lầy khiên chân ta lún sâu xuống vậy.
“Di chuyển ở đây khó hơn tôi nghĩ…”
“...Hà…hà…”
Yu Daon bước đi trong khi cằn nhằn, còn Jang Chaeyeon thì đang thở hổn hển vì mệt mỏi lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Không phải dạo gần đây cô ấy đang rèn luyện thể lực sao?
“Tôi vẫn không nhìn thấy hay cảm nhận được gì cả”
Và Song Ahrin, người bình thường sẽ trêu chọc Jang Chaeyeon hoặc nói gì đó với Yu Daon, lại chỉ đang nhìn xung quanh với vẻ mặt nghiêm túc.
Nếu đã có thể đưa Ahn Sanhyun theo cùng thì đã tốt rồi, nhưng anh ta nói rằng mình phải đi cùng đồng nghiệp nên đã rời đi với những người khác.
“...Thông thường thì ở nơi này, chúng ta phải nghe được tiếng gào thét hoặc cảm nhận được một nỗi kinh hoàng rồi cơ mà…”
“...Hửm…?”
Và ngay khi cô ấy vừa nói xong, Yu Daon liền ngửi mùi.
“Cái gì đây…? Một mùi rất…”
“Rất gì?”
“Một mùi ngọt lịm…”
“...Mùi ngọt lịm là sao?”
Song Ahrin nhíu mày, còn tôi và Yu Daon, người đã lẩm bẩm những lời đó, thì ngay lập tức trao đổi qua ánh mắt.
“Một mùi ngọt lịm?”
“À, phải, chính là nó. Là cái mùi ngọt lịm khi đó!”
Yu Daon cúi nửa người xuống và bắt đầu ngửi kỹ hơn, và tôi nhanh chóng rút súng của mình ra và đứng sau cô ấy.
“Không, cái mùi ngọt lịm đó là sao hả?”
“Giấc mơ của Bươm bướm”
Song Ahrin hét lên đầy bực bội, và tôi giải thích ngắn gọn cho cô ấy.
Khi tôi giải thích cho cô ấy về mối liên hệ giữa Yu Daon và mùi hương ngọt lịm cô ấy ngửi được từ Giấc mơ của Bươm bướm, vẻ mặt của Song Ahrin liền hơi sững lại.
“Cái mùi đó xuất hiện ở đây sao?”
“Ừm”
“...Nếu là như vậy…”
Song Ahrin nhìn Yu Daon trong thoáng chốc, còn Yu Daon thì chớp mắt nhìn Song Ahrin như thể không hiểu gì.
“Vâng?”
“...Không, không có gì”
Song Ahrin nhắm mắt lại rồi mở ra và hít một hơi thật sâu.
“Mấy người còn ở đấy làm gì nữa? Đi thôi”
Và ngay khi cô ấy vừa bước đi,
-Kéeeee!
Một âm thanh giống như tiếng hét hoặc tiếng rống của một con chuột khổng lồ, vang đến từ phía xa.
Song Ahrin nhanh chóng ngẩng đầu lên, còn chân của tôi thì đã đang di chuyển.
“Đi thôi!”
Việc chúng tôi có thể nghe thấy âm thanh đó nghĩa là đã có chuyện xảy ra.
Chúng tôi đều bắt đầu chạy, và âm thanh đó càng lúc càng đến gần hơn.
-Kéeee!
-Kéeeeee!
“Rốt cuộc âm thanh quái quỷ này là cái gì vậy chứ…!”
Song Ahrin bịt tai lại và hét lên đầy khó chịu, và tôi cảm nhận được một sự nóng vội kỳ lạ đang trào lên trong cơ thể mình.
“Không được rồi. Cô Daon, hãy đi trước với tô—”
-Rầm!
Âm thanh vỡ nát vang lên từ con hẻm phía trước, và trước khi tôi có thể nói xong, một thứ gì đó màu đỏ bắn lên khối thịt.
Đó là—
“Mùi máu”
Và rồi, Yu Daon lẩm bẩm với giọng vô cảm và nắm lấy cánh tay của tôi.
“Anh Jaehun đừng đi. Tôi sẽ đi trước”
“Đợi đã, cô Daon…!”
Tôi nắm lấy tay của Yu Daon trước khi cô ấy có thể lao vào, đồng thời,
-Ruỳnh!
Với một âm thanh còn lớn hơn trước, một thứ gì đó bị đập nát và máu đỏ nhuộm kín cả bức tường.
“...”
Sau khi hít một hơi sâu, tôi bình tĩnh đưa ra chỉ thị.
“Cô Daon đứng phía trước, cô Ahrin ở bên cạnh tôi, còn cô Chaeyeon thì đứng ở sau cùng”
“Ừm”
“Hiểu rồi”
Ba người họ đứng vào vị trí tương ứng của mình.
“Nếu có thứ gì lao vào tấn công thì giết ngay lập tức. Nếu tôi nhìn thấy thứ gì và phán đoán rằng đó không phải con người, chúng ta sẽ giết nó”
“Hiểu rồi”
Jang Chaeyeon gật đầu, và tôi cũng bước đi với khẩu súng trong tay.
“...”
Yu Daon rẽ vào góc trong khi cầm cây dùi, còn tôi và Song Ahrin cũng chậm rãi đi theo cô ấy vào ngã rẽ.
“...Đây là…”
Song Ahrin dùng một tay che miệng, và Jang Chaeyeon đi theo phía sau cũng bịt mũi lại.
Máu bắn tung tóe khắp nơi.
Một thứ mùi kinh tởm phảng phất, và khối thịt trên mặt đất và những bức tường bị bao phủ bởi máu đang co đập nhanh hơn trước.
“Cứu, cứu tôi với…”
Và đứng giữa tất cả những thứ đó, một người đàn ông đang quỳ gối, cả cơ thể của anh ta ướt đẫm một màu đỏ tươi.
Bên cạnh anh ta là vài xác chết.
Jang Chaeyeon vươn tay ra, và Yu Daon nâng cây dùi lên.
Tôi cũng nhanh chóng kiểm tra trên đầu của người đàn ông.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Kim Taekhwang]
[Tuổi: 36]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: Tay nhanh]
[Tiểu sử: Anh sở hữu đôi bàn tay nhanh khó ai có thể sánh bằng]
[Điểm yếu: Một người bình thường]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Con người”
Khi tôi hạ súng xuống, Jang Chaeyeon cũng liền hạ tay.
Chỉ có mình Yu Daon là vẫn không hạ tay xuống.
“...Anh Jaehun”
“Ừm”
“…Tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi ngọt lịm đó đấy?”
Trước lời của cô ấy, tôi vội vàng nhìn xung quanh.
Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là người đàn ông đang run rẩy và những cái xác.
Ánh mắt của tôi hướng về những cái xác,
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: X]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Một thứ gì đó đang bắt chước cái xác này để lừa gạt một người]
[Điểm yếu: X]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Cô Chaeyeon! Cái xác ở bên—”
Tôi vội vã lên tiếng, và cùng lúc đó, cái xác đột nhiên bật dậy và bay về phía tôi.
“Á…!”
Jang Chaeyeon vươn tay ra nhưng không đủ nhanh, và ngay cả Yu Daon cũng đã vung cây dùi một cách chậm trễ.
Cái xác lao về phía tôi với cái miệng há rộng,
-Bộp!
Từ một chỗ khác, một cái xác khác nhảy lên và đỡ lấy cái xác kia bằng cơ thể của nó.
Cả hai cái xác cùng rơi xuống đất rồi nằm im.
“Hà…hà…”
Tôi nhìn sang bên cạnh trong khi vuốt ngực để trấn an trái tim đang đập dữ dội của mình.
“Thứ đó, não của nó còn sống”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi vẫn vươn tay ra.
“Vậy nên thôi miên mới có tác dụng”
“...Thứ đó cũng vậy”
Thay vì bắt chước một người sống, chúng để lại một người đang sống rồi bắt chước những cái xác ở xung quanh.
Đây là một phương pháp cực kỳ không hiệu quả.
Như thể chúng đang cố tấn công một người biết rõ về chúng vậy…
“...”
“...Sao vậy, anh ổn không?”
“...Những thứ kia”
Tôi nhìn hai cái xác đang nằm dài trên mặt đất.
“Chúng biết về tôi”


6 Bình luận