• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-400

Chương 260: Giả bộ

10 Bình luận - Độ dài: 2,687 từ - Cập nhật:

Chúng tôi bước đi với Trưởng Chi nhánh.

Yu Daon ở bên cạnh tôi, còn Trưởng Chi nhánh thì vẫn tiếp tục đi ở phía trước.

“Vậy thì tại sao cô lại đến đây?”

“Phải công bằng chứ”

Trưởng Chi nhánh trả lời câu hỏi của tôi với vẻ mặt đầy bất ngờ.

“Công bằng sao?”

Không phải đi với Trưởng Chi nhánh đã là không công bằng rồi à?

“Cậu Ahn Sanghyun theo đúng nghĩa đen là bất khả chiến bại về mặt sức mạnh vật lý. Đến ta còn thấy việc chiến đấu với cậu ta có chút phiền phức nữa mà”

Đến mức mà một người vĩ đại như Trưởng Chi nhánh còn cảm thấy phiền phức.

Ahn Sanghyun đó.

“Nhưng mà địa điểm thi này có chút bất công”

“Dường như nó thiên về đánh giá năng lực thể chất nhiều hơn nhỉ”

“Đúng vậy”

Trưởng Chi nhanh gật đầu trước lời nhận xét của tôi.

“Từ đầu thì cậu Ahn Sanghyun mà không vượt qua được bài kiểm tra này mới là lạ đấy”

“Vậy thì điều kiện là gì?”

Nếu Trưởng Chi nhánh đi với tôi và Yu Daon, chắc hẳn phải có lý do nào đó.

Giả sử sức mạnh cũng không có ý nghĩa gì ở đây, vậy thì cô ấy đang tìm kiếm điều gì ở chúng tôi?

“Ta không thể nói ra cái đó được”

Trưởng Chi nhánh lắc đầu trước câu hỏi của tôi.

“...”

Chúng tôi có nên đi theo sau Trưởng Chi nhánh như này không?

Nhưng nếu làm vậy, sổ hướng dẫn sẽ cứ mãi lảng vảng trong tâm trí tôi.

“Tôi sẽ đi đầu”

“Ah, như vậy nguy hiểm lắm…!”

“Cô Daon hãy đứng bên cạnh tôi, còn Trưởng Chi nhánh thì hãy đứng phía sau”

“Nếu vậy thì không có vấn đề gì cả!”

“Ta cũng nên làm vậy nhỉ?”

Yu Daon gật đầu lia lại rồi đứng lên cạnh tôi, và Trưởng Chi nhánh khẽ mỉm cười và lùi về phía sau.

“Tôi phải làm gì đây?”

“...Cô Daon”

“Vâng?”

“Cô Daon muốn làm gì?”

Trước câu hỏi của tôi, Yu Daon nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

“Ý anh khi hỏi tôi muốn làm gì là sao vậy?”

“Ừm, để ví dụ thì, như là đi đầu để dẫn dắt những người khác này, hay là bảo vệ mọi người, hoặc là xóa sổ mọi dị thể quản thúc khỏi thế giới này chẳng hạn?”

“...Hừm…”

Yu Daon nghiêng đầu trước câu hỏi của tôi và chìm vào suy nghĩ.

“Tôi thì, ừm, tôi không nghĩ là mình có mong ước lớn lao nào cả. Có lẽ là vì tôi đã luôn hài lòng với cuộc sống của mình rồi”

Ngay sau đó, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi.

“Thế còn anh Jaehun thì sao?”

“Tôi sao?”

“Có lý do nào mà anh muốn thăng chức không?”

Ánh mắt nghiêm túc của Yu Daon như muốn xuyên qua tôi.

“Anh Jaehun mong muốn điều gì?”

“...Tôi đang tìm kiếm một người”

“Ra vậy”

Yu Daon mỉm cười trước lời của tôi và gật đầu.

“Vậy thì mục tiêu của tôi sẽ là tìm người mà anh Jaehun đang tìm kiếm”

“...Cô Daon, bài kiểm tra này không phải là trò đùa đâu”

“Nhưng mà tôi đâu có nói đùa?”

Yu Daon nhìn thẳng vào tôi.

“...Vậy nếu như tôi tìm được người mà mình đang tìm kiếm thì sao?”

“Thế thì lúc đó tôi chỉ cần tìm một mục tiêu mới thôi”

Yu Daon nói vậy như chẳng có chuyện gì và tiếp tục bước đi, chỉnh tốc độ bằng với bước chân của tôi.

“Tôi sẽ luôn giúp anh Jaehun”

“...”

Chúng tôi đã đi được bao xa rồi?

Sớm sau đó, một khu đất trống rộng lớn hiện ra trước mặt chúng tôi.

Con đường đã bị chặn lại.

Có lẽ chính xác hơn thì phải nói là những người từng ở đây đã chặn nó lại.

Ở đó là một số lượng lớn những món đồ lặt vặt được chất cao lên thành núi.

Tôi nhìn Trưởng Chi nhánh, và cô ấy cất lời.

“Sở thú Tình yêu”

“...”

“Biến cố xảy ra vào 30 năm trước”

Trưởng Chi nhánh nhắm mắt lại.

“Đây là cảnh tượng đầu tiên ta nhìn thấy khi đến nơi. Những người ở đây đã chặn đường lại bằng những món đồ lặt vặt để sống sót”

“...”

“Nhưng mục đích của họ không phải là để chặn đường lại, mà là để nhốt một thứ gì đó”

Cô ấy lẩm bẩm trong khi nhìn vào núi đồ lặt vặt.

“Từ đây trở đi sẽ là bài kiểm tra. Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn, cậu Kim Jaehun”

Nói cách khác, cô ấy sẽ không nói thêm bất cứ lời nào nữa kể từ lúc này trừ khi có gì đó thực sự nghiêm trọng xảy ra.

Thầm tặc lưỡi trong lòng, tôi đi về phía núi đồ lặt vặt.

Búp bê cũ, xe đạp, đồ gia đã lỗi thời.

Hoàn toàn không có điểm chung nào giữa những món đồ ở đây, nhưng mục đích sử dụng của chúng đã quá rõ ràng.

“Họ chặn lại đúng cách thật đấy”

Yu Daon lẩm bẩm, nhấc một con gấu bông lên với ngón trỏ của mình.

“Nó thực sự có mùi rất kinh tởm”

“Thì nó cũ đến vậy cơ mà”

“Không phải đâu…nói vậy không đúng lắm…”

Yu Daon chau mày với vẻ mặt bối rối.

“Nó không phải là mùi của con người, mà là mùi của động vật. Không phải…ừm…mùi này là sự trộn lẫn giữa mùi con người và mùi động vật…?”

Cô ấy liên tục nghiêng đầu qua lại và lẩm bẩm.

“Kỳ lạ thật đấy…thứ mùi này đã quá lẫn vào nhau đến mức hơi khó phân biệt”

“...”

Tôi nhìn Trưởng Chi nhánh, nhưng cô ấy chỉ để tay sau lưng mà không nói gì.

Mắt tôi cũng không thấy gì đặc biệt cả.

Nói cách khác, không còn lựa chọn nào khác ngoài tiến vào trong.

“Dọn dẹp chút thôi”

“Vâng”

Tôi và Yu Daon bắt đầu cặm cụi phá hủy núi đồ lặt vặt.

“Gư…”

Mỗi khi chúng tôi dọn dẹp xong được một chỗ, Yu Daon sẽ lại nhíu mày như thể ngửi được mùi hôi thối, và chẳng mấy chốc, tôi cũng biết được thứ mùi mà cô ấy nói đến là gì.

Đó là một thứ mùi kỳ lạ.

Nó cảm giác như là một sự trộn lẫn kỳ quái giữa mùi nước hoa và mùi động vật vậy.

Chúng tôi càng dọn dẹp, thứ mùi đó lại càng trở nên nồng hơn, để rồi sau cùng, tôi và Yu Daon phải dừng lại nhìn nhau.

“...Cái này có lẽ sẽ hơi nguy hiểm đây”

“Tôi cũng nghĩ rằng nó có thể sẽ nguy hiểm với anh Jaehun”

Yu Daon gật đầu.

“Tôi sẽ đi vào xem thử”

“Để tôi đi cùng cô”

“Không được”

Yu Daon dứt khoát lắc đầu trước lời của tôi.

“Nó quá nguy hiểm cho anh Jaehun”

“...Được rồi. Nếu thấy nguy hiểm quá thì cô phải rời khỏi đó ngay đấy”

“Vâng”

Và rồi, Yu Daon ngưng dọn dẹp và chật vật bò vào trong.

Chẳng mấy chốc, cô ấy chui qua cái lỗ bé xíu được tạo ra bằng cách nào đó, rồi cô ấy mỉm cười nhìn tôi từ phía bên kia.

“Tôi sẽ về sớm!”

Và rồi cô ấy đi mất.

“...”

Chỉ còn lại khoảng thời gian chờ đợi chẳng biết khi nào thì kết thúc.

Trưởng Chi nhánh đi đến chỗ tôi đang khoanh tay đứng im.

“Có vẻ là cậu rất lo lắng”

“Tất nhiên rồi”

Làm sao mà không lo lắng được chứ.

“Ngay cả khi cô Yu Daon bất tử?”

“Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không cảm thấy đau”

“Vậy thì tại sao cô Yu Daon lại tự nguyện chịu đựng đau khổ như vậy?”

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm trong khi nhìn cái lỗ nhỏ mà Yu Daon đã dùng để bò vào trong.

“Tinh thần hy sinh sao? Hay chỉ là để thỏa mãn bản thân? Hay là vì cô ấy thích bị đau?”

“...”

“Hãy đổi xử tốt với cô Yu Daon. Cô ấy là một người đáng thương”

“Dù Trưởng Chi nhánh không nói gì thì tôi vẫn sẽ đối xử tốt với cô ấy mà”

“Ta biết. Đó hẳn là lý do cô Yu Daon đi cùng cậu Kim Jaehun”

“...Nhưng có một điều khiến tôi hơi lo. Liệu cô Daon có thể trở thành Trưởng phòng chứ?”

“Ta cũng đã nghĩ về điều đó”

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và nhìn tôi với một nụ cười gượng gạo.

“Chắc là cô ấy sẽ làm được thôi”

***

Tối thui.

Đó là cảm nghĩ của Yu Daon sau khi đi vào trong.

Không khí trong đây ẩm ướt và đôi lúc lại có những âm thanh kỳ lạ vang lên, dù vậy, chúng hoàn toàn không mang lại cho cô bất cứ cảm xúc nào.

Sau cùng thì từ lúc đặt chân vào đây, cô đã sẵn sàng để chết.

Với Yu Daon, cái chết không phải là quá trình mà là một phương tiện.

Cô tiếp tục bước đi trong khi cúi người thấp xuống.

Nó là cách chắc chắn nhất, nhưng đồng thời cũng ngu ngốc nhất.

Cô cũng biết điều đó.

Nếu là Jang Chaeyeon, cô ấy chắc hẳn đã sử dụng niệm động lực để dễ dàng dọn dẹp đống đồ lặt vặt và tạo ra một lối đi cho hai người, không, là ba người nếu tính cả Trưởng Chi nhánh.

Khi ấy thì cô cũng sẽ không phải một mình chui vào đây như này.

Nếu là Song Ahrin, cô ấy đã có thể phán đoán rằng có thứ gì đó ở bên trong, suy luận hoặc thu thập thông tin bằng cách nói chuyện với người đàn ông.

Yu Daon siết chặt nắm đấm.

Điểm kỳ dị.

Cái đó thì có liên quan gì chứ?

Đây là việc duy nhất cô có thể làm, vậy mà cô còn khiến người đàn ông phải lo lắng.

Nếu cô sở hữu nhiều tài năng hơn chút, việc này đáng lẽ đã không xảy ra.

Nếu cô có thêm một chút năng lực nắm bắt tình hình, hoặc là có cả sức mạnh thể chất nữa thôi.

Trong khi cô đang bước đi với cảm giác thua kém thậm tệ…

“...Gư”

Một thứ mùi khủng khiếp không thể diễn tả bằng lời xộc vào mũi cô.

Yu Daon lấy cây dùi ra.

Cây dùi mà người đàn ông đã đưa cho cô để làm vũ khí.

Thành thật mà nói, nó không dễ sử dụng đến vậy, nhưng do là người đàn ông đã đưa nó cho cô, cô chẳng có lý do gì để không sử dụng nó cả.

Ngược lại, mỗi khi sử dụng cây dui, cô còn cảm thấy một cảm giác vượt trội kỳ lạ.

Cô nhìn xung quanh với cây dùi trong tay và sớm đối mặt với nguồn gốc của thứ mùi này.

Đó là một con vật.

Không, đó là một con người.

Khi nhìn kỹ hơn, nó có vẻ là sự trộn lẫn giữa động vật và con người.

Mái tóc dài cực kỳ bẩn thịu, còn tại nơi đáng lẽ phải có khuôn mặt của con người thì lại là cái mõm dài của cá sấu, ngoài ra còn có cả một nhãn giấy nhỏ gắn vào tai nó.

Có lẽ đây chính là cảm giác khi một ai đó khâu một con người và một con vật lại với nhau bằng kỹ năng may vá thậm tệ chăng?

Nếu là ai khác, họ có lẽ đã hét toáng lên hoặc nín thở vì sợ hãi, nhưng Yu Daon chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào con quái vật với ánh mắt vô cảm.

Thật lòng mà nói, đây là cảnh tượng mà cô đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần.

Cô đã từng nhìn thấy thứ gì ấy nhỉ?

Và rồi, chính khoảnh khắc lục lọi ký ức ngắn ngủi đó đã trao cho con quái vật ưu thế tấn công trước.

-Vút!

Ngay khi con quái vật vừa cúi người xuống và cắn vào chân cô, tầm nhìn của Yu Daon liền đảo lộn.

“...Gư…!”

Chân của cô đã đứt rời.

Từ đang úp mặt xuống đất, cô chống đỡ cơ thể của mình bằng hai tay, đồng thời, cô đứng dậy trên đôi chân của mình như thể chúng chưa từng bị đứt rời.

“...”

Cô hoàn toàn không hề cảm thấy phiền phức.

Cô cũng chẳng có cảm giác khủng hoảng.

Chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu cô.

Thà như này thì tốt hơn.

Cô không cần phải ngã xuống thật đẹp đẽ, không cần phải bảo vệ khuôn mặt của mình, và cũng không cần phải giữ thể diện.

Yu Daon cầm ngược cây dùi.

Đằng nào thì cô cũng sẽ thắng thôi.

Bởi vì ngay từ đầu thì cô đã không thể chết rồi mà.

***

Những tiếng va đập liên tục vang ra từ bên trong.

Đôi lúc sẽ có âm thanh như là có một chất lỏng nào đó bắn ra, đôi khi lại có một tiếng rên rỉ mà chẳng thể nào nghĩ được là của con người vang lên.

“...Trưởng Chi nhánh, xin hãy giúp chúng tôi một chút”

“...Ta xin lỗi. Đây không phải là việc của ta”

Trưởng Chi nhánh lắc đầu.

Đây đã là lần thứ ba chúng tôi có cuộc trò chuyện này.

Bây giờ thì tôi không chịu được nữa rồi.

“Được thôi. Vậy thì tôi sẽ đi”

Tôi bắt đầu bước đến cái lỗ, và đúng lúc đó, Yu Daon thò đầu ra.

“Tôi xong rồi đây!”

Cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ.

***

Dù đây là chuyện cô không muốn thừa nhận chút nào, nhưng trên thế giới này tồn tại thứ gọi là tài năng.

Song Ahrin hiểu rõ điều đó.

Bởi vì bản thân cô cũng có thể coi là có tài năng mà.

Không, hoàn toàn không phải vậy.

Từ góc nhìn của Cục Quản thúc, cô là một người đã đi trên một con đường bằng phẳng.

Năng lực của cô được công nhận và cô đã được phân đến một phòng ban xuất sắc, rồi cô cứ vậy mà tiếp tục chứng minh năng lực của mình sau đó.

Đấy là cho đến khi cô đến Phòng Nhân sự.

Ngay cả khi hai người còn ở trong Phòng Cách ly, Jang Chaeyeon đã luôn đạt được thành tích vượt trội hơn cô, và cả…

“...”

Song Ahrin nhìn về Yu Daon đang được hiển thị trên màn hình giám sát.

Dù cho cô có nghĩ bao nhiêu đi chăng nữa, không thể chết chính là năng lực cần thiết nhất tại Cục Quản thúc, còn hơn cả một phước lành.

Năng lực để sử dụng mạng sống duy nhất của một con người hết lần này đến lần khác, hơn nữa lại còn không cảm thấy sợ hãi, là một năng lực không chỉ cần thiết mà Cục Quản thúc còn muốn phải đưa về được bằng mọi giá.

Một người sở hữu thứ mà cô không có.

Một vị đắng ngắt trào lên cổ họng của cô.

“Gư…”

Song Ahrin bịt miệng nôn khan, và Jang Chaeyeon cùng người đàn ông đeo kính râm nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

“Cô ổn không?”

“...Tôi không sao, đừng lo”

Song Ahrin nhìn màn hình, nuốt lại thứ nước đắng ngắt.

Người phụ nữ trên màn hình đang mỉm cười rạng rỡ nhìn người đàn ông.

Hình ảnh đó quá tương phản với bản thân cô, người bây giờ chỉ đang đứng đây nhìn vào màn hình. 

“...”

Một cảm giác thảm hại vô cùng trào lên trong cô.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

TRANS
Mấy con vợ cứ đứng núi này trông núi nọ nhỉ?
Xem thêm
bruh tự ti vl
Xem thêm
mấy con vợ siêu tự ti
Xem thêm
Mấy con vợ lúc nào cx tự ti ác:)))
Xem thêm
sau sở thú liệu con vợ ahrin có đất diễn ko
gấu
Xem thêm
Các con vợ cứ đánh giá quá cao nhau rồi hạ thấp bản thân là như thế nào vậy nhỉ :))))
Xem thêm
Khả năng người tạo ra bọn quái lai người kia chính là Shou Tucker 🐧🐧
Xem thêm
Ed...ward 🐧
Xem thêm