• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-4XX

Chương 251: Bán chính thức

19 Bình luận - Độ dài: 2,443 từ - Cập nhật:

Tôi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Yu Daon.

Không bao giờ được biến một kẻ bất tử thành kẻ địch.

Ngay cả khi nghĩ lại bây giờ, đó cũng không phải một lời khuyên kỳ lạ, và lúc ấy tôi cũng đã lờ mờ nghĩ rằng nó đúng.

Tôi nhớ lại những hành động của Yu Daon mà mình đã chứng kiến cho đến lúc này.

Tại căn chung cư, Yu Daon đã loạng choạng ấn công tắc đèn ngay cả khi đã mất đầu, và cô ấy cũng đã vẫn có thể lao lên chiến đấu dù đã bay mất một bên tay.

Cô ấy đã quá quen với việc chiến đấu bằng cách vứt bỏ cơ thể của mình đến mức người khác nhìn vào cũng phải sợ hãi.

Aileen rút súng ra.

Cô ấy kiểm tra băng đạn với vẻ mặt điềm tĩnh, còn Yu Daon thì bắt đầu khởi động cơ thể.

“Cô Daon sẽ thắng nhỉ?”

“Thế chẳng lẽ lại thua?”

Song Ahrin đáp lại câu hỏi của tôi với vẻ mặt khó hiểu.

“Dù không muốn phải thừa nhận chút nào, nhưng Tóc Đen là người chiến đấu giỏi nhất trong chúng ta”

“Chiến đấu giỏi sao…”

“Tôi này, xong rồi cả Tóc Trắng nữa, cách chiến đấu của chúng tôi vẫn nằm trong phạm vi lẽ thường”

Song Ahrin nhìn Yu Daon.

“Nhưng những gì cô ta làm đều nằm ngoài lẽ thường. Như một dị thể qu—”

“Cô Ahrin”

“...Ý tôi là cô ta có thể chiến đấu đủ tốt để sánh ngang với một dị thể quản thúc”

Song Ahrin nói, liếc nhìn vẻ mặt của tôi.

“Con người sẽ nhắm mắt lại khi cảm thấy đau hoặc gì đấy. Họ sẽ né tránh khi trông như sắp bị đau”

“Đúng vậy”

“Cô ta thì đối mặt với tất cả những cái đó”

Yu Daon khởi động xong và nhìn Aileen.

“Tôi không tự tin là mình có thể né đạn…Nên là trước mắt cứ chạy nhanh nhất có thể đã!”

“...”

Aileen không đáp lại Yu Daon mà chỉ giữ chặt lấy khẩu súng trong tay.

Hai người họ nhìn tôi.

“...Nếu đau thì nhớ phải nói cho tôi biết đấy”

“Vâng! Cảm ơn vì đã lo lắng cho ‘tôi’, anh Jaehun!”

Yu Daon vui vẻ đáp lại lời của tôi, và vẻ mặt của Aileen trở nên còn tệ hơn nữa.

“Cách cô ta nói chuyện thực sự muốn chọc giận người khác mà”

Song Ahrin lẩm bẩm, và tôi giơ tay lên.

“Bắt đầu!”

Tôi không đếm ngược.

Ngay khi tôi vừa hô lên, Yu Daon liền bắt chéo tay che mặt và bắt đầu chạy.

Và rồi, Aileen rút về sau trong khi thuần thục bắn súng.

-Bằng! Bằng!

Khi những viên đạn cao su trúng vào người của Yu Daon, những tiếng ‘bộp, bộp’ đáng lẽ không nên phát ra từ cánh tay của cô ấy vang lên.

“Ngay cả đạn cao su cũng sẽ gây đau nếu bắn đủ nhiều. Không, ở cự ly gần, nó thậm chí còn có thể giết người nữa ấy chứ”

“...”

Song Ahrin bình thản nói vậy, và trong lúc đó, Yu Daon chạy lên với một tốc độ đáng kinh ngạc, thu hẹp khoảng cách giữa cô ấy và Aileen.

Khoảng cách giữa cả hai chỉ còn lại một nửa.

Nhưng Aileen cũng không hề tỏ ra hoảng loạn mà chỉ điều chỉnh lại nhịp nhở.

Cô ấy không chọn bắn nhanh mà tập trung.

Cô ấy nắm lấy báng súng bằng cả hai tay và lẩm bẩm gì đó.

Yu Daon áp sát gần hơn nữa, và Aileen bóp cò.

-Bằng!

Viên đạn ghim thẳng vào khớp khuỷu tay của Yu Daon.

-Rắc!

“Oái!”

Âm thanh thứ gì đó vỡ vụn phát ra từ cánh tay của Yu Daon, và cánh tay của cô ấy bị trật theo một hướng quái dị, đồng thời để lộ khuôn mặt của cô ấy.

Yu Daon kêu lên với vẻ bất ngờ.

-Bằng! Bằng!

Không hề nao núng, Aileen tiếp tục bóp cò, và viên đạn trúng thẳng vào mặt của Yu Daon.

“Ah, không được!”

Yu Daon chạy lên trong khi dùng một tay che mặt.

“Mặt tôi mà lõm vào thì trông xấu lắm!”

“Cô điên rồi”

Aileen đáp lại với vẻ ngán ngẩm trước lời của Yu Daon trong khi rút ra một khẩu súng lúc khác, còn Yu Daon, với cánh tay đã trở về như cũ, hít một hơi sâu rồi bứt tốc chạy nhanh hơn nữa.

-Bằng! Bằng! Bằng!

Dù vậy, như thể còn chẳng bận tâm đến việc đó, Aileen bắn hết băng đạn rồi điêu luyện nắm lấy khẩu súng.

“Hở?”

Và cô ấy lao về trước.

Do Yu Daon đang dùng hai tay che mặt, phải mất thêm một lúc so với bình thường thì cô ấy mới nhận ra chuyển động của Aileen.

Và trong khoảng thời gian đó, Aileen đã hoàn toàn lao vào trong vòng tay của Yu Daon.

Aileen ném một khẩu súng xuống đất.

Và rồi, trong khi giữ báng súng hướng lên trên, cô ấy xoay hông và đánh vào cằm của Yu Daon bằng báng súng như thể đang đánh một cú home-run.

-CỘP!

Với một âm thanh kinh khủng, đầu của Yu Daon bị hất ngược về sau, tư thế của cô ấy bị sụp đổ, và Aileen, không bỏ lỡ khoảnh khắc đó, xoay người đá vào bên sườn của Yu Daon.

Không, cô ấy đã cố làm vậy.

“Bất ngờ thật đấy!”

Yu Daon, đã trở lại bình thường từ lúc nào, đã khéo léo giữ lấy chân của Aileen bằng một tay.

“Suýt chút nữa thì tôi đã ngất rồi! Nếu mạnh hơn chút nữa thì đã…Thật đáng tiếc làm sao!”

Cô ấy nở một nụ cười tiếc nuối và thả chân của Aileen ra.

“Nếu chúng ta cứ tiếp tục giao chiến như này, không phải tôi sẽ chiến thắng sao?”

“...”

Không nói một lời, Aileen đặt súng xuống và vào thế.

“Ơ, cô thực sự muốn đánh tiếp sao?”

Yu Daon gãi má rồi cũng vào tư thế chiến đấu.

“Tôi từng là á khoa lớp cận chiến đấy”

“Tôi là thủ khoa”

Aileen đáp lại lời của Yu Daon và lao vào cô ấy.

Yu Daon cũng khẽ mỉm cười trước lời của Aileen và lao lê.

Nắm đấm của hai người họ giao nhau.

***

-Bộp!

“Gừ…!”

Kết luận, Yu Daon đang áp đảo Aileen.

Lời Aileen nói không hề sai.

Đúng với danh hiệu thủ khoa của mình, ban đầu cô ấy đã gây áp lực lên Yu Daon.

Aileen nhanh hơn Yu Daon, có phạm vi kỹ thuật đa dạng hơn, và chuyển động của cô ấy cũng rất nhanh nhẹn.

Nhưng vấn đề là đối thủ của cô ấy là Yu Daon.

Yu Daon hoàn toàn phớt lờ những đòn tấn công bình thường, còn với những kỹ thuật phá khớp, cô ấy chỉ đơn giản là cứ để vậy cho khớp trật ra hoặc vỡ nát và tiếp tục chiến đấu.

Ngay cả những kỹ thuật không biết thì cô ấy cũng chỉ chịu đòn và phản công.

Ngay từ khoảnh khắc cả hai bắt đầu lao vào cận chiến, Aileen đã không thể thắng.

“Hà…hà…”

Aileen lau khóe môi bị rách trong khi thở dốc, và Yu Daon nhìn tôi.

Ánh mắt của cô ấy như thể đang hỏi rằng cứ để như này thì có ổn không.

“...Dừng lại tại đây thôi”

Sau cùng, chịu thua trước ánh mắt của cô ấy, tôi chỉ còn cách đứng ra kết thúc trận đấu.

“Tôi vẫn còn có thể…!”

“Cô vẫn còn có thể, nhưng việc giành chiến thắng là bất khả thi”

Aileen khựng lại trước lời của tôi.

Cô ấy nhắm chặt mắt và cúi xuống, và Yu Daon mỉm cười trước cảnh tượng đó.

“Nhưng mà cô đã chiến đấu rất tốt rồi mà! Đối với một người bình thường!”

Vẻ mặt của Aileen trở nên tệ hơn nữa trước những lời đó, và cô ấy ngẩng lên nhìn tôi.

“...Cô Aileen”

Trước ánh mắt như thể bị bỏ rơi đó, tôi trong thoáng chốc nghĩ rằng mình nên gọi cô ấy sang Phòng Nhân sự, nhưng sau cùng vẫn không thể làm vậy.

“Cô Aileen có điểm mạnh riêng của mình”

“...”

“Thật lòng mà nói, về chuyện chiến đấu…các thành viên phòng tôi đều đã vượt quá giới hạn của con người một chút rồi mà. Nếu cô Aileen đấu với tôi ngay bây giờ, cô có thể đùa giỡn với tôi chỉ bằng một tay, đúng chứ?”

Tôi không biết đánh cận chiến, rồi cũng chẳng có nhiều khả năng có thể dùng trong đối kháng.

“Nhưng cô Aileen có khả năng phán đoán xuất sắc và cũng được mọi người tín nhiệm mà”

“Anh đang bảo là chúng tôi không tín nhiệm đấy à?”

“Không phải”

Tôi đáp lại câu hỏi của Song Ahrin không chút do dự và nhìn thẳng vào mắt Aileen.

“Dù vậy, giống như biến cố lần này, khi cần đến sự giúp đỡ từ các phòng ban khác, tôi nhất định sẽ gọi cô Aileen”

Chỉ cần cứ tiếp tục phải đối mặt với vô số các biến cố khác nhau, chắc chắn rồi cũng sẽ có một ngày chúng tôi cần đến sự giúp đỡ của Aileen.

Quan trọng hơn hết, chúng tôi có thể chia sẻ Chí mạng.

“...Được rồi”

Aileen ngẩng đầu lên.

“Tôi đã thua lần này, nhung tôi tự tin là mình sẽ thắng nếu lần sau chuẩn bị kỹ hơn”

“Hả?”

Ý chí chiến đấu của Aileen cháy bừng lên, chẳng để tâm gì tới phản ứng của tôi.

“Nếu chuẩn bị phù hợp hơn và chiến đấu, tôi cũng có thể làm được. Tôi sẽ cho anh thấy”

“Đừng như vậy ch—”

“Cho đến lúc đó, tôi sẽ ở lại Phòng Ứng phó”

Aileen nhìn tôi.

“Hãy đợi tôi”

Và cô ấy bắt đầu sải bước đi.

“Ôi trời, cô ấy thực sự không hề lắng nghe chút nào luôn nhỉ?”

“Giống cô đấy”

“Hở?”

Trong khi tôi đang nhìn Aileen rời đi và lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Yu Daon và Jang Chaeyeon, Aileen quay lại nhìn Park Yeeun.

“...Cảm ơn vì đã lo lắng, nhưng lần sau đừng làm tổn thương lòng tự trọng của tôi như vậy”

Cô ấy nói vậy rồi vội vàng bước đi và biến mất ra ngoài.

Khi tôi nhìn về phía Park Yeeun, con bé đang mỉm cười với một khuôn mặt đầy nhẹ nhõm.

“Tốt rồi nhỉ?”

“Nó thực sự thành công đúng theo chỉ dẫn của anh này, thật đấy”

Park Yeeun nhìn tôi.

“Là kinh nghiệm tuổi tác sao ạ?”

“Vì nhóc vẫn còn là trẻ vị thành niên nên anh sẽ bỏ qua lần này”

Tôi đã định cốc vào đầu con bé một cái nhưng may là đã kiềm chế lại được.

***

Sau khi Aileen rời đi, cô ấy cũng không quay lại và nói về việc đưa tôi đi nữa.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không đến Phòng Nhân sự.

“Tôi mang cà phê đến này”

“Tôi có thể tự đi mua mà”

“Tôi chỉ tiện thể mua luôn trên đường đến đây thôi nên là đừng bận tâm quá”

“Còn em thì sao ạ…?”

“Trẻ vị thành niên không được uống cà phê”

“...”

“...Vậy nên chị đã mua cho em nước ép nho xanh”

“Em cảm ơn ạ!”

Aileen đưa cho tôi cốc cà phê, và thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ mua đồ uống cho Park Yeeun.

Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ chỉ làm vậy một ngày rồi thôi.

Ngày hôm sau.

“Hôm nay tôi cũng có mua cho anh này”

“À, tôi cảm ơn”

Ngày tiếp sau đó.

“Hôm nay là Americano đá”

“...Cảm ơn”

Và ngày sau nữa.

“Hôm nay là loại ấm”

“...”

“Cô bị anh ta nắm thóp điểm yếu rồi đấy à? Sao sáng nào cũng giao cà phê cho anh ta vậy hả?”

Trong khi tôi đang nhận lấy cốc cà phê Aileen đưa cho, Song Ahrin đập mạnh xuống bàn và lườm Aileen, còn Aileen, như thể chẳng hề bận tâm, đặt cốc cà phê xuống chỗ tôi rồi nhìn thẳng vào mắt Song Ahrin.

“Việc tôi mua mang đến theo ý mình thì có vấn đề gì à?”

“Có vấn đề đấy. Người từ phòng ban khác cứ ra vào Phòng Nhân sự như vậy thì hình ảnh của Phòng Nhân sự sẽ ra sao đây hả?”

“Tôi có tìm hiểu qua và biết được rằng hình ảnh của Phòng Nhân sự vốn dĩ đã không tốt rồi”

Tôi biết là nó cũng không tốt gì rồi, nhưng nghe được thẳng thừng thế này thì đúng là oan ức thật mà.

Tôi quay sang nhìn những người khác.

Yu Daon đang nói chuyện gì đó với Park Yeeun, còn Jang Chaeyeon thì đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào máy tính.

Có vẻ là cô ấy đang tìm kiếm gì đó trên mạng mấy ngày gần đây.

Rốt cuộc là cô ấy đang tìm cái gì vậy nhỉ?

“Dù sao đi nữa, đừng có mà viện cớ linh tinh để đến đây nữa và làm việc, làm việc ấy”

“Thì đây là công việc của tôi mà?”

“Cái gì?”

“Các thành viên trong phòng bảo rằng do trước giờ tôi đã làm nhiều việc rồi, nên là hãy đi lại và giao lưu với người khác”

Aileen ưỡn ngực với vẻ mặt tự tin.

“Vậy thì sang mấy phòng ban khác ấy, phắn đi”

“Tôi sẽ đi khi có thời gian”

“...”

Song Ahrin nhìn tôi.

Khi tôi đang chuẩn bị mở miệng trước biểu cảm như đang bảo tôi hãy nói gì đó của cô ấy…

“Này”

Jang Chaeyeon lên tiếng, và ánh mắt của chúng tôi đều đổ dồn về cô ấy.

Cô ấy đang nhìn tôi.

“Thì là, ừm”

Jang Chaeyeon, trước ánh nhìn của chúng tôi, hơi đảo mắt xung quanh rồi lại nhìn tôi lần nữa.

“Hôm nay bố mẹ tôi không có nhà đâu”

Đột ngột vậy?

Khi tôi vẫn chưa đoán ra được ý đồ của Jang Chaeyeon và đang không biết nói gì, Yu Daon giơ tay lên.

“Cô Chaeyeon, bố mẹ của cô qua đời rồi mà. Vậy thì đương nhiên là họ sẽ không có nhà rồi còn gì?”

Một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm cả văn phòng.

Bình luận (19)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

19 Bình luận

Qua lao roi
Xem thêm
1 pha vcl đến từ tóc đen :))))
Xem thêm
quá láo :))))
Xem thêm
¯⁠\⁠_⁠(⁠ツ⁠)⁠_⁠/⁠¯ chịu
Xem thêm
Thật...thật vô nhân tính tử hình tóc đen đi =)))
Xem thêm
Quá vô đạo bất lương, đề nghị tử hình tóc đen :))
Xem thêm
Tử hình cx éo chết được nên mới nói chuyện bố láo vậy đấy bro :)))
Xem thêm
Láo vô cùng, hơn cả Ahrin
Xem thêm
TRANS
Láo thì thôi rồi
Xem thêm
Tôi có thể tưởng tượng cảnh chị Daon vừa cười vừa nói thế :))) láo vô cùng tận r
Xem thêm